Đêm đó, Du Tiểu Vãn bị Tương Đại nương kéo lên núi Tây.
Núi Tây ở ráp gianh kinh thành, núi cao rừng rậm, Tương Đại nương tay cầm một người, lại hoàn toàn không tốn chút khí lực, rất nhanh lên tới đỉnh núi.
"Trên đỉnh núi tuy không khí có hơi loãng, sẽ có chút khó thở, nhưng ở đây tụ tập tinh hoa của trời đất, là nơi thích hợp nhất để tu luyện nội công. Ta trước dạy ngươi phương pháp hít thở, ngươi nhớ kỹ khẩu quyết......"
Tương Đại nương đọc khẩu quyết một lần, Du Tiểu Vãn dụng tâm lắng nghe, chỉ một lần liền nhớ kỹ, lại dựa theo lời giải thích của Tương Đại nương, chậm rãi thể hội cảm giác dòng khí lưu chuyển trong cơ thể...... Dần dần, nàng có thể đem dòng khí trong cơ thể đi vòng một đường, tuy rằng dòng khí rất yếu, nhưng loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.
Tương Đại nương nghiêm mặt nói: "Ngươi thực thông minh, khả năng lĩnh ngộ cũng thật mạnh, rất có tố chất học võ, nhưng tuổi của ngươi đã hơi lớn, nếu được học vào năm sáu tuổi thì tốt rồi. Ta còn có việc muốn làm, chỉ có thể ở lại kinh thành ba tháng, trong ba tháng này, ta sẽ dốc túi dạy ngươi, ngươi có thể nắm giữ bao nhiêu, liền phải nhìn vào khả năng của ngươi. Tập võ chính là sư phụ truyền thụ, bản thân tự tu luyện. Ngươi ngồi xếp bằng xuống, ta trước truyền cho ngươi chút chân khí, nếu không có chân khí, rất khó học những chiêu kế tiếp."
Du Tiểu Vãn nghe lời ngồi xuống, Tương Đại nương đặt hai tay lên ngực nàng, chậm rãi truyền chân khí sang, cũng không nhiều, sợ nàng không chịu nổi, nhưng cũng đủ nàng dùng để tập Kiếm thuật. Du Tiểu Vãn lại y khẩu quyết vận chuyển dòng khí trong người, lúc này cảm giác khí đã mạnh hơn nhiều lắm, không khỏi khẽ cười lên.
Lúc này nắng chưa lên, thái dương còn núp sau tầng mây, chân trời chỉ có một vầng sáng vàng óng ánh. Ánh sáng chiếu vào mặt Du Tiểu Vãn, thản nhiên tỏa ra màu vàng rực rỡ, thắp sáng đôi mắt trong suốt của nàng, lóng lánh như chứa đầy trời tinh quang. Những sợi lông tơ xử nữ thật mịn trên hai gò má cũng bị nhuộm thành màu kim hoàng, khiến khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn đều như được tẩm ướp một tầng kim quang. Gió núi khẽ đung đưa ống tay áo của nàng, khiến cho nàng như phiêu miểu, tựa hồ tùy thời có thể thuận gió mà đi.
Tương Đại nương kinh diễm nhìn khuôn mặt tuyệt lệ cơ hồ trong suốt trước mắt, tự đáy lòng tán thưởng, "Không hơn ba năm, ngươi nhất định sẽ trở thành kinh thành Đệ Nhất Mỹ Nhân...... Ừm, ta thấy, không bằng ngươi gả cho con ta đi, hắn mặc dù tuổi hơi lớn ngươi một ít, nhưng thập phần xuất chúng, trọng yếu nhất là, hắn có đảm đương, hơn nữa ta không thích đứa con dâu kia của ta, thật quá khô khan."
Ách, sao lại nói đến vấn đề này? Du Tiểu Vãn tuy đã sống qua một kiếp, nhưng vẫn là một cô nương chưa lấy chồng, nói tới chuyện kết hôn, ít nhiều có chút xấu hổ, lúc này cúi thấp đầu, quanh co nói: "Ta...... Còn phải giữ đạo hiếu ba năm......"
Tương Đại nương nhất thời bị mỹ mạo của nàng làm chấn kinh, nên mới thốt ra như vậy, sau một hồi cũng định thần lại, cười hắc hắc, "Ta biết, danh môn thiên kim các ngươi a, đều là dựa theo phụ mẫu chi mênh, môi chước chi ngôn*. Vừa rồi bất quá là chỉ đùa một chút thôi. Ừm, ta thấy lão thái thái nhà ngươi, tựa hồ là có ý muốn thân càng thêm thân đó a. Còn ngươi thì sao, chẳng lẽ không có tính toán gì?"
* Việc hôn nhân là phải nghe theo lệnh của cha mẹ (phụ mẫu chi mệnh),dựa theo lời người mai mối (môi chước chi ngôn). Hành vi tư định chung thân (tự quyết định hôn sự) là chuyện vừa bất hiếu, vừa không hợp lễ giáo, nói toẹt ra là không có văn hóa.
Du Tiểu Vãn chỉ cười cười, không trả lời. Kiếp trước, ngoại tổ mẫu ngay từ đầu cũng hy vọng nàng và Duệ biểu ca có thể bạch đầu giai lão, nhưng trước lúc lâm chung, bỗng nhiên lại định cửa hôn nhân với Hàn gia cho nàng. Có lẽ lúc ấy, ngoại tổ mẫu đã phát hiện mợ dụng tâm hiểm ác, chính là gần đất xa trời, chỉ có thể dùng phương pháp này để giúp nàng giải thoát, đáng tiếc nàng lại ngốc nghếch, thầm oán ngoại tổ mẫu...... Kiếp này, chỉ sợ ngoại tổ mẫu vẫn sẽ chọn cửa hôn nhân với Hàn gia, tuy rằng còn chưa có dấu hiệu, nhưng nàng biết, đối với hôn sự, bản thân không có nhiều con đường để lựa chọn, cho nên, chỉ cần không phải Duệ biểu ca là tốt rồi, những người khác thế nào, nàng căn bản lười nghĩ.
Nàng không nói lời nào, Tương Đại nương nghĩ là tiểu cô nương da mặt mỏng, cũng không lại truy vấn, thấy sắc trời không còn sớm, liền nói nàng mau xuống núi.
Trên sườn núi lúc này đã có người đến luyện tập, xa xa thấy hai thân ảnh chạy xuyên qua cây cối, không khỏi nhẹ nhàng "Di" một tiếng, thầm nghĩ, tiểu cô nương kia, nhìn sao có vẻ giống Du gia tiểu thư?
.
.
.
Trời hưng hửng sáng, Sơ Tuyết khoác áo ngồi dậy, đến cạnh giường nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư đã dậy chưa?"
Du Tiểu Vãn làm như mình vừa tỉnh dậy, "Ừm, thức rồi."
Sau khi đến Duyên Niên Cư thỉnh an, xin phép với lão thái thái và Tào phu nhân, Du Tiểu Vãn liền cùng Nghiêm ma ma ra phủ, đến Bách Hoa Viên gặp Kim Đại Nương.
Kim Đại Nương là một lão thái thái mặt tròn mắt vừa dài vừa nhỏ, bộ dạng thập phần vui vẻ, miệng chưa nói mà mặt đã mang theo ba phần ý cười. Quần áo bà vừa đơn giản lại sạch sẽ, ngón tay cũng được cắt tỉa thập phần gọn gàng, có thể thấy được đây là người trọng quy củ, có nguyên tắc. Du Tiểu Vãn vừa thấy vậy, liền tâm sinh kính ý, thập phần cung kính trình lên bức tranh thêu của mình.
Kim Đại Nương ở thâm cung hầu hạ đủ dạng chủ tử nhiều năm như vậy, đã sớm luyện ra một đôi mắt lợi hại, thấy Du Tiểu Vãn ăn nói hợp lễ, thần vận thanh nhã, khí chất thoát tục, trong lòng liền thập phần thích nàng, lại nhìn tranh thêu của nàng, bao gối bướm vờn hoa lan, đường may tinh mịn, đều đặn, hoa lan và bướm đều rất sống động, phối màu và bố cục đều có một phong cách riêng, có thể thấy là người có tâm tư xảo diệu.
Kim Đại Nương ngắm xong, khen không dứt miệng, "Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có kĩ thuật thêu thế này, rất khó được."
Nghiêm ma ma và Kim Đại Nương đã quen biết nhau vài thập niên, vừa nghe liền biết bà rất vừa lòng tiểu cô nương này, liền cười nói với Du Tiểu Vãn: "Bà ấy khó có dịp khen ngươi, còn không mau dâng trà cảm tạ?"
Dâng trà là có ý bái sư, Du Tiểu Vãn nghe xong tâm động, ngẩng mặt nhìn sang Kim Đại Nương, thấy ánh mắt bà hòa ái, miệng cười nhẹ nhàng nhìn mình, nàng liền cung kính đỡ Kim ma ma ngồi lên chủ vị, lại châm chén trà mới, lui ra phía sau hai bước, trịnh trọng bái xuống, nói: "Thỉnh sư phụ uống trà!"
Kim Đại Nương tiếp trà, uống lên mấy ngụm, xem như đã nhận đồ đệ này.
Sau khi hồi phủ, Du Tiểu Vãn khó nén hưng phấn nói với Triệu ma ma, "Kim Đại Nương đã thu ta làm đồ đệ."
Trở thành đồ đệ của Kim Đại Nương, chẳng khác nào dán trên trán một tấm biển chữ vàng, sau này cũng có các thiếu gia quyền quý vội vàng đến cầu hôn! Triệu ma ma mừng rỡ cười toe toét, thầm cầu phu nhân phù hộ tiểu thư, sau này tìm cho nàng một người tốt, biết yêu thương nàng.
.
.
.
Sinh nhật của Trương thị đảo mắt liền đến. Du Tiểu Vãn còn đang trong hiếu kì, không thể tham gia yến tiệc hỉ sữ, bởi vậy sáng sớm liền nhân lúc thỉnh an, đem thọ lễ dâng lên, là một khốc bạch ngọc, chất ngọc sáng loáng, tỏa sáng mười phần. Trương thị mặt đầy vui mừng, liên tục nói: "Đứa nhỏ này, đã nói là không cần con tặng lễ."
Du Tiểu Vãn chỉ cắn môi sợ hãi cười, có vẻ cực kì bối rối, không biết nên trả lời thế nào mới tốt. Lão thái thái liền thay nàng đáp: "Đây là một mảnh hiếu tâm của nàng, con cứ nhận lấy đi."
Trương thị cười, vỗ vỗ tay Du Tiểu Vãn, nói: "Lễ vật này, ta thực thích."
Du Tiểu Vãn ngượng ngùng gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Mợ thích là tốt rồi." Hy vọng lát nữa hai phần thọ lễ khác của ta đến, ngài cũng có thể thích.
Thọ lễ lần này chỉ mời thân thích trong nhà. Hai đệ đệ của Tào Thanh Nho đều làm quan ở xa, đã sớm cho người đưa thọ lễ hồi kinh, cho nên khách chỉ có Trương phu nhân, Trương Quân Dao, vài chất nhi chất nữ, cùng vài khuê mật* của Trương thị.
* khuê mật = những người bạn rất thân từ thời chưa gả chồng
Trương thị đương nhiên là tiếp đại tẩu và các khuê mật. Tào Trung Nhã quay sang tán gẫu thập phần vui vẻ với hai tỷ muội Trương Quân Dao và Trương Quân Quyết. Tào Trung Trinh và Tào Trung Yến thì phụ trách tiếp đãi các vị thứ nữ.
Đang lúc mọi người đang ngồi ở trong phòng nói chuyện, Tào quản gia nhanh như chớp chạy vào, đứng ở hành lang thông bẩm: "Bẩm phu nhân, Hầu gia hạ triều, Ngô Cử Chân Ngô đại nhân cũng đến đây, Hầu gia thỉnh ngài mang biểu tiểu thư đến thư phòng ở tiền viện gặp khách."
Trương phu nhân nghe vậy, hai mắt sáng lên, nói bóng nói gió: "Ngô đại nhân vừa thăng nhiệm Thái Sư, là thầy của thiên tử, có thể nói là thanh quý vô cùng a. Như thế nào lại muốn gặp Vãn Nhi? Muốn gặp thì phải gọi các nam hài đến bái kiến một phen mới đúng."
Bọn công tử nếu được bái kiến Ngô đại học sĩ, nhất định sẽ trình lên văn vẻ của mình. Nếu được Ngô đại học sĩ vừa mắt, thu làm đệ tử, coi như là đồng môn với thiên tử...... Đương nhiên, không ai có lá gan tự xưng là sư đệ của thiên tử, nhưng ở trong mắt người ngoài, chính là phết một lớp vàng ròng lên người.
Trương thị hiểu được ý đại tẩu là hy vọng bà có thể mang theo vài chất nhi đi qua, nhưng trước khi con trai mình có thể được Ngô đại nhân coi trọng, bà sẽ không mạo hiểm. Vì thế, bà lập tức đứng lên, cười nói: "Hầu gia chỉ bảo ta mang Vãn Nhi qua, ta cũng không thể tự tác chủ trương."
Trương phu nhân tươi cười cứng đờ, làm sao không hiểu ý cô em chồng này, Duệ Nhi khẳng định đã ở thư phòng, cho nên mới không muốn dẫn con trai của nàng đi.
Đối với sắc mặt của đại tẩu, Trương thị chỉ làm như không thấy, cho người đi mời Du Tiểu Vãn, sau đó cả hai cùng thư phòng ở tiền viện. Tào Trung Mẫn và Tào Trung Duệ đều ở đây, mà kỳ quái là, Hàn Thế Chiêu cũng đi theo Ngô Cử Chân đến đây.
Thấy hai người tiến vào, tất cả mọi người đứng lên, y theo trưởng ấu tôn ti hành lễ lẫn nhau, mới lại theo thứ tự ngồi xuống.
Ngô Cử Chân cẩn thận quan sát Du Tiểu Vãn vài lần, khen: "Du huynh đã dạy con rất khá." Chỉ cần nhìn cử chỉ, có thể nhìn ra giáo dưỡng của một người, Ngô Cử Chân thật sự cảm thấy vui mừng cho người bạn học đồng môn quá cố, lại giới thiệu Hàn Thế Chiêu: "Đây là đồ nhi của ta, ngươi gọi hắn là thế huynh đi."
Hàn Thế Chiêu một lần nữa đứng dậy thi lễ, gọi một tiếng: "Du thế muội."
Du Tiểu Vãn vội đứng dậy đáp lễ, "Hàn thế huynh."
Hai người tuổi xấp xỉ, một bên là thiếu niên tuấn lãng phiêu dật, một bên là thiếu nữ thanh lệ thanh nhã, nhìn thế nào đều thấy giống một đôi bích nhân, Ngô Cử Chân hai mắt sáng lên, vuốt râu mỉm cười gật đầu.
Trương thị cảm thấy tình hình này không ổn, Hàn Thế Chiêu là một trong những người được chọn làm con rể tương lai của bà, vô luận thế nào cũng không thể để Du Tiểu Vãn chiếm đi, lúc này liền cười nói: "Ngô đại nhân là khách ít đến, trong phủ đã chuẩn bị thêm một phần bàn tiệc, mong Ngô đại nhân có thể dùng cơm lại đi." Nói xong liền muốn dẫn Du Tiểu Vãn cáo từ rời đi.
Tào Thanh Nho lại cười nói: "Ngô đại nhân đương nhiên sẽ lưu lại dùng cơm, ông ấy hôm nay vừa nhận Mẫn Nhi làm đệ tử, là ta cố ý mời đến."
Trương thị vừa đứng lên, nghe vậy, thân mình lảo đảo, ngã ngồi xuống, gượng gạo tươi cười hỏi, "Ngô đại nhân nhận Mẫn Nhi làm đệ tử?"
Mau nói là ta nghe lầm, mau nói! Mau nói a! Mau nói a!
Tào Thanh Nho thập phần đắc ý, "Thiên chân vạn xác! Ngô đại nhân còn đề cử Mẫn Nhi đến Hàn Lâm viện làm biên tu, ngay cả ý chỉ chỉ định cũng đã ban xuống."
Hôm nay ở trước mặt đồng nghiệp được một phen mặt mũi lớn, Tào Thanh Nho tâm tình sung sướng vô cùng, mà Trương thị lại cảm thấy như mây đen đầy đầu, Ngô đại nhân vì sao có thể vô duyên vô cớ nhận Mẫn Nhi làm đồ đệ? Vậy còn Duệ Nhi thì sao, Hầu gia ngài có đề cử Duệ Nhi hay không?