Bốn mắt nhìn nhau, chớp một cái. Cái hình ảnh shota cơ bắp trong đầu Cửu gia lập tức như sương khói bị một trận gió lớn thổi tan tành, nghênh đón những cánh hoa hồng nhạt bay phất phới đầy trời, cẩn thận cầm một cánh hoa nhìn, chính là cánh hoa hình trái tim a.

Lục Chỉ đảo mắt quanh phòng, thấy một thanh niên xinh đẹp âm nhu ngồi trên sô pha, đang nhìn mình chằm chằm không hề chớp mắt, giống như trên mặt cậu có cái gì khiến hắn mê muội đầu óc vậy.

"Ai ngắt máy tính của ta?!" Lục Chỉ nói.

Ngoại trừ Cửu gia, mọi người theo bản năng lắc lắc đầu.

Lục Chỉ nghi ngờ nhìn về phía Cửu gia, "Là ngươi sao? Sao lại không nói lời nào thế? Ngốc rồi?"

Đầu trọc hít một ngụm khí lạnh, vậy mà dám nói Cửu gia ngốc? Ta xem tên nhóc ngươi mới là ngốc! Người chờ xem Cửu gia sẽ giáo huấn ngươi như thế nào đi!

Thương Chân Tử sờ sờ cằm, shota quả thật là shota, chỉ là chẳng có chút cơ bắp nào, ngược lại, giống như một đứa nhỏ đáng yêu, mềm mềm mại mại làm người thổn thức.

Là một người tu đạo, hắn thấy được cậu rất tốt đẹp, không hề dính bất kỳ tạp chất nào, lại quét mắt qua vẻ mặt không cảm xúc của Cửu gia, nghi hoặc hắn chắc không nhỏ mọn đến mức này đâu, nếu thật tức giận, hắn liền đến can ngăn, nếu không làm sao hỏi được việc cải tạo phong thuỷ căn nhà ma đây.

Chân Tùng cùng tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa siết chặt lòng bàn tay nhìn nhau, làm sao bây giờ!

Dưới sự hãi hùng khiếp vía của mọi người, mặt Cửu gia, thế nhưng ngoài dự đoán ---- đỏ???

Đầu trọc:......

Thương Chân Tử:......

Chân Tùng cùng tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa:...... Hình như có gì đó sai sai?

Thiếu niên này, miễn cưỡng có thể xứng đôi với mỹ mạo của mình. Cửu gia sờ sờ mèo trong ngực, đôi mắt giống như u minh, thế nhưng nay lại sáng rọi, thật giống như bên trong có vô vàn pháo hoa vút bay nở rộ giữa bầu trời

Lục Chỉ thấy Cửu gia không đáp lại, đi đến trước mặt hắn duỗi tay quơ quơ, vẫn không chút phản ứng nào như cũ. Xem ra đúng thật là choáng váng rồi.

Lực Chỉ đồng tình, thu hồi tay, lại bị Cửu gia bắt lấy. Tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa hít sâu một hơi, máu mũi thiếu chút nữa chảy ra, một màn mỹ nam và shota đáng yêu tay trong tay, như thế nào... cảm giác lại mỹ diệu như vậy.

Lục Chỉ hơi quay đầu, nhìn Cửu gia với ánh mắt như nhìn người bị tâm thần. Cửu gia nhéo nhéo tay Lục Chỉ, lại nhìn đến chân bé mèo Ba Tư đang nằm trong lồng ngực kêu meo meo.

Ăn đậu hủ của hắn? Lục Chỉ nhướng mày, trực tiếp dùng bàn tay khác đánh một cái. Cửu gia nhanh chóng tránh ra, không bị cậu đánh trúng.

"Ngươi sao lại bốc mùi gay nồng nặc như thế này." Lục Chỉ lé mắt rút tay về.

Đầu trọc:...... Hắn dự đoán được Cửu gia sẽ thích loại hình như Lục Chỉ, nhưng không nghĩ tới sẽ thích đến như vậy.

Cửu gia bế mèo lên, cầm lấy chân mèo mà xoa xoa, quả nhiên cảm giác vẫn có chút kém a, vẫn là bàn tay vừa rồi sờ thật thích, rất mềm.

Lục Chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm tay mình, ánh mắt chẳng khác gì khi mình nhìn thấy móng heo là bao, lập tức giấu tay đặt ra sau lưng.

"Là ngươi ngắt máy tính của ta?"

"Đúng vậy." Cửu gia dứt khoát thừa nhận, ai bảo cậu ấy không để ý đến mình.

"Ngươi đền lại tiến độ trò chơi cho ta!" Lục Chỉ tức giận, "Chỉ thiếu chút nữa là ta đã tiêu diệt được Boss lông dài rồi! Đều bị ngươi phá hỏng!"

Cửu gia cao ngạo nâng cằm lên, ánh mắt lại không nhịn được mà hơi hơi hạ xuống, nhìn cánh môi của cậu lúc đóng lúc mở cùng hàm răng trắng tinh, một chữ cũng không lọt lỗ tai.

Đầu trọc lần đầu tiên thấy có người dám hô to gọi nhỏ với Cửu gia, liền kinh hồn táng đảm, "Đây chính là Cửu gia của chúng ta, ngươi dám bất kính với Cửu gia, chán sống rồi à?"

Lục Chỉ đang bực trong người, liếc hắn một cái, vén tay áo lên.

Đầu trọc khinh thường liếc nhìn nắm tay nhỏ hơn của mình vài vòng, biểu diễn một chiêu Lăng ba vi bộ vọt lui về sau mấy chục bước. "Đừng tưởng rằng chúng ta sợ sức mạnh của ngươi."

Chân Tùng:......Vậy ngươi đừng có đứng ngoài cửa mà rống kêu như vậy, ngon thì vào đây khiêu khích đi.

"Không được hồ nháo." Thương Chân Tử trừng mắt nhìn đầu trọc, hướng về Lục Chỉ: "Xin hỏi phong thuỷ căn công quán số 82 là do ai sửa chữa?"

Lục Chỉ nghi ngờ nhìn hắn ta một cái, đang yên đang lành tự nhiên người này lại đề cập đến chuyện đó? Chẳng lẽ hắn là kẻ lập nên sát trận kia.

Lục Chỉ đánh giá Thương Chân Tử một phen, thấy đỉnh đầu hắn nhè nhẹ tràn ra thanh khí, hiển nhiên là người có chút tu vi.

Khí này cùng vận thế, mệnh cách, tu vi của một người có chút liên quan với nhau. Người thường không có khí, khí đỏ thì là quý tộc hào môn, khí trắng là vĩ nhân chúa cứu thế, khí màu xanh lá là người có tu hành, khí màu đen thì là tà ma ngoại đạo.

Vì thế Lục Chỉ kết luận Thương Chân Tử là thiên sư thu hành thâm hậu, cũng không phải kẻ đầu sỏ bày ra sát trận. Mà Cửu gia chọc giận cậu lại có khí màu đỏ nồng đậm, thuyết minh hắn không phú thì quý. Nhưng vậy thì sao, Lục Chỉ mới không thèm quan tâm, huỷ tiến độ trò chơi của cậu, thù này phải nhớ thật lâu thật lâu!

Thương Chân Tử đối diện ánh mắt Lục Chỉ, không biết vì sao có chút hãi hùng khiếp vía, phảng phất như mắt Lục Chỉ có thể xem thấu những huyền diệu mà hắn không thấy được.

Hắn trong lòng khẽ rùng mình, bỗng nhiên sinh ra loại cảm giác tôn kính mà kẻ dưới thường giành cho người bề trên, "Là cậu?"

"Làm sao vậy?" Lục Chỉ không để bụng hỏi lại.

Thương Chân Tử nhìn chằm chằm gương mặt đáng yêu của Lục Chỉ, suýt chút nữa không nói nên lời, "Thật là cậu?"

Tin hay không thì tuỳ, khuôn mặt Lục Chỉ tức giận, chính khí lẫm liệt, "Các ngươi tới đây làm gì? Tới ăn đấm sao, thích thì chiều."

Chân Tùng chạy nhanh tới dỗ dành Lục Chỉ đang tạc mao không khác gì chút chó phốc sóc, "Ông chủ, ông chủ, bình tĩnh, không cần so đo với bọn họ."

Giỡn à, đồ nội thất ở đây mấy chục vạn một cái, ông chủ không đau lòng nhưng kẻ làm công như hắn xót của a.

Cửu gia yên lặng hít hà một hơi, mặt không kiềm chế được lại đỏ lên, che ngực: Hừ, trình độ đáng yêu, miễn cưỡng chấp nhận được.

"Không." Thương Chân Tử vội nói, "Tôi chỉ muốn thỉnh giáo đại sư, căn nhà kia tôi sửa phong thuỷ mấy lần đều thất bại, ngài như thế nào làm được?"

Đầu trọc ngẩn ra, kinh ngạc, Thương Chân Tử mà cũng có lúc điệu thấp vậy sao?

"Thỉnh giáo? Thỉnh giáo liền ngắt điện máy tính của ta sao!" Lục Chỉ mới không quan tâm, "Đền tiến độ trò chơi cho ta."

Thương Chân Tử:...... Vị đại sư này thiệt tính tình trẻ con quá a.

Ông lúc mới gặp Lục Chỉ còn hoài nghi, sau cảm giác được khí tràng của cậu không bình thường, có chút tin tưởng là do cậu làm, hiện giờ bị cậu nháo như vậy một trận, lại bắt đầu nổi lên nghi ngờ.

"Muốn bao nhiêu tiền, ta đền cho cậu." Cửu gia mặt không biểu tình.

Mọi người thấy ngữ khí hắn rất ngạo mạn, cho rằng hắn không vui, lại không biết hắn đang nghĩ: Đáng yêu, đáng yêu, xứng đôi với ta; đáng yêu, đáng yêu, xứng đôi với ta;... tuần hoàn lặp lại.

Nhưng Lục Chỉ vừa nghe thấy lời này, lập tức trợn tròn đôi mắt. So tiền với ta?

Cậu kéo tay áo Chân Tùng, "Đem tiền trên giường lấy ra cho ta!"

"Đừng đừng đừng." Chân Tùng vừa thấy liền biết cậu lại muốn vung tiền, vội vàng ngăn lại, ông chủ vứt tiền không đếm, nhưng trợ lý như hắn đau lòng.

"Là thế này Cửu gia." Chân Tùng cẩn thận mở miệng, ngẩng đầu thấy Cửu gia đang không chớp mắt nhìn chằm chằm cọng tóc ngốc trên đầu Lục Chỉ, với một ánh mắt đầy cảm xúc mãnh liệt muốn vươn tay ra xoa, liền chạy nhanh đến che trước mặt Lục Chỉ.

"Cửu gia, ông chủ tôi muốn ngài tự đền tiến độ trò chơi; Boss kia rất khó đánh, cậu ấy đã chơi rất lâu, nay sắp thông qua lại bị ngắt điện, hết thảy công sức đều bị uổng phí."

Lục Chỉ hầm hừ gật đầu, "Đúng vậy."

"Ta đền cho cậu, tiến độ trò chơi."

Đầu trọc trợn mắt há mồm nhìn Cửu gia ngồi trước máy tính. Cửu gia? Chơi trò chơi? Hình ảnh này có chút không đỡ nổi đâu?

Chân Tùng nhanh chân chạy đi thay dây điện mới, giúp hắn mở máy tính lên, cố gắng một sự nhịn chín sự lành.

"Boss lông dài nga, đánh không lại đi, cái gì ta cũng không đáp ứng." Lục Chỉ hầm hừ.

"Trò chơi ấu trĩ, không làm khó được ta." Cửu gia không để bụng.

"Hừ." Lục Chỉ cũng hừ một câu, "Nhưng khó à nha, ngươi chơi đi rồi biết."

Thương Chân Tử đỡ trán, rốt cuộc khi nào mới có thể nói đến chính sự. Cửu gia ngài đã quên mục đích đi đến chỗ này rồi sao? Mới gặp được tiểu khả ái, chuyện cha nuôi liền vứt ra sau đầu? Đồ bất hiếu.

"Đại sư, hiện tại có hay không nên trao đổi chính sự?" Thương Chân Tử đang tính toán thử xem Lục Chỉ và Tiêu Dao Phái có quan hệ gì hay không.

Lục Chỉ trừng mắt nhìn Cửu gia, đi đến ngồi xuống trên sofa, Thương Chân Tử ngồi đối diện cậu.

Không đợi ông mở miệng, lại thấy Lục Chỉ liếc nhìn đầu trọc đang đứng sau lưng ông. "Lệ quỷ biến mất? Là ngươi làm sao?"

"Là tại hạ." Thương Chân Tử ngẩn ra, liếc một cái liền có thể nhìn ra, đúng là có chút đạo hạnh.

"Năng lực cũng được a." Lục Chỉ tán thưởng một câu.

Lệ quỷ dây dưa trên người đầu trọc năng lực không bình thường, có thể thanh trừ trong thời gian ngắn, so với nhân sĩ hiện nay thì mạnh đó, đương nhiên so với sư phụ và các sư huynh thì vẫn còn kém quá xa.

Thương Chân Tử nổi danh trong giới lâu nay, còn chưa bao giờ gặp người đủ năng lực để đánh giá hắn, huống chi hắn còn lớn hơn Lục Chỉ cả chục tuổi, thấy cậu nhận xét nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, giống như bản thân mình không khác gì vãn bối, trong lòng khó tránh không được vui. Hắn cũng không biết với năng lực trình độ của Lục Chỉ cùng sư môn, khích lệ hắn như vậy đã là khá tán đồng.

"Đại sư tán thưởng, có chuyện muốn thỉnh đại sư hỗ trợ, nếu đại sư đã phá được sát trận, như vậy chắc chắn lấy năng lực cao thâm của đại sư cũng có thể nhẹ nhàng phá giải chuyện này."

Thương Chân Tử có chút tính toán, tươi cười lại không thật tâm, muốn thử Lục Chỉ trước. Nếu cậu có bản lĩnh, Thương Chân Tử liền thu cậu vào Hiệp hội Phong thuỷ. Nếu chỉ là tốt mã dẻ cùi, hắn đương nhiên muốn thay mặt Hiệp hội Phong thuỷ dạy bảo cậu cách làm người một phen, không cần còn trẻ đã khinh cuồng như vậy, đi ra ngoài huỷ hoại thanh danh giới phong thuỷ.

"Nga, được đi." Lục Chỉ chớp chớp mắt.

Thương Chân Tử thấy cậu không chút khách khí nhận lấy tán thưởng, càng cảm thấy cậu thật khinh cuồng. Hắn hít sâu một hơi, lấy ra một tờ giấy nhuộm chu sa màu đỏ.

"Tiêu lão gia có người bạn họ Hầu đã đắc tội vị này." Hắn chỉ chỉ sinh thần bát tự được viết trên tờ giấy, "liên luỵ Tiêu lão gia tử sắp bị phá sản, thỉnh đại sư giúp ông ấy né qua kiếp nạn lần này."

Thương Chân Tử lấy ra hai tờ giấy khác cũng viết sinh thần bát tự, "Hai tờ giấy này là sinh thần bát tự của Tiêu lão gia và Hầu lão gia."

Hắn chỉ nói là hai người nhưng không phân biệt ai với ai. Sinh thần bát tự của hai vị Tiêu gia và Hầu gia cực kỳ tương đồng, nếu không có công lực thâm hậu rất khó phân biệt được, đây chính là bẫy rập Thương Chân Tử cố ý bày ra.

Lục Chỉ nhìn sinh thần bát tự trên ba tờ giấy, cầm lên một tờ. Chân Tùng thấy cậu lộ vẻ mặt hơi kinh ngạc, hoảng hồn, không nghĩ tới ông chủ hắn cũng sẽ có lúc mà kinh ngạc?

Thương Chân Tử thấy cậu chỉ cầm tờ sinh thần bát tự của Nam Thừa Phong, trong lòng nghi ngờ không biết cậu nhìn ra được cái gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play