Việc dạy học cần phải tiến hành từng bước, từng bước một. Giang Ảnh cân nhắc đến vấn đề đồ đệ cần thời gian để tiếp thu kiến thức nên không thể nhồi nhét quá nhiều kiến thức trong một lần. Hơn nữa thời gian của cậu cũng có hạn, vì vậy công việc dạy học của Ông Chủ Cua ngày hôm nay xem như kết thúc.
Tiếp đó, bởi vì Giang Ảnh là một người thầy xứng chức trong hệ thống "Cãi Cọ" nên cậu cần quan tâm chuyện yêu đương của đồ đệ, phải tâm sự nhiều hơn để bảo vệ tình nghĩa sư đồ khó lắm mới có được này.
[Ông Chủ Cua Rục Rà Rục Rịch]: Cậu với bạn cậu sao rồi, chẳng phải lúc trước cậu bảo cậu có ý tưởng gì à?
[Cãi Cọ 3357868]: Có vẻ tâm trạng của bạn tôi tốt lắm.
[Ông Chủ Cua Rục Rà Rục Rịch]: Wow, thế là có hi vọng rồi đấy. Cậu ấy bảo với cậu thế nào? Ruồi nhỏ xoa chân.jpg
[Cãi Cọ 3357868]: Cậu ấy chưa bảo gì cả.
[Ông Chủ Cua Rục Rà Rục Rịch]: Hiếm lắm kẻ thích bắt bẻ mới có người thích, sao mà cậu ấy lại không có phản ứng gì được.
[Ông Chủ Cua Rục Rà Rục Rịch]: Trái chanh đập bàn.jpg
[Cãi Cọ 3357868]: Cậu cũng sẽ có người thích thôi.
[Ông Chủ Cua Rục Rà Rục Rịch]: Cảm ơn.
[Ông Chủ Cua Rục Rà Rục Rịch]: Phấn đấu.jpg
Đêm nay, diễn đàn của "Cãi Cọ" mới có thêm một bài viết rất nổi bật. Chủ đề của bài viết này đương nhiên là phải liên quan đến Ông Chủ Cua mới được minh oan rồi.
【Thảo luận lý trí nha, mấy bồ đã lên coi Weibo chưa? Không biết Ông Chủ Cua đã đút lót cho Trái Chanh cái gì mà đến cả chị đại cũng nhảy ra minh oan cho ổng nhở?】
Giang Ảnh ấn vào bài viết. Bài viết này được đăng lúc tám rưỡi tối, cậu lướt tận năm trang chỉ toàn thấy mấy câu mắng lại của Trái Chanh. Mãi tới trang thứ sáu, Trái Chanh hết tiết tự học buổi tối, phải đi về ký túc xá thì mới bắt đầu có thứ gọi là thảo luận lý trí.
Lầu 1001: Thôi đừng cãi nữa, cười khóc.jpg, chủ thớt bị mắng chạy mất rồi kìa. Chắc chủ thớt là người mới phớ hơm, ở chỗ tụi tui có luật bất thành văn ấy là: chọc ai thì cũng đừng dại mà chọc Trái Chanh. Cổ có lắm thời gian, tinh lực cũng tràn đầy, kể cả là trong giờ học, khi tan lớp hay là lúc nửa đêm thì cổ đều có thể mắng bồ, mà bồ thì làm quái gì rảnh rỗi được như cổ đâu.
Lầu 1002: Trái Chanh là sinh viên xuất sắc của trường đại học A đấy biết không hả? Người ta có tư cách để rảnh rỗi thế đó. Lại nói, như cô ấy thì sao có thể gọi là rảnh rỗi được, đây người ta gọi là nâng cao thực lực để phục vụ cho việc thi đấu.
Lầu 1003: Mị kéo chủ đề về lại này. Ông Chủ Cua bất ngờ minh oan, giờ ổng có xu hướng làm KOL ghê nha.
Lầu 1004: Tui cũng thấy thế, ổng lăng xê bản thân nhiều như thế vì muốn làm KOL chứ gì. Tui ngồi đây chờ ổng lật xe.
...
Lầu 2005 (Ông Chủ Cua Rục Rà Rục Rịch): Tui? KOL? Mấy người thực sự nghĩ tui dựa vào việc cãi nhau để làm giàu hả? Chắc tui thèm tí lưu lượng này đấy?
Lầu 2006: Lầu trên là người thật hả? Người thật cũng nhảy ra nói chuyện rồi kìa?
Lầu 2007: Ổng thèm lắm đấy, không thấy giờ ổng còn chạy ra đây phân bua nữa kia à? Lăng xê thì thừa nhận là lăng xê mẹ đi, hồi trước còn lôi fan hai nhà kia ra làm trò đùa như thế mà giờ còn dám vác mặt ra thanh minh thanh nga cái quái gì. Dám làm mà không dám nhận, ăn nói ngông cuồng. Có bản lĩnh thì chứng minh cho bọn này xem tại sao ông không thèm tí lưu lượng này đi.
Thảo luận đến đây, Trái Chanh cũng đã về tới ký túc xá nữ của trường đại học A rồi, cô lại tiếp tục lên dằn mặt chủ thớt với đám cư dân mạng.
Lầu 8888 (Trái Chanh): Sau này Cua nhát là bạn của Trái Chanh tôi! Trước khi muốn mắng ổng thì phải hỏi ý kiến của tôi, bằng không bị bọn tôi chửi cho thì đừng có mà khóc.
Giang Ảnh: "..."
Được nhỉ.
Chỉ cần ông bảo vệ idol của tui thì chúng ta sẽ là bạn bè. Logic của Trái Chanh - cô gái sống trong fandom rõ ràng, mạnh mẽ như thế đấy.
"Lại tới thời gian đi ngủ rồi." bạn học Dưa Nhỏ đặt trên tủ bỗng mở miệng, "Bạn có thể lựa chọn, nghe mình ca hát hoặc bảo mình câm mồm."
"Mày câm mồm." Giang Ảnh chọn về sau, "Ai muốn nghe mày hát cơ chứ."
"Được thôi." Dưa Nhỏ nói tiếp, "Thế thì bạn có muốn nghe vài tin tức thú vị không?"
"Cái này thì được."
Dưa Nhỏ: "Người dùng nổi tiếng của app "Cãi Cọ" sau khi bị fan hai nhà mắng chửi không ngóc đầu lên nổi thì cuối cùng cũng đã minh oan thành công. Có cư dân mạng đoán rằng chắc ở ngoài đời Ông Chủ Cua thiếu thốn tình cảm lắm..."
"Hả? Cư dân mạng nào đoán đấy?" Giang Ảnh hỏi, "Thực sự nghĩ rằng Ông Chủ Cua không mắng người à?"
Từ nay về sau, vì để bảo vệ sở thích cá nhân, cậu phải cãi nhau thật cẩn thận, không thể để Ông Chủ Cua lật xe lần nữa
Ở phương diện này, tin tức Dưa Nhỏ biết khá là lạc hậu, mấy tin nó kể Giang Ảnh đều biết cả rồi. Trong tiếng thì thà thì thầm của Dưa Nhỏ, Giang Ảnh dần ngủ thiếp đi.
Chương trình Tề Tuấn đầu tư đang trong thời gian ghi hình. Tối hôm sau Giang Ảnh không có cảnh quay nào nên cậu tranh thủ thời gian nghỉ ngơi chạy tới ghi hình cho tiểu Tề tổng.
Trong khi nhân viên đang bố trí sân khấu, Giang Ảnh đứng ở hậu đài nói chuyện với Tề Tuấn.
"Thế nào rồi?" Tề Tuấn hỏi, "Mày đã nấu lớp trưởng xong chưa?"
"Hôm nay tao chạy tới đây ngoại trừ ghi hình chương trình ra thì còn một chuyện rất quan trọng nữa." Giang Ảnh lấy mấy cuốn nhật ký dày cộp ở trong ba lô ra, "Bọn mình khoanh trọng điểm đi."
Tề Tuấn: "?"
Tề Tuấn: "Sao mà tôi không biết ngài còn có thói quen biết nhật ký nhỉ? Lại còn viết tay nữa á?"
"Nói một cách chính xác thì đây là sổ ghi chép thôi." Giang Ảnh lật cuốn sổ tay trông mới nhất ra, "Nhưng nhờ có sổ ghi chép này thì tao với mày mới ngồi đây khoanh vùng trọng điểm được."
Tề Tuấn: "..." Giờ thì hắn đã hiểu tại sao điểm thi đại học môn Ngữ văn của Giang Ảnh lại cao như thế rồi.
Sổ ghi chép thì có gì hay mà coi, trước lúc lật mở nhật ký của Giang Ảnh, tiểu Tề tổng nghĩ vậy đấy. Nhưng sau khi mở ra thì tiểu Tề tổng cảm thấy sổ ghi chép của Giang Ảnh xem vui vãi chưởng
Tề Tuấn: "Ui bọn mày được đấy. Bao nguyên cái nhà hàng, lại còn có cả hoa hồng nữa cơ à."
"Ừ." Giang Ảnh khoanh vào trọng điểm, "Còn gì nữa không?"
Tề Tuấn: "Mày đòi mua siêu xe làm cái mẹ gì? Mày tưởng Thích Trục thích cái siêu xe màu đỏ đấy chắc? Cậu ấy lái cho mày xem thôi, chỉ có mày mới thích mấy thứ khoa trương màu mè đấy... Rồi còn cả cái suy nghĩ tham gia cuộc thi sắc đẹp với cả so xem ai đẹp hơn này của mày ở đâu ra vậy? Tư duy của mấy đứa thích bắt bẻ đều kỳ quặc như thế à?"
"Ồ." Giang Ảnh tiếp tục khoanh khoanh trên nhật ký của mình, "Mày xem thế nào đi chứ, đừng có công kích tư duy tao lấy làm kiêu hãnh như thế."
"Được, mày còn lấy làm kiêu hãnh cơ." Tề Tuấn lật lại mấy trang trước đó, "Ui... Cậu ấy còn tặng mày gối ôm chim cánh cụt? Trước giờ tao chưa từng tặng mấy thứ lông xù mềm mềm thế này cho em gái xinh đẹp đâu."
Xem xong cuốn gần đây nhất, Tề Tuấn tiện tay cầm một cuốn nhìn không cũ không mới, hắn vừa mở ra đã thấy buồn cười: "Giang Nhị Thiếu?"
"Ờ?"
"Nhật ký của mày trông nữ tính phết nhỉ." Tề Tuấn huơ huơ cuốn nhật ký trong tay, "Mây trắng nhỏ cơ đấy."
"Câm mồm, câm mồm. Nói trọng điểm đi."
"Hồi cấp ba mày yêu đơn phương xong thất tình hả?" Tề Tuấn xem không nổi nữa, "Không nhìn ra mày lại khẩu thị tâm phi như vậy đâu nha. Lúc nào mày cũng cãi nhau với lớp trưởng, hận không thể gây phiền phức cho cậu ấy mỗi ngày. Thế mà người ta đi du học thì mày lại coi nhật ký như nơi để ghi lại nỗi đau xót của những năm tháng thanh xuân à?"
Giang Ảnh: "???"
Giang Ảnh gom mấy cuốn nhật ký lại, cất hết vào trong ba lô, cậu không muốn cho Tề Tuấn đọc thêm một chữ nào nữa.
Ghi hình chương trình xong xuôi thì cũng sắp mười hai giờ đêm rồi. Buổi sáng Giang Ảnh quay phim, tối lại đi ghi hình chương trình nên bây giờ cậu buồn ngủ díp hết cả mắt.
"Rõ ràng là tao có thể lười biếng mà sao tao lại phải nỗ lực như thế này." Giang Ảnh sắp cảm động phát khóc vì sự cố gắng của mình dạo gần đây.
"Tao đưa mày về nhá?" Tề Tuấn nhìn cậu đi còn không vững, hắn hỏi.
"Trợ lý của tao tới đón rồi, mày đưa em gái xinh đẹp nhà mày về đi." Giang Ảnh vẫy vẫy tay, ý bảo không cần làm phiền hắn, "Cũng có xa mấy đâu."
Tề Tuấn cũng hơi buồn ngủ, hắn muốn mở cửa sổ ra hóng gió lạnh ban đêm để tỉnh táo một chút. Cửa sổ vừa mở, Tề Tuấn trông thấy một vệt sáng màu đỏ phóng vút tới.
Tề Tuấn dụi dụi mắt: "?"
Ngay giờ phút này, chiếc siêu xe màu đỏ bản giới hạn được viết trong cuốn nhật ký của Giang Ảnh dừng lại trong tầm mắt hắn. Nhân viên của công ty vừa mới tan làm đều ngoảnh đầu lại nhìn chằm chằm.
"Tiểu Tề tổng nhìn cái gì vậy?" Giang Ảnh nhíu mày, "Mày nhoài người ra tí nữa là lộn cổ xuống luôn đấy."
"Không... có gì." Tề Tuấn muốn nói lại thôi, tình hình của hai người họ hình như còn hơn những gì hắn tưởng tượng nhiều, "Tao đi đây."
Làm gì có chuyện của hắn nữa đâu. Tề Tuấn cảm thấy cư dân mạng bảo hai người này lén lút kết hôn cũng có lý lắm.
Giang Ảnh đeo ba lô đi ra tới cửa không thấy trợ lý của mình đâu. Trong lúc cậu gọi điện cho trợ lý không được thì người có huy hiệu bạn thân gửi tin nhắn tới.
[Lớp Trưởng]: [Chọt chọt]
[Krabby Thấu Hiểu Triệt Để]: [Chọt chọt]
[Krabby Thấu Hiểu Triệt Để]: Đạ mú, lớp trưởng ơi, tôi không liên hệ được với trợ lý của tôi, trợ lý của tôi vẫn ổn chứ?
[Lớp Trưởng]: Anh ấy xin tôi nghỉ phép rồi, bảo là trong nhà có việc đột xuất.
[Krabby Thấu Hiểu Triệt Để]: OK, thế thì không sao, để tôi gọi taxi.
[Lớp Trưởng]: Cậu ra ngoài đi.
[Lớp Trưởng]: Tôi đón cậu về.
[Krabby Thấu Hiểu Triệt Để]: Khiếp hãi.jpg
Giang Ảnh đi ra hẳn ngoài, cậu thấy chiếc xe màu đỏ quen thuộc nổi bật trong màn đêm.
Mặc dù đã muộn rồi nhưng chẳng biết được xung quanh có phóng viên rình mò không. Giang Ảnh đeo khẩu trang lên, kéo thấp mũ xuống rồi mới bước về phía xe của Thích Trục.
"Lớp trưởng à, cậu đón tôi thì đi bừa cái xe nào mà chẳng được." Giang Ảnh vẫy tay chào bảo vệ, cậu mở cửa ngồi vào xe.
"Anh cậu bảo là cậu thích loại xe này?" Thích Trục hỏi lại.
Giang Ảnh: "..." Sau này cậu không dám xem thường Tề Tuấn nữa đâu, tiểu Tề tổng thiệt sự dự liệu như thần.
Giang Tầm bảo, em có thể làm bạn của con nhà người ta.
Chuyện này cũng không phải không được.
"Tiểu Ảnh có buồn ngủ không?" Thích Trục hỏi cậu.
"Giờ không buồn ngủ nữa, tôi bị cậu dọa tỉnh cả ngủ." Giang Ảnh tìm một tư thế thoải mái hơn, cậu nhắm mắt lại, "Kêu trợ lý của cậu đến đón tôi là được rồi, cậu tự đi tới không thấy phiền à."
"Là cậu thì không phiền."
Giang Ảnh vừa định chợp mắt một tí thì lại bị câu này của anh dọa giật mình. Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu...
Cậu muốn làm bạn trai của con nhà người ta cơ.
Phải lên kế hoạch đánh đòn phủ đầu cho cẩn thận. Mấy chuyện như yêu đương là chuyện lớn của đời người, không thể tùy tiện được, phải biết tìm thời điểm thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Cảnh đêm bên ngoài cửa sổ xe sâu thẳm, mấy toà nhà ở quanh đây lác đác ánh đèn, Thích Trục mở một bài hát mang giai điệu dịu dàng.
Nhật ký của Giang Ảnh luôn được sắp xếp theo thứ tự, lúc nãy cậu bỏ ra cho Tề Tuấn xem làm loạn hết cả lên. Đường về đoàn làm phim không tính là dài mà cũng chẳng tính là ngắn, thế nên cậu bỏ nhật ký ra sắp xếp lại cẩn thận.
Giang Ảnh ghi chép từ khi cậu học tiểu học, tính tới bây giờ cũng gom được nhiều sổ lắm.
"Cậu về phòng trước đi, tôi đi cất xe. Nhớ nghỉ ngơi sớm." Thích Trục dừng xe trước cửa khách sạn đoàn làm phim thuê.
"OK." Giang Ảnh xuống xe.
Lúc Giang Ảnh đứng chờ thang máy thì cậu gặp Miêu Dã.
"Ba lô của cậu nhìn có vẻ nặng nhỉ." Miêu Dã nhìn Giang Ảnh từ trên xuống dưới.
"Đây là cuộc sống của tôi đấy." Giang Ảnh nói đầy ẩn ý.
Miêu Dã nghe xong chẳng hiểu gì cả.
Sau khi Thích Trục đỗ xe trong gara, đèn trong xe sáng lên, anh nhìn lướt qua ghế phụ lái, thấy một cuốn sổ tay.
Hồi xưa Giang Ảnh cũng toàn thế này, lên lớp thì mất sách giáo khoa, về nhà thì mất vở bài tập.
Đúng lúc Thích Trục nhặt lên thì cuốn sổ bỗng mở ra.
*
Sau khi Giang Ảnh về phòng, cậu gọi điện lại cho trợ lý.
"Anh vẫn ổn chứ?" Giang Ảnh hỏi, "Thích Trục bảo với em rồi, nếu anh còn việc gì khác thì cứ nghỉ mấy ngày đi, em ở đoàn làm phim cũng tự lo liệu được mà."
"Cũng không phải việc lớn gì, anh giải quyết xong rồi, ngày mai anh về luôn." trợ lý công việc bảo, "Phải rồi, cuối tuần này cậu đi quay chương trình thực tế kia, đừng quên đấy."
"Em nhớ rồi." Giang Ảnh đã đọc bản kế hoạch mấy lần rồi, "Cuối tuần đi ra đảo."
"Còn chuyện này nữa." trợ lý nói, "Bởi vì chương trình livestream cả ngày nên là trong mấy ngày livestream, khách mời không được sử dụng điện thoại và các loại thiết bị truyền tin khác. Thế nên em trai à, cậu bị ngắt mạng rồi."
Giang Ảnh: "..."
Ngắt mạng?
Huy hiệu nói chuyện thường xuyên với huy hiệu bạn thân phải làm sao bây giờ?
No!!!
_ _ _