Tuy Tào Trung Duệ không biết nữ nhân đó là ai, nhưng Tào lão phu nhân và Tào phu nhân đứng ở sau hắn thì biết. Nàng là trưởng nữ của Hộ Bộ Tả Thị Lang Hà Đình, người có cái cổ ngắn cơ hồ nhìn không thấy, hai chân chân dài chân ngắn, thế nên xuân xanh hai mươi còn chưa hứa hôn…… Nữ tử như vậy, mà là nhân duyên tốt, tam sinh tam thế mới tu luyện thành?

Trương thị trợn to mắt, cả người run rẩy, một lúc lâu mới bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Tào lão phu nhân, cười nói: “Viên Đức đại sư thật biết nói đùa.”

Viên Đức đại sư nghiêm mặt nói: “Lão nạp không biết nói đùa.” Nói xong liền bắt đầu ngồi thiền, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, năm ngón chân hướng lên trời, mặc Trương thị tức giận trừng mắt thế nào, cũng đều làm như không thấy.

Trương thị định hung hăng trào phúng hắn vài câu, dám lấy tiền của người ta lại không chịu làm việc, nhưng rồi hiểu được, Viên Đức đại sư nổi danh lan xa, địa vị cao thượng không phải một phụ nhân bình thường như bà chỉ nói mấy câu là có thể lay động, vì thế khẽ đẩy đứa con ngu si một phen, đồng thời nháy mắt ra dấu với Khúc ma ma.

Trong đầu Khúc ma ma lúc này đã là loạn cào cào, chuyện này là do chồng của bà đi làm, lúc trước đã bàn bạc ổn thỏa với Viên Đức đại sư, ai ngờ Viên Đức đại sư lại lâm thời sửa miệng, không muốn hỗ trợ nữa thì thôi, lại còn ghép đôi Nhị thiếu gia với đứa con gái ế nổi tiếng trong kinh thành. Lát nữa hồi phủ, cả nhà mình không biết sẽ bị phu nhân trừng phạt thế nào.

Bà vội đứng bên cạnh lên tiếng: “Nghe nói xin sâm cũng phải thành tâm, Nhị thiếu gia ngày thường chưa bao giờ lạy Phật tổ, hẳn là không tin những chuyện này, cho nên mới không thành tâm xin sâm?”

Không thành tâm mà lấy quẻ sâm, đương nhiên là không có linh, giải thích như vậy coi như cũng có lý.

Trương thị khẽ trách cứ nhìn Tào Trung Duệ, “Duệ Nhi, Viên Đức đại sư là thế ngoại cao nhân, khó có dịp tự mình giải sâm cho con, con thật không biết quý trọng cơ hội.”

Tào Trung Duệ nghiêm mặt nói: “Con vốn chỉ thấy thú vị, nếu chuyện gì đều có dùng một quẻ sâm để giải quyết, trên đời này sao còn cần triều đình và quan viên?”

Tào Thanh Nho lập tức khen: “Nói hay lắm! Thành sự tại thiên, chính là ý này.” 

Viên Đức đại sư vẫn giữ vững phong phạm cao nhân, đối với những lời nói gần như chửi bới của cha con họ Tào đều không có nửa điểm phản ứng.

Vị Hà tiểu thư kia cũng đến cầu Viên Đức đại sư giải sâm, thấy trong thiện phòng có người, nên đứng đợi ở ngoài.

Hà tiểu thư cầu nhất định là nhân duyên ký, Trương thị e sợ Viên Đức đại sư lại nói ra cái gì kinh người chi ngữ, vội kìm trụ lo lắng, hỏi ý kiến nhìn sang bà bà. Hiện tại có trưởng bối ở đây, nếu trưởng bối không cáo từ, thì bà không thể nói.

Tào lão thái thái mặc dù bất mãn với kết quả giải sâm của Viên Đức đại sư, nhưng trong lòng kính sợ Phật tổ, không dám lớn tiếng phụ họa, chỉ âm thầm gật gật đầu, cung kính cáo từ Viên Đức đại sư, đề nghị đi tìm Hàn phu nhân, nói tạm biệt rồi hồi phủ.

Hàn phu nhân và Sở thái phi đang trò chuyện khí thế, thấy Tào lão phu nhân và Tào phu nhân tới, liền lôi kéo hai người hỏi chuyện Viên Đức đại sư giải sâm thế nào, hai người nhất thời không thể đi được.

Tào Trung Nhã sau khi trải qua chuyện buổi trưa, cả người đều mệt mỏi. Tào Trung Trinh, Tào Trung Yến và Du Tiểu Vãn ngồi với nàng trong một gian phòng nhỏ, trò chuyện câu được câu không. Bỗng, Du Tiểu Vãn đột nhiên đứng dậy, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Ta muốn đi chỉnh trang một chút, xin thất bồi một lát.”

Tào Trung Trinh cười nói: “Không sao, muội muội không quen nơi này, để tỷ bảo Thu Nhi đi với muội.” Dứt lời gọi nha hoàn Thu Nhi của mình đến đưa biểu tiểu thư đi nhà xí.

Đợi Du Tiểu Vãn đi nhà xí xong, Sơ Vân, Sơ Tuyết còn có vài nha hoàn khác trong Tào phủ đều kéo nàng ở lại một chút, cả một ngày đều hầu hạ chủ tử, không nửa khắc thanh nhàn, cả đám đều có chút chịu không nổi. Du Tiểu Vãn nhẹ nhàng cười, “Đi nghỉ đi, ta ra chỗ bàn đá bên kia ngồi một chút.”

Sơ Vân cảm thấy để tiểu thư ngồi một mình thì không ổn, liền chỉ huy bọn nha hoàn đi nghỉ, còn mình và Triệu ma ma thì ở lại làm bạn với tiểu thư.

Du Tiểu Vãn nhàn tĩnh ngồi, trong lòng nghĩ đến làm thế nào Quân Dật Chi biết chuyện của Viên Đức đại sư, còn có, hắn nói hắn giúp nàng, cũng không biết là thật hay giả.

Bỗng nhiên, bụi cỏ bên phải vang lên tiếng sột sột soạt soạt, Du Tiểu Vãn tưởng là con thỏ hay con gì đó nuôi trong chùa miếu bị thương, lặng yên tới gần thì thấy, nguyên lai là một lão phụ nhân mặc đồ tạp dịch, hai tay ôm lấy người, run rẩy lẩy bẩy không ngừng.

Du Tiểu Vãn bảo Sơ Vân tiến lên đỡ lão phụ nhân, Sơ Vân sờ sờ cái trán của bà — không nóng, nhưng hai tay lại lạnh lẽo, vì thế hỏi, “Đại nương, ngài cảm thấy thế nào?”

Lão phụ nhân run run nói: “Hồi bẩm tiểu thư, đây chỉ là bệnh cũ của lão phụ, thường thường…… Rét……”

Định nói là cảm thấy rất lạnh, nhưng lão phụ nhân không thể nói lưu loát, từ trong miệng còn thở ra sương trắng.

Du Tiểu Vãn vội nắm lấy cổ tay của bà, ngưng thần bắt mạch, không chú ý tới hung quang chợt lóe rồi biến mất trong mắt lão phụ nhân.

Đây là…… Bệnh sốt rét. Bệnh sốt rét trong mắt người ngoài chính là chứng bệnh không thể chữa khỏi. Lúc Du Tiểu Vãn còn nhỏ từng mắc phải bệnh này, thiếu chút nữa thì chết, may mà mệnh nàng chưa đến lúc tuyệt. Cơ duyên xảo hợp, một gã tăng nhân tha phương đi ngang qua Du phủ xin cầu thực, Du phu nhân muốn tích phúc cho nàng nên đã tiếp đón vị tăng nhân kia tận tình. Tăng nhân kia liền ghi lại một phương thuốc, dặn cho nàng dùng liên tục mười lăm lần, hết thuốc sẽ hết bệnh. Sau đó, nàng quả nhiên khang phục, phương thuốc kia vì thế vẫn bảo lưu lại đến nay.

Du Tiểu Vãn dịu dàng an ủi lão phụ nhân, “Đại nương yên tâm đi, bệnh này chỉ cần uống vài lần thuốc là có thể trị tận gốc.”

Vẻ mặt lão phụ nhân lúc này rất là bất khả tư nghị. Bà từng đến gặp vô số đại phu xin chẩn bệnh, ai cũng nói không thể trị tận gốc. Bởi vì thân thể thường xuyên lạnh toát đến tay chân run rẩy, bà không thể không trốn vào trong chùa chiền làm tạp dịch, trốn tránh kình địch dĩ vãng.

Ấy vậy mà, bây giờ vị tiểu cô nương tuyệt lệ kia cư nhiên nói là nàng có thể chữa trị?

Ánh mắt lão phụ nhân lóe sáng, vẻ mặt cung kính cười nói: “Nguyên lai tiểu thư là thần y, xin thứ cho mắt lão phụ vụng về, nếu được tiểu thư thiện tâm trị liệu, lão phụ vô cùng cảm kích.”

Du Tiểu Vãn lơ đễnh cười cười, chỉ hỏi bà, “Đại nương có thể đi cùng ta về Tào phủ không? Bệnh này phải dùng dược trong vòng nửa tháng, ngày nào cũng phải uống dược.” Vị tăng nhân tha phương kia không cho nàng đem phương thuốc ngoại truyền, nên nàng cũng không tiện nói cho lão phụ nhân, định tự mình hầm dược chữa bệnh cho bà.

Lão phụ nhân kia vội nói: “Có thể có thể, là các cao tăng từ bi mới thu lưu lão phụ. Lão phụ bình thường chỉ hỗ trợ quét lá trong chùa, nếu đi chỉ cần nói một tiếng với Trí Năng đại sư là được.”

Du Tiểu Vãn liền theo lão phụ nhân đến Tranh Thiên Viện, nghe nói vị Trí Năng đại sư y thuật thập phần cao minh, đến đây vốn dĩ là để bắt mạch cho Trương thị, nhưng còn chưa làm được gì thì Trương thị đã tự động “Khang phục”.

Bối phận của Trí Năng đại sư tuy cao hơn Viên Đức, nhưng tuổi lại nhỏ hơn nhiều, chỉ chừng hơn hai mươi tuổi, bộ dạng phong thần tuấn lãng, như kim như tích, Du Tiểu Vãn cũng không nén được kinh ngạc, quả nhiên là ngộ đạo chỉ cần thiên phú, tài không đợi tuổi a.

Bất quá, ánh mắt vừa chuyển, bỗng chạm phải cặp mắt phượng tựa tiếu phi tiếu, tâm tình Du Tiểu Vãn lập tức liền kém.

Người kia sao lại ở đây?

Quân Dật Chi đang ngồi đánh cời với Trí Năng đại sư, hắn phong hoa tuyệt đại, khí định thần nhàn, tướng phản với Trí Năng đại sư tay cầm cờ đen, ninh mi trầm tư. Nghe được tiếng bước chân, ngẩng mặt nhìn lên, thấy là Du Tiểu Vãn, nhướng mày cười, “Đến để cảm tạ ta?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play