[Krabby]: Lúc đó tôi đang đọc kịch bản, anh tôi kêu mai tôi đi thử vai.
[Lớp Trưởng]: Ồ.
[Lớp Trưởng]: Thử vai bộ nào?
[Krabby]: Ứ nói cho cậu, dù sao thì tôi cũng chẳng nhận được vai diễn này đâu.
Giang Ảnh chẳng có hứng thú với việc đóng phim. Tuy năm xưa cha cậu là ảnh đế tiếng tăm lẫy lừng, nhưng mà cậu và anh trai đều chẳng đặt hứng thú vào việc quay phim.
Anh trai của cậu, Giang Tầm đánh eSports mấy năm trời, trở thành vô địch thế giới luôn. Còn cậu, sau khi gia nhập giới giải trí, cậu dùng mấy năm trời để khiến bản thâm hắc hồng.
*
Buổi thử vai được xếp vào sáng ngày thứ hai. Từ sáng sớm trợ lý Trần đã qua kéo Giang Ảnh ra khỏi chăn gối, đóng gói đưa cậu tới địa điểm thử vai rồi.
"Cậu muốn trang điểm không?" trợ lý Trần hỏi.
Giang Ảnh gắt ngủ, nhìn có vẻ cáu lắm: "Không cần! Bỏ qua cái bước này đi. Kỹ năng diễn xuất của em nát như này có ai không biết đâu, tốn công như vậy làm gì!"
Trợ lý Trần sợ rụt cổ, không dám nói gì nữa. Không nói đến kỹ năng diễn xuất của Giang Ảnh như thế nào, hắn cảm thấy chỉ riêng cái khí chất của Giang Ảnh lúc này thôi cũng hoàn toàn phù hợp với nhân vật phản diện trong nguyên tác rồi.
Đội ngũ chế tác của《Đúng dịp tuyết rơi》rất mạnh, trong giới có rất nhiều người xem trọng bộ phim này. Riêng nhân vật phản diện này thôi cũng đã có rất nhiều công ty đưa gà nhà mình đến thử vai. Số thứ tự của Giang Ảnh tương đối thấp, cậu cũng chẳng vội. Cậu ngồi cầm điện thoại, nghĩ về vấn đề Thích Trục follow cái acc Weibo kia của cậu.
Căn nguyên của vấn đề là do đám người kia cho rằng cậu là fan Thích Trục.
Chỉ cần cậu có thể tung ra bằng chứng chứng minh bản thân không phải fan thì [Ông Chủ Cua] sẽ trong sạch.
Cãi thêm một trận nữa đi, vẫn là câu hỏi này, chỉ cần cậu đổi lập trường là được.
Giang Ảnh đang định mở app cãi trận nữa thì nghe thấy bên cạnh mình có người nói chuyện: "Ô, đây không phải Giang Ảnh sao?"
Giang Ảnh: "Cậu là ai?"
Người đứng trước mặt cậu không phải người quen, chắc cũng là người của công ty nào đó đến thử vai, coi thái độ của cậu ta kiêu căng thấy gớm.
"Miêu Dã, cùng công ty với T.ATW, cậu ta cũng tới thử vai, nhưng không cùng nhân vật với cậu." Trần Sơ đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở Giang Ảnh.
Giang Ảnh chẳng hứng thú gì với tên Miêu Dã này, bây giờ cậu chỉ muốn đi tìm người mau chóng cãi một trận về Thích Trục để chứng minh sự trong sạch của mình thôi.
Nhưng Miêu Dã đột nhiên cao giọng mỉa mai: "Không phải chứ, kỹ năng diễn xuất của cậu kém như vậy mà cũng đòi thử vai nhân vật này? Sau này tôi cũng chả muốn đóng phim với cậu đâu. Ngày trước cậu diễn cái phim thần tượng kia, cut ra thành video clip hành hạ người ta tên B trạm (1) rồi đấy cậu biết chưa?"
(1) B trạm: Bilibili, một ứng dụng xem video của Trung Quốc
Giang Ảnh quăng điện thoại xuống ghế cái bụp. Có người dâng đầu đến tặng, bây giờ không cãi thì còn đợi lúc nào nữa: "Miêu Dã, diễn viên của Tuyết Khinh Entertainment, dù không đóng phim thần tượng nhưng phần lớn phim cậu diễn đều là nhân vật pháo hôi khiến người ta thấy ghét. Chặn kiếm cho nữ chính ba lần, lót đường cho nam chính năm lần, về cơ bản chẳng sống nổi ba tập. Hơn nữa, tài nguyên của công ty các người chủ yếu là cho nhóm nhạc nam đỉnh lưu T.ATW. Sao nào, cũng không vui vẻ gì nhỉ?"
Miêu Dã vốn cũng chỉ muốn khiêu khích Giang Ảnh một câu thôi, bây giờ mặt cậu ta sắp biến thành màu gan lợn luôn rồi: "Tôi..."
Trợ lý Trần liếc mắt ra hiệu cho Miêu Dã mau ngậm miệng. Hắn không biết tiểu minh tinh này uống lộn thuốc gì mà tự dưng phát rồ đi trêu chọc Giang Ảnh.
Hiện tại trợ lý Trần chỉ hận không thể bịt miệng Giang Ảnh lại, bao nhiêu người vẫn đang nhìn chằm chằm, cậu còn cố ý lựa lời khó nghe để nói. Hắn gằn giọng: "Cậu còn nhớ hình tượng ban đầu của cậu là thiếu niên thanh thuần ngoan ngoãn không đấy?"
"Hình tượng của em á? Cư dân mạng tin à?" Giang Ảnh nói tiếp, "Em chỉ đang nói thật thôi mà, em..."
"Số 37, Giang Ảnh." Cửa phòng đột nhiên mở ra, người trong phòng vẫy tay gọi hai người đứng ngoài hành lang, "Miêu Dã, cậu cũng vào đi. Vai diễn này đã chọn cậu rồi, vừa hay cậu diễn cùng Giang Ảnh một đoạn đi."
Giang Ảnh tràn đầy sức chiến đấu, cậu nhìn Miêu Dã, nở nụ cười khiêu khích rồi bước vào phòng.
Đạo diễn là người quen của ba cậu, nhưng lúc này chả ai lại đứng tán gẫu cả. Đạo diễn trực tiếp đưa kịch bản cho Giang Ảnh, khoanh vòng một đoạn rồi kêu cậu diễn. Giang Ảnh đọc qua kịch bản, đoạn này là Tuyên Mạc Linh dùng người nhà của Triệu Giác để uy hiếp hắn, ép hắn đi hãm hại nhân vật chính Lạc Nam Kha.
Người cậu phải uy hiếp vừa hay là nhân vật Miêu Dã diễn, Triệu Giác.
Vừa nãy vẫn chưa cãi đủ, Giang Ảnh còn chưa xả tức xong, cậu đặt kịch bản xuống, nhận lấy thanh kiếm đạo cụ do staff đưa. Cậu cầm kiếm trong tay rút ra một chút để thử tí cảm giác. Giây trước cậu vẫn còn tươi cười, giây sau mũi kiếm đã đặt trên cổ Miêu Dã.
Dù chỉ là thanh kiếm đạo cụ thôi nhưng mà ánh mắt của Giang Ảnh cũng khiến cho Miêu Dã run rẩy. Cậu ta không vào trạng thái được, đại não có chút trống rỗng.
Bình thường ra thì Giang Ảnh đều đọc lời thoại như tụng kinh, nhưng hôm nay cậu muốn mượn cơ hội thử vai này để cảnh cáo Miêu Dã một chút.
"Đây là thế đạo." Giang Ảnh chỉ bằng một giây thôi đã nhập vai, từng bước áp sát, "Có ai không muốn công bằng đâu, ăn miếng trả miếng thôi mà. Khi trước ngươi hại ta, bây giờ ta trả hết cho ngươi. Hiện tại ta uy hiếp ngươi, trong tương lai, đương nhiên ngươi cũng có thể uy hiếp ta. Với điều kiện là ngươi phải có năng lực đó."
Lúc nãy ở hành lang, Miêu Dã bị Giang Ảnh dọa run cả chân, sau khi nghe được lời này, cậu ta bất giác lùi một bước. Nhận ra buổi thử vai đã bắt đầu, cậu ta mới moi móc trong đầu ra lời thoại của mình: "Ta không làm được..."
"Không làm được thì nghĩ đến người nhà của ngươi đi." Giang Ảnh vỗ vỗ kiếm vào gương mặt người đối diện, lúc cậu nhếch môi mỉm cười, vừa vặn lộ ra hai chiếc răng khểnh. Rõ ràng cậu chẳng có biểu cảm hung tợn dữ dằn gì nhưng Miêu Dã lại cảm giác lưng mình toát đầy mồ hôi lạnh.
"Ngươi không sợ ta khiến thân phận ngươi bại lộ? Bây giờ ngươi dùng người nhà của ta để đe dọa ta, sau này ta cũng có thể dùng cách này để uy hiếp lại ngươi." Miêu Dã đọc lời thoại không lưu loát cho lắm. Bây giờ cậu ta mới phát hiện ra mình không theo kịp diễn xuất của Giang Ảnh.
"Ngươi cứ việc uy hiếp." Giang Ảnh dồn cậu ta vào trong góc, mũi kiếm hung hăng ấn lên tường, "Dù sao thì từ lúc các người hại ta, người nhà của ta chỉ còn mỗi Lạc Nam Kha."
Miêu Dã bủn rủn chân tay, xém chút nữa cậu ta ngã quỵ luôn rồi.
"Tốt." Biên kịch vỗ kịch bản xuống bàn.
"Tốt cái gì mà tốt?" Giang Ảnh thu lại khí thế, "Kỹ năng diễn xuất của cháu nát, cháu tự biết."
"Cháu đi đây." Giang Ảnh trả kịch bản với đạo cụ về lại chỗ cũ, quay lưng tính rời đi.
"Năm phút nữa nhân vật chính đến, cháu muốn diễn thử một cảnh với cậu ấy không?" Mắt của phó đạo diễn sáng hẳn lên, "Thử cảm giác một chút?"
"Thôi khỏi đi ạ." Giang Ảnh từ bé đến giờ chẳng có hứng thú đóng phim, nhân vật chính Lạc Nam Kha của《Đúng dịp tuyết rơi》là ai cũng chẳng liên quan gì đến cậu.
"Lần sau còn khịa nữa không?" Giang Ảnh nhìn Miêu Dã cười cười khiêu khích, mặc dù cậu chưa thoả mãn lắm nhưng vẫn đẩy cửa rời đi.
Sau khi Giang Ảnh rời đi, Miêu Dã hốt hoảng đứng dậy, cậu ta lảo đảo ra khỏi phòng.
"Chọn cậu ấy đi." Biên kịch xem đi xem lại đoạn video thử vai vừa rồi, "Đứa nhỏ này trời sinh hợp diễn nhân vật phản, chỉ cần có thể kích động tâm trạng của thằng bé là được."
"Tôi nói rồi mà, diễn xuất của con trai Giang Tranh sao có thể nát được. Giang Tầm không đi con đường này thì không nói làm gì, nhưng mà nếu có thể khiến Giang Ảnh thấy hứng thú với việc đóng phim thì vẫn có thể tranh thủ một chút." Đạo diễn nói, "Chỉ cần dẫn dắt thật tốt thì thằng bé sẽ chẳng kém ai cả."
*
"Thử vai xong rồi à?" Trợ lý Trần đứng ngoài hành lang, hắn vừa thấy Giang Ảnh đi ra liền bước đến hỏi.
"Xong rồi." Giang Ảnh nói, "Dù gì cũng là đến để bêu riếu mà. Giờ em đi họp lớp cấp hai, không thì anh cứ về trước đi."
"Cậu... đi họp lớp chắc không gây rối đâu nhỉ?" Trợ lý Trần cẩn thận hỏi
"Không đâu, làm gì có chuyện đó." Giang Ảnh còn đang vội giải quyết vấn đề mình là fan ai, bây giờ trợ lý nói gì cậu cũng đồng ý, "Em đảm bảo không gây sự đâu."
Trợ lý Trần nhìn Giang Ảnh vội vã rời khỏi, trong lòng hắn có chút nghi hoặc, dựa theo tính cách của đứa nhỏ này mà nói thì họp lớp cấp hai có gì để háo hức chờ mong đâu?
Trợ lý Trần đi ngang qua góc hành lang, nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, là tên khiêu khích Giang Ảnh lúc nãy, Miêu Dã.
Miêu Dã mới vừa bị Giang Ảnh dọa sợ không nhẹ, bây giờ đang chui trong góc gọi điện thoại. Cậu ta tìm danh bạ một dãy số, ấn gọi đi, bên kia bắt máy rất nhanh.
"Giang tổng!" Miêu Dã gào một tiếng.
Người tiếp điện thoại hơi ngạc nhiên, lập tức nói: "Giang tổng... Giang Tầm anh ấy không có đây."
"Cố Vị à?" Miêu Dã nhận ra giọng nói trong điện thoại, lại nghĩ tới quan hệ của Cố Vị và Giang Tầm, cậu ta vội nói, "Là cậu cũng được."
Miêu Dã có bao nhiêu sức lực đều xổ hết ra, giọng cậu ta nghẹn ngào, nghe có vẻ cực kỳ oan ức, gào khóc vào điện thoại: "Cậu nói với Giang tổng, đơn này phải cho tôi thêm tiền! Em trai của anh ta quá hung dữ, hung dữ quá trời luôn!!!"
"Nếu không phải tôi đã chuẩn bị tốt tâm lý thì vừa nãy bị cậu ta nói vài câu tôi đã tự kỷ luôn rồi."
"Nếu không phải tôi đã chuẩn bị tốt tâm lý thì vừa nãy tôi đã bị cậu ta dọa quỳ luôn."
Cố Vị ở đầu kia điện thoại: "..."
Trợ lý Trần đi ngang qua: "..."
_ _ _
Tác giả có lời muốn nói
Giang Ảnh: Đợi đó, chương sau tui sẽ chứng minh sự trong sạch của mình!