(Cái tựa này có nghĩa là "giúp cô gái này hay giúp cô gái kia")
Du Tiểu Vãn nghĩ đến Trương thị luôn thích hủy danh dự người khác, thù mới hận cũ hợp thành một khối, nên cái tát này dùng đến mười phần lực đạo, đánh đến độ Tào Trung Nhã ù tai hoa mắt, nhưng nàng tuyệt không xin lỗi. Tào Trung Nhã đời này chưa từng chịu qua ủy khuất như vậy, liền đem toàn bộ ủy khuất hóa thành động lực, dùng sức đâm đầu nhào về phía Du Tiểu Vãn.
Nha hoàn Hồng Nhi và Lam Nhi của Tào Trung Nhã lặng lẽ di chuyển bước chân, định ngăn trở đường lui của Du Tiểu Vãn, giúp tiểu thư nhà mình hòa một ván, cũng miễn cho sau này bị trút giận lên người. Nào biết trước mắt bỗng hoa lên, Du Tiểu Vãn không có bóng dáng, mà tiểu thư nhà mình lại đâm đầu vọt mạnh lại đây, đem hai nàng ngã chổng vó. Hai người bị đẩy mạnh, tiểu thư còn đè nặng ở trên, đau đến sắc mặt trắng bệch, mãi một lúc lâu mới "Ai u ai u" kêu lên.
Du Tiểu Vãn chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua tai, cả người bị kéo sang một bên, lúc định thần lại thì thấy là Sơ Vân và Sơ Tuyết. Hai nha đầu này quả thật rất trung tâm, đã kịp kéo nàng tránh thoát cú va chạm của Tào Trung Nhã. Ma ma của Tào Trung Nhã lúc nãy tự dưng không thể động đậy, giờ bỗng nhiên có thể nhúc nhích, đương nhiên là chạy đến bên cạnh tiểu thư, ân cần hỏi han, "Tiểu thư, ngài có bị thương không?"
Lại nói Tào Trung Nhã, vốn định trả thù hả giận, nào biết bản thân bị ngã đến choáng váng hoa mắt, lại không có thể báo được cừu, má trái lại là hỏa lạt lạt đau, tầm mắt đều có chút mơ hồ, xem ra là bị sưng không nhẹ.
(Tiểu Vũ: Wow, nói thiệt, mình ko ngờ là 1 cái tát lại có công lực đến mức này! Thật là sảng khoái! Sảng khoái hết sức!)
Vạn phần ủy khuất lại thêm tức giận, nàng oa một tiếng khóc thét lên.
Lần này động tĩnh vang lên rất lớn, khiến đoàn người bên kia bức tường hoa đều nghe được. Trương Trường Úy đang khom người dẫn Nhiếp Chính Vương, Sở vương, Hàn Thừa tướng và các quan viên khác đi ngắm hoa trong vườn, hắn đã sớm báo cho thê tử biết, dặn bà mời nữ quyến sang một khu vườn khác, đừng để hai bên nam nữ va chạm. Lúc này nghe được tiếng nữ tử khóc nháo, ánh mắt lạnh lùng cao quý của Nhiếp Chính Vương khinh phiêu phiêu rơi xuống trên người hắn, nhất thời trướng nét mặt già nua đỏ bừng, quay đầu giận mắng quản gia nói: "Đi xem sao lại thế này, là ai không quy không củ như vậy."
Chuyện này Nhiếp Chính Vương vốn định cười cho qua, nhưng đột nhiên nhớ tới lời ân sư nói, muốn xem năng lực của một quan viên có tốt hay không, cứ việc đến nhà hắn, xem hắn có quản lý hay không, thế là đột nhiên đổi ý, thản nhiên nói: "Cùng đi xem đi."
Trương Trường Úy cả kinh đổ đầy mồ hôi, nhưng chỉ có thể đi trước dẫn đường. Khoảng cách chỉ có chừng một trượng, nhưng lại không thể cho người mật báo cái gì, trăm ngàn đừng là chuyện xấu gì a!
Đến khi chúng quan viên nhìn thấy là vài tiểu cô nương, một người trong số đó còn đang khóc sướt mướt, đều không thể không ngây ngẩn cả người. Tào Thanh Nho cũng đi cùng Nhiếp Chính Vương, thấy thế kinh hãi hỏi, "Nhã Nhi, Vãn Nhi, các con sao lại ở đây?"
Nếu lúc này Tào Trung Nhã tùy ý bịa đặt vài câu, nói là Ngô Lệ Quyên muốn đến nhìn mặt Nhiếp Chính Vương, thanh danh của Ngô Lệ Quyên chắc chắn sẽ bị hủy. Đám đại nam nhân này sẽ không thời gian rảnh rỗi đi nghe một tiểu cô nương không thân phận không địa vị biện bạch, thế nào cũng chỉ sẽ tin người lên tiếng trước. Bởi vậy Du Tiểu Vãn vội xông về phía trước, cung kính hành lễ vạn phúc, đầu tiên là thỉnh an các vị đại nhân, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Hồi bẩm cậu, Nhã Nhi muội muội muốn nhìn Dao Đài Tiên Tử, nào biết không cẩn thận trượt chân té ngã."
Mọi người theo thanh âm mềm nhẹ dịu ngọt nhìn sang, chỉ thấy một nữ tử chừng mười một, mười hai tuổi, quần áo nguyệt nha màu trắng vừa người, trên tay có hoa văn lá trúc màu xanh nhạt, quần lụa bát phúc. Nữ tử này, dung mạo như hoa, giọng nói như tiếng chim hót, khí chất thanh thuần như trăng, vóc dáng như ngọc, da trắng như tuyết, tư thế tao nhã như nước, thanh nhã thoát tục, tao nhã nội liễm.
Khí chất siêu phàm thoát tục như vậy, giống như không hề dính đến nửa điểm tội ác trên trần thế, khiến người bên ngoài hiển nhiên là tin ngay lời nàng nói. Ánh mắt mọi người quay sang dạo một vòng trên mặt Tào Trung Nhã, thấy nàng xấu hổ cúi đầu, không khỏi cười khẽ lên. Có một vị quan viên bình thường có quan hệ tốt với Tào Thanh Nho, nhân tiện nói: "Khuê nữ thoạt nhìn không sao, Tào công không cần sốt ruột."
Quân Dật Chi nhướn mắt phượng nhìn về phía Du Tiểu Vãn, dùng ánh mắt hỏi: Té một cái cũng có thể khiến nửa bên mặt sưng thũng thành như vậy sao?
Du Tiểu Vãn trong lòng tức giận, người này sao lúc nào cũng không da không mặt không mũi, trước mặt Hàn Nhị công tử mà...... Nghĩ vậy mới nhớ tới, kiếp này nàng còn chưa đính hôn với Hàn Nhị công tử đâu, không khỏi lại khẽ đỏ mặt, cúi đầu không nói.
Tào Trung Nhã thì càng không dám ngẩng đầu, mới vừa rồi Du Tiểu Vãn đã nhanh chóng nói nhỏ uy hiếp nàng, "Ngươi nếu không nghĩ để cho nhiều người như vậy biết ngươi đã làm cái gì, liền che kín mặt mình cho ta!"
Nàng vốn không muốn nghe lời Du Tiểu Vãn, nhưng vừa nhấc mắt lên thấy đến trong đoàn người có Hàn Nhị công tử và Quân Nhị công tử, đáy lòng cũng không hy vọng khuôn mặt sưng phù và hai mắt đỏ hoe của mình bị mĩ nam nhìn thấy, đành phải cúi đầu che mặt, phối hợp Du Tiểu Vãn diễn trò.
Mà Ngô Lệ Quyên thì càng cúi đầu sát đến ngực, rất sợ bị người ta nói bản thân là ngôn hành ngả ngớn.
Nhưng trong đoàn người cũng có quan viên không ưa Trương Trường Úy, kiếm chuyện hỏi, "Các vị tiểu cô nương sao lại đến nơi này?" Ý ở ngoài lời, chính là Trương phủ quản thúc không nghiêm.
Lời vừa nói ra, ánh mắt Nhiếp Chính Vương liền nhẹ nhàng nhìn sang đây, Trương Trường Úy gấp đến độ quýnh lên. Nếu là nữ nhi của quan viên khác, hắn khẳng định liền bán đi, mới lười bất kể khuê dự của các nàng thế nào, nhưng Nhã Nhi là cháu gái của mình a, không thể không quản a, lại không muốn thừa nhận là phủ mình quản lý sơ sẩy, thật là rất khó xử.
Hàn Nhị công tử đột nhiên quát khẽ một tiếng, "Người nào, đi ra!" Ngón tay khẽ bắn, một hòn đá nhỏ bắn nhanh về phía một góc của tường hoa.
"Ôi!"
Vài tiếng hô đau vang lên, ba thô sử bà tử Trương phủ run run đi đi ra, quỳ sấp xuống, hô to tha mạng, "Chúng lão nô vốn là đang quét vườn, canh giữ ở nơi này. Mới vừa rồi, tường hoa bị sụp một mảnh ở chỗ kia, chúng lão nô sợ ảnh hưởng nhã hứng của khách quý, nên đồng loạt đi sửa chữa, không chú ý có các vị tiểu thư lại đây."
Nói như vậy, đồng thời giải thích vì sao không có người ngăn đón các vị tiểu thư đi về khu vườn đang có ngoại nam du ngoạn. Trương Trường Úy thở dài một hơi, "Thì ra là thế."
Hắn vội nhìn về phía Nhiếp Chính Vương, hy vọng Vương gia đừng hiểu lầm phủ hắn quản lý hỗn loạn.
Nhiếp Chính Vương lại chỉ lẳng lặng nhìn nhìn Du Tiểu Vãn, lại thản nhiên quét mắt nhìn đoàn người phía sau nàng một cái, không nói gì xoay người rời đi. Kẻ gây sự không thể không ngậm miệng lại, đi theo mọi người rời đi.
Hàn Thế Chiêu và Quân Dật Chi là vãn bối, lại không có chức quan, nên đi ở cuối cùng, lúc này đều quay đầu nhìn về phía các vị tiểu thư, mỉm cười tuấn lãng.
Du Tiểu Vãn, Tào Trung Nhã và Ngô Lệ Quyên vừa vặn nhấc đầu lên, nhìn thấy trên mặt Hàn Nhị công tử lộ ra một chút nụ cười nhẹ nhàng, tú nhã như hoa lan trong, còn nụ cười trên mặt Quân Dật Chi lại là phong lưu phóng khoáng, bất cần đời, như mang theo ám chỉ. Bao nhiêu đó đã đủ khiến các thiếu nữ trẻ hoài xuân mặt đỏ tai hồng.
Du Tiểu Vãn trực tiếp xem nhẹ Quân Dật Chi, nhún người hành lễ với Hàn Nhị công tử, "Vừa rồi đa tạ công tử tương trợ."
Ba thô sử bà tử kia khẳng định là những kẻ giúp Tào Trung Nhã hại Ngô Lệ Quyên, nên mới hạ quyết tâm trốn tránh không hiện thân. Nếu không phải Hàn Nhị công tử bức các nàng đi ra, thật tình khó mà giải thích vì sao ba người lại ở đây, chuyện này mà truyền ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ có tin đồn.
Hàn Thế Chiêu lạnh nhạt cười, vẻ mặt tuấn mỹ khiến người người oán trách, thấp giọng hỏi: "Vậy phải cảm tạ ta thế nào?"
Du Tiểu Vãn kinh ngạc nâng mắt lên, thấy vẻ bỡn cợt trong mắt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên, thầm mắng: Người này chẳng thành thật như lời đồn chút nào!
Hàn Thế Chiêu cũng không lại quấn quít hỏi nàng, mà đem ánh dời đến mặt Tào Trung Nhã, mày rầm khẽ nhíu, rất là quan tâm hỏi, "Là ngã bị thương ở chỗ nào? Ta có đem theo bình thuốc trị thương, trị sưng thũng rất là tốt, ngươi lấy dùng đi."
Ngữ khí kia, như khẳng định Tào Trung Nhã chỉ là ngã bị thương, dấu năm ngón tay đỏ bừng trên má nàng thật ra một chuyên thiên kinh địa nghĩa.
Đôi mắt trong suốt như hồ nước kia hàm chứa đầy ắp chân thành quan tâm, bình sứ men xanh đưa qua kia chẳng khác nào là một trái tim chân thành tha thiết. Tào Trung Nhã có bao giờ nhận được thâm tình hậu ý của mĩ nam, thế là đương trường đỏ bừng từ đỉnh đầu đến tận lòng bàn chân, còn có hai cỗ nhiệt lưu không biết đi chỗ nào, cứ ào ào trào ra từ hai lỗ mũi.
Có vẻ như hôm nay chính là ngày đào hoa của nàng, Quân Dật Chi cũng chen lại đây, dùng bộ tuấn nhan tuyệt thế cẩn thận thể hiện quan tâm, đồng dạng đưa qua một bình sứ nhỏ, "Ta cũng có, dùng của ta đi."
Hai vị mĩ nam đều tranh nhau cống hiến với nàng, Tào Trung Nhã tâm hoa nộ phóng, cả người đều như lâng lâng. Nàng ngơ ngác tiếp nhận một cái bình nhỏ, chợt thấy mày rậm của Hàn Nhị công tử nhíu lại, trong mắt hiện lên vài tia mất mát, mới giật mình thấy bản thân nhận là bình của Quân Nhị công tử, vội lại tiếp nhận chiếc bình trong tay Hàn Nhị công tử, thế này mới khiến mĩ nam nhoẻn miệng cười.
"Đa, đa tạ! Ta, đều, đều thử xem." Tào Trung Nhã kích động có chút lắp bắp, vội vàng bảo Hồng Nhi, Lam Nhi bôi thuốc cho mình.
Vú nuôi Nguyên ma ma vội ngăn cản nói: "Tiểu thư, vẫn là thỉnh đại phu đến bắt mạch mới tốt."
Quân Dật Chi nhíu mày, "Đây là thuốc trị thương của hoàng tộc, thế nào? Còn sợ ta hạ độc sao?"
Hàn Thế Chiêu chỉ nhìn Tào Trung Nhã, "Sớm dùng dược đi, cẩn thận bị thương da thịt."
Rất quan tâm ta a! Tào Trung Nhã kích động tim đập không ngừng, sau khi bôi thuốc lên, cảm thấy trên mặt bỗng lành lạnh, không còn cảm giác đau rát như kim chích nữa.
Một lát sau, Hàn Thế Chiêu và Quân Dật Chi cùng mỉm cười như trút được gánh nặng, "Dược coi như linh, may mà bảo vệ được dung nhan tú lệ của tiểu thư."
Tào Trung Nhã e lệ cúi đầu, muốn nói vài câu cảm tạ, lại muốn tạo hình tượng rụt rè, đắn đo không biết làm sao cho đúng mực, lúc này bên tai nghe được Hàn Thế Chiêu nói: "Tại hạ cáo từ." Dứt lời thật sự xoay người rời đi, ai cũng không liếc mắt nhìn một cái.
Quân Dật Chi cũng đi theo nói: "Ta cũng đi rồi." Nói rồi cũng quay đầu bước đi, lúc đi ngang qua Du Tiểu Vãn, cố tình đi sát nàng, chớp chớp mắt vài cái: "Không thể chỉ cảm tạ mỗi tên họ Hàn."
Du Tiểu Vãn ngẩn ra thì hắn đã như gió đi xa.
Tào Trung Nhã vẫn si ngốc nhìn theo bóng dáng hai người, trái tim nhỏ bùm bùm đập không ngừng. Nguyên ma ma khẩn trương, kéo kéo tay áo tiểu thư, định giúp nàng lau đi lớp dược trên mặt. Tào Trung Nhã tức giận đẩy bà ra, "Ngươi làm gì!"
Biểu tiểu thư hiện đang ở chỗ này, Nguyên ma ma không thể nói rõ, chỉ có thể cắn răng nói từng chữ chữ: "Dược thực linh, sưng đỏ đều hết."
Tào Trung Nhã ngẩn ngơ, quát to "A" một tiếng, trên mặt đã hết sưng đỏ rồi, nàng biết cáo trạng Du Tiểu Vãn với mẫu thân và tổ mẫu thế nào đây?