*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cậu là Lục Chỉ?" Trịnh Doanh Doanh kinh ngạc hỏi.

"Cô quen tôi à?" Lục Chỉ khẽ cười.

Sắc mặt Trịnh Doanh Doanh chớp mắt biến thành xanh lét, sau lại đổi sang tím ngắt, cuối cùng lết sang đen thui, nghẹn nửa ngày cũng chưa ra được một câu một chữ. Cô cho rằng Lục Chỉ là một con đàn bà yêu diễm đê tiện, không nghĩ tới đó lại là một thiếu niên xinh đẹp làm cô rung động!

"Cô không sao nhỉ, chúng tôi có việc đi trước đây." Lục Chỉ cười nói.

Trịnh Doanh Doanh vẫn không mở miệng, tâm tình lúc này quả thật chỉ với hai chữ "phức tạp" không đủ để hình dung, lăn lộn giới giải trí lâu như vậy, da mặt cô cũng coi như cũng luyện thành bách độc bất xâm, nhưng giờ khắc này, cô cảm thấy xấu hổ, vô cùng xấu hổ, xấu hổ không biết để đâu cho hết.

Lục Chỉ cười cười, rời đi cùng Ninh Tước. Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy bọn họ bước vào căn phòng nghỉ xa hoa, cô nhân viên lúc trước còn ngăn bọn cô lại giờ đây mặt đầy vẻ sùng bái vui mừng mời bọn họ vào, càng thêm khẳng định thân phận bọn họ.

Trịnh Doanh Doanh hoá đá, thế mà cậu ấy lại chính là tên đại sư võng hồng kia? Chính là người mà cả Nam tổng và Cửu gia đều dốc tâm dốc sức cưng chiều? Nếu lúc trước còn không thể tin được trên đời sẽ có người hấp dẫn được hai vị nhân trung long phượng này, sau khi nhìn thấy Lục Chỉ, hết thảy bỗng nhiên trở nên hợp lý.

Trịnh Doanh Doanh nuốt nuốt nước miếng, cứng đờ đứng tại chỗ cả buổi, trợ lý đi theo chứng kiến toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên sáng dạ, vô tâm vô phế nói với cô: "A! Chị Trịnh, chị đây có phải gọi là mất cả chì lẫn chài không?"

Trịnh Doanh Doanh hơi nheo mắt lại nhìn trợ lý, trợ lý thấy ánh mắt cảnh cáo của cô bèn ngậm chặt miệng lại.

Trịnh Doanh Doanh tức giận trợn trắng mắt, mí mắt giật giật thiếu chút rút gân, cô dậm chân, rít một câu từ kẽ răng: "Đàn ông tốt đều thích đàn ông, đây chứng minh chị đây có mắt nhìn."

Câu chế giễu này khiến trợ lý rất đau lòng, vỗ vỗ vai cô, "Không sao đâu chị Trịnh, trên đời còn nhiều đàn ông tốt lắm, chị cứ từ từ trải nghiệm."

Trịnh Doanh Doanh thiếu chút nữa bị cô làm cho tức chết, rốt cuộc nhịn không được bùng nổ, nhào lên "xử" tên trợ lý EQ thấp này, "Đồ chán sống này!"

*****

Lục Chỉ đi vào phòng nghỉ, điều đầu tiên làm cậu thấy khác thường không phải là vật dụng xa hoa mà là tất cả đồ đạc trong phòng đều được chuẩn bị theo đúng sở thích của cậu.

"Oa, phòng nghỉ đài các cô chuẩn bị thật tinh tế nha." Ninh Tước đi đến ngồi xuống sô pha, cầm lấy một bao đồ ăn vặt Lục Chỉ thích, cười cười, "Đến khẩu vị của bé dễ thương cũng nắm thật rõ."

"Là Nam tổng chuẩn bị ạ." Cô nhân viên trả lời.

Cô bị mị lực của Ninh Tước quyến rũ đỏ bừng cả mặt, nhưng phần lớn sức chú ý của cô vẫn dành cho Lục Chỉ, vừa nhìn thấy cậu hai mắt cô đã sáng lấp la lấp lánh, đúng chuẩn fan chân ái. Nội tâm cô kích động không thôi, nghĩ đợi lát nữa phải lên fanpage nói cho cả nhà biết rốt cuộc tiểu thần tiên có bao nhiêu đáng yêu, bao nhiêu bình dị, bao nhiêu gần gũi.

Phó Khiêm lập fanpage còn lập thêm một diễn đàn fans, những người từng được Lục Chỉ giúp đỡ đều gia nhập diễn đàn này, cùng nhau nhiệt tình thảo luận tiểu thần tiên đáng yêu thế nào lợi hại ra sao thần kỳ cỡ nào, làm những người chưa được gặp tiểu thần tiên hâm mộ không thôi. Sau đó dưới sự phát động của Phó Khiêm, bọn họ còn tổ chức các hoạt động quyên góp từ thiện dưới danh nghĩa tiểu thần tiên, giúp tiểu thần tiên lấy được thêm không ít thiện cảm ở trên mạng.

"Nam tổng chuẩn bị à." Ninh Tước gằn từng chữ, ánh mắt trêu đùa nhìn Lục Chỉ.

Lục Chỉ phát hiện đến cả sữa tắm cậu thường dùng cùng tủ quần áo đến đồ lót cũng đều được chuẩn bị đầy đủ, mím môi, chỉ cúi đầu uống nước, không nói lời nào. Ninh Tước thấy cậu rối rắm, không tiếp tục trêu chọc, chỉ nhận lấy lịch quay cô nhân viên đài đưa tới.

Lục Chỉ giống như đứng ngồi không yên, một chập ngồi, một chập uống nước, một chập lại đứng lên như muốn đi vệ sinh, nhưng rất nhanh đã trở ra.

"Lần đầu tiên quay chương trình nên khẩn trương sao?" Ninh Tước biết tính cách cậu sẽ không như vậy, nhưng dù sao cũng phải tìm đề tài gì đó giảm đi lo lắng khác thường của cậu.

Lục Chỉ lắc lắc đầu, trên mặt hiện ra vẻ phiền muộn, cơ bản không cách nào tập trung nghe cô nhân viên thông báo lịch trình.

Ninh Tước không biết làm cách nào để trấn an Lục Chỉ, cười cười với cô nhân viên, " Lần đầu Lục đại sư quay chương trình nên có chút không quen, hơi khẩn trương, hay vậy đi, cô để chúng tôi ở riêng một chút nhé, chờ cậu ấy bình ổn cảm xúc rồi lại tiếp tục?"

Cô gái đương nhiên không ý kiến, chỉ là thời gian quay sắp bắt đầu rồi, "Vậy... 10 phút có được không? Nếu không sẽ không đến kịp trường quay mất."

Cô công tư phân minh, Ninh Tước cũng gật đầu, "Được, 10 phút thôi."

Cô nhân viên yên tâm, nhìn sang Lục Chỉ, cẩn thận rời đi.

"Bé dễ thương, cưng làm sao vậy?" Ninh Tước vỗ vỗ vai cậu, "Đừng khẩn trương, giám đốc đài không phải đã đồng ý không để lộ mặt cưng rồi sao? Sao còn khẩn trương như vậy?"

"Không phải, tôi không có khẩn trương." Lục Chỉ cau mày cúi đầu nói.

Ninh Tước đương nhiên biết cậu không phải, cười cười dỗ cậu, "Vậy cưng làm sao vậy?"

Lục Chỉ giật giật môi, không nhịn được nói, "Vì sao anh ấy một hai phải tốt với tôi như vậy chứ."

Nhìn vẻ mặt phiền não của cậu, Ninh Tước bất đắc dĩ thở dài, sờ sờ tóc cậu, "Cưng hiểu mà, không phải sao."

Lục Chỉ cắn cắn môi, vẻ mặt buồn rầu. Ninh Tước không tiếp tục hỏi cậu vì sao bối rối, vì sao phiền não, chuyện tình cảm chưa bao giờ chỉ cần vài ba câu nói là thông, càng không cần người ngoài tác động. Hắn trầm mặc cúi đầu xem lịch trình quay chương trình, để Lục Chỉ yên tĩnh tự vấn.

Môi trường an tĩnh có tác dụng ổn định tâm lý, Lục Chỉ dần dần khôi phục cảm xúc bình thường, tươi cười xán lạn với Ninh Tước, "Tôi không sao rồi, có thể bắt đầu rồi."

Nhưng Ninh Tước nhìn ra được cậu chỉ là cưỡng chế đè nén cảm xúc này xuống, cái này không có tác dụng lâu dài, lúc nào cũng sẽ có thể lại trồi lên mà thôi.

*****

Trong phòng nghỉ sau hậu trường, các thí sinh tham gia đến từ đủ mọi miền nam bắc ngồi chật ních, còn có cả thí sinh từ nước ngoài về tham gia. Mục Tam ngồi trên ghế dùng khăn giấy ướt lau tay, cẩn thận lau sạch từng ngón tay, bên cạnh hắn là một lồng chim, trên lồng có một tầng vải đen che kín bên trong.

"Này, tôi nói không phải chứ cậu đem lồng chim đến như vậy không sợ làm chim buồn chết sao." Bên cạnh có người nhịn không được nói.

Mục Tam nhếch môi cười với hắn, nụ cười lộ ra vẻ ngu ngơ, nhưng lại không trả lời hắn. Người nọ cảm thấy Mục Tam có chút kỳ quái, ngón tay lại lau đi lau lại kỹ như vậy, đây là bệnh sạch sẽ nhỉ. Hành động cổ quái của hắn làm người khác có chút không thoải mái, bèn không thèm dong dài nhíu mày quay mặt đi chỗ khác.

"Kịch bản quay lần này mấy người coi qua chưa?" Mấy phong thuỷ sư cầm đủ loại pháp khí, ngồi bên cạnh Mục Tam bắt đầu nói chuyện phiếm.

"Xem rồi, vòng thứ nhất là vòng sơ loại, khảo nghiệm năng lực phong thuỷ, một đám chúng ta vào nói chuyện phiếm với giám khảo. Vòng thứ hai là hợp tác với minh tinh, khảo nghiệm năng lực bói toán, nghe nói khách mời là Sầm ảnh đế và Trịnh Doanh Doanh á!" Người nói đến câu này hai mắt liền sáng rực.

"Vòng thứ ba là nhiệm vụ ngoại cảnh, khảo nghiệm các năng lực như giải mộng, xem tinh tượng, bói chữ, chọn ngày lành tháng tốt, ảo thuật, v.v"

"Nghe có vẻ thú vị nha, nhưng chúng ta có người chỉ chuyên bắt quỷ, vậy so kiểu gì, ví dụ như tôi một chữ ảo thuật bẻ đôi cũng không biết."

"Nghe nói nhiệm vụ bao gồm nhiều phương diện, chỉ là sẽ có trọng điểm, nếu không thuộc thế mạnh thì có thể chuyển sang phụ trợ, điểm tổng kết quyết định thứ tự."

Mục Tam thu hồi nụ cười ngu ngơ, tiếp tục lau ngón tay, tỉ mỉ không sót chỗ nào, chỉ khi nghe bọn họ nhắc đến phạm vị thi đấu mới hơi dừng lại một chút.

"Chương trình này đủ thú vị nha, mọi phương diện đều được bao hàm, giám khảo lần này phải vô cùng toàn diện mới đảm đương nổi, đây hiển nhiên không phải lịch trình mà người trong đài có thể nghĩ ra."

Ánh mắt Mục Tam hơi ngưng trọng, dừng chà lau ngón tay, nghiêng tai lắng nghe.

"Tổ chương tình mời thiên sư nào đến cố vấn chương trình vậy?" Người nói chuyện cũng từng tham gia chương trình tuyển chọn idol, có chút hiểu biết với đài truyền hình, khá ngạc nhiên với tình huống hiện tại.

"Nghe nói giám đốc đài truyền hình mời đến một đại sư năng lực siêu cường, nhờ người đó cố vấn sửa đổi chương trình, địa vị không thấp đâu."

"Đây đúng là ra sức push nhỉ. Không chọn ai lại chọn push người này lên tận trời, là đại sư nào vậy? Môn phái nào? Sao lại được giám đốc một đài lớn coi trọng dữ vậy?"

"Chắc có quan hệ rồi, các người có thấy dãy lẵng hoa và tường hoa bên khu khách quý không, đó là của Nam tổng và Cửu gia tặng đó, tự ngẫm lại xem có năng lực đắc tội hay không đi."

Mọi người nghe vậy ngạc nhiên một hồi, "Nói nửa ngày thì ra là tình nhân bé nhỏ của nhân vật to to."

"Sặc, làm tôi còn tưởng đại sư gì chứ." Mấy người nói chuyện một cách khinh thường, cười cợt.

"Bất quá, dựa vào kim chủ thượng vị lại muốn nhận xét chúng ta, lại còn được quyền chọn người thăng cấp, đúng là không phục mà."

"Đúng vậy, nếu tên đó không nhìn ra được bản lĩnh của chúng ta, loại chúng ta, vậy cũng thật oan uổng nha."

"Vậy thì cứ đăng bài tố hắn và đài truyền hình, nhưng mà thời buổi giờ ấy mà, loại sự tình này nhan nhản, đây là hiện thực."

Mấy người nói đến chuyện này đều thở dài, ồn ào nói không phục, đi cửa sau thì dựa vào cái gì mà dám khua tay múa chân với bọn họ, đủ tư cách sao? Nhưng tiền thưởng chiến thắng vô cùng hậu hĩnh, hơn nữa tỷ suất xem online của đài cực cao, kế hoạch quảng bá chương trình lần này đã khởi động rồi. Vì sự kiện tiểu thần tiên gần đây, người trong giới phong thuỷ cũng được chú ý hơn, cho nên sức hút trên mạng cũng rất lớn. Nói cách khác, chiến thắng trong chương trình này chính là danh lợi song thu, mấy người này nói đi nói lại cũng không một ai dấn bước bỏ đi.

Xích Tiêu Tử đi vào phòng nghỉ, lướt nhìn mọi người rồi tìm một vị trí ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần. Nhóm người trước đó còn nói chuyện, nhìn thấy hắn thì nhỏ giọng cười trộm.

"Xích Tiêu Tử trước kia dù gì cũng là người có tiếng tăm, lần đó nếu không phải có tiểu thần tiên thì đã chọc đại hoạ rồi." Người nói câu này hiển nhiên mang tâm thế vui sướng khi người gặp hoạ.

"Lại nói tiếp, vị tiểu thần tiên này cũng thật thần bí, nếu như chỉ gặp được một lần, được hắn chỉ điểm một vài chỗ cũng thu hoạch khẳm rồi."

"Đúng vậy, có thể trị được bạt, giờ nhắc đến tôi vẫn thấy nhiệt huyết sôi trào."

Mục Tam nghe thấy chữ "Bạt", con mắt hơi giật giật, trong lúc mọi người không chú ý lồng chim cũng chấn động rất nhỏ.

Tác giả có lời muốn nói: Nói rõ ở đây một chút, kế hoạch chương trình ban đầu chỉ là trò chuyện cùng minh tinh, bóc trần lời nói dối của bọn họ, sau lại chuyển sang nhiệm vụ ngoại cảnh và nhà ma, bệnh viện khủng bố gì đó. Nhưng bỗng nhiên nghĩ đến người nhiều quá cần có sơ tuyển, lên kế hoạch xong lại phát hiện có chút giống <Thông linh chi chiến>, nhưng thật sự không phải do tham khảo chương trình này, chỉ là lập dàn ý xong mới phát hiện có điểm tương đồng, dù sao nhắc đến nhà ma đều sẽ nghĩ tới chương trình đoàn A tham gia thám hiểm nhà ma.



Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play