*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ở một toàn lầu nhỏ trong đình viện.
Tên đầu trọc mặt mũi bầm dập, quỳ gối trên tấm thảm không dám động đậy, đang bị mười mấy cặp mắt xanh nâu đủ màu nhìn chằm chằm, nhưng hắn sợ hãi nhất chính là đôi mắt màu đen tựa như đến từ địa ngục đang ngồi ở vị trí gia chủ ở trung tâm căn phòng.
Hắn nghe được tiếng gió, biết việc bán quỷ trạch chọc giận Cửu Gia, sợ tới mức vội vàng tìm Chân Tùng để cướp về, kết quả vừa mới gào được một câu, đã bị đá một phát bay ra khỏi cửa hàng. Nếu không phải hắn cùng hai thủ hạ lo ba chân bốn cẳng chạy thoát, chỉ sợ đến xe cũng bị đập cho nát bét.
Thiệt tổn thọ! Ai có thể ngờ một thiếu niên lớn lên như em bé mà lại bạo lực như vậy! Ai đã gặp qua em bé mà đạp một cái là Husky bay ra ngoài chưa! Thật là không khoa học mà!
Hắn lo lắng không biết làm sao để lấy lại căn nhà, gặp thiếu niên kia một lần không khác gì cửu tử nhất sinh, hắn còn chưa sống đủ đâu.
Kết quả, hắn còn chưa nghĩ ra biện pháp, vết thương trên mặt còn chưa tốt lên, đã bị Cửu gia gọi đến đây, đầu trọc khóc không ra nước mắt, trong lòng liền hiểu, trốn không được bị trách phạt rồi.
Thật đau đầu...... Đầu trọc cảm thấy cổ càng đơ, càng căng tức, vô cùng cứng đờ, hắn nhịn không được nhẹ nhàng lắc lắc.
"Miêu ----------"
Một tiếng kêu kiêu ngạo khiến cho nam nhân cao cao tại thượng chú ý, đầu trọc nhanh chóng chuẩn bị tinh thần, giơ tay lên đầu – Boss mèo a.
"Cửu gia, tôi sai rồi."
Trong phòng, âm thanh xinh đẹp cao vút quấn quít với hoà âm cùng trào dâng, đầu trọc mở mắt, cẩn thận nhìn đến nam nhân, rõ ràng là một gương mặt nam tử phương đông cổ điển, lại cố tình thích nghe nhạc Phương Tây, nghe cái gì ca kịch, nếu không phải cổ quá đau, chỉ sợ hắn đã có thể quỳ ngủ luôn rồi.
"Sớm biết Cửu gia để ý căn nhà ma đó như vậy, đánh chết tôi cũng không dám bán!" Đầu trọc xin tha, lúc này trên đầu hắn đang có một con mèo mập lông dài, trên người còn có mười mấy cái chân, hắn cảm thấy mũi đều bị lông mèo làm cho tê ngứa, thiếu chút nữa nhịn không được mà hắt xì. Nước mắt giàn dụa, hắn không thể nào ngờ Cửu gia lại vì căn nhà ma này mà trở mặt.
Nam nhân ngồi trên ghế vẫn nhắm mắt như cũ, lẳng lặng vuốt ve con mèo Ba Tư vốn cao ngạo nay lại ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, tựa như hoàn toàn không nghe thấy đầu trọc đang nói gì.
Nhưng hắn càng bình tĩnh, đầu trọc lại càng sợ hãi.
"Cửu gia."
Một bóng người nhẹ nhàng đi vào, ống tay áo đạo bào phất phơ trong không trung, lay động theo từng đợt từng đợt gió nhẹ, đậm chất tiên phong đạo cốt.
Đầu trọc cố gắng quay đầu nhìn đạo trưởng Thương Chân Tử - Hội trưởng Hiệp hội Phong Thuỷ, là anh lớn trong giới phong thuỷ, không đúng, phải nói là nhân vật cấp bậc lãnh tụ.
Đầu trọc rùng mình, hắn vừa thấy vị này liền không dám có ý đồ gì. Thương Chân Tử tuy không thể so với âm tình bất định, hỉ nộ vô thường đáng sợ của Cửu gia, nhưng cái ánh mắt cao cao tại thượng như nhìn kẻ phàm trần kia, nhiều lần khiến đầu trọc cảm thấy tự ti, thấy mình chỉ nhỏ bé như một con kiến; ở trước mặt ông cũng không dám nhiều lời, sợ sẽ bị ông khinh bỉ.
Cửu gia rốt cuộc mở mắt, một đôi mắt phượng lười biếng y như bé mèo đang nằm trong ngực hắn.
"Đạo trưởng mời ngồi."
Đầu trọc rất ít khi thấy Cửu gia khách khí như vậy với ai, vị hội trưởng Hiệp hội Phong Thuỷ trước mặt là một trong số rất ít người được nhận đãi ngộ này.
"Sự việc như thế nào rồi?"
Có thể làm Cửu gia vốn tích chữ như vàng chủ động dò hỏi, đầu trọc nghĩ thầm: Xem ra chuyện này thật sự rất nghiêm trọng a.
"Chuyện của cha nuôi ngài, tha lỗi cho ta không thể giúp được."
Trên gương mặt tuấn tú như ngọc của Thương Chân Tử hiện lên một tia áy náy, "Một kiếp gặp phải Nam Thừa Phonng này, không phải chỉ cần thay đổi vận thế là có thể tránh thoát, chuyện tâm huyết vài chục năm của cha nuôi ngài là kết cục đã định, rất khó để Đông Sơn tái khởi."
Không biết có phải vì việc tu đạo hay không, Thương Chân Tử vừa đến nơi thì phong cách nơi này liền một giây trở thành phong cách cổ phong, khiến người nghi ngờ liệu rằng có phải mình đã xuyên qua.
Nếu không phải đầu trọc có bằng cấp chính quy trở lên, vốn tiếng Trung cũng không tồi, sợ là không nghe hiểu đến một nửa lời ông ấy vừa nói.
(Gừa: Thương Chân Tử sử dụng nhiều từ ngữ cổ xưa, hiện tại rất hiếm người còn dùng.)Thế mà còn có vận thế Thương Chân Tử không thể xoay chuyển được? Đầu trọc rất kinh ngạc.
Ngón trỏ vừa dài vừa mảnh khảnh của Cửu gia nhẹ nhàng chạm qua cằm, một động tác đơn giản, lại mười phần yêu nghiệt.
"Ngài làm không được?
"Trên đời cũng không có người làm được."
"Trước kia ngài nói, trừ bỏ thiên mệnh, những loại mệnh khác ngài đều có thể sửa."
Tên đầu trọc nghĩ thầm, nghe Thương Chân Tử nói đã đủ mệt mỏi, Cửu gia lại còn nói kiểu mỗi lần một cụm bốn chữ cổ quái như vậy, vậy khi nhỏ đọc thơ ngũ ngôn, thất ngôn kiểu gì?
(Note: Thơ năm chữ hoặc bảy chữ, ví dụ như: Ngũ ngôn tứ tuyệt (5 chữ, 4 câu); Thất ngôn tứ tuyệt (7 chữ, 4 câu); Ngũ ngôn bát cứ (5 chữ, 8 câu);...)Nhưng câu tiếp theo của Thương Chân Tử nói khiến hắn chú ý. "Mệnh Nam Thừa Phòng là cùng mệnh với trời."
Tên đầu trọc cả kinh, cùng mệnh với trời?! Thế mà có loại mệnh cách nghịch thiên như vậy sao? Kia ai dám động vào chứ.
"Hầu gia không có mắt đắc tội Nam Thừa Phong, cha nuôi ngài là bị Hầu gia liên luỵ, nhưng mệnh cách Nam Thừa Phong này quá mức bá đạo, một khi chọc phải, không có đường sống."
Tên đầu trọc hít hà một hơi, lão gia tử đây là khó giữ khí tiết tuổi già a, ai, thật là kết nhầm bạn rồi.
Không đợi hắn nghĩ tiếp, Cửu gia bỗng đứng lên còn đi qua đi lại mấy bước. Chuyện này quả nhiên không tầm thường! Tên đầu trọc nghĩ như vậy không phải vì Cửu gia bị tàn phế. Người ngoài chỉ biết Cửu gia thần bí quỷ quyệt, hành tung bất định, trước nay giang hồ đều không thấy được Cửu gia, chỉ khắp nơi lưu truyền truyền thuyết về hắn. Chỉ có thân tín của Cửu gia, như đầu trọc mới biết được tại sao hắn lại thần thần bí bí như vậy. Bởi vì ------ lười.
Có thể đứng liền sẽ không chạy, có thể ngồi liền sẽ không đứng, có thể nằm liền sẽ không ngồi, vận động duy nhất chính là động tay ôm mèo, vuốt lông mấy cái còn ngại mỏi tay.
Đầu trọc thường nghĩ, sỡ dĩ Cửu gia không gần nữ sắc, cũng không gần nam sắc, có phải hay không vì loại hoạt động này quá tiêu phí sức lực?
Nhưng Cửu gia cố tình lại cực kỳ yêu thích nuôi mèo, một phòng đủ loại mèo lớn lớn bé bé, lông dài, béo múp đều lười giống y hắn, đến tính tình cũng sáng nắng chiều mưa không khác chút nào.
Mỗi khi thuộc hạ làm sai chuyện gì, liền thả ra cả một đàn mèo, nhẹ thì quậy phá lung tung khiến người vừa khóc lóc vừa thu dọn tàn cục, nặng thì vô cùng thê thảm như đầu trọc, phải đặt boss mèo lên đầu mà cung phụng, mãi khi cổ cứng đờ đến chịu không nổi, chủ động xin tha, thậm chí còn được vuốt mèo hỏi thăm, không tặng ngươi vài vết cào trên mặt liền không xong.
Đầu trọc nghĩ vậy, nhịn không được run rẩy cả người, tính ra hắn vẫn còn tốt chán, vẫn chưa được trải nghiệm sự chăm sóc như vậy của các boss mèo.
"Miêu ----- " Đầu trọc liền rùng mình, tiếp tục quỳ cho ngay hàng thẳng lối.
"Không có biện pháp khác sao?"
Có thể nhìn ra được Cửu gia rất quan tâm đến chuyện này. Gương mặt tuấn tú quanh năm tái nhợt của Thương Chân Tử nay toàn bộ đều đen.
"Cửu gia, nghịch thiên gây hoạ, đụng đến Nam Thừa Phong, người có liên quan đã chú định toàn quân bị diệt, lần này, dữ nhiều lành ít."
Cửu gia trầm mặc một lúc lâu, sau đó trở lại chỗ, ngồi xuống. "Vất vả cho ngài, cha nuôi phá sản, tôi sẽ chăm sóc cho ông."
Thương Chân Tử gật gật đầu, với khả năng của Cửu gia, Tiêu lão gia vẫn có thể hưởng thụ lúc tuổi già.
Ông liếc qua đầu trọc, lại hứng thú nhìn hắn một cái. Đầu trọc lo sợ, lại tới nữa! Cái ánh mắt này. Đầu trọc bị ông nhìn đến hãi hùng khiếp vía, ông ấy ngày thường đều xem thường, không thèm liếc mình một cái, hôm nay sao lại cứ nhìn chằm chằm hắn như vậy? Chẳng lẽ bởi vì vết thương trên mặt mình.
"Cổ ngươi không đau sao?" Thương Chân Tử cười như không cười, trong ánh mắt ghét bỏ kia lại thêm chút chế nhạo.
Đầu trọc ngẩn ra, lời này có ý gì? Chẳng lẽ thấy cổ hắn sắp bị mèo mập đè gãy, tốt bụng định xin tha cho hắn?
Hắn không ngừng gật gật đầu, chờ đợi Thương Chân Tử có thể nói đôi ba câu tốt làm Cửu gia tha cho hắn.
"Nghe nói ngươi đem căn nhà ma kia bán có người thường?" Thương Chân Tử hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói, "Đúng là làm bậy, ngươi làm được việc như thế, thảo nào có lệ quỷ quấn thân."
"Đạo trưởng ngài đang nói gì?" Đầu trọc mặt mày biến sắc, thân hình cũng run lên, đám mèo đang vây xung quanh "Ngao ô" một tiếng, bất mãn tản ra.
Đầu trọc cảm giác được, mặc dù mèo mập trên đỉnh đầu đã rời đi, trên cổ vẫn nhức mỏi khó chịu như cũ, còn có khí lạnh nhè nhẹ thẩm thấu qua da. Hắn lạnh toác trong lòng, là quỷ?!
"Đạo trưởng cứu mạng!"
"Cứu mạng? Lệ quỷ này đã dây dưa với ngươi cũng được hơn nửa tháng, lúc này đã muộn rồi."
Đầu trọc sợ tới mức thiếu chút nữa mà oà khóc.
"Ngươi nghĩ Cửu gia vì sao không cho ngươi bán căn nhà ma đó, đó mà nơi cực sát, bước vào liền phải chết, ngươi lại cố ý làm hại tính mạng người khác, ngươi như vậy bị lệ quỷ dây dưa đều là gieo gió gặt bão." Thương Chân Tử hừ lạnh một tiếng.
Đầu trọc vội vàng nói, "Tôi cũng không dám nữa! Hơn nữa, ngài xem mặt tôi bị đối phương đánh đến như vầy, cũng đã gặp báo ứng."
Thương Chân Tử liếc đến mặt hắn, cười lạnh, "Bị đánh đúng là không nhẹ, ngươi mà cũng có lúc bị đánh, thật khó tin, không biết là vị nhân sĩ nào dương cao ngọn cờ chính nghĩa đây."
Đầu trọc:...... Đạo sĩ thúi, ngài hăng hái nhất chính là châm chọc ta.
Bỗng nhiên đầu trọc giật mình, nhớ đến nửa tháng trước lúc bán căn nhà ma, thiếu niên đáng yêu kia từng nói, "Ngươi lòng dạ hiểm độc như vậy, ba ngày sau nhất định bị lệ quỷ dây dưa."
Đầu trọc đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, đkm...... Thế mà bị cậu ta nói trúng rồi?! Cậu ta làm sao mà biết được?
"Thật là thần!"
"Hả?" Thương Chân Tử hừ một tiếng.
"Nửa tháng trước, khi tôi ép mua ép bán cho người nọ, có một thiếu niên trẻ tuổi nói qua rằng ba ngày sau tôi sẽ bị lệ quỷ quấn thân, bây giờ nghĩ lại, cậu ta nói không sai chút nào!" Đầu trọc nói hết toàn bộ, "Mặt này của tôi cũng là bị thiếu niên đó đánh."
Thương Chân Tử chớp chớp mi mắt, buông chén trà, "Có loại chuyện này?"
"Thiếu niên?" Cửu gia rốt cuộc một lần nữa mở bừng đôi mắt.
Cửu gia nghi ngờ quét qua đầu trọc, ánh mắt kia hiển nhiên nói, một thiếu niên đánh ngươi ra nông nổi này? Có phải hay không đang gạt chúng ta?'
"Là thật! Thiếu niên kia thật dã man, còn dùng giọng sữa ngây ngô nói là giọng tôi quá lớn làm cậu ta sợ, kết quả vừa giơ lên một chân thiếu chút nữa đã cho tôi bay đến bên kia đường a." Đầu trọc còn sợ hãi trong lòng.
Cửu gia cùng Thương Chân Tử vừa nghe, trong đầu liền hiện lên hình ảnh một thân hình cao hai mét, cơ bắp đầy mình, lắc lắc đầu làm nũng nói "Ngươi doạ đến người ta" rồi đem người đá ra ngoài. Quá "đẹp"...... Hai người nhanh chóng đập tan hình ảnh này.
"Ngài có thể tính toán đo lường chuyện tương lai sao?" Cửu gia nhìn về phía Thương Chân Tử.
Thương Chân Tử đứng lên, cau mày đi qua đi lại hai bước, "Nếu tính toán chuyện tương lai, ta có thể làm được, nhưng nếu muốn tính chuẩn đến cả thời gian cụ thể, thì ta không thể."
Cửu gia nhướng mày, thần sắc kia hiển nhiên là: Thế mà có người làm được chuyện ngài không làm được?
"Ta nghe nói có một phái phong thuỷ thần bí, tên là Tiêu Dao Phái, tu vi cao thâm vượt xa sự tưởng tượng của ta, họ không bao giờ đụng đến những chuyện thường thường, luôn ở nước ngoài lo những việc đao to búa lớn." Thương Chân Tử rũ mắt suy nghĩ sâu xa.
"Ngài nghi ngờ cậu ta là người Tiêu Dao Phái?" Cửu gia hỏi
Lời tác giả: Vì tăng thêm sắc thái cho nhân vật, nên thiết lập cho Thương Chân Tử thích nói văn ngôn. Nhưng ta lo lắng dù sao đây cũng là truyện hiện đại, nên cũng không viết hoàn toàn theo kiểu văn ngôn. Dùng phương thức bạch thoại, cách nói văn ngôn cũng không tiêu chuẩn, phần lớn chỉ giữ lại: "nhữ, ngô, chờ khẩu phích," các vị đại đại không nên miệt mài theo đuổi a!
Mèo Ba Tư
Bonus: Các boss mèo đủ thể loại, nhưng có một điểm chung là đều đáng yêu.