Cơm nước vừa xong, Lý Giai ôm Tiểu Văn ngủ một chút thì lại rời giường bắt đầu thay quần áo. "Giai Giai lại ra ngoài sao ?"
Tiểu Văn nghe được thanh âm Lý Giai thay quần áo, khẽ nhếch cái miệng xinh xắn hỏi, nàng rất luyến tiếc lui lại trong chăn hưởng thụ hơi ấm còn vương lại của Lý Giai, Lý Giai thay y phục xong, cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ nhắn kia, cười nói, "Không ra ngoài thế nào ngươi lại có kẹo ăn a?"
"Ân..." Tiểu Văn ngây ngốc suy nghĩ một chút, sau đó lại nhỏ giọng nói, "Giai Giai so với kẹo tốt hơn nhiều, ta thích cùng Giai Giai được cùng một chỗ."
"A..", Lý Giai được Tiểu Văn bày tỏ tình cảm một cách chân thành, trong lòng vô cùng nở hoa, liền ôm Tiểu Văn một trận nhiệt hôn thiên địa quay cuồng, Tiểu Văn không thể chống đỡ được, lập tức buông vũ khí đầu hàng, yếu đuối kéo Lý Giai ngã trên giường, chỉ còn biết đỏ mặt, hơi thở dốc mà đón nhận nụ hôn của Lý Giai. Lý Giai xoa xoa khuôn mặt của nàng nói, " Ngoan, ta sẽ mau trở lại được không ?"
"Hảo." Tuy rằng trong lòng không muốn Lý Giai rời khỏi, nhưng Tiểu Văn vẫn là ngoan ngoãn gật đầu, Giai Giai đối với nàng tốt như vậy, nàng muốn ngoan hơn nữa, không muốn làm cho Lý Giai tức giận.
Lý Giai an tâm đi ra cửa, ngồi trên xe bus đến gần với trung tâm thành phố, trên đường người đi đường rộn ràng nhốn nháo qua lại không ngớt, mỗi này đều có sự tình bất đồng phát sinh, nhưng cũng có đồng dạng sự náo nhiệt phồn hoa. Lý Giai đi dạo khắp nơi mua cho Tiểu Văn chút kẹo, chương trình nghĩa công tuyên truyền bệnh AIDS không thấy đâu, nhưng Lý Giai lại nhìn thấy một bộ y phục rất vừa ý đang được trưng bày trong tủ kính của một cửa hàng, hình dáng vô cùng dễ thương, Lý Giai lần đầu tiên thấy đã cảm giác bộ y phục này đặc biệt rất hợp với Tiểu Văn, nàng đi về phía tủ kính hỏi chủ tiệm giá tiền, ba bộ một trăm hai mươi đồng, một cái quần và một cái khoác được kèm một cái áo lót nhỏ, Lý Giai âm thầm tính toán một chút, bộ đồ trong thật dễ thương và đặc biệt, nhưng nếu là mua cho chính bản thân nàng, nàng khẳng định sẽ rất tiếc rẻ, nhưng nếu như là cấp Tiểu Văn thì hoàn toàn không giống, ngẫm lại, Tiểu Văn từ lúc bị Lý Giai đem về trên người chỉ có bộ y phục cũ rách duy nhất, hơn nữa chất vải sờ vào lại không tốt, rốt cuộc cái bộ y phục trước mắt quả thực không sai, rất thoải mái dễ chịu. Lý Giai lập tức quyết định mua bộ y phục này, tuy rằng nàng chưa từng mang Tiểu Văn ra ngoài, nhưng vạn nhất muốn đi ra ngoài, dù sao cũng nên có một bộ y phục đường hoàng một chút, vì vậy nàng liền cấp Tiểu Văn một bộ nhỏ nhất. Từ trong cửa hàng đi ra, Lý Giai lại đi thoáng qua xung quanh, kết quả vẫn hoàn toàn không có gặp được chương trình tuyên truyền nào, nói cho cùng nghĩa công là phải dựa vào vận may tình cờ, sau cùng nàng quyết định đi về nhà.
Trở lại trên xe bus, người trên xe rất ít, Lý Giai ngồi tựa bên cửa sổ, vô tình thấy ngoài cửa sổ ở xa xa có một chiếc đu quay màu sắc rực rỡ cao chọc trời, đó là khu trò chơi lớn nhất trong thành phố của nàng, năm đó Lý Giai vừa đến thành phố này, cũng vẫn chỉ là một nữ hài tử, tính trẻ con vẫn còn, mỗi lần đi qua khu vui chơi này, nàng vẫn thường hướng một ánh mắt ước ao về các người đang hướng vào đó du ngoạn, bên ngoài nhìn vào, những trò chơi đủ màu sắc cao lớn đối với Lý Giai tồn tại một sức hấp dẫn vô cùng tận, nhưng không có vé vào cửa nên nàng chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn vào, lúc ban đầu đúng là không có tiền, nhưng sau này, khi nàng có tiền rồi, lại luyến tiếc không dám dùng tiền đổi bằng danh dự của mình để đến đây du ngoạn, mà nàng sau này cũng không có tâm tư để du ngoạn vui chơi.
Xe lăn bánh đưa Lý Giai cùng chiếc đu quay cao chọc trời kia càng ngày càng xa, nàng đầu dựa vào lưng ghế, nhắm hai mắt lại, hình dáng nụ cươi ngây thơ trong sáng của Tiểu Văn lại hiện ra trong tâm trí nàng, hài tử ấy, chỉ sợ cũng chưa bao giờ đi đến được chỗ đó vui đùa, tuổi thơ của nàng nhất định rất cô độc và thiếu sức sống, bằng không, sao mỗi lần nàng bị nhốt trong nhà đều cũng không lấy gì làm buồn phiền, chỉ có thói quen của một người mới có thể sinh hoạt như thế mà thôi, đưa tay sờ lấy túi y phục, Lý Giai bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ muốn dẫn Tiểu Văn đi tới khu vui chơi một lần.
Gần như không hề trải qua bất luận do dự gì, nàng lập tức gọi điện hướng ông chủ xin nghỉ hai ngày, tâm tình như một con chuột trộm được mỡ, vô cùng thiết hỉ hưng phấn không ngừng, trong đầu nàng tràn đầy hình ảnh cùng Tiểu Văn chơi trò chơi trong khu vui chơi, trong lòng nàng lại dâng lên một niềm vui mà trước đây từng ao ước, dù vậy, đi tới lầu Lý Giai cũng không quên mua một chút trái cây cho Tiểu Văn.
"Giai Giai đi lâu ác." Nghe được tiếng mở cửa, Tiểu Văn chu cái miệng nhỏ nhắn mong đợi, có phần ủy khuất nói.
"Xin lỗi, là ta không tốt..." Lý Giai buông đồ vật xuống, vội vàng đi qua ôm lấy Tiểu Văn hôn nhẹ, Tiểu Văn thật đơn thuần thỏa mãn, chỉ là một cái ôm, một cái hôn cũng đủ để mọi ủy khuất trong nàng biến mất, nàng lập tức lui vào trong lòng Lý Giai, nở nụ cười ngọt ngào.
"Được rồi, mau tới thử xem y phục ta mới mua cho ngươi, ngày mai sẽ mặc nó ra ngoài" Lý Giai xoa xoa khuôn mặt Tiểu Văn vui vẻ nói, liền đứng dậy đem bộ y phục cầm đến bên giường, Tiểu Văn đờ tay sờ thử, tuy rằng nàng rất thích y phục mới, thế nhưng là y phục trên người nàng chưa có rách, như thế này hảo lãng phí tiền, "Y phục trên người ta còn không có rách, ta rất yêu quý nó, Giai Giai không nên lãng phí tiền, mẹ thường nói kiếm tiền rất cực khổ." Chính là kiếm tiền rất khó khăn nên mẹ mới thường hay mắng nàng, hay là bởi vì nàng cái gì cũng không làm được, chỉ có thể lãng phí tiền.
"Đứa ngốc, y phục trên người ngươi là áo ngủ, chỉ có thể mặc ở nhà, còn muốn đi ra ngoài thì phải mặc loại y phục này." Lý Giai giúp Tiểu Văn thoát hạ y phục, có thể là bởi vì tâm tình đặc biệt tốt cho nên nàng đã cố tình đùa dai, bàn tay đặt tại bộ ngực bán hình cung của Tiểu Văn một phen sờ soạng. "Giai Giai vừa làm chuyện xấu." Tiêu văn cầm tay ngăn lại hành động của nàng, nhỏ nhỏ thanh âm oán giận, nhưng trên mặt cũng không có nửa điểm không vui, tất cả đều là nguyên nhân khiến cho gương mặt đáng yêu của Tiểu Văn bắt đầu phiếm hồng. Lý Giai buồn cười, nàng cười nhẹ rồi lại tiếp tục thay y phục cho Tiểu Văn.
"Vì sao y phục ở nhà lại không giống với y phục mặc bên ngoài ?" Tiểu Văn vẫn đỏ mặt hỏi, nàng chưa từng có khái niệm áo ngủ là gì, trước đây nàng vẫn ngủ trên mặt đất, đương nhiên người nhà sẽ không cấp nàng áo ngủ.
Lý Giai chăm chú suy nghĩ một chút, nói , "Đại khái là bởi vì áo ngủ ở nhà không cần quá xinh đẹp, nhưng khi ra ngoài thì y phục phải đẹp hơn một chút." Kỳ thực Lý Giai cũng chẳng hiểu vì sao, bởi vì rất nhiều người đều làm như vậy, tựa như đại đa số người thường đều không lo lắng tại sao lại đi ngủ ban đêm mà không đi ngủ ban ngày, vì cái gì thái dương so với mặt trăng thoạt nhìn lại giống nhau, ngay cả kiếm cơm để no miệng thôi cũng đủ cực nhọc lắm rồi, lại có người nào đó nhàn tình suy nghĩ những thứ này.
"Sở dĩ mà bộ y phục này rất đẹp đúng không ?" Tiểu Văn lại lộ ra biểu tình mừng rỡ, bàn tay nhỏ bé hưng phấn trên y phục mà sờ tới sờ lui. Ân, thì lúc này thôi, sau này nàng không bao giờ muốn Lý Giai cấp y phục mới cho mình nữa, rất lãng phí tiền.
"Rất đẹp, nhất là mặc trên người ngươi, đặc biệt vô cùng xinh xắn." Lý Giai nhìn một chút trên dưới, cho dù là bộ nhỏ nhất, chính là mặc ở trên người Tiểu Văn vẫn hơi một chút rộng, bất quá cũng không quá nghiêm trọng, toàn diện mà nói, bộ y phục Lý Giai mua quả không sai, nhìn Tiểu Văn gương mặt vui vẻ như thế, Lý Giai liền nghĩ đồng tiền nàng tiêu thật giá trị.
—————————-
"Giai Giai thế nào lại không đi làm ?" Tiểu Văn kỳ quái hỏi, bình thường cơm nước xong Lý Giai đã vội vàng ly khai, có lúc còn không ăn đã đi mất, thế nào hôm nay đã ăn cơm xong rất lâu rồi mà Giai Giai vẫn còn ôm mình ở nhà, không hề có ý định rời đi.
"Thế nào, muốn đuổi ta đi sao ?" Lý Giai một tay với đến bụng của Tiểu Văn, khi dễ gãi gãi nàng.
"Hảo ngứa, ha ha..." Tiểu Văn ra sức né tránh, làm sao nàng có thể lại đơn giản trốn thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của Lý Giai, hai người cười đùa trên giường, Tiểu Văn một bên ẩn núp ma trảo Lý Giai vừa nói, "Ta luôn muốn Giai Giai không đi, chính là không được ức hiếp ta."
"Ta đây sao lại ức hiếp ngươi chứ, còn muốn ta lưu lại hay không? " Lý Giai dừng lại động tác của nàng, tiến đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Văn hỏi.
Tiểu Văn điệu bộ ủy khuất nói, "Phải, ta chính là muốn Giai Giai lưu lại." Dừng lại một chút, lại vừa thương cảm hướng vào trong lòng Lý Giai, "Giai Giai không được khi dễ ta nha, ta rất ngoan."
Lý Giai ôm chặt thân thể gầy nhỏ kia, xoa đầu nàng nói, "Thật rất ngoan, ngày mai ra mang ngươi ra ngoài dạo chơi có được không ?"
"Có thể sao ? Muốn đi đâu dạo chơi ?" Tiểu Văn kinh ngạc ngồi lên, tựa hồ như nghe được một tin vui không thể tin được, trước đây tỷ tỷ cùng bọn đệ đệ ra ngoài du ngoạn cũng chưa từng mang theo nàng. Vì nàng là người mù, vừa khờ khạo lại vừa bất tiện.
"Đương nhiên là có thể, ngày mai ngươi sẽ biết, là một chỗ rất thú vị để du ngoạn."
Tin này cơ hồ làm cho Tiểu Văn hưng phấn đến độ không thể ngủ được cả đêm, nàng nằm trong lòng Lý Giai không dám nhúc nhích, sợ sẽ đánh thức Lý Giai, chỉ là vẫn ngây ngốc cười, mong chờ ngày mai được cùng Giai Giai ra ngoài chơi.