"Phát hiện cái gì?" Xích Tiêu Tử thấy thần sắc khác thường của Phong Thương Hải, lập tức hỏi hắn xem đã phát hiện ra manh mối nào.

"Là ảo thuật." Phong Thương Hải nói, hắn khi mới vừa nhìn thấy màn hình loé sáng kia đã cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn không nghĩ được chỗ nào không đúng, lời Ninh Tước vừa rồi lập tức nhắc nhở hắn.

"Ảo thuật?" Xích Tiêu Tử nói, "Vậy anh phá giải được không?"

"Phá ảo thuật cần tìm được điểm tiếp giáp giữa ảo cảnh và thực tế, tôi phải tìm được đã." Phong Thương Hải nói.

"Vậy thi thể kia không thấy đâu là như thế nào?" Nam sinh đồ xanh vội vàng hỏi.

"Vậy tôi cũng không biết." Phong Thương Hải lắc đầu, nhìn Lục Chỉ, thấy cậu không có biểu tình gì, hiểu được cậu đã sớm nắm rõ, lại càng thu liễm tâm tình, cẩn thận quan sát phòng chiếu phim kiểm tra.

"Hay đi ra ngoài tìm xem." Nam sinh đồ đen sợ tới mức mặt mày trắng bệch, nhích lại gần nam sinh đồ xanh.

"Có phát hiện gì sao?" Đạo diễn hỏi bốn thí sinh Phong Thương Hải, Mộ Ly, v.v nhưng đôi mắt có vẻ sợ hãi lại nhìn Lục Chỉ, tựa như làm vậy có khiến ông yên tâm hơn.

Lục Chỉ không nói, Phong Thương Hải nói, "Đi ra ngoài nhìn xem thử đi."

Mộ Ly, Xích Tiêu Tử, Lộ Hoằng Nhã gật đầu. Bọn họ đều không quá am hiểu ảo thuật, đương nhiên thuận theo Phong Thương Hải. Phong Thương Hải nhìn Lục Chỉ, trong lòng hơi đắc ý. Hắn vẫn luôn muốn chứng minh năng lực của mình trước Lục đại sư, để ngài ấy không cần cứ chăm chăm Mộ Ly mà cũng nhìn thấy hắn. Phá ảo thuật là thế mạnh của hắn, hắn vừa tiến vào đã phát hiện không đúng, phát hiện ảo thuật rất nhanh trong khi những người khác vẫn chưa thu hoạch được gì. Đây không nghi ngờ gì chính là cho hắn cơ hội, cho nên lần này hắn muốn biểu hiện tốt, phá giải ảo thuật, cứu mọi người ra, để Lục đại sư chứng kiến thực lực của hắn. Cho nên, lúc này đây, Phong Thương Hải tích cực dẫn đầu đi ra khỏi phòng chiếu phim.

"Chỉ cần tìm được điểm tiếp giáp, tôi có thể phá bỏ ảo thuật." Hắn nói, nhìn sang Lục Chỉ, trong mắt từ từ chờ mong.

Lục Chỉ cười cười: "Cố lên."

Phong Thương Hải tức khắc tươi cười rạng rỡ, cả khuôn mặt có vẻ sáng bật lên, "Vâng!"

Cửu gia nhìn hắn một cái, lại liếc nhìn Nam Thừa Phong một cái, "Này, sao ngươi không phản ứng gì thế."

Nam Thừa Phong đến nhìn cũng không nhìn hắn, nhưng Lục Chỉ lại nhìn về phía Cửu gia, "Phản ứng cái gì?"

Cửu gia mím môi, nhưng hắn biết không giấu được Lục Chỉ. "Chỉ Chỉ, em nhìn ra được đúng không, Phong Thương Hải đối với em......"

Quả nhiên, Lục Chỉ không hề tỏ ra kinh ngạc, ngược lại cười cười, "Không phải như anh nghĩ đâu."

"Thật không? Mới vừa rồi bất quá em chỉ mới cười với hắn một cái, em xem hắn mừng cỡ nào kìa." Cửu gia nói, còn hung hăng trừng mắt nhìn Phong Thương Hải đang tích cực tìm kiếm điểm tiếp giáp.

Nam Thừa Phong là được sự đồng ý của hắn, Phong Thương Hải mà cũng dám mơ ước Chỉ Chỉ của hắn? Địch ý của Cửu gia ồ ạt, toàn lực mở ra hình thức gà mẹ.

"Không phải." Lục Chỉ cười nói, "Anh ta không thích em, chỉ mà muốn nhận được sự tán thưởng của em."

Ninh Tước hiểu rõ, "Cưng là đỉnh trong giới phong thuỷ, hắn cũng là một nhân tài kiệt xuất trong lứa phong thuỷ sư, có thể nhận được tán đồng của cưng, vậy cũng chứng minh được năng lực của hắn."

Hắn nhìn Nam Thừa Phong, "Trách không được cậu một chút cũng không ngại."

Cửu gia vừa nghe, thu hồi lại địch ý trong ánh mắt, "Vậy à, giống như anh thích em."

"Đó cũng là một loại thích." Ninh Tước nói, "Nhưng chắc chắn không phải như em nghĩ."

Hắn nói rồi gõ gõ mũi Cửu gia, "Dù sao tình địch của Nam Thừa Phong không phải hắn, không phải em, mà là Mộ Ly."

"Mộ Ly?" Cửu gia bị đề tài của hắn thu hút nên quên bén mất chuyện hắn sờ mũi mình.

"Mộ Ly thật không tồi, năng lực cao, không nhiều lời, quan trọng là đối với Chỉ Chỉ còn một lòng cảm kích mãnh liệt, tương đối yên tâm." Cửu gia nói.

"Lần này em lại nói trúng rồi." Ninh Tước cười.

"Có ý gì?" Cửu gia nhướng mày hỏi hắn.

Ninh Tước xua tay, nghe thấy Nam Thừa Phong nói thì nhìn sang hắn. "Không phải không thèm để ý, hắn ta quả thật cần để ý." (Này đang nói Phong Thương Hải.)

"Sao nói thế?" Ninh Tước hỏi, Cửu gia cũng nhìn sang Nam Thừa Phong.

"Có đôi khi, không chỉ có tình yêu mới tạo thành cố chấp, tình thân, tình hữu nghị, sự sùng bái đều có khả năng sinh ra cảm xúc chiếm hữu mãnh liệt, cũng có thể vì yêu sinh hận."

Lục Chỉ gật đầu, "Chỉ là em chưa biết xử lý thế nào, chỉ có thể thi thoảng để ý hắn."

"Anh nói em không cần sợ." Cửu gia nói, "Hắn có thể làm gì em? Anh sẽ là người đầu tiên xử gọn hắn."

"Phong Thương Hải là phá huyễn sư cực kỳ hiếm thấy, năng lực của hắn không thua gì ảo thuật gia kia, em không phải lo anh ta đối phó em, mà em lo......"

Lục Chỉ nói còn chưa dứt lời, Ninh Tước hiểu rõ, "Cưng sợ hắn thương tổn người vô tội?"

"Chỉ là lo lắng, bất quá, tuy rằng hắn có hơi một tí, nhưng cũng chỉ là một tí, bản thân hắn cũng khống chế được, em chỉ cần đối phó tốt hẳn là có thể tránh được." Lục Chỉ nói, giọng bỗng nhiên trầm xuống, "Quen biết một đoạn thời gian, em không muốn anh ta lầm đường lạc lối, huỷ hoại 20 năm tu vi."

Lúc đầu Cửu gia còn chưa phản ứng lại, Ninh Tước lại giật mình, bừng hiểu được ý tứ trong lời Lục Chỉ. Nếu Phong Thương Hải thật sự làm chuyện sai, cậu sẽ không nương tay. Lục Chỉ như vậy rất ít thấy, làm Ninh Tước bỗng nhiên cảm thấy cậu và Nam Thừa Phong đúng là giai ngẫu thiên thành, trời sinh một đôi.

"Tìm không thấy thi thể!" Nam sinh mặc đồ đen sắc mặt ngày càng tái nhợt, hiển nhiên sợ không nhẹ, "Sao lại biến đâu mất tiêu rồi!"

"Cậu cũng tận mắt nhìn thấy người đó ngã xuống mà đúng không?" Nam sinh đồ đen kéo tay nam sinh đồ lam.

"Đúng vậy, tôi làm chứng, quả thật ở đó có thi thể!"

Nhưng lúc này mọi người đã đi vòng nguyên rạp chiếu phim cũng không phát hiện thi thể nào.

"Có thể không phải là thi thể hay không?" Đạo diễn nói.

"Không phải thi thể cũng phải có hình dạng gì đấy chứ, giờ đến cọng lông cũng không thấy." Lộ Hoằng Nhã nói. Rạp chiếu phim tuy lớn nhưng kỳ thật không có gì che đậy quá rắc rối, vì thế không khó để tìm một thi thể.

"Phong Thương Hải, anh phát hiện cái gì?" Mộ Ly hỏi.

"Chờ một chút, tôi có chút cảm giác." Phong Thương Hải cầm máy tính bảng nói.

Mọi người nghe thấy, trên mặt thoáng thả lỏng, chỉ cần có thể phá giải ảo thuật, có lẽ có thể giải được bí ẩn cứu người ra.

"Chúng ta quay về phòng chiếu số 3 xem." Phong Thương Hải nói xong, nhìn Lục Chỉ.

Lục Chỉ khẽ cười, Phong Thương Hải liền cảm nhận được sự cổ vũ, bước chân vừa nhẹ vừa nhanh hơn. Đi vào phòng chiếu số 3, Phong Thương Hải đi đi lại lại khắp gian phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên màn hình lớn.

"Lại là màn hình?" Đạo diễn hỏi.

"Tôi cảm giác được màn hình có vấn đề, nhưng không tra ra được là cái gì." Phong Thương Hải còn đang nghiên cứu.

"Sẽ không lại là một luồng ánh sáng trắng đấy chứ, vậy là chúng ta có thể quay về?" Nữ MC vui vẻ nói.

"Thật sự đơn giản như vậy, chúng tôi sẽ bị vây ở đây lâu vậy sao?" Nam sinh áo đen ôm cánh tay, bị nhốt ở chỗ này quá lâu, sự kiên nhẫn của hắn đều bị mài mòn gần như không còn.

"Cũng đúng." MC thở dài.

Mộ Ly nói, "Tôi không cảm giác được gì cả, mọi người sao?"

"Tôi cũng không." Xích Tiêu Tử nói, "Xem ra ở ảo cảnh này thật sự phải dựa hoàn toàn vào Thương Hải."

Lộ Hoằng Nhã ngủ một giấc: "Tôi cảm giác được."

Cùng lúc đó, Phong Thương Hải hơi híp mắt, "Tôi cũng cảm giác được."

"Tôi cũng cảm giác được."

Phong Thương Hải và Lộ Hoằng Nhã vừa nghe, quay đầu lại nhìn về phía Ninh Tước đang đứng trên bậc thang cao nhất.

"Anh?" Xích Tiêu Tử kinh ngạc, hắn và Mộ Ly là phong thuỷ sư đều không phát hiện ra cái gì, một người không hề có tu vi như anh ta lại tra ra được?

Ninh Tước hơi cong khoé miệng, liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn. "Tôi không phải phong thuỷ sư, nhưng tôi từng là đặc công tâm lý học, phá nhiều kỳ án, nói không chừng còn nhiều muối phong thuỷ sư các anh ăn ấy chứ."

Xích Tiêu Tử xấu hổ mím môi không khỏi cảm thấy cao nhân bên cạnh Lục đại sư quả thật quá nhiều, một Nam tổng, một Cửu gia danh tiếng lẫy lừng, còn chưa hết, lại thêm một đặc công xuất ngũ, giống như Lục đại sư liếc mắt đã có thể nhìn thấu người khác.

Ninh Tước không so đo với hắn, giơ tay chỉ chỉ màn hình, "Mọi người tới nhìn chỗ này, nhìn xem màn hình có gì."

Đoàn người nghe vậy, đi lên trên bậc thang cao nhất, nhìn chằm chằm màn hình thật kỹ.

"Tôi thấy thế nào, hình như màn hình có người?" Xích Tiêu Tử nói.

"A?" Đạo diễn và nữ MC vừa nghe liền hoảng sợ.

"Có khả năng. Tôi vừa nằm mơ cũng cảm giác được trong màn hình có hình gì đó dài dài, giờ ngẫm lại có thể đó là người." Lộ Hoằng Nhã nói.

"Đúng, tôi cũng đã nhận ra." Phong Thương Hải lên tiếng.

Mấy người này cùng xác định sau màn hình quả thật có gì đó, vô cùng có khả năng là người.

"Không đúng a? Sao có cảm giác người ở phía trên? Ngược à? Không thể nào." Nam sinh đồ lam run rẩy nói.

"Hoặc là." Mộ Ly nhàn nhạt nói, "Bị treo cổ."

"ĐKM!" Nam sinh đồ đen vừa nghe, sợ tới mức lập tức ôm chầm nam sinh đồ lam. Sắc mặt đạo diễn và MC càng thêm tái nhợt.

"Vào xem là biết." Mộ Ly nói.

Đạo diễn và nữ MC nghe vậy, hít một hơi thật sâu, nam sinh đồ đen và nam sinh đồ lam vốn không muốn đi, nhưng bọn họ cảm thấy nhiều người như vậy cùng ở, so với đơn độc hành động thì vẫn an toàn hơn, nên vẫn đi theo qua. Đoàn người đi vào phía sau màn hình.

"A ——!" Nam sinh áo lam nhìn vào trong, tức khắc cả kinh hét lên một tiếng.

Nam sinh áo đen cũng sợ tới mức ngã ngồi trên đất, "DKM, sao có thể!"

Đạo diễn và MC cũng bị doạ sợ không hề nhẹ. Phía sau màn hình thế mà thật sự đang treo một người. Nhưng điều đáng sợ doạ bọn họ không gì khác mà chính là người bị treo thế mà lại giống nam sinh áo lam như đúc.

"Không thể nào! Sao có thể!" Nam sinh áo lam kêu to, "Tôi còn sống mà!"

"Cậu... Cậu xác định cậu còn sống sao?" Nam sinh áo đen ôm mặt nói, "Bị nhốt ở chỗ này nhìn từng người một biến mất, tôi thường xuyên cảm thấy kỳ lạ, cảm thấy mọi chuyện đều là mơ, đều là ảo giác của tôi, có lẽ cậu đã chết, có lẽ tôi cũng đã chết, chỉ là chúng ta cũng không biết!"

"Vậy bọn họ thì sao? Mấy người bọn họ giải thích thế nào? Tiểu thần tiên và Mộ Ly đó! Cậu cũng thấy mà, là tiểu thần tiên đó!" Nam sinh áo lam không chịu tin.

"Đã nói có thể là ảo giác của chúng ta mà!" Nam sinh áo đen la lên.

"Đúng vậy, cậu nói không sai, thật sự là ảo giác của các cậu." Phong Thương Hải bỗng nhiên mở miệng.

Nam sinh áo đen và nam sinh áo lam nghe thấy những lời này thế nhưng lại ngậm miệng một cách kỳ dị, nhưng tâm trạng vẫn suy sụp như bong bóng xì hơi, giống như hiện thực bất đắc dĩ bị đánh vỡ, tiếp nhận sự thật bản thân đã tử vong.

"Bất quá, ảo cảnh không phải là các cậu, mà là người bị treo này." Phong Thương Hải nói.

Nam sinh áo lam và áo đen vừa nghe liền ngẩng đầu, "Là có ý gì?"

"Ý chính là các cậu còn sống. Đừng khóc, chúng ta vốn dĩ đang trong ảo thuật mà, thấy cái gì cũng chẳng lạ, đừng tự mình hù mình." Xích Tiêu Tử đưa tay kéo hai nam sinh.

"Thật vậy á?" Thần kinh hai người vẫn căng như cũ, bọn họ không thể tin được, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Chỉ, có vẻ một hai phải chờ đáp án của cậu mới có thể thả lỏng.

"Ừ." Lục Chỉ cười với hai người.

Hai người thoáng thở nhẹ ra, lòng còn hơi sợ hãi, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Thấy hai người họ như vậy, Phong Thương Hải cũng không tức giận. Nếu hắn bị vây giữa hiểm nguy, chỉ một người có thể mang lại cảm giác an toàn, đó nhất định là Lục đại sư.

"Hiện tại làm sao bây giờ?" Lộ Hoằng Nhã nói, "Phong Thương Hải, anh có thể phá giải ảo thuật này không?"

"Tôi thử xem." Phong Thương Hải nói, nhưng hắn còn chưa kịp đi lên trước. Bỗng nhiên, phía trước "nam sinh áo lam" bị treo như xuất hiện một màn hình pha lê, hình ảnh xoẹt xoẹt, tiếp theo "nam sinh áo lam" liền biến mất giữa hư không, tựa như chưa bao giờ xuất hiện. Phong Thương Hải nhíu nhíu mày, đưa tay chạm đến không khí trước mặt, không có gì cả.

"Đây, sao lại thế này." Nữ MC bị doạ sợ hú hồn hú vía.

"Chúng tôi cũng không biết, chưa gặp qua loại tình huống này bao giờ." Hai nam sinh lập tức lắc đầu.

"Kỳ quái, vừa mới còn cảm nhận được gì đó, hiện tại lại không cảm giác được bất kỳ thứ gì." Phong Thương Hải nói.

Mộ Ly có vẻ nghĩ đến gì đó, "Nếu nơi này cái gì cũng không có, hay chúng ta ra ngoài nhìn xem?"

Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lục Chỉ, lúc này, Lục Chỉ không có biểu cảm gì. Phong Thương Hải gật đầu, đi trước một bước ra ngoài.

Bọn họ mới đi từ phòng chiếu số 3 ra đã bị một bóng người phóng ngang cái vèo doạ hết hồn.

"Thứ gì đó!" Lộ Hoằng Nhã la lên một tiếng.

Đối phương có vẻ bị tiếng la của cô làm hoảng sợ, thế mà lại té lăn quay trên mặt đất. Đoàn người tập trung nhìn, là một thiếu nữ... mặc áo thun vàng?

"Nam hay nữ?" MC nhỏ tiếng hỏi đạo diễn.

"Không biết, nhìn không ra." Đạo diễn trả lời.

"A? Không phải là Na Na đây sao!" Nam sinh áo lam hoảng sợ nhìn thấy người ngã trên đất, rồi nhìn sang nam sinh áo đen, "Không phải Na Na mất tích rồi à?"

"Na Na? Vậy hẳn là nữ." MC xác nhận giới tính đối phương.

"Đệch, sao các cậu ra được?" Na Na hoảng sợ hét lên, "Còn có mấy người là ai? Tôi mới đi qua phòng chiếu số 3, không có ai cả mà!"

"Na Na, không phải cậu biến mất rồi à? Sao lại về rồi?" Nam sinh áo lam vội vàng hỏi.

"Tớ biến mất? Tớ còn tưởng là các cậu mới biến mất chứ? Tớ mới qua chỗ quầy nước khoáng kia, bỗng biên phát hiện không một bóng người, làm tớ sợ muốn chết đây này." Na Na nói, còn véo mặt nam sinh áo lam.

"Ấm, là người không phải quỷ, thật tốt quá."

"Hả?" Nam sinh áo lam khó hiểu.

Đối với bọn họ là Na Na biến mất, nhưng đối với Na Na mà nói, bọn họ chính là người biến mất.

"Nơi này chỉ có một mình em?" Mộ Ly hỏi.

"Đúng vậy!" Na Na nói, "Các anh có cách nào thoát ra ngoài không?"

""Em ở đây bao lâu rồi?" Ninh Tước phát hiện vấn đề mấu chốt.

"Hai ngày, có một mình em, nếu không phải em to gan, em sợ đã bị hù chết ở đây rồi." Na Na vỗ ngực. Thân là con gái, còn một thân một mình giữa cái rạp chiếu phim to như vậy, không thể không nói vị Na Na thoạt nhìn có hơi giống nam sinh nhỏ thanh tú này can đảm nhường nào.

"Hai ngày? Cậu biến mất hai ngày á." Nam sinh áo lam hỏi.

"Đi qua máy bán tự động đó nhìn xem." Mộ Ly đề nghị.

Đoàn người đi qua xem, Phong Thương Hải giật mình, Mộ Ly nói, "Quả nhiên."

"Tôi nhớ rõ lúc trước khi đi ngang qua máy bán tự động, nơi này còn đầy đồ uống mà." Lộ Hoằng Nhã nói.

"Tôi cũng nhớ rõ." Xích Tiêu Tử nói, chau mày, "Tình huống này chẳng lẽ là?"

"Vũ trụ song song? Chẳng lẽ chúng ta lạc tới vũ trụ song song?" Nam sinh áo lam kêu lên.

"Chính xác mà nói, đây là loại ảo thuật khó nhất, ảo thuật thế giới trùng điệp." Phong Thương Hải nói, "Một tầng lại một tầng, thông qua điểm tiếp giáp tiến vào thế giới tiếp theo, lâm vào càng sâu, càng khó phá giải."

"Á? Đây không phải là kỹ xảo ảo thuật gia lần trước dùng đó sao?" Cửu gia nói.

"Đúng." Lục Chỉ gật gật đầu, "Là ảo thuật, chỉ là người lần này xuống tay tàn nhẫn hơn, thiết lập một cái tử cục vô pháp phá bỏ."

"Tử cục?" Ninh Tước rũ mắt, cười cười, "Bỗng nhiên tôi cảm thấy có vẻ đối phương đang khiêu khích cưng."

"Cảm giác của anh không sai." Lục Chỉ nói, âm thanh lạnh xuống, "Chỉ là, tôi nói rồi, tôi ghét nhất liên luỵ đến người vô tội."

Ninh Tước gật đầu, Cửu gia mím môi. Thú thật, Lục Chỉ nổi giận, đến cả hắn còn phải dè chừng, nhưng cậu càng tương phản như vậy, càng làm hắn thích không thôi.

Phong Thương Hải hít sâu mấy hơi mới có vẻ có thể áp sự bực bội trong lòng xuống. Khi hắn nắm rõ thủ pháp cùng dụng ý của ảo thuật này mới phát hiện hắn suy nghĩ còn quá đơn giản. Tình huống hiện tại rõ ràng là hơn 20 người chạm phải điểm tiếp giáp mà phân tán đến các thế giới bên trong, nhưng với ảo thuật trùng điệp, càng thâm nhập vào sâu các thế giới càng khó phá giải. Đặc biệt, cái thế giới ảo thuật này rõ ràng xuất phát từ thế giới sâu nhất từ từ triển khai ngược ra, so với chiều thuận độ khó gấp đôi. Ảo thuật trùng điệp là ác mộng phá huyễn sư bọn họ sợ hãi nhất, không gì sánh nổi. Hắn biết rõ năng lực của mình, đừng nói ngược hướng, cho dù thuận hướng hắn cũng không phá được.

"Trên đời này thế nhưng có người thiết lập được ảo thuật này." Phong Thương Hải lẩm bẩm, với hắn mà nói, điều này mới là điều khiến hắn khiếp sợ. Hắn không biết nhóm Lục Chỉ đã từng gặp qua loại ảo thuật này, nên vẫn còn đắm chìm trong đả kích.

"Thương Hải? Thương Hải?" Xích Tiêu Tử lo lắng nói, "Nơi này chỉ có anh biết phá huyễn, nếu anh không được, chúng ta đừng nói cứu người, đến chúng ta cũng không ra được."

Lời hắn nói khiến Lộ Hoằng Nhã và Mộ Ly cùng chú ý.

Phong Thương Hải nhíu mày nói, "Đừng nói bậy, Lục đại sư còn ở đây."

Hắn nhìn Lục Chỉ, Lục Chỉ cười cười với hắn, "Các anh có biện pháp?"

Phong Thương Hải tằng hắng giọng, nghiêm túc nói với Lục Chỉ, "Nếu tôi tính không sai, những người đó hẳn là đi vào các thế giới khác, muốn tìm được bọn họ, cần phải đi vào từng tầng thế giới, nhưng thâm nhập càng sâu càng khó thoát ra. Tôi không có năng lực tìm đủ bọn họ và dẫn tất cả ra ngoài, cũng không phá giải được ảo thuật này."

"Cần phải vào từng tầng?" Xích Tiêu Tử cảm thán, "Vậy khó quá, chúng ta đều không có cách phá giải." Hắn vừa dứt lời, bầu không khí tức khắc lâm vào cục diện bế tắc.

Bên kia, Phong Khuông nhìn người mặc áo đen, "Bọn nó hiện tại ở đâu?"

"Thế giới tầng thứ 3." Người áo đen cười tà ác, "Muốn cứu mọi người cần phải đi vào từng thế giới, chờ bọn nó thật sự đi vào thế giới thứ 19, vậy thật sự có đi không có về."

"Cho dù nó không đi, 3 tầng này cũng đủ hao phí sức lực nó." Người áo đen cười lạnh, "Tóm lại, hoặc là nó phá huỷ 3 tầng thế giới, để những người ở thế giới khác đói chết, hoặc là theo chân bọn họ cùng nhau bị vây hãm bên trong, nó chỉ có 2 lựa chọn."

"Kế hoạch của anh thật tuyệt." Phong Khuông cười nói, "Nó chọn cách thứ nhất nhất định sẽ bị những con tin hỏi vì sao không cứu người, thanh danh của nó cũng sẽ bị ảnh hưởng, đây đúng là tử lộ."

"Ha ha." Người áo đen cười nói, "Để xem nó lựa chọn thế nào, phá giải thế nào, trò hay chỉ mới bắt đầu."

Bị vây ở rạp chiếu phim thế giới tầng thứ 3, nam sinh áo đen nghe Phong Thương Hải nói không có cách nào cứu người, không thể phá giải, tức khắc nóng nảy la to. "Vậy làm sao bây giờ?! Chẳng lẽ chúng ta ở đây chờ chết?!"

"Cậu gấp cái gì? Không phải còn tiểu thần tiên đấy sao." Nam sinh áo lam vỗ đầu cậu ta.

"Tiểu thần tiên? Tiểu thần tiên đâu?" Na Na vừa nghe, lập tức kích động.

"Lục đại sư, ngài có biện pháp sao?" Đạo diễn mong đợi hỏi.

"Như Phong Thương Hải nói, muốn cứu người cần phải tìm từng tầng thế giới, sau đó phá giải áo thuật, rất phiền toái có đúng không." Lục Chỉ nói.

Phong Thương Hải gật gật đầu, thở dài, "Lục đại sư, không chỉ là phiền toái, mà phá giải là......"

Hắn vẫn ráng nuốt xuống ba chữ "làm không được", miễn cho nam sinh áo đen lại mất khống chế cảm xúc.

"Là rất rắc rối." Mộ Ly đã mở miệng.

"Ừ, đây là phương pháp cứu người cơ bản nhất." Lục Chỉ nói. "Nhưng lại không phải là biện pháp của tôi."

Phong Thương Hải ngẩn ra, "Lời của ngài có ý gì?"

Lục Chỉ nhìn hắn cười cười, "Có đôi khi có thể tư duy phá cách một chút, nếu như cứu người như vậy quá rắc rối, còn có thể gây nguy hiểm, vậy không bằng dứt khoát trực tiếp phá huỷ thế giới ảo thuật, đơn giản nhanh gọn rõ ràng."

"Chuyện này......" Phong Thương Hải thật ra không nghĩ tới cách này, nhưng rất nhanh hắn lại lắc đầu, dù hắn có nghĩ đến cũng vô dụng, phá huỷ từng bước hắn còn không làm được, càng miễn bàn đến trực tiếp phá huỷ toàn bộ, này cơ bản là không có khả năng.

"Thừa Phong, anh ở đây giúp em một tí." Lục Chỉ cười cười, "Nếu không em còn phải tốn thêm ít sức đấy."

Nam Thừa Phong cười cười với cậu, không hề nghi ngờ mà đồng ý, "Được."

"Ngài muốn làm thế nào?" Phong Thương Hải trợn to mắt nhìn.

"Cho tôi mượn dây tai nghe của em." Lục Chỉ nói với Na Na.

Na Na không nói hai lời đưa tai nghe cho cậu.

"Ở đây không có tơ hồng, đành lấy cái này thay thế vậy." Lục Chỉ nói, bản thân nắm một đầu, đầu còn lại đưa Nam Thừa Phong nắm.

Sau đó, cậu lấy ra một lá bùa, quấn trên dây tai nghe. Lúc sau, cậu kéo dây tai nghe giống như kéo dây cung, sau đó bắn ra mũi tên hư không. Một cái, hai cái, ba cái......

Mọi người ngưng thần nín thở, trợn mắt há hốc mồm, bởi vì mỗi lần cậu kéo một lần, bên cạnh lại hiện ra thêm 1 người. Đó là người bị vây ở các thế giới khác.

"Ai? Các cậu!" Bọn họ nhìn thấy lẫn nhau đều kinh ngạc nói không ra lời.

Na Na thấy bạn thân lập tức chạy đến ôm lấy cô bạn, "Thật tốt quá, cậu ra rồi!"

"Sao lại thế này? Sao lại thế này?" Cũng có những người khác đang hỏi nam sinh áo lam.

Mãi đến lần thứ 19, Lục Chỉ mới cầm lá bùa thiêu huỷ. Chớp mắt một cái, bầu không khí vốn tử khí trầm trầm giống như bỗng nhiên được mở chốt, lập tức trở nên có nhân khí. Đó là loại cảm giác trở lại thế giới hiện thực.

"Chúng ta ra ngoài rồi?!" Nam sinh áo đen không dám tin nhìn ra ngoài rạp chiếu phim, thấy rốt cuộc không phải là bức tường, mà là thang máy, kích động thiếu chút nữa khóc oà.

"Thật tốt quá! Thật tốt quá! Chúng ta được cứu rồi!" Na Na kích động nhảy cẩng lên.

"Cảm ơn tiểu thần tiên! Cảm ơn tiểu thần tiên!" Nam sinh áo lam cúi người cảm ơn Lục Chỉ. Cậu cúi người chào, những người khác cũng lập tức cúi chào theo, cảm xúc bọn họ vẫn chưa ổn định, còn chưa nói được quá nhiều, nhưng thần sắc cảm kích thì đều bộc lộ ra ngoài.

Bên kia, ngực người áo đen đau nhói, đột nhiên phun ra một búng máu.

"Làm sao vậy?" Phong Khuông lập tức hỏi.

Người áo đen không dám tin nói, "Nó thế mà cứng rắn phá được ảo thuật của tôi rồi!"

Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play