Thích Trục: "..."
Miêu Dã ngủ gà ngủ gật mới giật mình tỉnh: "Hả? Huy hiệu gì cơ?"
Đạo diễn không hiểu gì và bao nhiêu nhân viên ngỡ ngàng: "..."
Sau đó cả đám bọn họ trơ mắt nhìn Giang Ảnh túm chặt cổ tay Thích Trục rồi hai người họ chạy về phía trợ lý.
23 giờ 59 phút 50 giây.
[Krabby]: [Chọt chọt]
[Krabby]: Mau mau, nhanh lên nào.
23 giờ 59 phút 55 giây
[Lớp Trưởng]: [Chọt chọt]
Thành công cứu huy hiệu nói chuyện thường xuyên.
Giang Ảnh và Thích Trục đã bảo vệ được huy hiệu của hai người rồi.
[Lớp Trưởng]: Coi như tôi đã hiểu cậu sẽ tích cực với những việc gì rồi.
[Lớp Trưởng]: Phì.jpg
Sau cơn mưa trời lại sáng, bây giờ Giang Ảnh cảm thấy mình sống lại rồi.
"Nào nào nào, chúng ta diễn lại cảnh này lần nữa." Giang nhị thiếu phấn chấn tinh thần như mới sống lại vẫy vẫy tay với đạo diễn.
Đạo diễn vừa mừng vừa lo, nhưng mà trạng thái của Giang Ảnh lúc này lại tốt một cách bất ngờ, kỹ năng diễn xuất bùng nổ, ánh mắt diễn đạt vô cùng. Cũng vì thế mà thời gian làm việc được rút ngắn lại, các nhân viên ở phim trường đều nhìn Giang Ảnh đầy cảm kích.
"Lúc nãy hai đứa chạy đi làm gì mà sao tự dưng trạng thái của thằng bé tốt thế." đạo diễn của《Đúng dịp tuyết rơi》hỏi, "Bác có tuổi rồi, không hiểu nổi thú vui của người trẻ tuổi như mấy đứa."
"Lúc nãy cháu ngủ gật nên cũng không hiểu." Miêu Dã nói một cách chắc chắn, "Nhưng mà cháu biết thế nào hậu trường đăng lên cũng sẽ có khúc này cho coi."
Dù hôm này có thể tan làm sớm hơn nhưng giờ cũng đã muộn lắm rồi. Hồi chiều trợ lý Trần đã giúp cậu về nhà lấy khá nhiều đồ dùng hàng ngày và bố trí xong xuôi phòng cậu ở trong thời gian quay phim.
Giang Ảnh mau chóng vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị đi ngủ, không hiểu sao đột nhiên cậu lại nhớ đến lời Tề Tuấn nói hôm trước.
Tề Tuấn: Mỗi ngày tao đều đúng giờ nói chuyện với em gái xinh đẹp để giữ huy hiệu nói chuyện thường xuyên với huy hiệu bạn thân, mày kiên nhẫn được như thế không?
Thực sự có này.
Giang Ảnh mở Wechat của Tề Tuấn, cậu trả lời.
[Krabby]: Tao có.
[Krabby]: Mày thì hiểu cái vẹo gì.
Hơn một giờ sáng rồi mà Tề Tuấn vẫn chưa ngủ, hắn lập tức trả lời tin nhắn của Giang Ảnh
[Tề Tuấn]: Đệt.
Nhìn lời mình nói trước đó xong Tề Tuấn mới hiểu Giang Ảnh trả lời cái gì.
[Tề Tuấn]: Cung phản xạ của mày dài ghê nhỉ.
[Tề Tuấn]: Nể luôn, đừng bảo mày dùng nguyên ngày chỉ để suy nghĩ về cái vấn đề này nha?
[Tề Tuấn]: Mày mà đòi kiên nhẫn cái gì, mày có huy hiệu nói chuyện thường xuyên với anh trai mày chắc.
[Tề Tuấn]: Dẹp mẹ đi~
Huy hiệu nói chuyện thường xuyên và huy hiệu bạn thân đều có cả, nhưng mà không thể giải thích với Tề Tuấn lý do cả hai cái huy hiệu này đều thuộc về Thích Trục được.
Làm một idol đi con đường hắc hồng, cũng là một người con trai sống trong fandom, Giang Ảnh cũng không lạ gì fan cp nữa, nhưng mà về việc mình và Thích Trục có fan cp thì Giang Ảnh vẫn cảm thấy hoang mang. Cậu dùng nguyên một ngày để suy nghĩ cũng không thể tìm ra đáp án. Bình thường cậu và Thích Trục đều chẳng ưa gì nhau, ngay cả hai năm Thích Trục đi du học thì cũng thế, hai người họ không ưa nhau nhưng cũng chưa nghỉ nói chuyện bao giờ.
Trong máy Giang Ảnh vẫn còn giữ một đoạn đối thoại giữa hai người hồi học lớp mười hai...
[Krabby]: [Hình ảnh nồi lẩu] [Hình ảnh gà rút xương] [Hình ảnh cà ra] [Hình ảnh bún qua cầu]
[Krabby]: Cho cậu thèm chết luôn.
[Lớp Trưởng]: [Hình ảnh đề thi năm trước] [Hình ảnh Vương Hậu Hùng¹] [Hình ảnh các loại đề thi thử]
[Lớp Trưởng]: Làm xong hết chưa?
(1) Vương Hậu Hùng giữ rất nhiều chức vụ, trong đó có giám đốc của trung tâm khảo thí.
Đây là tình trạng giữa hai bọn họ mấy năm gần đây.
"Nếu mấy người coi được những thứ này chắc chắn mấy người ship cp không nổi luôn." Giang Ảnh rất tự tin vào phán đoán của mình.
"Nên là sao mình với Thích Trục lại có fan cp nhỉ?" Giang Ảnh buột miệng tự hỏi.
"Tại vì sao? Tại vì sao?" bên gối của cậu bỗng phát ra âm thanh máy móc lạnh lùng, "Cũng đã muộn rồi, bây giờ là thời điểm con người ta nên đi ngủ, Dưa Nhỏ hi vọng bạn không còn hoang mang nữa, loại bỏ mê mang, sớm chìm vào giấc ngủ. Dưa Nhỏ order giúp bạn bài《Bởi vì tình yêu》nhé, chúc bạn ngủ ngon."
Giang Ảnh: "..."
Trong câu nói của cậu có từ khóa nên tiếng hát cứ thế vang lên trong phòng. Giang Ảnh ngẩng đầu nhìn loa thông minh bạn học Dưa Nhỏ ở trên đầu giường, cái thứ đồ chơi ngu ngốc này bị đặt ở đây từ lúc nào vậy?
Chắc là hồi chiều trợ lý Trần giúp cậu về nhà sắp mấy đồ dùng hàng ngày, tưởng cái loa thông minh này là đồng hồ báo thức nên tiện tay mang đi luôn.
Ngày mà nghĩ thì thế nào đêm cũng sẽ mơ, nguyên một đêm Giang Ảnh đều mơ về Thích Trục. Cũng là vì thế mà sáng sớm hôm sau, khi nghe tiếng báo thức của bạn học Dưa Nhỏ, Giang Ảnh có hơi hốt hoảng.
"Quả nhiên cái này là đồng hồ báo thức, anh biết thế nào cậu cũng cần nó mà." trợ lý Trần đến để gọi Giang Ảnh dậy cảm thấy vô cùng mừng rỡ, "Cậu mua đồng hồ báo thức lúc nào đấy?"
"Thích Trục tặng, cậu ta bảo là do bên ban tổ chức tiệc từ thiện..." Giang Ảnh nói đến đây mới nhận ra một điều, cậu cũng là khách mời của buổi dạ tiệc hôm đó, nếu như ban tổ chức tặng quà thì không thể không có quà của cậu được.
"Công việc hôm nay không xếp kín như hôm qua đâu." trợ lý Trần bảo, "Nhân vật phản diện này của cậu giai đoạn đầu cũng khá nhàn, giai đoạn giữa và giai đoạn cuối mới bắt đầu tác oai tác quái. Chiều nay Thích Trục có một buổi phỏng vấn cá nhân, nếu cậu muốn hóng hớt thì đi đi, còn không thì cứ nghỉ ngơi lấy sức."
"Được." Giang Ảnh không suy nghĩ nhiều chuyện quà tặng kia nữa, "Em đi hóng chuyện."
Đối với Giang Ảnh mà nói thì phỏng vấn của Thích Trục xem vui cực kỳ. Bởi vì chỉ cần anh ngồi ở đó thôi là mọi kiểu phỏng vấn đều trở nên tẻ nhạt chán ngắt, cũng không biết phóng viên lần này liệu có chiêu gì để cải thiện bầu không khí của buổi phỏng vấn hay không.
Dựa theo tình hình hiện nay thì đoàn đội của《Đúng dịp tuyết rơi》cũng đứng đầu trong nước. Ngoại trừ các nhân vật chính ra thì các diễn viên phụ được mời đến đều là các diễn viên gạo cội. Thái độ của mọi người khi quay phim đều rất nghiêm túc, hiệu suất làm việc vô cùng cao.
Giang Ảnh nhàn rỗi thành quen, lần đầu tiên cậu vô đoàn làm phim hiệu suất cao như thế này. Tần suất làm việc của mọi người đều rất nhanh, đến người như cậu cũng cảm nhận được bầu không khí khẩn trương, bởi thế nên cậu cũng nghiêm túc làm việc hẳn.
Nhưng mà Giang Ảnh mà nghiêm túc thì trạng thái sẽ không ổn, không thấy được cảm giác tiêu dao tự tại như hôm qua, cậu cũng không thể tìm được cảm giác thiếu niên ngây thơ, vô ưu vô lo của Tuyên Mạt Linh ở giai đoạn đầu.
"Tiểu Ảnh về lại trạng thái của ngày hôm qua đi." Đạo diễn nhắc nhở.
Chẳng chờ đạo diễn nói xong, Thích Trục đã kéo Giang Ảnh qua một góc để chỉ dạy: "Mấy người nhiễu sự như cậu mà cũng biết căng thẳng à?"
Giang Ảnh: "..." Tới rồi, ra mà coi lớp trưởng hung dữ như thế nào này.
Thích Trục: "Ở giai đoạn đầu, tâm lý của nhân vật vẫn chưa chịu đả kích gì, cũng chẳng có ai muốn hại y, muốn giết y, ngày nào y cũng chỉ quấn quýt bên cạnh Lạc ca ca của y. Cậu căng thẳng cái gì?"
Thích Trục: "Mặc dù hôm nay ở phim trường có nhiều người, nhưng cậu thử nghĩ mà xem, chỉ cần có huy hiệu nói chuyện thường xuyên là cậu hết căng thẳng à?"
"Làm gì có chuyện đó!" Giang Ảnh lập tức lấy lại tinh thần, quá trình quay phim tiếp đó cậu cũng không mắc sai lầm nữa.
"Trái tim cậu mạnh mẽ quá." giờ ăn cơm, Miêu Dã thong dong ngồi xuống cạnh Giang Ảnh, "Nghe thầy Thích nói xong mà cậu vẫn điều chỉnh tốt cảm xúc được, nếu mà là tôi thì chắc tôi bị dọa ngất luôn."
"Cũng được mà, cậu ta cũng có nói gì đâu." anh lại còn giúp Giang Ảnh nữa đấy.
"Cậu ấy vừa bước tới là tôi thấy căng thẳng, là kiểu nhìn cái là lạnh sống lưng luôn í." Miêu Dã nói.
"Có đáng sợ đến mức đó không?" Giang Ảnh bị Miêu Dã chọc cười, "Thế thì cậu lại không biết bộ dạng của cậu ta trong giờ truy bài khi thúc giục tôi giao bài tập rồi."
Miêu Dã cũng đã nghe nói đến việc lúc trước hai người họ là bạn học: "Dữ lắm à?"
"Cậu ta cầm cái que, dài như thế này." Giang Ảnh đặt hộp cơm xuống rồi dang tay ra ước lượng, "Mặt khó đăm đăm, cậu ta để bài tập của các bạn trong lớp ở một bên rồi nhìn chằm chằm tôi bổ sung bài tập. Chỉ cần thấy tôi mất tập trung hay làm gì khác là cậu ta hung dữ gõ bàn, gõ to đến mức anh em của tôi ngồi ở bàn trên bị dọa khiếp vía."
Miêu Dã: "..."
Miêu Dã lau mồ hôi, chân thành hỏi: "Vậy chắc cậu bổ sung bài xong nhanh lắm nhỉ?"
"Không đâu, cuối tuần tôi ham chơi quá nên còn rất nhiều bài tập chưa làm. Cậu ta không bảo tôi làm được nên đành phải đưa bài tập toán của mình cho tôi chép." Giang Ảnh đáp, "Ngữ văn thì tôi tự viết, tôi thích viết văn mà. Đề là《Kể về một người mà cả đời em khó thể quên》, tôi viết về lớp trưởng của tôi. Cậu ấy là một người rất tốt, không chỉ trừng mắt nhìn em bổ sung bài tập trong giờ truy bài mà cậu ấy còn đưa bài tập của mình cho em chép. Cậu ấy là người mà cả đời em khó thể quên, đời này của em không thể nào quên được cậu ấy."
Miêu Dã: "... Sau đó thì sao?"
"Sau đó hai đứa bọn tôi bị phạt đứng, tôi còn bị gọi phụ huynh, bài văn tôi viết bị chủ nhiệm lớp gửi lên nhóm phụ huynh phê bình." Giang Ảnh kể, "Mà vì ba mẹ của tôi đều bận nên anh trai tôi đến thay, ảnh ăn mặc đẹp trai cực kỳ, buổi chiều hôm đó phải hơn chục người tới tìm tôi để xin Wechat của ảnh đó."
Miêu Dã: "... Chủ nhiệm lớp cậu khổ quá à."
Giang Ảnh còn đang định kể tiếp thì có người đứng phía sau đá nhẹ vào ghế cậu đang ngồi.
Giang Ảnh: "?"
Thích Trục đứng sau lưng hai người họ, không biết anh đã nghe được những gì, anh chỉ vào hộp cơm bị Giang Ảnh đặt dưới đất: "Mau ăn đi, nguội bây giờ."
"Ừa." tâm trạng của Giang Ảnh giờ đang rất tốt, "Sao cậu đã ăn xong rồi?"
"Bởi vì lúc ăn cơm tôi không lắm lời như cậu." Thích Trục xoay người rời đi.
"Ấy, lớp trưởng ơi, chiều nay cậu có buổi phỏng vấn à?" Giang Ảnh bê hộp cơm chạy đuổi theo.
"Ừ." Thích Trục gật đầu.
"Có những khâu gì thế? Giang Ảnh cúi đầu nhìn hộp cơm, che giấu sự hả hê trong mắt mình.
"Nghe bảo là chỉ trả lời mấy câu hỏi đơn giản, sau đó sẽ đọc bình luận của cư dân mạng."
"Đọc bình luận của cư dân mạng?" thú vị đấy, thế thì nhất định cậu phải đi xem rồi.
Nên là buổi chiều lúc Thích Trục phỏng vấn, Giang Ảnh với Miêu Dã chạy đến cửa hóng hớt.
"Anh có mong chờ gì với bộ phim này không?" sau khi Thích Trục chào hỏi xong, phóng viên của đài Trái Dừa bắt chuyện với anh.
"Về kịch bản, diễn viên và chế tác tôi đều rất mong chờ." Thích Trục đáp.
"Nhìn đi." Giang Ảnh bảo với Miêu Dã, "Nếu mà cậu hay xem phỏng vấn của cậu ta thì cậu sẽ phát hiện ra cái người này lúc nào cũng trả lời quy củ như thế, nói chung là vô vị lắm."
"Hay xem phỏng vấn của cậu ấy á?" Miêu Dã get nhầm trọng điểm.
"Cái này không quan trọng." Giang Ảnh phất tay.
Sau mấy câu hỏi thông thường, phần đọc bình luận Giang Ảnh mong đợi nhất đã đến rồi. Giang Ảnh với Miêu Dã ngóng cổ nhìn tấm thẻ trong tay Thích Trục
Bình luận đầu tiên của cư dân mạng.
[A a a cực kỳ mong chờ tác phẩm này của anh.]
Thích Trục thuận lợi đọc xong, anh bổ sung thêm một câu: "Cảm ơn."
"Cậu thử cảm nhận tí đi, cái gì gọi là đọc diễn cảm nhưng không có tí cảm xúc nào." Giang Ảnh cố nín cười.
Miêu Dã: "..." Không dám cười.
Bình luận thứ hai.
[Mong rằng trong bộ phim thầy Thích Trục có thể "bắt nạt" Giang Ảnh một chút để báo thù cho đông đảo cư dân mạng.]
Sau khi đọc xong, không hiểu tại sao khóe môi anh lại hơi cong lên: "Nhất định rồi."
Giang Ảnh: "Hứ."
Bình luận thứ ba.
[Anh là minh tinh đầu tiên mà em zqsg đến thế, em vô cùng thích tác phẩm của anh, em sẽ mãi mãi ủng hộ anh.]
Lúc Thích Trục nhìn thấy nội dung của tấm thẻ này, anh ngừng lại một chút, có vẻ hơi bất ngờ.
Đến rồi, phần đào hố khách mời khi đọc bình luận trong truyền thuyết.
"Tôi cược năm hào." Giang Ảnh dựa vào tường, cậu khẽ nói với Miêu Dã, "Cậu ta không biết zqsg là gì."
Miêu Dã: "OK." tự dưng tiền từ trên trời rơi xuống.
Sau đó, Giang Ảnh nghe Thích Trục không cần suy nghĩ gì đã đọc chính xác cụm từ "yêu thương thật lòng"² kia.
(2) zqsg viết tắt phiên âm của 真情实感 (zhēnqíng shígǎn) - yêu thương thật lòng.
"Bỏ năm hào ra đây." đến năm hào Miêu Dã cũng muốn đòi, cậu ta xòe tay ra, "Khuyến khích chuyển khoản, anh Giang này, cậu muốn chuyển bằng Alipay hay Wechat?"
Có vẻ phóng viên phụ trách phỏng vấn cũng rất kinh ngạc, bọn họ vốn định dùng mấy cụm từ hay dùng trong fandom mà có khả năng Thích Trục không biết để tạo điểm nhấn, nhưng ai ngờ Thích Trục lại biết đâu.
Mấy bình luận sau đó đều là mấy cụm từ fandom hay dùng, nsdd, srds, awsl, dbq, xswl³ gì gì đó, cái nào Thích Trục cũng biết.
(3) nsdd: bạn nói đúng đó; srds: tuy thế nhưng mà; awsl: Ui, tui chớt gùi; dbq: xin lỗi; xswl: cười chết mị rồi.
"Sao tôi cảm thấy cậu ta lại thăng cấp rồi nhỉ?" Giang Ảnh ngẫm nghĩ.
"Hả?" Miêu Dã nghe không hiểu.
Mọi người lại tiếp tục xem, mãi tới khi Thích Trục mở tới một tấm thẻ như sau.
[Anh Thích Trục cảm thấy zfzy thế nào ạ? Đầu chó.jpg]
_ _ _
Chú thích
- zfzy viết tắt phiên âm của 追风逐影 (zhuī fēng zhú yǐng) - Truy Phong Trục Ảnh, đây là tên cp của hai người họ, nghĩa là chạy theo gió, theo đuổi Ảnh.
- zyyh: viết tắt phiên âm của 烛影摇红 (zhú yǐng yáo hóng) - Chúc Ảnh Diêu Hồng, Chúc đồng âm với từ Trục trong Thích Trục (戚逐 qī zhú), Ảnh trọng Giang Ảnh, đây là tên super topic của hai người họ trên Weibo, nghĩa là ánh nến dao động.
Tên chương này ý là anh Thích không chỉ biết Truy Phong Trục Ảnh mà anh còn biết cả Chúc Ảnh Diêu Hồng nữa =))
Shiguang: srds lần đầu tui thấy tên cp và tên super topic khác nhau, bình thường đều là cp tên gì thì super topic sẽ đặt như thế, từ lúc dịch giới thiệu truyện đã thấy lạ rồi.
À, chúc mọi người Giáng Sinh an lành nha~