*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trợ lý Thân báo cáo rõ ý định của Nam đổng và Nam phu nhân xong, lập tức có cảm giác đang ở trên đoạn đầu đài. Phản đối Nam tổng và Lục đại sự hẹn hò? Nếu không phải đối phương là cha mẹ Nam tổng, hắn thật sự cảm thấy đối phương không còn sống được lâu cho lắm nên muốn tìm cách chết kích thích nhất. Ngay cả hắn khi nghe tin tức này cũng cảm thấy vô cùng không vui. Tuy nói nhiều năm thân tình như vậy, thỉnh thoảng Nam đổng và Nam phu nhân sẽ hỏi thăm một chút về ăn mặc ở đi lại của Nam tổng, sẽ tặng biệt thự, máy báy, quà tặng đắt tiền như vậy, nhưng nếu thật lòng quan tâm thì vì sao không tự mình thăm hỏi, một hai phải thông qua hắn? Rốt cuộc là quan tâm hay là khống chế? Quà tặng như biệt thự, máy bay lại càng buồn cười, trên đời chỉ cần là đồ vật mua được bằng tiền, cái nào Nam tổng mua không được, còn cần bọn họ tặng rồi để đó làm màu? Trợ lý Thân thật sự không thể lý giải được tình thân như vậy, đặc biệt với người được mẹ cưng chiều từ nhỏ như hắn càng không lý giải được.

Hắn đứng bên cạnh Nam Thừa Phong im lặng, ngưng thần nín thở, cố gắng thu nhỏ lại độ tồn tại của bản thân, an tĩnh chờ chỉ thị của Nam tổng. Hắn đợi, lại lặng lẽ nâng mắt lên đánh giá sắc mặt Nam Thừa Phong, lại thấy trên gương mặt lạnh nhạt của Nam Thừa Phong hiện lên một nụ cười khinh thường.

"Phản đối à." Nam Thừa Phong nhẹ nhàng thả ra một câu, trợ lý Thân lập tức yên tâm. Trước đó hắn lo lắng Nam tổng sẽ bị khó chịu vì cách làm của cha mẹ, nhưng hiện tại xem ra ngài ấy cũng không để trong lòng, cảm giác tự nhiên cũng thoải mái hơn nhiều.

"Thừa Phong." Trợ lý Thân cúi đầu nhìn người đi tới, sùng kính từ tận đáy lòng gật đầu chào, lui lại một khoảng xa, nhường lại không gian cho hai người.

Không khí xung quanh Nam Thừa Phong vốn trầm thấp chớp mắt trở nên tươi đẹp, cúi đầu ôn hoà nói, "Chỉ Chỉ, làm sao vậy?"

"Các anh đang nói cái gì?" Lục Chỉ quan tâm hỏi.

Nam Thừa Phong còn chưa mở miệng, cậu đã đưa tay đặt lên môi hắn. "Nhưng không cho phép giấu em, lừa em, gạt em, em muốn nghe anh nói thật. Anh mà giấu em, em liền đi tra xét suy nghĩ của trợ lý Thân."

Nam Thừa Phong bất đắc dĩ cười, "Được, tôi biết, bó tay với em."

"Hơn nữa, sao tôi nỡ lừa em được." Nam Thừa Phong nói.

Lục Chỉ tin tưởng tuyệt đối lời này của hắn, hơi cảm thấy lời vừa nãy của mình có vẻ không đúng lắm, thu tay lại cười nói, "Dạ, em tin anh, vừa rồi em giỡn thôi."

Nam Thừa Phong nắm tay Lục Chỉ đi đến ban công thưởng thức cảnh đêm.

"Trợ lý Thân mới nói với anh, cha mẹ anh goij anh về nhà một chuyến."

Nghe hắn nhắc đến cha mẹ, Lục Chỉ rũ mắt, nhưng vẫn cười nói, "Vậy anh về à?"

"Em biết bọn họ kêu tôi về vì sao không?" Nam Thừa Phong quay đầu nhìn Lục Chỉ. Ánh đèn neon ban đêm làm tròng mắt hắn càng thêm tăm tối.

Nghe hắn nói vậy, Lục Chỉ ghé lại gần hắn, dán lên người hắn, ôm eo hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, "Bất luận là cái gì, đều sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta, đúng không?"

Nam Thừa Phong cảm nhận được áo sơ mi của hawsn bị siết thật chặt từ phía sau, hắn biết Lục Chỉ khẩn trương. Hắn lập tức đau lòng, ôm chầm cậu vào lòng, cúi đầu hôn cậu. "Đương nhiên."

Cái tay sau lưng hắn lập tức thả lỏng, "Vậy là tốt rồi."

"Bất kể bọn họ nói cái gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta." Nam Thừa Phong từng câu từng chữ hứa hẹn với Lục Chỉ.

"Dạ." Lục Chỉ nhón chân mổ nhẹ lên môi hắn, ngay lúc cậu dứt ra, môi Nam Thừa Phong đuổi theo môi cậu, hắn ấn cậu lên lan can ôn nhu hôn xuống.

Dáng người hắn bao trùm hoàn toàn Lục Chỉ nhỏ nhắn trong lòng, tự như hắn hoàn toàn có được Lục Chỉ. Nam Thừa Phong hôn vừa ôn nhu lại vừa nghiêm túc, trằn trọc quyến luyến, chóp mũi hai người chạm nhau, giống như hai trái tim cùng chung nhịp đập, nẩy tưng tưng vang dội. Suối phun nước dưới sân khách sạn đồng loạt phun nước cao tận trời, bọt nước hoà cùng ánh đèn lấp lánh. Cổ họng Nam Thừa Phong hơi giật giật, hắn ôm trọn gương mặt của Lục Chỉ, nhẹ nhàng vuốt ve, đầu ngón tay lưu luyến không rời, không muốn rời khỏi làn da non mềm của cậu, một tay khác ôm eo cậu, hơi niết kéo sát lại hắn. Lúc hắn muốn buông Lục Chỉ ra, Lục Chỉ bỗng nhiên đưa tay ôm cổ hắn, giữ mặt hắn ở vị trí cũ, chỉ cách mặt cậu trong gang tấc. Lục Chỉ nhắm mắt lại, còn thở dốc nhẹ, tần suất hô hấp nhè nhẹ chầm chậm này phảng phất □□ mỹ diệu nhất, làm đôi mắt Nam Thừa Phong càng ngày càng mê ly.

"Em đi với anh." Lục Chỉ bỗng nhiên mở miệng.

Nam Thừa Phong ngẩn ra, ánh mắt lập tức bừng sáng, "Chỉ Chỉ?"

Lục Chỉ bình ổn hít thở, ngẩng đầu nhìn hắn cười, "Em đi với anh gặp cha mẹ anh, có được không?"

Nam Thừa Phong không ngờ cậu sẽ nói như vậy, cậu thông minh đặc biệt như vậy, đoán được cha mẹ hắn tính chia rẽ bọn họ. Hắn trầm mặc một lát, kỳ thật hắn đoán được cha mẹ sẽ phản đối, nhưng từ đầu đến cuối hắn chưa bao giờ quan tâm suy nghĩ của bọn họ. Hắn sờ sờ tóc Lục Chỉ, hắn không quan tâm người nhà nghĩ thế nào về tình yêu của hắn, nhưng hắn không muốn thấy tâm tình Lục Chỉ bị ảnh hưởng vì sự phản đối của bọn họ. Tuyệt không thể chấp nhận bọn họ tỏ thái độ với Lục Chỉ dù chỉ một chút. Hắn vẫn luôn tính chờ người nhà và sư môn của Lục Chỉ đồng ý rồi sẽ tiến hành tổ chức hôn lễ. Còn người nhà hắn, lúc tổ chức hôn lễ thông báo một chút là được. Tới cũng được, không tới cũng được, hắn không để tâm. Dù sao chỉ cần người hắn yêu ở bên hắn, vậy là đủ.

"Bọn họ là người nhà anh, lời chúc phúc của bọn họ quan trọng." Lục Chỉ ôn nhu khuyên nhủ.

Cậu biết Nam Thừa Phong là người nặng tình cảm nhất, vẫn cần sự chúc phúc của gia đình. Sở dĩ lạnh nhạt như bây giờ chẳng qua là vì thất vọng quá lâu dẫn đến chết lặng. Hôm cậu và Nam Thừa Phong xác định ở bên nhau đã hứa rằng cậu sẽ yêu hắn, bảo vệ hắn, làm hắn vui vẻ, cho nên cậu muốn đứng ra giải quyết chuyện này.

"Tin em." Nhìn ra được sự do dự của Nam Thừa Phong, Lục Chỉ hôn hắn một cái, nghiêm túc nói.

Nam Thừa Phong cúi đầu nhìn đôi mắt long lanh sáng như sao của cậu, chớp mặt như lạc giữa ngân hà. Lúc này, bất luận cậu nói cái gì, hắn cũng không có sự lựa chọn, cũng không thể từ chối. Nam Thừa Phong gật đầu.

"Oh yeah!" Lục Chỉ cao hứng phất phất tay.

Nam Thừa Phong ôm cậu vào lòng, thở dài. "Đồng ý với anh, nếu bọn họ làm em có chút xíu xiu không thoải mái, nhất định phải nói với anh, anh lập tức dẫn em đi."

"Được, em đồng ý với anh." Lục Chỉ cười, "Anh tốt nhất."

Nam Thừa Phong cười, ôm chặt cậu, "Anh có em là đủ rồi, thật sự..."

Lục Chỉ thu hồi nụ cười, nhẹ nhàng xoa xoa lưng hắn như vuốt ve bảo vật trân quý nhất. "Em cũng vậy."

Ninh Tước nhìn hai người rúc sát vào nhau trên ban công, lại nhìn ánh mắt hâm mộ của Cửu gia, xoa xoa tóc hắn.

"Bọn họ thật hạnh phúc."

"Ừ." Cửu gia nhịn không được, bĩu môi, nhưng nghiêm túc gật đầu, "Khá tốt, Chỉ Chỉ thật sự thích hắn."

"Nam Thừa Phong cũng vậy." Ninh Tước nói.

"Ừ, tôi biết." Cửu gia quay đầu, "Bằng không nhất định tôi sẽ không lùi lại."

Ninh Tước cẩn thận nhìn hắn, thấp giọng hỏi, "Thật sự rút lui sao?"

"Đương nhiên, anh ngốc không đấy, nếu tôi không rút lui, sẽ phải luôn chịu đựng cảnh bọn họ anh anh em em trước mặt tôi à." Cửu gia nghiêng đầu liếc hắn một cái. Nhưng cái liếc mắt này của Cửu gia lại không như mọi khi, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc như vậy của Ninh Tước.

"Làm sao vậy?" Cửu gia mờ mịt nhìn hắn.

Ninh Tước nuốt nuốt nước miếng, hít một hơi thật sâu, đưa tay nắm lấy tay hắn. "Vậy em có thể cho tôi một cơ hội không?"

Cửu gia giật mình, có vẻ chưa nhận ra hắn đang tỏ tình. Sau đó, sắc mặt biến đổi, mím môi, cúi đầu nhìn bàn tay hắn nắm lấy tay mình. Ninh Tước gắt gao nhìn chằm chằm mặt Cửu gia, đây là lần đầu tiên hắn khẩn trương như vậy.

Rốt cuộc, hắn cũng chờ được Cửu gia mở miệng, vẻ mặt vi diệu nhìn hắn: "Anh ăn xong tôm hùm đất, chưa lau sạch dầu đã bôi đầy lên tay tôi......"

Hô hấp Ninh Tước cứng lại, sắc mặt nháy mắt tối sầm. "Thật xin lỗi, quên mất em có thói ở sạch." Ninh Tước lấy khăn ướt lau lau tay, tức giận trừng mắt nhìn tôm hùm đất trước mặt. Ngẫm lại cũng đều do Cửu gia, bởi vì Cửu gia nói tôm hùm đất ăn ngon, còn cố ý kêu người mua một đống mang đến khách sạn. Hắn thử một con, không nhịn được liền ăn thêm. Bầu không khí mới nãy vừa đúng, không ngờ lại bị hắn phá huỳ.

Cửu gia nhìn hắn một cái, chớp chớp mắt. "Khoan đã, anh vừa mới tỏ tình với tôi?"

Đúng là tức chết Ninh Tước, hắn trừng mắt liếc Cửu gia một cái, "Không thì sao? Diễn kịch à, ở đây cũng không có khán giả."

Cửu gia giật mình.

Ninh Tước lắc lắc đầu.

Cửu gia kéo tay áo hắn, "Thật á? Anh thích tôi lúc nào vậy?"

Tim Ninh Tước nhảy vọt, nhìn Cửu gia đang nắm chặt tay áo mình, khoé miệng giật giật, lại không dám vui mừng quá sớm, rốt cuộc hắn từng trải nghiệm vài lần suy sụp tâm tình vì cung phản xạ dài thòng lòng của Cửu gia rồi.

"Tôi nói như vậy nhiều lần rồi, sao giờ lại hỏi tôi vấn đề này?" Ninh Tước tỏ vẻ bất mãn, kỳ thật tim đã sớm vọt lên tận cổ, cẩn thận đánh giá thần sắc Cửu gia.

"Tôi cho rằng anh đang đùa tôi." Cắp mắt phượng thon dài xinh đẹp của Cửu gia bỗng chốc mở lớn, trừng đến độ mất luôn form mắt phượng. "Tôi đâu biết là anh nghiêm túc?"

Ninh Tước tức giận muốn chết, giọng lạnh ngắt: "Hỏi đi hỏi lại vấn đề ngu xuẩn này, tôi làm em tại chỗ bây giờ."

Cửu gia hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ninh Tước tức giận như vậy, nhưng hắn vẫn không phục hừ một tiếng, "Sợ anh chắc."

"Em đương nhiên không sợ." Ninh Tước quay đầu, bực mình uống ly rượu. "Sợ chính là tôi, người yêu trước là người thua cuộc. Trước mặt em, tôi vĩnh viễn không thắng được, em sợ tôi làm gì chứ."

Lỗ tai Cửu gia đỏ bừng, bỗng nhiên nói không nên lời, hắn cảm giác mặt nóng phát hoảng, nhíu nhíu mày, cúi đầu cầm đồ uống ướp lạnh uống một ngụm.

Hai người trầm mặc một lúc lâu.

Cửu gia tiến lại trước mặt Ninh Tước đang uống rượu giải sầu, "Khi nào vậy?"

"Chắc là lần đầu tiên gặp em." Ninh Tước giả bộ thản nhiên, nhưng lại lén liếc trộm sắc mặt của Cửu gia,

"Sớm vậy á! Vì sao?" Cửu gia kinh ngạc. Hắn nhớ không lầm thì lần đầu tiên gặp mặt bọn họ còn đánh nhau mà.

Giống như nhìn thấu suy nghĩ của Cửu gia, Ninh Tước tà tà liếc hắn một cái, "Đó là tôi đơn phương bị em đánh."

Hắn uống ngụm rượu, "Nào phải không đâu, dù sao tôi cũng không nỡ đánh em." Hắn nói xong còn trừng mắt liếc Cửu gia một cái, "Em cũng chỉ có thể ỷ vào tôi không nỡ đánh em."

"Hừ, anh đánh không lại tôi." Cửu gia không phục.

Ninh Tước hơi nhướng mày, "Ha? Lần đó đấu Judo, ai thua bị tôi đè trên nền hôn vậy?"

Lúc ấy Cửu gia chỉ tưởng Ninh Tước trêu đùa hắn, hiện tại phát hiện thế mà hắn lại mang loại tâm tư này, lỗ tai càng đỏ thêm. "Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn, được chưa." Ngoài miệng quật cường, trong lòng lại cẩn thận suy nghĩ, lại phát hiện quả thật Ninh Tước đã cố tình này kia với hắn nhiều như vậy. Nếu là người khác làm vậy, nhất định hắn sẽ tức giận ném ngay vào bể xi măng, nhưng nghĩ đến tâm tư của Ninh Tước, hắn chỉ cảm thấy tim đập thật nhanh.

Đối mặt với Cửu gia quật cường, Ninh Tước không nói gì nữa, tiếp tục uống rượu. Hắn nhìn Cửu gia đang buồn rầu, rốt cuộc cũng không đành lòng, thả ly rượu vang xuống.

"Đừng nghĩ nhiều, cứ nghe theo trái tim của em, em không muốn, tôi sẽ không cưỡng ép em."

"Ai sợ anh chứ." Cửu gia trừng hắn một cái, trong lòng lại thả lỏng hơn.

"Dù sao chúng ta có rất nhiều thời gian." Ninh Tước cười tà tà, mị hoặc 10 phần, "Chúng ta có thời gian cả đời, tôi có đủ kiên nhẫn biến em thành người Ninh gia chúng tôi."

Cửu gia hít một hơi thật sâu, lúc này đến gương mặt cũng không chịu thua kém mà đỏ lên. "Anh, anh, anh sao nói mấy lời buồn nôn đó thuận miệng quá vậy."

Lúc này Ninh Tước cũng hừ một tiếng, trong ngữ khí bất mãn lộ ra sủng nịch bất đắc dĩ, "Còn không phải chỉ có đối với em mới vậy à."

Cửu gia nắm thả nắm tay, chết tiệt, không f*cking nói nổi.

Ninh Tước liếc thấy lỗ tai đỏ như máu của Cửu gia, khoé miệng hơi cong, tương lai còn dài, từ từ tới, hắn không vội.

*****

Trợ lý Thân vốn tưởng rằng báo chuyện này với Nam Thừa Phong là xong chuyện. Với sự hiểu biết của hắn về Nam tổng, ngài ấy cơ bản sẽ không để ý người khác nói gì, chỉ khoá chặt Lục đại sư trong ngực mình. Hắn còn rất hào hứng nhắn tin phỉ nhổ với anh chồng, mình thì đứng trên ban công nhìn hai người Ninh Tước Cửu gia ve vãn đánh yêu khanh khanh ta ta tú ân ái cả đêm, rất không vui, lát về nhà muốn được anh chồng dỗ dành cho tốt mới chịu. Kết quả, Nam Thừa Phong thế mà lại bảo hắn lái xe chở Nam Thừa Phong và Lục đại sư đến nhà ba mẹ.

Lúc trợ lý Thân chở hai người đến biệt thự Nam thị, tâm tình khá thấp thỏm, rõ ràng không phải hắn gặp người lớn, nhưng hắn lại tự nhiên thấy thấp thỏm lo lắng không thôi.

"Trợ lý Thân, không còn sớm nữa, anh về nhà trước đi." Lục Chỉ nói, Nam Thừa Phong cũng gật đầu.

Trợ lý Thân khó xử, Nam đổng và Nam phu nhân cũng không phải người bình thường, thái độ của bọn họ hiển nhiên là kiên quyết phản đối. Dù sao lấy thái độ kia của Nam tổng, không ai có thể dao động được, hắn không hiểu hà tất gì Lục đại sư lại đi trực diện bức tường này.

"Yên tâm đi."

Môi trợ lý Thân giật giật.

"Về ngủ đi, đây là nhiệm vụ." Nam Thừa Phong nói.

Trợ lý Thân sửng sốt, chỉ có thể gật đầu nói, "Vâng, Nam tổng."

Sau khi trợ lý Thân rời đi, Nam Thừa Phong nắm tay Lục Chỉ, nhìn cậu, "Đi vào thôi."

Nam Thừa Phong thấy cậu tươi cười, gật đầu, dẫn cậu đi vào Nam gia. Bởi vì đã thông báo trước cho bên này, lúc di vào đại sảnh, không chỉ có Nam đổng và Nam phu nhân ăn mặc sang trọng ngồi giữa đại sảnh, ngay cả chị gái Nam Thừa Phong – Nam Tô cũng có mặt. Lục Chỉ nhìn nhóm người Nam đổng ngoại hình chỉnh chu cùng dáng ngồi cử chỉ và cách bày biện trong đại sảnh, biết bọn họ là loại cực kỳ chú ý quy củ ngoài mặt của giới hào môn quý tộc.

"Lão gia, phu nhân, đại tiểu thư, thiếu gia đã về." Quản gia cung kính báo.

Nam đổng gật đầu, mở đồng hồ quả quýt kẹp trên ngực nhìn thoáng qua, lại đóng lại. Ông ngẩng đầu nhìn về phía cửa biệt thự, nhìn thấy bóng dáng Nam Thừa Phong xuất hiện, lại thu hồi tầm mắt, sắc mặt càng thêm uy nghiêm. Nam Tô đứng lên.

Nam Thừa Phong dẫn Lục Chỉ đi đến trước mặt bọn họ, nhàn nhạt nói một tiếng chào hỏi không hề có chút tình cảm, "Phụ thân, mẫu thân, chị."

Nam đổng và Nam phu nhân hơi gật đầu, Nam Tô lên tiếng, "Em trai, em về rồi."

Nam Thừa Phong gật đầu, sắc mặt lạnh nhạt nói, "Đây là bạn trai con, Lục Chỉ."

"Chào bá phụ, chào bá mẫu, chào chị hai." Lục Chỉ mỉm cười nói.

Nam đổng ngẩng đầu đánh giá Lục Chỉ, thần sắc không lộ ra suy nghĩ, giữ lễ cười, đưa tay, "Lục tiên sinh, mời ngồi."

Nam phu nhân cũng mỉm cười, tuy rằng khéo léo nhưng lại làm người cảm thấy không có chút tình cảm nào, "Xin chào Lục tiên sinh."

Nam Tô cũng lễ phép đáp lại.

Thấy ánh mắt bọn họ ngập tràn tìm tòi nghiên cứu, Lục Chỉ cười tủm tỉm kéo Nam Thừa Phong ngồi xuống sô pha đối diện.

Nam đổng cười với Lục Chỉ, sau đó nhìn sang Nam Thừa Phong: "Ăn tối chưa?"

"Ăn rồi." Nam Thừa Phong trả lời cực kỳ lãnh đạm.

Làm hào môn đỉnh cấp, cử chỉ của Nam đổng, Nam phu nhân và Nam Tô mười phần khéo léo, nhất cử nhất động đều sang quý, trước sau mỉm cười đối phó với cậu, mời cậu uống trà ăn điểm tâm, cũng không có gây khó khăn gì cho Lục Chỉ. Bọn họ chỉ tập trung hỏi thăm một ít vấn đề liên quan đến công việc và sinh hoạt của Nam Thừa Phong, lại không hỏi Lục Chỉ bất kỳ vấn đề gì, hiển nhiên không có ý tìm hiểu cậu, đây tự nhiên cũng trần trụi biểu đạt ý tứ chướng mắt và không chấp nhận cậu.

Nam đổng và Nam phu nhân quả thật như cậu nghĩ, cũng không tính hỏi cậu bất kỳ vấn đề gì, bởi vì trong mắt họ, nhưng lời này đều chẳng có ý nghĩa gì. Mặc dù ấn tượng đầu tiên của họ với Lục Chỉ không kém, rất tán thưởng khí chất và ngoại hình của cậu, cũng để ý tới khí độ và cử chỉ của cậu có thể xuất thân bất phàm, nhưng có thế nào thì cậu vẫn là nam. Bọn họ cơ bản không có khả năng đồng ý chuyện hai người bên nhau.

Sau khi Nam đổng và Nam phu nhân hỏi Nam Thừa Phong mấy vấn đề liền im lặng không nói nữa.

Lúc này, Nam Tô mở miệng: "Lục tiên sinh, lần đầu tiên cậu tới Nam gia, tôi đưa cậu đi tham quan xung quanh được không?" Nhất cử nhất động của cô đều hoàn mỹ xứng với hai chữ thục nữ, vừa nhìn liền biết là một thiên kim đại tiểu thư cao quý.

Lục Chỉ như một thân sĩ, mỉm cười đáp lại, "Cảm ơn ý tốt của tiểu thư, từ chối thì bất kính rồi."

Cậu đứng lên gật đầu chào Nam đổng và Nam phu nhân, thấy hai người mỉm cười đáp lại, vỗ vỗ vai Nam Thừa Phong, xoay người rời đi cùng Nam Tô.

Nam đổng liếc thấy Lục Chỉ rời khỏi đại sảnh, sắc mặt lập tức nghiêm túc lên, Nam phu nhân cũng lộ ra vẻ chán ghét.

"Hiện tại chỉ còn lại 2 chúng ta." Nam đổng nói, "Ta biết mục đích đêm nay của con, con cũng nên nhìn ra được thái độ của ta và mẫu thân con."

"Một khi đã như vậy, ta cũng không quanh co lòng vòng nữa, cậu ta là nam, chúng ta không thể đồng ý hai người ở bên nhau."

"Đúng vậy, ta và phụ thân con đồng quan điểm, Nam gia chúng ta là danh môn quý tộc, không thể xuất hiện bất kỳ gièm pha gì." Nam phu nhân nói.

"Gièm pha?" Giọng Nam Thừa Phong âm lãnh.

Nam đổng nhíu mày, ngón tay Nam phu nhân siết chặt.

Nam đổng nhìn Nam phu nhân, ho nhẹ hai tiếng, "Có thể mẫu thân con dùng từ chưa chính xác, nhưng ý tứ hẳn con đã hiểu, bên ngoài có thoải mái với vấn đề đồng tính luyến ái này thế nào, nhưng Nam gia chúng ta rất truyền thống, không thể tiếp thu chuyện như vậy."

Ông nói xong nhìn sang Nam Thừa Phong vẫn sắc mặt lạnh nhạt, nhíu mày. "Ta biết con nhất thời không thể tiếp nhận, đồng quan điểm với chúng ta, nhưng về sau con sẽ hiểu, Nam gia nếu muốn giữ được địa vị lâu dài, không thể thiếu thanh danh."

"Nghe mẫu thân khuyên một câu, vì thanh danh và tương lai của Nam gia, cũng vì thanh danh và tương lai của con, chia tay với cậu ta đi." Hiển nhiên Nam phu nhân vẫn kiêng kị Nam Thừa Phong như cũ, ngữ khí lúc này cũng cẩn thận hơn.

Nam Thừa Phong hơi nâng cằm nhìn về phía hai người, ánh mắt có vẻ tìm tòi nghiên cứu làm Nam đổng và Nam phu nhân trở nên trầm mặc. "Nam gia có được địa vị ngày hôm nay, là bởi vì thanh danh, hay là vì con, hai người hẳn hiểu rất rõ."

"Đúng vậy, phụ thân thừa nhận, là con đưa Nam gia lên địa vị này, nhưng con cũng không thể phủ nhận có cơ nghiệp trăm năm của Nam gia làm cơ sở, con mới có thể phát huy được đến trình độ này." Nam đổng hít một hơi sâu, ngữ khí nhu hoà hơn. "Nhưng cũng chính vì như thế, nhất cử nhất động của con càng đại biểu cho Nam gia, chuyện tình cảm của con cũng nên càng được lựa chọn cẩn thận hơn."

Nam Thừa Phong ngã người dựa vào sô pha, Nam đổng và Nam phu nhân nhìn không ra thái độ của hắn là có ý gì.

"Nếu con có thể đưa Nam gia đến vị trí này, đương nhiên cũng có thể nâng Nam gia lên cao hơn, hoặc là trực tiếp huỷ hoại tất cả." Nam Thừa Phong không thèm để ý nói, "Hai người hẳn biết, từ trước đến nay con muốn làm cái gì, thì sẽ làm cái đó, cũng nhất định có thể làm được."

"Hai người quản được sao?"

Vấn đề này phảng phất như dộng thẳng một đấm vào người đối diện, làm Nam đổng và Nam phu nhân lập tức tim đập nhanh hơn, lửa giận công tâm, bởi vì bọn họ hiểu rất rõ, quả thật bọn họ quản không được.

"Ngươi!" Cuối cùng Nam đổng cũng tức giận, "Ngươi thế nào lại vô phép vô tắc, nhìn lại thân phận và gia thế của ngươi đi, ngươi như vậy có đúng không!"

"Thừa Phong, không cần chấp mê bất ngộ, con là trụ cột của Nam gia, phải biết suy nghĩ cho Nam gia." Nam phu nhân khuyên nhủ.

"Hừ." Nam Thừa Phong lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm nhìn sang.

Bên kia, Nam Tô đưa Lục Chỉ đi dạo một vòng ngoài hoa viên sáng rực. Nam Tô là một tiểu thư khuê các không nhiều lời, ngoại trừ đúng lễ nghi, một câu dư thừa khác cũng không nói, càng không nhắc dù chỉ một chữ liên quan đến chuyện cậu và Nam Thừa Phong.

Đi đến ngoài sảnh lớn, Lục Chỉ nhìn Nam Tô cười cười, "Nam tiểu thư."

"Vâng?" Nam Tô lấy lại tinh thần nhìn cậu mỉm cười.

"Gần đây có phải chuyện tình cảm có hơi quá nhiều, nhiều đến mức chị cảm thấy phiền não, không biết nên chọn ai?" Lục Chỉ cười hỏi.

Chiếc mặt nạ vốn hoàn mỹ không chê vào đâu được của Nam Tô từ từ nứt toạc, cô kinh ngạc cười, "Xin hỏi làm sao Lục tiên sinh biết?"

Lục Chỉ không trả lời câu hỏi này của cô, từ từ đi giữa những bông hoa, ra vẻ cao thâm.

"Thần côn bên cạnh ông nội chị từng nói mạng chị chú định có một đại kiếp nạn, vượt qua thì bình an vô sự, không qua được thì chính là đường chết, mà kiếp nạn này chính là chịu thay em trai chị, có đúng không?"

"Lúc nhỏ chị bị đuối nước, cấp hai bị tai nạn xe cộ, cấp ba vì người khác đố kỵ suýt chút nữa bị đẩy té xuống lầu, lên đại học bị cướp giữa đường, đều là em trai chị cứu chị, nhưng chị chưa bao giờ cảm kích, bởi vì chị tin vào lời ông nội chị nói, có đúng không?"

Nam Tô chau mày, cắn cắn môi, "Là em tôi nói cho cậu biết?"

"Vậy nói chuyện không ai biết, ngay cả em trai chị cũng không biết đi." Lục Chỉ xoay người nhìn cô, mỉm cười, "Chị không muốn gả cho người môn đăng hộ đối do phụ thân chị sắp xếp, bị đàn anh ở đại học dây dưa không thoát được, dù bị tiền bối có tiếng trong giới mỹ thuật quấy rầy cũng không dám nói với người nhà, nhưng ai chị cũng không thích, chị thích bạn của phụ thân chị, còn mang thai con người đó, lại không biết nên nói với người nhà thế nào."

Nam Tô hít sâu một hơi, vẻ mặt không dám tin, "Cậu, sao cậu biết được......" Thiếu chút nữa cô đã đứng không vững, đây quả thật là chuyện không có bất kỳ ai biết được. Cô sợ Nam Thừa Phong biết, còn cố ý giấu hắn.

Lục Chỉ mỉm cười, "Nếu tôi nói, tôi là thiên sư, chị sẽ tin sao?"

"Thiên sư? Cậu là thiên sư?" Nam Tô khiếp sợ nói.

Lục Chỉ gật đầu, "Tôi nhìn tướng mạo của chị có đào hoa kiếp, còn liên luỵ đến mạng người, tính toán cẩn thận liền biết được chuyện của chị."

"Cậu thật sự là...!" Nam Tô nín thở.

"Đúng vậy." Vẻ mặt Lục Chỉ nghiêm túc, "Chị tin sao?"

Nam Tô đứng hình, từ từ gật đầu. Cô không tin cũng phải tin, rốt cuộc chỉ có cô biết rõ chuyện của mình như vậy, không ai có thể biết được.

"Tôi đây muốn nói cho chị, một kiếp chú định trong mạng của chị không phải vì em trai chị, không cần tin lời gièm pha, mạng của chị cơ bản không có một kiếp này, kiếp nạn của chị đều bởi vì nội đấu trong Nam gia các người."

Cậu nói xong, liếc nhìn Nam Tô một cái, "Hẳn chị cũng biết một ít nhỉ."

Sắc mặt Nam Tô trắng nhợt, từ từ gật đầu, "Sau khi lớn lên cũng hiểu được một ít."

"Em trai chị bảo vệ chị, không chỉ không nhận được sự biết ơn của chị, ngược lại còn bị hiểu lầm, nếu tôi là anh ấy, tôi sẽ không nhận người chị gái như này." Lục Chỉ nói không chút lưu tình, làm Nam Tô hổ thẹn khó thở.

"Tôi......" Nam Tô đỏ mắt, "Tôi rất có lỗi với em ấy."

"Chị nói đúng, chị thật sự rất có lỗi với anh ấy." Lục Chỉ lạnh lùng nói.

Nam Tô cắn cắn môi không dám nói nữa, cô có thể nghe ra được, cậu đang bất bình thay em trai mình, cô cũng quả thật cảm thấy có lỗi với em trai.

"Tôi sai rồi." Nam Tô thở một hơi thật dài.

"Lời này chị nên trực tiếp nói với em trai chị thì tốt hơn."

Cậu nói chuyện không chút lưu tình làm Nam Tô càng thêm hổ thẹn, cô đỏ mặt, "Vâng, đại sư."

Không khí chớp mắt trầm lặng, trong lòng Nam Tô rối bời, không nói ra được lời nào, qua một lúc lâu, cô mới bình tĩnh lại. Tuy rằng ngoại hình của Lục Chỉ không có mấy sức thuyết phục, nhưng lời nói ra, đặc biệt là khí thế kia, thật sự hoàn toàn không cách nào hoài nghi. Nhưng cô cực kỳ khiếp sợ, cô thậm chí không biết sự chấn động này là bởi vì thân phận Lục Chỉ, hay là bởi vì Nam Thừa Phong lại hẹn hò với một thiên sư.

"Vậy xin hỏi Lục tiên sinh, nếu ngài là thiên sư, vậy có quen một người không?" Nam Tô có rất nhiều vấn đề muốn được giải đáp.

"Người nào?" Lục Chỉ hỏi.

"Một vị thiên sư tôi sùng kính nhất." Nam Tô nghiêm túc nói, "Tiểu thần tiên."

Mi ngy mt ly tr sa mn u ngt nh Ch Ch nh

Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play