*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mông Thần bình thản nói lý do thật sự là vì chuyện chung thân đại sự của Lục Chỉ mà mới đến Hoa Quốc. Cảm giác được tiểu sư đệ vô cùng lo lắng và khẩn trương, Mông Thân ôn nhu sờ tóc Lục Chỉ.

"Đệ là huynh nuôi lớn, tình cảm của huynh với đệ chỉ sợ còn thân hơn em trai ruột một ít, chuyện của đệ còn quan trọng hơn chuyện của chính huynh."

Lục Chỉ mím môi, hai mắt ngập nước nhìn Mông Thần, nhìn thấy vẻ mặt càng ôn nhu của sư huynh, sư huynh cười cười, một tay nắm lấy tay Lục Chỉ, một tay khác sờ tóc cậu. "Tuy rằng trong chúng ta đệ là nhỏ nhất, chủ kiến lại không thua bất kỳ ai, thậm chí còn cứng rắn hơn cả tam sư huynh một chút."

"Nhiều năm như vậy, tuy rằng các huynh sủng đệ, nhưng nghĩ đến tính tình của đệ, không muốn sủng hư đệ, đệ đồng thời cũng không làm các huynh thất vọng, trưởng thành xuất sắc hơn bất kỳ ai trong các huynh."

Mông Thần nói tới đây, gương mặt vốn không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, vô thức không thể ức chế được sự kiêu ngạo.

"Nam Thừa Phong là đệ chọn, đệ là một đứa nhỏ có chừng mực, huynh tin tưởng đệ đã suy nghĩ cặn kẽ chứ không phải vì cảm xúc nhất thời mới ở bên hắn."

"Lần này huynh tới chỉ vì không yên tâm, muốn đích thân tiếp xúc với hắn, thật xem hắn là dạng người gì."

Mông Thần khẽ cười, "Huynh rất hài lòng."

Nỗi lo lắng của Lục Chỉ cuối cùng cũng thả xuống được, mặt đầy vui sướng, "Đại sư huynh là đồng ý chuyện đệ và Thừa Phong!"

Mông Thần sủng nịch cười cười, gật đầu. Lục Chỉ vui mừng ôm Mông Thần, gương mặt nghiêm túc của Mông Thần hiện lên nụ cười hài lòng.

"Bất quá." Lục Chỉ nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm, "Đệ tò mò á, đại sư huynh cảm thấy Thừa Phong tốt là bởi vì anh ấy giống huynh, đều rất lợi hại, cái gì cũng biết, cái gì cũng mạnh sao?"

Mông Thần cười cười, "Đương nhiên không phải."

"Huynh tìm hắn chơi cờ, đấu vật, vận động không phải để xem hắn mạnh thế nào, có thể thắng huynh hay không."

Lục Chỉ không hiểu, vậy vì sao?

"Huynh là muốn xem rốt cuộc hắn đặt nặng gì nhất."

"Trong lúc hắn thi đấu với huynh, vẫn sẽ để ý suy nghĩ của đệ, động thái của đệ, để ý đệ ăn cái gì, ăn ngon không, hắn đối với huynh tôn trọng, mà loại tôn trọng này là bởi vì hắn coi trọng đệ."

"Huynh vẫn luôn không nói thẳng mục đích của huynh, chỉ là muốn im lặng quan sát cuộc sống ở chung thường ngày của hai người."

"Hắn đối xử với đệ rất tốt, coi đệ vô cùng quan trọng, huynh rất hài lòng."

Lục Chỉ cười cười, "Dạ dạ, anh ấy đối với đệ tốt nhất."

Mông Thần gật đầu, "Huynh chúc đệ hạnh phúc."

"Cảm ơn đại sư huynh." Lục Chỉ ngoan ngoãn ụi ụi Mông Thần.

Mông Thần sờ tóc cậu, "Bắt đầu tu luyện đi, sau khi huynh rời khỏi đệ cũng phải nhớ rõ cần tu luyện thêm, huynh đã nói chuyện với Nam tổng, tuy rằng hắn sủng đệ, nhưng cũng biết lợi và hại, hắn sẽ giám sát đệ."

Lục Chỉ giật giật khoé miệng, mím môi. Đại sư huynh đi chuyến này thế mà còn thu mua vợ cậu giám sát cậu tu hành. "Dạ, đệ biết rồi."

Lúc này Mông Thần mới hài lòng, nhắm mắt lại tu luyện.

Ngày hôm sau, Mông Thần rời đi. Nam Thừa Phong, Lục Chỉ, Ninh Tước muốn đi tiễn, vừa lúc Cửu gia không có việc gì nên đến tìm Lục Chỉ chơi.

Mông Thần nhìn Cửu gia, "Cậu là con trai Tiêu lão gia tử?"

Cửu gia gật đầu, "Đúng vậy, đại sư huynh."

Mông Thần khẽ cười, "Thì ra là cậu."

"Làm sao vậy?" Cửu gia chưa hiểu, "Anh quen biết phụ thân tôi à?"

"Đúng vậy." Mông Thần gật đầu, "Ông ấy hy vọng tôi có thể gặp mặt cậu."

"Gặp mặt?" Lục Chỉ hiếu kỳ hỏi.

Ninh Tước cũng dựng lỗ tai lên.

Mông Thần gật đầu, "Xem mắt."

Lời này tựa như sấm sét, đánh mọi người ở đây khiếp vía, ngoại trừ Nam Thừa Phong, tất cả đều biến sắc.

"Xem mắt?" Ninh Tước run run.

"A! Tôi biết rồi." Cửu gia bừng tỉnh, "Lần trước ba tôi nói tôi đến chỗ đó của ông, nói phải giới thiệu đối tượng hẹn hò chất lượng tốt cho tôi, thì ra là anh!"

Mông Thần gật đầu.

Khoé miệng Cửu gia hơi giật, chuyện gì thế này, đối tượng xem mắt ba hắn cứ ép giới thiệu cho hắn, thế mà là đại sư huynh của Lục Chỉ? Trách không được ba hắn có lần nói đối phương là phong thuỷ sư, nhất định hắn sẽ thích.

"Rốt cuộc cũng gặp được cậu." Mông Thần đưa tay, mắt mang ý cười.

"A, à, đúng vậy." Cửu gia xấu hổ nắm tay hắn, theo bản năng nhìn sang Ninh Tước.

Lúc này lông mày Ninh Tước không hẹn đã run lên, tim bắt đầu bình bịch, quậy cả buổi thì ra không phải tình địch của Nam Thừa Phong mà là của hắn? Hắn theo bản năng nhích lại bên người Cửu gia, còn ôm cánh tay Cửu gia, lập tức công khai biểu thị chủ quyền của mình.

Cửu gia trừng mắt liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói, "Thả tay ra."

Lúc này Ninh Tước không bị Cửu gia doạ, kiên định ôm Cửu gia. Cửu gia nhíu mày, phản rồi? Nhưng không biết vì cái gì, hắn lại không nhắc lại.

Mông Thần có thể không để ý đến sóng ngầm mãnh liệt giữa Ninh Tước và Cửu gia, gật nhẹ đầu, "Sắp tới giờ, mọi người bảo trọng."

Hắn lại nhìn Lục Chỉ, "Chỉ Chỉ, nửa năm sau huynh đến đón đệ về."

"Dạ." Lục Chỉ ngoan ngoãn đáp.

Mông Thần cuối cùng cũng nhìn Cửu gia, "Lần này tôi có việc cần rời đi trước, có thời gian chúng ta sẽ gặp lại."

Giọng Mông Thần thế mà có chút ôn nhu, mặt Ninh Tước đen thêm 1 độ.

Cửu gia ngẩn người, "Hả? À."

Ninh Tước khẽ cười, "Được đấy, lần gặp tới nói không chừng là ngày tôi kết hôn với Tiêu Cửu đấy."

Cửu gia trừng hắn một cái, kết hôn? Nằm mơ đâu đó?

Mông Thần khẽ cười, "Nếu thật sự có ngày này, tôi sẽ chuẩn bị đại lễ."

"Vậy cảm ơn anh." Ninh Tước nghiến răng nghiến lợi nở nụ cười.

Mông Thần gật đầu, xoa xoa tóc Lục Chỉ, xoay người đi lên máy bay. Mãi đến khi máy bay của Mông Thần rời đi, thần kinh căng thẳng của Ninh Tước mới thoáng thả lỏng.

Cửu gia liếc hắn một cái, "Anh muốn ôm tới khi nào?"

Sắc mặt Ninh Tước vẫn có chút không tốt, "Em không quan tâm tôi chút nào sao."

"Quan tâm anh cái gì?" Cửu gia không hiểu đầu cua tai nheo.

"Tôi khẩn trương vì em như vậy, em lại chẳng quan tâm gì tới tôi." Ninh Tước bĩu môi.

"Khẩn trương? Khẩn trương cái gì?" Cửu gia hỏi.

"Em đúng là đầu gỗ?" Ninh Tước tức giận nói.

"Anh nói tôi đầu gỗ?" Cửu gia mở to hai mắt nhìn.

"Ài, ai biểu tôi cứ phải thích đầu gỗ em vậy chứ." Ninh Tước nói, còn liếc mắt nhìn Cửu gia một cái. Lời hắn như một dòng nước mát, nháy mắt dập tắt lửa giận của Cửu gia.

"Ít lời buồn nôn!" Cửu gia trừng mắt liếc một cái, tai lại đỏ lên.

Ninh Tước vẫn còn thở dài, "Hầy, ba vợ tương lai của tôi lại tìm cho tôi một tình địch đáng gờm như vậy, ai oán thay, quá ai oán."

Cửu gia bộp hắn một cái, "Tình địch cái gì, chỉ là muốn giới thiệu làm quen, còn chưa có làm quen đâu."

Ninh Tước ôm cánh tay hắn, ăn vạ trên vai hắn, "Cửu caca, em làm bà xã tôi đi?"

Cửu gia trừng mắt, "Anh nói mê sảng gì đó, tôi làm bà xã anh?"

"Thì ra Cửu caca muốn người ta làm vợ em à? Cố cũng có thể nè." Ninh Tước cười hì hì nói.

"Ai nói? Ai?" Cửu gia nói, "Anh còn muốn xoay đầu óc tôi vòng vòng à, nói cho mà biết tôi thông minh lắm đó." Không đợi Cửu gia suy nghĩ, Ninh Tước nhân cơ hội hôn một cái lên mặt hắn, sau đó rất thức thời nhanh chóng lùi nhanh lại một bước.

Cửu gia ngẩn ra, hơi hơi nheo mắt.

"fufu~ bọn họ có mùi lắm nha." Lục Chỉ nhìn hai người nở nụ cười.

Nam Thừa Phong cười nói, "Không nghĩ tới đại sư huynh của em và Tiêu Cửu còn có tầng duyên phận này."

"Đúng vậy, em cũng không ngờ, thật quá trùng hợp." Lục Chỉ chớp chớp mắt, "Anh lo lắng à?"

Nam Thừa Phong gật đầu, "Ninh Tước thật sự rất thích Tiêu Cửu, mà đại sư huynh em là một người vô cùng ưu tú, với anh mà nói, thật sự là một cường địch, anh nghĩ Ninh Tước cũng sẽ để ý."

"Này, thật ra, trước khi gặp được anh, em vẫn cho rằng đại sư huynh là người lợi hại nhất trên đời." Lục Chỉ nói.

Nam Thừa Phong nghe được, khoé miệng khẽ cong lên, "Vậy sau khi gặp anh thì sao?"

Lục Chỉ ôm hắn, "Dù sao đại sư huynh cũng không có ở đây, anh lợi hại nhất!"

Nam Thừa Phong không so đo lý do thoái thác của cậu, cuối đầu hôn cậu. Hắn lại ngẩng đầu nhìn Ninh Tước và Cửu gia, Ninh Tước từng giúp hắn nhiều như vậy, đến lúc hắn cũng nên giúp người anh em tốt của hắn rồi.

*****

Cuộc thi đấu phong thuỷ cuối cùng cũng đi đến vòng thi cuối cùng, những thí sinh còn trụ lại là ba người Phong Thương Hải, Xích Tiêu Tử, và Mộ Ly tranh vị trí quán quân. Lần này sử dụng phương thức thức livestream toàn bộ quá trình thi đấu trên internet, tạo nên một làn sóng nhiệt độ cực cao trên mạng, không đợi livestream phát đã kéo lên một luồng thảo luận kịch liệt.

Ba người đều là ứng cử viên sáng giá cho vị trí quán quân, nhưng nhân khí Mộ Ly vẫn dẫn đầu một đoạn xa. Cũng không phải vì Mộ Ly là diễn viên, mà nổi bật hơn là biểu hiện trầm ổn lại mạnh mẽ hắn thể hiện trong chương trình. Những vai diễn của Mộ Ly đều bị đào ra từng cái từng cái, nhận được sự khẳng định cực cao với kỹ thuật diễn của hắn. Là một diễn viên, Mộ Ly lại bùng nổ trong chương trình phong thuỷ, nhân khí vốn chưa từng được sơ múi trên bảng xếp hạng Weibo, bỗng chốc xông thẳng lên vị trí thứ hai, vị trí đầu bảng vẫn thuộc về Sầm ảnh đế. Bất quá, đây là vì tiểu thần tiên không phải nghệ sĩ, không có tên trong bảng đơn nghệ sĩ, ngay cả Sầm ảnh đế cũng cảm thấy nếu không phải vậy thì vị trí đầu bảng của hắn đã đổi chủ rồi, nhưng nhường cho tiểu thần tiên, hắn vinh hạnh còn không hết.

Sầm ảnh đế vươn cành olive cho Mộ Ly, mời hắn gia nhập đoàn phim điện ảnh sắp tới của hắn sau khi kết thúc thi đấu. Từ tuyến 18 chỉ có thể diễn vai quần chúng, đến được ảnh đế chỉ đích danh hợp tác diễn đại IP điện ảnh đầu tư lớn, sự thăng cấp địa vị này khiến bố cục giới giải trí thay đổi.

Mộ Ly là hậu nhân Mộ Sơn Phái, từ nhỏ đã có thể câu thông hai giới âm dương, cộng thêm biến cố gia đình, làm hắn vốn trầm mặc ít nói lại càng trở nên u buồn, tiến vào giới giải trí cũng là vì kiếm tiền để chị gái được sống thoải mái. Bởi vậy hắn rất khó tin tưởng người khác, ngoại trừ chị gái và Lục Chỉ, cũng chỉ có Trịnh Doanh Doanh vẫn luôn đối xử thân thiện với hắn. Cũng may, dưới sự cổ vũ của bọn họ, hắn từ từ thử bước ra ngoài thế giới cô độc của mình, thử tiếp xúc với người khác, thử kết giao bạn bè, ví dụ như Sầm ảnh đế, Vu Tư Điềm, và mấy tuyển thủ Xích Tiêu Tử, Lộ Hoằng Nhã, Thuỷ Văn Hiên, v.v.

Người đã từng khinh thường hắn, từng cướp tài nguyên của hắn, sau khi biết hắn quen Sầm ảnh đế, đặc biệt là rất thân thiết với tiểu thần tiên, thì vô cùng hoảng sợ, vội không ngừng nghĩ cách nịnh bợ hắn, muốn hoà hoãn quan hệ với hắn. Nhưng Mộ Ly cự tuyệt hết thảy, hắn vẫn giống như cũ làm theo ý mình, không trở mặt với ai, cũng không thân cận với ai, không tham gia xã giao, chuyên tâm làm việc, không làm việc thì sẽ tu luyện hoặc dành thời gian bên chị gái và bạn bè.

Tới hôm thi đấu, Mộ Ly đi đến trước đài truyền hình thì gặp được Lục Chỉ và Nam Thừa Phong.

"Mộ Ly, hôm nay là vòng chung kết, khẩn trương không?" Lục Chỉ đi lên ôm chằm hắn một cái, kéo hắn lại ngồi xuống sô pha.

Phong Thương Hải ghen ghét không sai, Lục Chỉ thật sự thích Mộ Ly nhất, cũng không vì gì khác, một là vì hắn quả thật thiên tư hơn người, không giống những phong thuỷ sư bình thường kia, hai là nội tâm hắn rất thuần, không lẫn tạp chất, làm người khác cảm thấy hắn khó tiếp cận.

Nam Thừa Phong khẽ cười, kéo Lục Chỉ lại bên cạnh.

Mộ Ly không cười quá lâu nhưng khoé miệng vẫn khẽ cong, "Cũng ổn, không quá khẩn trương."

Lục Chỉ cười cười, cậu biết tính cách Mộ Ly vô dục vô cầu, sợ là không có quá ham muốn thắng bại với vị trí quán quân.

Bỗng nhiên có tiếng đập cửa làm mọi người chú ý.

Đoàn người đi vào, Lục Chỉ cười cười, "Sao cậu lại tới đây?"

Người đi vào là người từng bị Lục Chỉ và Nam Thừa Phong liên tiếp "vùi dập", sau đó một lòng nghe lời cha, hợp tác với Nam Thừa Phong cũng theo hắn học tập, đồng thời bởi vì Thẩm Khương quý Lục Chỉ, nên vẫn giữ liên lạc với cậu. Sau khi biết Lục Chỉ và Nam Thừa Phong ở bên nhau, so với Thẩm Khương và Lữ Hoằng, cậu ta là người ít khiếp sợ nhất. Cậu ta cảm thấy người ưu tú hấp dẫn người ưu tú là chuyện bình thường.

"Có văn kiện cần Nam tổng ký tên, tôi nghe nói ngài ấy ở đây nên tới." Thẩm Vưu Giác cười nói.

Trợ lý Thân đi sau cậu ta tức giận nói: "Lấy cớ, rõ ràng là muốn đến hiện trường xem trận chung kết."

Thẩm Vưu Giác đã sớm không ngạo mạn giống trước kia, người xung quanh quá mức cường đại, cậu ta dần dần học được tính trầm ổn, nhưng tính cách tự luyến vẫn không thay đổi một chút nào.

"Trợ lý Thân, không phải anh cũng vậy à?" Thẩm Vưu Giác cười nói, đang chuẩn bị ngồi xuống, cúi đầu nhìn người bên cạnh Lục Chỉ.

Thẩm Vưu Giác mới 18 tuổi, Lục Chỉ đối xử với cậu ta tự nhiên như với một đứa nhỏ. "Giới thiệu cho cậu nha." Lục Chỉ chỉ Mộ Ly, "Mộ Ly, ứng cử viên vị trí quán quân cuộc thi này."

Thẩm Vưu Giác nhìn Mộ Ly, hơi rũ mắt, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chút vui mừng, hiển nhiên đã sớm biết Mộ Ly. Bất quá, chuyện này cũng không kỳ quái, với nhân khí hiện giờ của Mộ Ly, bất kỳ ai từng xem chương trình hay chưa đều sẽ biết hắn. Lục Chỉ không cảm thấy kỳ quái khi Thẩm Vưu Giác biết Mộ Ly, thậm chí là thích Mộ Ly nhưng sắc mặt Mộ Ly có vẻ kỳ quái lại trở nên không thích hợp. Lục Chỉ không có thói quen mở Thiên Nhãn tra xét nội tâm của bạn bè, đặc biệt cậu cảm giác được đây là vấn đề riêng tư, càng không thể làm vậy, chỉ là tò mò dùng ánh mắt hóng bát quái quét qua quét lại hai người họ.

"Xin chào." Thẩm Vưu Giác mở lời với Mộ Ly.

"Xin chào." Mộ Ly đáp lại.

Có vẻ Thẩm Vưu Giác muốn nói gì đó nữa nhưng Mộ Ly đã trước một bước mở miệng. "Lục đại sư, tôi đến phòng nghỉ của thí sinh chuẩn bị một chút." Mộ Ly nói xong, nhận được sự đồng ý của Lục Chỉ liền rời đi.

"A......" Thẩm Vưu Giác trơ mắt nhìn Mộ Ly lạnh nhạt né mình đi mở cửa, bèn thở dài.

"Làm sao vậy?" Lục Chỉ tò mò hỏi.

Trợ ký Thân sờ sờ cằm, qua vài giây, bừng tỉnh hỏi, "Chẳng lẽ hắn chính là...?!"

"Là cái gì? Là cái gì?" Lục Chỉ hiếu kỳ hỏi.

Trợ lý Thân cười cười, nhìn Thẩm Vưu Giác.

Lục Chỉ kinh ngạc, "Tên tự luyến như cậu mà cũng biết thẹn thùng á!"

Thẩm Vưu Giác nghe xong, ngượng ngùng sờ mặt.

"Sao thế này?" Lục Chỉ thấy Thẩm Vưu Giác không mở miệng, vội vàng hỏi trợ lý Thân.

"Này? Có thể nói không? Dù sao Lục đại sư cũng là người một nhà." Trợ lý Thân nhìn Thẩm Vưu Giác, vẻ mặt nóng lòng muốn kể, thấy cậu ta không từ chối lập tức mở miệng, "Nếu tôi đoán không sai, Mộ Ly hẳn là đối tượng tình một đêm của Thẩm Vưu Giác."

Lục Chỉ kinh ngạc, "Tình một đêm?"

Cậu tức giận quay đầu trừng Thẩm Vưu Giác, "Cậu mới bao lớn! Sao lại chơi kiểu này! Hơn nữa Mộ Ly là một người đặc biệt tốt, sao cậu lại đối xử với anh ấy như vậy!"

Thẩm Vưu Giác bị cậu mắng như tát nước, "Cái gì vậy, đâu có đâu, cơ bản không thành công mà."

Lục Chỉ nheo mắt, "Thành thật giải thích, sao lại thế này?"

"Haizzz, đừng nói nữa, đều do giám đốc một công ty hợp tác trước đó, giờ đã bị tôi vào sổ đen, đời này cũng sẽ không hợp tác với công ty đó nữa." Thẩm Vưu Giác tức giận không thôi, hiển nhiên đã gặp phải sự tình làm cậu ta rất tức giận. "Đợt trước tôi đi bàn công việc ở một thành phố khác, giám đốc kia muốn nịnh bợ tôi, thế mà gọi cho tôi...... chính là tiếp viên đặc thù, sợ tôi không tận hứng thế mà còn bỏ thuốc kích thích vào rượu của tôi, kết quả Mộ Ly đi hỗ trợ bạn gặp chuyện quỷ nháo ở khách sạn rồi vào nhầm phòng tôi, tôi nhận sai người, thiếu chút nữa......"

Thẩm Vưu Giác càng nói càng xấu hổ, "Nhưng không thành công là được rồi."

"Đúng là công ty này không đáng hợp tác." Nam Thừa Phong nói, thủ đoạn nịnh bợ cấp thấp như vậy chứng minh cách kinh doanh cũng không cao cấp hơn bao nhiêu.

"Nam tổng yên tâm, công ty này đã bị chúng ta kéo vào sổ đen." Trợ lý Thân nói.

Nam Thừa Phong gật đầu.

"Không đúng, nếu chỉ như vậy vì sao cậu lại xấu hổ kiểu này?" Lục Chỉ đặt nghi vấn.

"Tôi cũng thấy kỳ quái, nhất định còn có chuyện thằng nhóc cậu chưa nói ra?" Trợ lý Thân nói.

"Không có, chỉ có như vậy, sau đó chúng tôi giải thích rõ ràng với nhau, anh ta liền rời đi, tôi cũng đi ngủ sớm." Thẩm Vưu Giác vừa nói vừa cúi đầu uống nước.

"Nhìn ánh mắt cậu đi, rõ ràng là chột dạ." Trợ lý Thân lắc lắc đầu.

"Không có, chỉ vậy thôi." Thẩm Vưu Giác kiên trì cắn chết không buông chuyện đã xảy ra.

Thấy cậu ta sống chết không chịu nói, Lục Chỉ và trợ lý Thân cũng không tiện hỏi nhiều. Vừa lúc nhân viên công tác vào bàn bạc kịch bản chương trình, chủ đề này liền bị gián đoạn.

Lục Chỉ nhìn vào người gửi bài, "Nhiệm vụ cuối cùng thế mà từ Long Tổ?"

Nhân viên công tác giới thiệu tình huống án kiện: " Đây là án kiện kỳ quái, một người trẻ ở nhà không hiểu sao lại chết, thời điểm tử vong, cửa sổ đóng chặt, không có bất kỳ ai ra vào hiện trường."

"Tự sát?" Thẩm Vưu Giác hỏi.

"Cậu nhìn ảnh chụp sẽ hiểu." Nhân viên công tác đưa ảnh chụp cho Thẩm Vưu Giác.

Thẩm Vưu Giác vừa thấy liền hít một hơi lạnh, quyết đoán mở miệng: "Loại trừ tự sát."

Trên ảnh là một thanh niên trẻ, toàn bộ phần đầu bẻ sang bên trái, đây cần phải dùng sức cực kỳ lớn mới có thể làm được, ít nhất một người không thể nào tự vặn cổ mình đến mức độ này.

"Cảnh sát từng điều tra, không hề có sơ hở, tìm không thấy đối tượng tình nghi, cho nên nghe nói án kiện này đã chuyển giao cho Long Tổ."

"Kết quả điều tra của Long Tổ đâu?" Lục Chỉ nói.

Cao thủ Long Tổ không ít, án kiện này nếu thật sự siêu nhiên, hẳn là bọn họ có thể điều tra ra manh mối.

"Bên Long Tổ tra được người chết và 6 người bạn khác từng đi du lịch tới một sơn cốc."

"Án kiện này có quan hệ gì tới 6 người đó?" Trợ lý Thân hỏi, "Có phải bọn họ là đối tượng tình nghi không?"

"Long Tổ cũng hoài nghi như vậy, chỉ là......" Ngoài ý muốn, nhân viên công tác lại nói. "Toàn bộ 6 người đó đều mất tích, kỳ quái chính là trong nhà 6 người bọn họ không có ai báo cảnh sát."

"Mất tích? Mất tích ở đâu?" Lục Chỉ hơi tưởng tượng, "Phân Lan?"

"Lục đại sư quả nhiên thông minh, sau khi người chết qua đời, 6 người này lại đặt vé máy bay tập thể đi Phân Lan, sau đó mất tích ở Phân Lan. Cục cảnh sát Phân Lan và bộ phận đặc thù cũng chưa thể tìm được bọn họ, giống như họ đồng thời bốc hơi khỏi nhân gian vậy."

"Cho nên trong nhiệm vụ cuối cùng này, Long Tổ hy vọng tổ chương trình tìm được 6 người mất tích, mặc dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng nên tìm được thi thể mới đúng." Nhân viên công tác nói xong, thổn thức, "Chỉ mong những người mất tích này bình an không có việc gì."

Có thể chuyển đến tay Lục Chỉ, hiển nhiên là Long Tổ đã hết cách giải quyết chuyện này.

"Được, nhưng trước hết tôi muốn đưa Mộ Ly, Phong Thương Hải và Xích Tiêu Tử đi đến nhà người chết một chuyến." Lục Chỉ đứng lên, nói, "Sau đó chờ tổ chương trình sắp xếp đi Phân Lan tìm người mất tích."

"Vâng tôi đi tìm đạo diễn ngay bây giờ, sắp xếp người đưa mọi người qua."

Hiệu suất làm việc của nhân viên công tác rất cao, rất nhanh đã lấy được địa chỉ từ Long Tổ, sắp xếp để đoàn Lục Chỉ, Nam Thừa Phong cùng các thí sinh Mộ Ly, Phong Thương Hải và Xích Tiêu Tử đi đến nhà người chết. Sau đó, lái xe đến chỗ Long Tổ quan sát tình trạng thi thể.

Trên đường quay về, Lục Chỉ hỏi nhóm người, "Có ý kiến gì không?"

"Kỳ quặc, đúng là tử vong không tự nhiên." Phong Thương Hải nói.

Xích Tiêu Tử gật đầu, "Tuy rằng không cảm giác được quỷ khí nhưng cũng không loại trừ quỷ quái quấy phá."

"Vẫn cần tìm được 6 người cùng đi kia trước hết, tôi chỉ có trực giác rằng chuyện này liên quan đến 6 người kia." Mộ Ly nói.

"Ý cậu là 6 người kia giết cậu ta?" Phong Thương Hải nhướng mày.

"Không gặp được 6 người kia, không thể kết luận gì." Mộ Ly nhàn nhạt nói.

"Hừ." Phong Thương Hải không thèm quay đầu lại nhìn, trong lòng hắn đã có tính toán, hắn nhất định phải giành được quán quân.

Vì xuất phát công bằng, sau khi nhóm người kiểm tra xong, trực tiếp trở lại đài truyền hình, ngồi máy bay đi Phân Lan. Đài truyền hình vốn định bao khoang hạng nhất cho tổ chương trình, kết quả Nam Thừa Phong có thói ở sạch, chỉ quen ngồi phi cơ riêng, thành ra Lục Chỉ cũng ngồi phi cơ riêng, vì thế tổ chương trình cũng được hưởng sái đi bằng phi cơ riêng xa hoa. Nữ MC và đạo diễn hưng phần nhìn trái ngó phải, Phong Thương Hải và Xích Tiêu Tử nhắm mắt dưỡng thần. Lục Chỉ ôm Nam Thừa Phong ngồi trên sô pha, sô pha bên cạnh là Mộ Ly, bên còn lại là Thẩm Vửu Giác và trợ lý Thân.

Lục Chỉ nhỏ tiếng hỏi một câu: "Anh quen Thẩm Vưu Giác à?"

"Từng gặp mặt." Mộ Ly nhàn nhạt nói.

"Tôi có một vấn đề hỏi anh chút nha, không biết có đường đột quá không." Lục Chỉ rất tò mò, nhưng cũng rất rối rắm, dù sao cũng là chuyện riêng tư.

Mộ Ly nhìn cậu cười, "Ngài là bạn tốt nhất của tôi cũng là sư phụ tôi kính trọng nhất, cái gì cũng có thể nói, đừng ngại."

Lục Chỉ cười hắc hắc, ngược lại bị lời của hắn làm ngại ngùng.

"Anh đừng giận nhé, Thẩm Vưu Giác kể chuyện hai người cho tôi, chỉ là tôi rất tò mò, nếu hai người không phát sinh chuyện gì, vì sao cậu ta lại xấu hổ như vậy?" Đây là chuyện Lục Chỉ tò mò nhất.

Mộ Ly giật mình, có vẻ trong ký ức bật ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hiển nhiên Thẩm Vưu Giác là tâm tâm niệm niệm ghi tạc trong lòng, nhưng thật ra Mộ Ly lại không để ý chút nào.

Thần sắc Mộ Ly nhàn nhạt như cũ, thuận miệng nói: "Tôi cũng không rõ lắm, tối hôm đó tôi đi bắt quỷ giúp bạn, đi nhầm phòng thì gặp phải cậu ta, kết quả đêm đó cậu ta đang êm đang đẹp lại cởi quần, còn bị liệt dương không lên được, sau đó lại lì lợm dính lấy tôi, nói phải chứng minh với tôi đó là chuyện ngoài ý muốn, cơ thể cậu ta thật sự khoẻ mạnh." Mộ Ly tỏ vẻ không hiểu, "Cậu ta khoẻ hay không khoẻ kỳ thật không có chút quan hệ nào với tôi."



Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play