*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trịnh Doanh Doanh liếc hai trợ lý kéo cô lại không cho cô đi phá lẵng hoa, tức giận phải hít sâu một hơi.
"Ảnh chụp xong thì đăng Weibo, kiếm người ném hai lãng hoa kia đi đi." Trịnh Doanh Doanh tức giận nói, nhìn thấy dãy lẵng hoa xinh đẹp chạy dài khắp hành lang chỉ cảm thấy hai cái lẵng hoa của mình đúng là quá mất mặt.
"Chị Doanh Doanh, chị cứ nghĩ vậy đi, chị còn có lẵng hoa, những khách mời già đầu kia làm gì có lẵng nào."
Trinh Doanh Doanh nghĩ như vậy trong lòng cũng thoải mái hơn chút.
Kết quả chỉ giây lát sau, trợ lý kinh ngạc nói, "A, thì ra lẵng hoa của Sầm ảnh đế nằm phía trong đại sảnh."
Sắc mặt Trịnh Doanh Doanh lại đen xuống. Nhưng đó là Sầm ảnh đế, rốt cuộc địa vị năng lực người ta đứng đó, cô cũng theo không kịp, nhưng Chỉ Chỉ này là con yêu tinh nào, một đứa võng hồng không tên không họ, thế mà dám đoạt nổi bật của cô trước Cửu gia. Trịnh Doanh Doanh mang một bụng tức giận đi tiếp, vào trong đại sảnh chỉ thấy một bức tường hoa trải nguyên cả mặt tường đồ sộ diễm lệ đến cực điểm.
"Oa, thật xinh đẹp." Trợ lý kinh ngạc nói.
Trịnh Doanh Doanh cũng không thể chống cự, người đi qua ai ai cũng đều bị tường hoa hấp dẫn theo bản năng, bởi vì thiết kế quá mức tinh tế mỹ lệ, còn có người chụp ảnh lại hoặc chạy đến chụp ảnh cùng.
"Đây tốn không ít tiền đi, fans Sầm ảnh đế gom tiền đấy à? Bỏ vốn gốc à?" Trợ lý cảm thán, nhưng rất nhanh phát hiện điểm không đúng.
"A?" Cô nhảy ngược ra sau, "Phần hoa màu trắng xa xa kia sếp thành một hàng chữ?"
Trịnh Doanh Doanh tò mò, cũng đứng lại nhìn, hơi híp mắt, nhìn thấy hàng chữ trên tường hoa: Chúc Chỉ Chỉ thân ái quay chương trình vui vẻ.
Trịnh Doanh Doanh:......
"Chỉ Chỉ? Lại là người kia?" Gương mặt Trịnh Doanh Doanh trầm xuống.
"Bức tường hoa này thật đẹp đúng không."
Trịnh Doanh Doanh xoay người nhìn thấy người tới lập tức tươi cười, "Xin chào giám đốc."
Ông ấy chính là giám đốc đài truyền hình đã được Lục Chỉ ra tay cứu. Ông mỉm cười nhìn tường hoa: "Ai nha, thế mà lớn đến vậy, đúng là Nam tổng, vừa ra tay mà chơi ngay cú khổng lồ."
Trịnh Doanh Doanh bắt được tin lớn trong lời ông đột nhiên ngẩn ra, khiếp sợ nói, "Nam tổng? Nam tổng của tập đoàn Nam thị kia? Không phải của Cửu gia?"
"Đúng vậy." Giám đốc đài truyền hình trả lời, "Cửu gia đưa cái khác."
Giám đốc đài giống như mở chế độ máy hát: "Không phải nói chứ, chỉ trách đài địa phương chúng ta quá nhỏ, nếu không chỉ sợ Cửu gia và Nam tổng sẽ chuyển toàn bộ cửa hàng hoa trong đế đô đến mất." Giám đốc đài cười nói, thoạt nhìn bất đắc dĩ nhưng lại chẳng cảm thấy có gì không ổn.
"Nam tổng?" Trịnh Doanh Doanh đột nhiên nhíu mày.
Nhớ lại cách đây nhiều năm, cô nóng lòng muốn gả vào hào môn, người đầu tiên nhìn trúng chính là Nam Thừa Phong. Cô hao tổn hết tâm tư hòng tiếp cận, lại không thu hoạch được gì. Thật vất vả dựa quá sự quan sát nhạy bén, chú ý tới hắn có chút hứng thú với động vật nhỏ, liền xinh xinh đẹp đẹp ôm một bé cún con đi qua đi lại khu vực đối diện văn phòng hắn, nhưng vẫn không thu được kết quả gì.
Cũng vì vậy mà cô bị một phú bà cười nhạo hồi lâu, Nam tổng đó đến tiểu thư danh viện cũng là hy vọng xa vời, một nữ minh tinh như cô thế mà dám si tâm vọng tưởng, quả thực buồn cười chết mà. Họ cười nhạo đến mức đến bây giờ cô cũng chưa dám tiếp xúc lại với người trong giới thượng lưu. Cho nên sau khi có cơ hội gặp được Cửu gia, cô lập tức thay đổi mục tiêu, lăng xê tin tức thì thái độ của những phú bà cùng tiểu thư đó đối với cô mới tốt lên.
Trịnh Doanh Doanh không dám để bất kỳ ai biết Cửu gia cơ bản chẳng quan biết gì cô, chỉ có thể tiếp tục duy trì scandal này. Nhưng hôm nay, sự xuất hiện của Chỉ Chỉ này rồi việc Cửu gia tặng nhiều lẵng hoa như vậy, đã đủ đập nát mặt mũi cô. Đặc biệt hôm nay đài truyền hình có nhiều nhân viên cùng phóng viên lui tới nhìn thấy chuyện này, rất nhanh khắp giới giải trí sẽ biết Cửu gia biết cô cũng ở đây nhưng lại điên cuồng tặng hoa cho người khác, đây hiển nhiên là không coi trọng cô chút nào, mặt mũi cô sắp mất hết rồi. Nhưng hiện giờ phát hiện Nam tổng cũng vung tiền như rác vì người này, tình huống này còn chịu nổi sao.
Thứ cô hao hết tâm tư vẫn không chiếm được, người khác lại nhẹ nhàng hai tay hai súng, sao cô có thể phục được. Nam tổng và Cửu gia đều là nhân trung long phượng, tuỳ tiện chọn ai cũng đều là vọng tưởng xa vời, thế mà bây giờ lại cùng tranh đoạt một người? Dựa vào cái gì? Yêu tinh này rốt cuộc có mị lực gì? Lại khiến hai người đàn ông chất lượng như vậy mê muội đầu óc?
"Hừ." Trịnh Doanh Doanh không dấu vết hừ lạnh một tiếng, "Có thể vừa quen biết Nam tổng cùng Cửu gia, vị đại sư này thật sự rất có thân có phận."
Cô cười cười không để giám đốc đài nhìn ra suy nghĩ của mình, nhàn nhạt nói, "Giám đốc, ngài mời cô ấy là nhìn mặt mũi Nam tổng hay Cửu gia vậy?"
Giám đốc đài dù sao cũng lăn lộn mấy chục năm, sao không nghe ra ý châm chọc của cô.
Nhưng Trịnh Doanh Doanh không nghĩ tới ông nghe vậy liền đen mặt, "Cô Trịnh, lời này cũng không thể nói như vậy. Vị đại sư này lúc trước tôi có muốn thỉnh cũng thỉnh không nổi. Khi thỉnh được người đó tôi mới biết được người đó quen Nam tổng, còn về Cửu gia, người ta là bạn bè mà thôi."
Thái độ của ông đối với Trịnh Doanh Doanh hiển nhiên là có bất mãn, nhưng kỳ thật lời này của Trịnh Doanh Doanh tuy rằng có trắng trợn nhưng ngữ khí lại uyển chuyển, nếu là người khác không nhất định có thể nghe ra gì, mà dù có nghe ra, với địa vị của cô cũng sẽ không nói thêm gì cả. Mà giám đốc đài không chỉ nói thẳng ra bất mãn, thái độ với cô cũng khinh thường không kém.
Trịnh Doanh Doanh không ngờ giám đốc đài lại không cho cô chút mặt mũi nào như vậy, nhất thời không xuống đài được, liếc nhìn hai chữ "Chỉ Chỉ", hận không thể xé nát bức tường hoa này.
"Cô Trịnh, phòng trang điểm của cô đã chuẩn bị xong rồi, tôi đưa cô qua đó." Giám đốc đài thu liễm, sắc mặt cũng dịu hơn, nhưng ngữ khí khi nói lại cực kỳ bình đạm.
Trịnh Doanh Doanh hít sâu một hơi, nặn ra một nụ cười, "Vậy cảm ơn giám đốc."
Cô tươi cười đưa đẩy khéo léo nhưng trong lòng không biết đã đập không biết bao nhiêu cái bình hoa, xé nát không biết bao nhiêu cây quạt rồi. Nhìn xem, đây là cái lợi của việc có đại lão chống lưng, không cần biết đó là ai, năng lực như thế nào, chỉ cần chỗ dựa đủ cứng, chỉ hươu bảo ngựa cũng không thiếu người ua theo. Đây là hiện thực, cô đã sớm trải nghiệm qua không biết bao lần, nếu không phải vậy, khi cô mới vào nghề có nhiều nhân vật dù đã vào đoàn, nếu không nghe lời sẽ bị cướp đi, chỉ có thể đổi sang vai phụ hoặc pháo hôi, hoặc trực tiếp rời đi, một đồng cũng không nhận được. Đây là hiện thực.
Trịnh Doanh Doanh ôm một bụng tức giận đi vào phòng trang điểm. Vu Tư Điềm một sao nữ khác đã ở trong phòng. Nếu là bình thường, Trịnh Doanh Doanh không thích dùng phòng trang điểm chung, nhưng diện tích phòng này rất lớn lại chỉ có hai người, điều kiện cũng tương đối thoải mái, Hơn nữa dù sao đây cũng là đài truyền hình đế đô, không thể tuỳ hứng, ít nhiều vẫn phải nhịn xuống.
"Chị Trịnh, chị đến rồi à." Vu Tư Điềm người cũng như tên, nụ cười ngọt ngào, miệng cũng ngọt ngào, bất kỳ ai ở cùng cô cũng đều đặc biệt vui vẻ.
Đây cũng là lý do Trịnh Doanh Doanh có thể đồng ý việc chung phòng trang điểm với cô, quan hệ hai người vẫn luôn thân thiết như chị em. "Ừ." Trịnh Doanh Doanh cười cười, "Em trang điểm xong rồi à?"
"Chưa đâu." Vu Tư Điềm rất vui vẻ lôi lôi kéo kéo cô, ánh mắt toả sáng lấp lánh, giống như thấy chuyện gì hiếm lạ lắm.
Trịnh Doanh Doanh thấy lạ, ngày thường Vu Tư Điềm thấy cô thì sẽ khen cô một lượt từ đầu tới chân, nhưng hôm nay lại giống như đang gấp muốn kể ngay chuyện gì vậy.
"Chị Trịnh, chị nhìn thấy căn phòng trang điểm phía cuối chưa?" Vẻ mặt Vu Tư Điềm đầy bát quái.
"Không có, sao vậy?" Trịnh Doanh Doanh nhàn nhạt nói, vừa đánh phấn.
"Đẹp lắm á, như phòng tổng thống vậy, chị nói ai khủng đến mức có thể dùng phòng trang điểm lộng lẫy đến vậy chứ." Vu Tư Điềm nói liên hồi.
"Sầm ảnh đế?" Trịnh Doanh Doanh không để ý, Sầm ảnh đế tuy trẻ tuổi nhưng xuất thân sao nhí, tư lịch rất cao, dùng phòng xa hoa như vậy, cô không có dị nghị gì, Vu Tư Điềm càng sẽ không.
"Sầm ảnh đế dùng phòng sát bên chúng ta cơ, em nói là phòng sát phòng Sầm ảnh đế á." Vu Tư Điềm nói, "Người này còn khủng hơn Sầm ảnh đế nữa, cho nên em mới tò mò á. Chương trình này có thể mời được Sầm ảnh thật sự rất lợi hại, người còn khủng hơn Sầm ảnh đế hoặc là bên Hollywood hoặc là tiền bối nửa thoái ẩn nhỉ."
"Không phải Sầm ảnh đế?" Trịnh Doanh Doanh suy nghĩ gì đó, "Cũng đúng, Sầm ảnh đế rất ít khi chú ý mấy chuyện này."
"Chúng ta đi qua nhìn đi? Chị Trịnh, em mới đi ngang qua liếc một cái, còn chưa kịp nhìn rõ thì nhân viên công tác đã đóng cửa. Em sợ đụng phải người không dám đụng nên không dám hỏi, địa vị chị cao như vậy, muốn đi chào hỏi một cái chắc người khác cũng không dám cản đâu." Vu Tư Điềm nói.
Trịnh Doanh Doanh nghĩ nghĩ, cũng vô cùng tò mò, "Vậy đi, em đi cùng chị."
Trịnh Doanh Doanh đi ra khỏi phòng trang điểm, cùng Vu Tư Điềm đi đến căn phòng kia. Vừa đi tới cửa đã bị nhân viên công tác chặn lại, "Cô Trịnh, đây không phải phòng trang điểm của cô, phòng cô ở bên kia."
"Tôi cũng không phải đồ ngốc." Trịnh Doanh Doạnh trợn trắng mắt nhìn cô gái, lập tức khiến cô đỏ bừng mặt.
"Ai ở bên trong, tôi tới chào hỏi một cái."
"Đây là chuẩn bị cho Lục đại sư, người còn chưa tới." Cô gái nhỏ nghiêm túc trả lời.
"Lục đại sư, là ai?" Trịnh Doanh Doanh khó hiểu.
"Chính là Lục Chỉ, Lục đại sư." Cô gái khi nhắc đến tên người này, hai mắt liền sáng lấp lánh.
Toàn bộ nhân viên đài bọn họ đều nhờ có Lục đại sư mới giải quyết được tên trưởng ban tiếng xấu đồn xa kia, nhờ thế môi trường làm việc mới nhẹ nhàng thoải mái hơn, nên tất cả đều rất cảm kích cậu. Lại càng miễn bàn đến những sự tích anh dũng của cậu được lưu truyền trên mạng, bọn họ không chỉ ủng hộ thâm tình mà càng sùng bái cậu hơn. Cô cũng vậy, bởi vì từng nhìn thấy Lục Chỉ từ xa một lần mà được người trên mạng hâm mộ mộ hồi lâu, vì thế lại càng thêm khăng khăng một mực với Lục Chỉ.
Cô nỗ lực rất nhiều mới đánh bại được các đồng nghiệp giành được vị trí trợ lý cho Lục Chỉ trong quá trình quay chương trình, điều này làm cô kích động cả đêm không ngủ được, cô đã tới từ sáng sớm tận chức tận trách chuẩn bị hoàn hảo, nóng lòng chờ Lục Chỉ đến, không nghĩ tới người đến lại là Trịnh Doanh Doanh.
Trịnh Doanh Doanh thấy vẻ mặt vui mừng không nói lời nào của cô gái, bất mãn nhíu mày, đoạt lấy lịch trình trong tay cô nàng, thấy trên đó viết tên Lục Chỉ, dãy lẵng hoa cùng tường hoa lại trồi lên đâm thẳng tim cô. Trịnh Doanh Doanh hít sâu một hơi, trực tiếp mở cửa phòng nghỉ của Lục Chỉ. Bên trong, cái gì cần có tất cả đều có, đều là vật dụng cao cấp nhất, còn chuẩn bị bàn trà cao cấp và máy chơi game, lại đừng nói đến một bàn đồ trang điểm hàng hiệu cao cấp.
"Cô Trịnh! Nơi này không thể vào." Cô gái vội vàng nói.
"Hừ." Trịnh Doanh Doanh hừ lạnh một tiếng, lôi Vu Tư Điềm đang trợn mắt há mồm đi, nói với trợ lý, "Gọi điện thoại cho giám đốc, chị muốn nói chuyện với ông ấy."
Trợ lý vội vàng làm theo.
"Cô Trịnh, có chuyện gì?" Giám đốc đài nhận điện thoại cũng rất hợp tác, lập tức đi tới.
Sắc mặt Trịnh Doanh Doanh khó coi tới cực điểm, lạnh mặt, "Tôi mới vừa đi thăm Sầm ảnh đế, trong lúc vô tình đi qua phòng nghỉ sát bên cạnh."
Mặt giám đốc đài không có biểu hiện gì, nghe cô nói hết.
"Tôi muốn hỏi ngài một chút, một võng hồng (
người nổi tiếng trên mạng) không tên không tuổi gọi là đại sư, đừng nói tôi từng đạt thị hậu, dựa vào cái gì phòng nghỉ của cô ta lại còn xa hoa hơn Sầm ảnh đế? Giám đốc à, đây cũng quá không nể mặt Sầm ảnh đế và tôi rồi?" Từng câu từng chữ của Trịnh Doanh Doanh, không nóng không lạnh, hiển nhiên là nghẹn một cục tức không nhỏ.
"Vậy cô Trịnh muốn làm sao bây giờ?" Giám đốc đài cười hỏi.
"Ít nhất phải làm theo quy củ giới giải trí, Sầm ảnh đế ở phòng tốt nhất, tôi cùng Điềm Điềm miễn cưỡng ở phòng tiếp theo. Cô ta? Các người tuỳ tiện sắp xếp."
Từng câu từng chữ đều lấy Sầm ảnh đế là bia, coi như lấy cớ, lại không biết bị giám đốc nghe thấy thành buồn cười biết bao. "Sầm ảnh đế cũng không có ý kiến gì."
"Sầm ảnh đế không nói không có nghĩa người khác có thể coi thường Sầm ảnh đế, đó chính là ảnh đế đang đứng trên đỉnh thị trường hiện tại." Khí tràng Trịnh Doanh Doanh cũng đủ, toàn bộ phòng trang điểm đều bị cô trấn áp.
"Nhưng mà..." Giám đốc đài nhíu mày, "Căn phòng kia do đích thân Nam tổng phái người đến chuẩn bị, vật dụng trong phòng đều là bên Nam tổng đưa tới, nếu Nam tổng không nói đổi, chúng tôi cũng......"
Trịnh Doanh Doanh đứng hình ngừng thở, ngay lập tức ngậm miệng. Nam tổng? Lại là Nam tổng? Nam tổng thế mà đi chuẩn bị phòng nghỉ xoa cho cho đứa võng hồng nho nhỏ kia? Cô hít sâu một hơi, nhấp môi nửa ngày cũng không nói được một chữ.
Tường hoa vừa nãy đã ăn đứt đa số kim chủ trong giới giải trí, hiện tại lại tỉ mỉ chuẩn bị phòng nghỉ, cưng chiều như vậy đúng là trước nay chưa từng thấy. Người này rốt cuộc có bản lĩnh gì có thể làm Nam tổng một lòng một dạ như vậy?
"Cô không còn ý kiến gì chứ, tôi đi làm việc tiếp nhé?" Giám đốc cười cười.
Trịnh Doanh Doanh nghe được châm chọc của ông, sắc mặt tái nhợt, lại vẫn không nặn ra được chữ nào.
Vu Tư Điềm đợi sau khi giám đốc rời đi, thật cẩn thận nhìn Trịnh Doanh Doanh, "Oa, Nam tổng á? Em có mơ cũng không bao giờ dám mơ tới Nam tổng, đại sư này xinh đẹp đến mức nào vậy? Thật muốn nhìn một cái cho biết mà."
"Hừ." Trịnh Doanh Doanh hừ lạnh một tiếng, "Thời buổi này muốn câu dẫn người khác không chỉ dựa vào mặt mà còn cần thủ đoạn, không chừng trông chẳng ra sao đâu, em không thấy Tả Ái kia mà còn gả được vào hào môn sao, cô ta xinh đẹp à?
Vu Tư Điềm vội cười làm lành, "Đương nhiên không, cô ta còn không xinh đẹp bằng cái móng tay của chị Trịnh mà."
"Hơn nữa." Vư Tư Điềm cười nói, "Em nghe nói cô ta có thể gả được là nhờ vào phương diện kia rất lợi hại, Tả Ái, Tả Ái, đến cả tên cũng kỳ quái không kém."
"Hừ, đàn ông đều giống nhau." Trịnh Doanh Doanh buồn bã nói, đáy mắt tràn đầy không phục.
Trịnh Doanh Doanh trang điểm xong đi ra khỏi phòng nghỉ, định đi về hướng đại sảnh, từ xa xa nhìn thấy có hai người đứng cạnh lẵng hoa của Cửu gia, cực kỳ thu hút sự chú ý. Cô làm như không có chuyện gì cùng Vu Tư Điềm đi qua, liếc mắt nhìn người con lai vóc dáng cao ráo anh tuấn soái khí.
"Oa, đẹp trai quá." Vư Tư Điềm nhịn không được cảm thán.
Trịnh Doanh Doanh ra vẻ bình tĩnh cười một tiếng, ánh mắt hiển nhiên đang chê cười Vu Tư Điềm chưa hiểu sự đời, nhưng tim cũng đã sớm đập bình bịch, thiếu chút nữa bị vẻ mị hoặc của người con lai đó hớp mất hồn.
"Oa!" Đi lại thêm vài bước, Vu Tư Điềm lại phát ra ânh thanh càng thêm kinh ngạc chấn động.
Trịnh Doanh Doanh nhìn theo tầm mắt cô nàng, thấy một thiếu niên không cao lắm đứng bên cạnh người con lai, hô hấp lập tức cứng lại, theo bản năng kinh ngạc cảm thán một tiếng: "Thật xinh đẹp!"
Cô rất ít khi thừa nhận người khác đẹp hơn mình, ngoại trừ một số sao nữ và Cửu gia. Nhưng người trước mắt, cô không thể không thừa nhận, không chỉ có đáng yêu, lại càng xinh đẹp lu mờ mọi cảnh vật xung quanh, làm cô thất thần.
Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!