"Ngươi!" Âu Dương Thần hận đến răng ngứa. Làm ăn buôn bán đương nhiên phải qua lại với quan phủ, Âu Dương Thần coi như là người rành rẽ cách hành xử, huống chi vừa mới được thêm "Kiến thức", biết tiểu nha đầu này nói đúng, nếu gây chuyện ồn ào để mọi người đều nghe được, không biết Tào phủ sẽ đối phó hắn như thế nào, lập tức hắc nghiêm mặt nói: "Ta đây ngày mai đến."

"Tùy tiện!" Tiểu nha đầu bỏ lại những lời này rồi bước đi.

Âu Dương Thần bày ra bộ dạng hung dữ một hồi, đành phải bỏ đi. Ra khỏi cửa hông hướng Tây phải đi ngang qua một con hẻm nhỏ, hắn vừa mới ra khỏi cửa, đỉnh đầu liền bay xuống một đám mây đen, cả người bị nhét vào trong một cái bao tải to, mất đà té ngã xuống đất. Còn chưa chờ hắn hiểu chuyện gì, trên người liền bị trúng mấy roi, đau đến độ tay chân hắn đều co lại, hắn vội hô lớn: "Ta là biểu ca của Ngô phu nhân......"

Nhưng trận mưa côn trên người hắn căn bản không ngừng, ngược lại càng thêm nặng, còn có tiếng người nói nhỏ: "Mau che miệng hắn lại."

Lập tức có người vặt lấy cổ hắn, cũng không biết dùng cái gì, cách một lớp bao tải vừa bẩn vừa thối trói vài vòng ngay miệng hắn, khiến cho hắn chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô.

Vô số đòn côn rơi xuống, Âu Dương Thần cả người đau nhức, lại chỉ có thể vặn vẹo trên mặt đất, căn bản không giãy được, chỉ nghe một người nhỏ giọng dặn dò: "Cẩn thận một chút, phu nhân đã trăm ngàn giao cho, phải đánh cho chết, nhưng nhất định không thể có máu."

"Đã hiểu."

Lại có người chần chờ hỏi, "Cũng không biết chuyện của hắn đã làm thỏa đáng hay chưa!"

Lập tức có người nói tiếp: "Đi vào lâu như vậy, đương nhiên là làm thỏa đáng."

"Đúng."

"Đúng vậy."

"Đánh cho chết đi."

"Nếu là không nhúc nhích, hẳn là chính là đã chết, lát nữa nhớ đem hắn vứt xuống khe suối ở ngoài thành."

Âu Dương Thần nghe nói như thế, vội từ "Vô lực giãy dụa" chuyển dần thành cứng ngắc bất động. Mấy người kia tựa hồ cũng đánh mệt, ngừng tay, liền có người định cởi bỏ dây buộc quanh miệng hắn, một người quát: "Làm gì vậy, sợ không có người thấy sao?"

Người nọ rầu rĩ nói: "Nhìn xem đã chết chưa!"

"Sờ hơi thở không phải đã được rồi sao?" Một bàn tay to cách bao tải đến sờ hô hấp của hắn, Âu Dương Thần vội nín thở giả chết, "Đã chết. Nâng lên xe đi."

Âu Dương Thần bị nâng lên một chiếc xe ngựa, xe ngựa lắc lư lợi hại, đụng đến miệng vết thương khiến hắn đau nhức vô cùng, Âu Dương Thần mấy lần đều thiếu chút nữa nhịn không được rên lên.

Qua một thời gian, hẳn là đã ra khỏi thành, người áp giải hắn bắt đầu không kiêng nể gì, mở miệng tán gẫu, đề tài đương nhiên là vây quanh hắn, mỗi câu mỗi chữ đều là cười nhạo hắn có bao nhiêu ngu xuẩn. Thế gia đại tộc xem trọng nhất là thanh danh, Tước gia nếu biết có loại người như hắn, sao không đuổi tận giết tuyệt? Huống chi, mưu kế này là do phu nhân và Trương phu nhân bày ra, vì không cho Ngô phu nhân sau này có cơ hội xoay người, cũng sẽ giết hắn diệt khẩu. Chuyện có vậy mà cũng không hiểu.

Âu Dương Thần nghe mà trong lòng giật mình, nguyên lai thật sự là do đám quý phu nhân kia làm!

Trương thị và Trương phu nhân có chung một mục tiêu cần đối phó là Ngô Lệ Quyên, vì không để nàng trúng tuyển, đã phái người đến huyện Thanh Hà hỏi thăm tình hình Ngô gia, rốt cục điều tra ra được việc này, lấy tiền mua chuộc Âu Dương Thần để áp chế Tiểu Võ thị. Âu Dương Thần vừa vặn gần đây làm ăn không được tốt, tiêu hao không ít bạc, liền một ngụm đáp ứng. Trương thị sau đó vẫn bị cấm phạt, trong tay không có quyền, chuyện này là do người của Trương phủ đi bàn bạc, người tới đương nhiên sẽ không nói cho Âu Dương Thần biết chủ tử của mình là ai, nhưng tên Âu Dương Thần này thập phần giảo hoạt, đã âm thầm theo dõi, sớm thăm dò xong tình hình ở Trương phủ và Tào phủ.

Những người này lại cứ một câu nói "Phu nhân" rồi "Trương phu nhân", hắn làm sao không biết chủ nợ là ai?

Lắc lư không biết bao lâu, Âu Dương Thần rốt cục bị nâng xuống dưới vứt bỏ. Độ cao không tính cao lắm, nhưng trên người hắn vốn có thương tích, lại bị quăng cũng không nhẹ, thiếu chút nữa đau đến độ muốn cong thắt lưng, may mà cố kiềm nén lại. Hắn đợi hồi lâu, không nghe thấy tiếng vó ngựa, đành cứng ngắc bảo trì tư thế, không dám lộn xộn...... Ước chừng một chén trà nhỏ sau, mới nghe phía trên truyền đến tiếng mấy người thoải mái nói, "Hẳn là chết rục rồi."

"Buổi tối sẽ bị chó hoang tha đi, sẽ không lưu lại dấu vết."

"Chúng ta về thôi, đi lĩnh thưởng nữa."

Tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe càng lúc càng xa, Âu Dương Thần mới dám chậm rãi thở phào một hơi, lặng lẽ giật giật tay chân, đau nhức! Cơ thịt cả người đều run run, đau đến độ hắn cơ hồ không thể hô hấp thông thuận, chỉ phải nằm bất động trên mặt đất, qua hồi lâu, mới chậm rãi thở được. Hắn thế này mới chậm rãi ngồi dậy, bao tải cũng không chắt, chỉ là trói lại miệng của hắn, hắn sờ soạng một hồi tìm được nút thắt, mở ra, từng chút từng chút một chui ra khỏi bao tải. Mỗi một động tác đều vô cùng thong thả bởi vì đau, nhưng chỉ cần động một chút là đau nhức vô cùng.

Thật vất vả lại thấy ánh sáng, trên trời lúc này đã đầy sao. Hắn ngồi yên trong chốc lát, nhớ lại những lời nghe được trên dọc đường, trong mắt phung ra cừu hận. Tiện nhân, nghĩ rằng lão tử đã làm xong việc, nên muốn giết người diệt khẩu? Cư nhiên dám tính kế lão tử, lão tử sẽ cho các ngươi không chết tử tế được!

Lại nói đến Du Tiểu Vãn, sau khi chia tay Võ di nương, nàng thản nhiên quay người, dáng đi thướt tha chậm rãi đến Duyên Niên Cư.

Lão thái thái và Trương thị đang nói chuyện phiếm với các phu nhân khác, ba tỷ muội Tào thị thì tiếp chuyện với các tiểu thư khác. Nghe tiếng Đỗ Quyên thông truyền "Biểu tiểu thư đến", lão thái thái lập tức cười nói: "Là ngoại tôn nữ của ta, đến để thỉnh an Vương phi và các vị phu nhân."

Ánh mắt các phu nhân đều cùng nhìn về phía cửa, thấy một nữ tử thướt tha đi vào, một thân áo gấm Tứ Xuyên màu trắng có hoa văn chìm hình mây, thắt lưng màu xanh nhạt thêu hình lá trúc, tôn lên vóc dáng yểu điệu động lòng người, tóc bới kiểu sơ song kế, chỉ cài hai cây trâm bạc, vừa gọn gàng vừa thanh thoát. Nàng có hàng chân mày cong như vầng trăng, mắt hạnh mũi quỳnh, miệng anh đào nho nhỏ, tuổi còn nhỏ mà đã có dung nhan mị hoặc lòng người. Khóe môi nàng hơi cong lên, không cười cũng mang ba phần tươi cười, thập phần nhu thuận dịu dàng.

Đợi Du Tiểu Vãn hành lễ vãn bối xong, Tấn Vương phi khó có dịp hòa ái lên tiếng bảo nàng đến ngồi cạnh mình, lại tinh tế đánh giá một phen, cảm thán nói: "Đúng là thanh nhã thoát tục, theo ta thấy, thiên kim của Hàn đại nhân cũng không được như ngươi." Nhất là vẻ thanh hoa quý khí hiện rõ trên mặt, quả thật không hề thua kém những vị công chúa từ thuở nhỏ được sống trong cảnh chúng tinh phủng nguyệt, cử chỉ cũng rất đoan trang tao nhã, không thể soi mói.

Du Tiểu Vãn đỏ bừng mặt, khiêm tốn nói: "Tạ Vương phi tán thưởng, Vãn Nhi bồ liễu chi tư, không dám nhận lời ca ngợi này." Thanh âm mềm mại ngọt nhu, làm người ta không tự chủ được phải khẽ cong khóe môi lên.

Các vị phu nhân còn lại đều có ấn tượng vô cùng tốt về nàng, tinh tế hỏi nàng đã đọc qua sách gì, có sở thích gì không. Du Tiểu Vãn đều lễ phép đáp lại từng người, rất có quy có củ. Tấn Vương phi bỗng nhiên cởi vòng chuỗi đàn mộc phật châu từ trên cổ tay xuống, đeo vào tay nàng, nói: "Tới vội vàng, thứ này coi như là lễ gặp mặt."

Du Tiểu Vãn thụ sủng nhược kinh, vội nhìn về phía lão thái thái, lão thái thái cười nói: "Còn không mau cám ơn Vương phi ưu ái." Du Tiểu Vãn thế này mới quỳ gối nói cảm tạ.

Tấn Vương phi tặng lễ, các vị phu nhân còn lại cũng phải tặng lễ, ngay cả Trương Quân Dao dù tình không nguyện lòng không muốn cũng phải cởi một cái vòng ngọc cho nàng. Du Tiểu Vãn lần nào cũng quay sang nhìn lão thái thái ám chỉ mới dám nhận lễ. Các vị phu nhân thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, mọi chuyện đều phải hỏi ý trưởng bối trước, trong lòng càng thêm vừa lòng, âm thầm gật đầu, có người đã bắt đầu tính toán kết thân.

Trương thị nhíu mày ngồi bên cạnh, Vãn Nhi sao lại đến Duyên Niên Cư, nàng không phải là cùng Tiểu Võ thị đến cửa hông ở hướng Tây sao? Chẳng lẽ nàng sợ dính điều tiếng xấu, không muốn hỗ trợ? Vậy phải làm sao bây giờ?

Các vị khách lần này đến có thân phận cực cao, trong sảnh chỉ chừa vài nha hoàn tay chân lanh lẹ để hầu hạ, Khúc ma ma lại ở bên ngoài không thể vào, cho nên Trương thị lúc này còn chưa biết sự tình đã thay đổi, cáu giận một hồi cũng chỉ có thể hít vào thở ra mấy cái, áp chế buồn bực trong lòng, cùng lắm thì lần này sẽ bỏ qua cho xú nha đầu này!

Dứt bỏ lo lắng xong, Trương thị lại tiếp tục thân thiết cười nói chuyện phiếm với khách, trong lòng lại nảy sinh một loại bất bình khác, Tấn Vương phi vừa rồi cũng không tặng lễ gặp mặt cho Nhã Nhi, lại cho Vãn Nhi, sao có thể không khiến bà giận dữ được chứ?

Vị Tấn Vương phi này chính là vị quý nhân đã đề cử Trương Quân Dao, bà và Thái Hậu là tỷ muội ruột, Trương Trường Úy và Trương phu nhân không biết đã cầu đến bao nhiêu mối quan hệ mới được diện kiến bà, lại phải dùng đủ mọi cách nịnh hót lấy lòng mới có thể có được một chút giao tình. Trương phu nhân hôm nay tới chơi là kế hoạch đã sớm định ra, cố ý mời thêm vài vị phu nhân, một là để không khiến sự xuất hiện của mình đột ngột, hai là để tạo thêm chút thanh thế, còn lý do thứ ba, là vì trong nhà các vị phu nhân này đều có các công tử sắp đến tuổi bàn chuyện hôn ước, đối với Nhã Nhi, là một cơ hội vô cùng tốt. Ấy vậy mà một phen ra sức biểu hiện của Tào Trung Nhã vừa rồi tuy được các vị phu nhân nhiệt tình ca ngợi, nhưng nghe thế nào đều thấy đa phần là khách sáo......

Thấy phù sa trong ruộng mình từng chút một từng chút một chảy đi, Trương thị càng lúc càng ngồi không được, thật vất vả đợi gần đến giờ cơm, bà vội thấp giọng nói với lão thái thái, "Con đi ra ngoài hỏi thăm xem Võ di nương chuẩn bị bàn tiệc như thế nào."

Lão thái thái gật gật đầu, Trương thị vội ra khỏi phòng khách. Khúc ma ma tinh mắt nhìn thấy liền đi theo sau, đợi đi vào Nhã Ngũ Đường, đuổi các tiểu nha hoàn đi, mới thuật lại những lời mình nghe lén được bẩm báo cho chủ tử. Trương thị nghe xong, hít một ngụm khí lạnh, "Xú nha đầu này cũng thật ngoan độc!" Lại vội hỏi, "Chẳng lẽ thật sự trừ khử người nọ đi?" Nếu không có người làm chứng, như vậy sẽ rất phiền toái.

Chân Khúc ma ma đến bây giờ vẫn còn mềm nhũn, "Hẳn là vậy rồi. Lão nô nghe mà tâm can đều run lên. Bất quá, Võ di nương chắc không có lá gan này."

Trương thị thế này mới nhẹ nhàng thở ra.

"Mới vừa rồi lão nô đến cửa hông ở hướng Tây, người nọ đã bị bọn họ đuổi đi, chỉ cần lần sau hắn đến, chúng ta sẽ có cơ hội."

Lần sau? Lần sau con khỉ! Trương thị cơ hồ nghiến mòn răng nanh, "Ngươi cho là Dao Nhi luôn có thể đến như vậy sao?" Nếu Nhiếp Chính Vương phi nghĩ Dao Nhi và Ngô Lệ Quyên là cùng một phe thì rất phiền toái, lại nghĩ đến Du Tiểu Vãn đã làm hỏng đại sự của mình, bà hận không thể cắn nàng một ngụm, "Ả xú nha đầu kia, ta nhất định sẽ có một ngày xử lý ả!"

Dựa theo kế hoạch của bà, đợi cho Du Tiểu Vãn, Tiểu Võ thị và Âu Dương Thần gặp mặt, canh đúng lúc giao ngân phiếu, sẽ cho người xuất hiện la lên mấy tiếng để bắt quả tang, tạm giam cả ba người lại. Sau đó người của bà sẽ đến gần Duyên Niên Cư làm ra vài điểm tiếng vang, ầm ỹ đến khách, lão thái thái chắc chắn sẽ chất vấn. Trương phu nhân và Trương Quân Dao lấy cớ muốn gần gũi thêm với Ngô Lệ Quyên, đến ngồi lại trong viện của Ngô Lệ Quyên một lúc, khi trở về Duyên Niên Cư để cáo biệt, có thể vừa vặn gặp mặt, cho dù lão thái thái muốn lén giải quyết cũng không thể. Trương Quân Dao có thể cầu kiến Thái Hậu hoặc Nhiếp Chính Vương để ban cái chết cho Ngô Lệ Quyên, mà Võ di nương và Tiểu Võ thị, cũng chỉ có treo cổ tự sát.

Cho nên vừa rồi Trương thị luôn chờ trận động tĩnh kia, nhưng mãi vẫn không chờ được, thế nên mới lo lắng đến bốc lửa. Kế hoạch này không biết đã mưu tính bao lâu, làm sao có thể không công buông tha như vậy? Trương thị đi qua đi lại mấy lượt trong phòng, lại thấp giọng dặn dò vài câu, thế này mới trở về Duyên Niên Cư.

Lại nhìn thấy mặt Du Tiểu Vãn, Trương thị thiếu chút nữa không cười nổi. Trương phu nhân âm thầm nháy mắt ra dấu với Trương thị, hỏi sự tình tiến triển thế nào. Trương thị nâng chén trà lên, mở nắp chén ra, nương việc thổi nguội, khe khẽ lắc lắc đầu. Trương phu nhân thiếu chút nữa bị tức chết, đứa em gái chồng vô dụng này! Trương phủ nhà bà là bên ra sức ra bạc, không biết đã bận rộn bao lâu, chỉ còn kém một bước nữa là thành, đây lại là địa bàn của Trương thị, cư nhiên không làm được gì ra hồn!

Sau khi yến hội tan đi, Trương phu nhân đợi mãi không được Trương thị ám chỉ, đành phải cùng các phu nhân khác cáo từ. Các vị phu nhân đều nhất nhất thân thiết nắm tay Du Tiểu Vãn, mời nàng sau này nhớ cùng lão thái thái hoặc Trương thị đến chơi phủ nhà mình.

Trương thị và Tào Trung Nhã đều buồn bực không chịu được, thực sự nghĩ không ra, Du Tiểu Vãn đâu có nói bao nhiêu câu, sao các phu nhân này lại coi trọng nàng đến vậy?

Du Tiểu Vãn thu hết thần sắc của hai người vào trong mắt, thản nhiên trào phúng nghĩ, Trương thị đã phạm vào một sai lầm mà một người bình thường nào cũng sẽ mắc phải, đó chính là áp đặt suy nghĩ của mình lên trên đầu người khác.

Tào gia hiện tại căn cơ không sâu, Trương thị mới muốn leo lên quyền quý như vậy, hy vọng lót đường chuẩn bị tiền đồ tốt cho con trai. Nhưng các vị phu nhân này đều đã có thân phận cao cao tại thượng, lại có liên lụy ít nhiều với hoàng thân quốc thích, mà hoàng thân quốc thích thủy chung có mối quan hệ cùng thịnh cùng suy với người kế thừa ngôi vị hoàng đế, chỉ cần lựa chọn mối quan hệ không đúng, sẽ biến thành cửa nát nhà tan, cho nên những người nhà cao cửa rộng chân chính, tuyển con dâu không chỉ chọn gia thế, còn phải coi trọng phẩm tính.

Hơn nữa, người thông minh đều hy vọng người bên cạnh mình là kẻ ngốc, nhất là con dâu, tốt nhất là xuất thân danh môn, dung nhan tú lệ, cử chỉ nhàn tĩnh, hào phóng dịu dàng, nhu thuận nghe lời lại dễ bảo, biểu hiện của Du Tiểu Vãn chính hoàn toàn phù hợp tâm ý các bà! Trái lại, Tào Trung Nhã, tuy cũng là tịnh lệ hào phóng đoan trang, nhưng có vẻ quá mức thông minh lanh lợi, nếu nàng thành công nắm giữ lòng của con trai, chỉ sợ sẽ không để các bà bà đây vào mắt, không khéo còn muốn giành lấy quyền chưởng quản trong phủ, cho nên các phu nhân đương nhiên phải suy nghĩ thêm......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play