Chương 43:
Kỷ Nhan tay cứng một chút, không tự nhiên từ trên đầu tôi dời đi, nàng nhìn tôi cẩn thận giải thích, "Nàng nói ngươi như vậy, ta chỉ là thay ngươi cảm thấy không công bằng, ta không có ý tứ gì khác, ngươi phải biết..." .
"Chuyện kia không liên quan tới ngươi!" Đầu óc của tôi đã bị ác cảm khó hiểu xâm chiếm tiến vào lấp kín, "Trên thực tế, nàng nói đều là thật sự! Ta bởi vì một mình ngươi hầu như là người xa lạ, quên tỷ tỷ ta! Lúc nàng cần người chăm sóc ta không ở bên người nàng, bởi vì ta bồi tiếp ngươi! Có thể ngươi cùng ta căn bản không hề có một chút quan hệ! Hiện tại ngươi ngược lại chỉ trích nàng, ngươi dựa vào cái gì?"
Kỷ Nhan sửng sốt, trong đôi mắt ôn nhu sáng rực từng điểm từng điểm lạnh xuống, nàng có chút bi thương nhìn tôi, nhưng cái gì cũng không nói. Tôi không chịu được ánh mắt như thế của nàng, xoay người hướng vào phòng bệnh. .
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nói Kỷ Nhan nhẹ nhàng, "Sáng sớm ngày mai... Ở chỗ này chờ ta." Tôi quay đầu lại, nàng sửng sốt một chút, mới giải thích: "Chuyển nhượng nhà ở." .
Tôi chần chừ một lúc, có chút hối hận vừa nãy nói nàng như vậy, muốn nói cái gì bù đắp một chút, nhưng nàng nở nụ cười, "Ngày mai sau đó... Ông già Noel của ngươi, cũng chỉ có ở lễ Giáng Sinh trong ống khói mới xuất hiện. Ngươi phải cố gắng bảo trọng." Nói xong, Kỷ Nhan thu dọn quần áo một chút, tao nhã bước vào trong xe, cũng không quay đầu lại rời khỏi. Nhưng tôi còn đứng tại chỗ, nhìn xe của nàng mãi đến khi không có bóng dáng, mới phục hồi tinh thần lại, tôi không biết tại sao trong lòng mình rất đau, nhưng cũng không dám ở vấn đề này nghĩ sâu hơn, tôi biết kết quả kia rất có khả năng không phải bất cứ người nào chúng tôi có thể tiếp thu. .
Trở lại cửa phòng bệnh, ánh đèn mờ nhạt từ trong khe cửa hắt ra, bên trong rất mờ, rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh máy móc tách tách tách. Tôi đẩy cửa đi vào, tỷ tỷ nhìn qua đã ngủ, bàn nhỏ bên cạnh có đặt cơm tối, nhưng động cũng không có động. Đại khái là Tiểu Viên trước khi đi đã thay tỷ tỷ trở người, phía sau lưng nàng được lót một cái gối lớn, có vẻ nàng càng thêm gầy yếu đáng thương. Tôi rón rén ngồi ở mép giường nàng, cúi người ôm lấy tỷ tỷ, đem đầu dựa vào trước ngực nàng, hấp thụ mùi hương quen thuộc trên người tỷ tỷ. Tỷ tỷ mở mắt ra thấy là tôi, khóe miệng đều tràn ra ôn nhu, nhẹ nhàng đem tôi ôm vào trong ngực, xem tôi ở trong lòng nàng cọ tới cọ lui buồn cười nói: "Làm sao? Em đã lâu không làm nũng tỷ tỷ như vậy..." .
"Tỷ... Xin lỗi..." Tôi cảm nhận được tỷ tỷ ôn nhu, trong lòng hổ thẹn một làn sóng một làn sóng càng mãnh liệt, âm thanh cũng sớm nhiễm khóc nức nở, nước mắt không hăng hái một giọt một giọt rơi xuống, ướt quần áo tỷ tỷ. .
"Bảo Bảo đã quên... Thời điểm nói xin lỗi, phải nói với tỷ cái gì?" Tỷ tỷ hữu tâm vui vẻ đùa giỡn tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc của tôi.
"Nói em yêu tỷ..." Tôi triệt để đem mặt vùi vào trong quần áo rộng lớn của tỷ tỷ, trong lòng vừa chua xót lại đau, không nhịn được đem tỷ tỷ ôm càng lâu càng chặt hơn. .
"Đứa ngốc... Không liên quan." Tỷ tỷ nhẹ nhàng hôn lên tóc của tôi, "Tỷ tỷ yêu em, vì lẽ đó mặc kệ em vì cái gì xin lỗi, đều không liên quan..." .
"Có liên quan!" Tôi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt tỷ tỷ, "Rõ ràng có liên quan... Em vốn là nên ở đây bồi tiếp tỷ, nhưng em hoàn toàn bỏ một mình tỷ lại... Tiểu Viên nói tỷ ăn không ngon, có lúc cũng không ngủ ngon, nhưng những điều này em cũng không biết..."
"Những điều này em đều không cần biết..." Tỷ tỷ cười cắt ngang tôi, nhẹ nhàng ôn nhu, hôn nước mắt của tôi, "Bảo Bảo chỉ cần vui vẻ là được rồi, để em tuổi nhỏ như thế phải gánh chịu nhiều như vậy, vốn là tỷ tỷ không tốt... Em cần cùng một người nào đó có thể cho em vui vẻ mà yêu nhau chung một chỗ, dù cho chỉ là một quãng thời gian, ngay cả làm một đứa nhỏ được sủng ái cũng tốt. Chờ em nhớ nhung tỷ tỷ ôm ấp, tỷ tỷ liền ở đây..." .
Tôi ngoác miệng ra, có chút không cao hứng nói: "Nói như vậy tỷ tỷ căn bản rất không muốn em bồi mà... Người yêu không phải đều muốn độc chiếm sao? Nếu như có người vẫn chiếm lấy tỷ tỷ, em nhất định sẽ rất tức giận a..." .
Tỷ tỷ bật cười, "Tỷ không biết những người yêu nhau khác nói chuyện yêu đương thế nào. . ." Nàng xoa bóp mặt tôi, "Tỷ tỷ đương nhiên cũng muốn độc chiếm, cũng có suy nghĩ muốn Bảo Bảo chỉ là của một mình tỷ, tại mọi thời khắc làm bạn ở bên cạnh tỷ, nhưng là, tỷ rất nhớ nhung nét cười của em... Trước khi tai nạn xe cộ phát sinh, nét cười của em..." Tỷ tỷ đem tôi ôm sát, nhẹ nhàng vỗ sống lưng tôi, "Vì lẽ đó tỷ đã nghĩ, có thể người kia sẽ làm cho em cười đến rất vui vẻ, vừa nghĩ tới có thể nhìn thấy em cười con mắt cong cong kia, trong lòng liền cảm thấy ấm áp. Thời điểm em không ở bên cạnh tỷ, tỷ chỉ nghĩ dáng vẻ em cười, trong lòng liền cảm thấy hạnh phúc." .
"Tỷ... Kỷ Nhan chỉ là..." Tôi muốn cướp lời giải thích, "Nàng chỉ là, giúp chúng ta giải quyết vấn đề chi phí giải phẫu... Nàng chỉ là một người bạn." Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của tỷ tỷ, tôi hướng về tỷ tỷ giải thích chuyện chuyển nhượng phòng khách. Tỷ tỷ nghe xong sau đó, đăm chiêu ngây ngô một lúc, lập tức đối với tôi cười cười nói: "Bảo bảo, không thể nói như vậy, Kỷ Nhan nàng không phải 'Chỉ là một người bạn', nàng là một người bạn tốt... Ngày mai, có thể để tỷ tỷ gặp gỡ nàng hay không?"
Tôi choáng váng, "Tỷ tỷ muốn... Gặp nàng? Tại sao..." .
"Đứa ngốc, " tỷ tỷ điểm điểm đầu của tôi, "Chúng ta được người quan tâm như vậy, tỷ tỷ chung quy phải găp mặt cảm tạ nhân gia... Nếu như thân thể nàng không tiện, tỷ tỷ cũng có thể cùng y tá xin nghỉ một ngày đi ra ngoài gặp nàng." .
"Không không không, " tôi bận bịu xua tay, "Tỷ, tỷ vẫn là ở bệnh viện nghỉ ngơi đi, chờ chúng ta gặp luật sư xong, em dẫn nàng tới gặp tỷ." Tôi thấy cháo trên bàn chắc còn ấm, nhẹ nhàng đỡ tỷ tỷ ngồi dậy, bởi vì những ngày qua ở bệnh viện cũng không được trở mình đúng giờ cùng xoa bóp, cơ thể tỷ tỷ so với trước đây cứng ngắc rất nhiều, nàng cũng không có từ chối tôi muốn đút cháo cho nàng, ngoan ngoãn từng miếng từng miếng đem cháo tôi đưa đến bên mép uống cạn. .
Đợi nàng ăn xong miếng cuối cùng, tôi cao hứng đến gần hôn nhẹ môi nàng, nhưng tỷ tỷ cười xấu xa, đem tôi kéo đến trong lòng nàng sâu sắc thêm nụ hôn này, tôi rút lấy mùi vị của tỷ tỷ, cũng thường đều là không đủ, môi tỷ tỷ như có ma lực, mà nó hết thảy lại như một con hồ ly giảo hoạt, tôi một lần lại một lần thăm dò, nhưng nàng liên tục trêu đùa tôi không cho tôi đụng tới cái lưỡi, gấp đến độ mồ hôi đầm đìa, tỷ tỷ biết tâm tình của tôi, thời điểm môi lưỡi đụng vào nhau cũng không còn né tránh, tùy ý tôi hút đầu lưỡi của nàng lại hút lại cắn báo thù rửa hận.
Hôn môi là một thứ rất kỳ diệu, nó không cần lên tiếng, nhưng có thể thành thực nói cho ngươi dáng vẻ yêu nhau. .
Tác giả có lời muốn nói:
Chống nạnh, Tiểu Nhan sẽ không như vậy sớm cái kia cái gì!
Tỷ tỷ cơ hội ra trận rốt cục đến rồi - -
Tỷ tỷ kỹ thuật hôn môi rất tốt nha <
//0%Ͻ