“Thế nhân đều thích dùng hoa để tả người, nếu là ta, dùng hoa sơn trà để so sánh với nữ tử là thích hợp nhất. Có kiều mỵ, giống như Ỷ Lan Kiều hoặc Mị Nhãn Nhi. Có thanh tú thanh nhã, giống như Tố Hỏa Diễm hoặc Nhị Kiều. Còn có nhàn tĩnh ôn nhã, giống như Thất Tiên Nữ hoặc Bát Bảo Trang. Đương nhiên, cũng có một vài nữ tử luôn tìm cách ra vẻ, khoe khoang tài nghệ, cũng như hoa sơn trà trong những bài văn của tú tài thi rớt, có phồn thịnh thế nào, cũng khó để vào nơi thanh nhã.”

Đoàn người vào lương đình ngồi xuống chỗ của mình, các thiếu nữ thẹn thùng thỉnh cầu vài vị thiếu niên công tử chỉ điểm cách thưởng thức hoa sơn trà, đến phiên Quân Dật Chi, hắn là nói như vậy, ánh mắt nhẹ nhàng đảo đám nữ tử háo sắc, còn có chút như có như không ngừng lại trên mặt Du Tiểu Vãn.

Du Tiểu Vãn thầm giận dữ trong lòng, ý hắn là nói nàng tìm cách ra vẻ, khoe khoang tài nghệ sao! Hắn tưởng hắn là thân vương chi tử là rất giỏi sao! Phẩm tính của nàng thế nào chứ, hắn thì có tư cách gì mà bình phẩm?

Đợi các vị tiểu thư Tào gia, Hàn gia ngừng ca ngợi, Du Tiểu Vãn thản nhiên nói: “Kinh Phật có câu, nhất hoa nhất thế giới. Lấy hoa tả người, bất quá là con người đem ý nghĩ của mình áp đặt lên hoa cỏ. Cái gọi là kiều mỵ, thanh nhã, nhàn tĩnh, bất quá là tùy thuộc vào yêu thích của từng người mà đưa ra kết luận, chẳng khác nào trông mặt mà bắt hình dong.”

Tào Trung Duệ nghe vậy, âm thầm lo lắng, lời này của Vãn Nhi muội muội rõ ràng là hướng về phía Quân Nhị công tử, người ta là thân vương chi tử a, thân thể tôn quý không thể chạm tới, vạn vạn không thể đắc tội nha.

Quân Dật Chi nhíu mày, thản nhiên cười, đang tính phản biện hai câu, Hàn Thế Chiêu lại vỗ tay nói: “Không sai, đây chính là cái gọi là không thể nhìn người dựa vào tướng mạo, hoa sơn trà cũng thế.”

Nghe Hàn Nhị công tử nói vậy, Quân Dật Chi không tiện nói thêm gì nữa, đành vòng vo sang đề tài khác, lúc này trở nên thân thiện hơn lúc trước rất nhiều, chẳng những nói chuyện với Tào Trung Duệ và Hàn Thế Chiêu, còn quay sang trao đổi vài câu với các vị tiểu thư.

Chẳng qua Du Tiểu Vãn đã có thành kiến với người này, nhìn thế nào đều cảm thấy hắn ngả ngớn.

Đến yến hội giữa trưa, Du Tiểu Vãn tìm cái lấy cớ tránh đi, một mình về Mặc Ngọc Cư dùng cơm. Triệu ma ma mặt mày giấu không được vẻ vui mừng, không ngừng nói bóng nói gió, hỏi Du Tiểu Vãn có ấn tượng thế nào với Quân nhị công tử.

Du Tiểu Vãn phiền chán không thôi, thản nhiên nói: “Chỉ là một tên lỗ mãng cuồng vọng, có gì đáng nhắc tới.”

Triệu ma ma ngẩn ra, một vị thiếu gia cao quý như vậy, hóa ra là người như thế sao? Bà tất nhiên là không tin, nhưng thấy bộ dạng tiểu thư một chữ cũng không muốn nói thêm, đành không truy vấn nữa.

Sau khi yến tiệc kết thúc, Du Tiểu Vãn cũng không lộ diện, đợi đến lúc khách rời đi, nàng mới đi ra cùng người Tào gia tiễn khách.

Buổi chiều, Tào Thanh Nho hạ triều hồi phủ, vội vàng đến hỏi mẫu thân xem Hàn phu nhân có vừa lòng không. Tào lão phu nhân cười nói: “Vừa lòng! Hàn phu nhân còn mời chúng ta mùng một đến Đàm Chá Tự lập đàn cầu phúc.” Nói xong nhìn Trương thị, cười nói: “Đây cũng là do con dâu an bài chu đáo.”

Tào Thanh Nho liếc nhìn thê tử một cái, thầm nghĩ, ngoài chuyện khiến hắn mất mặt kia, thê tử này vẫn thực hiền lành, rất có năng lực, lại có xuất thân từ nhà giàu, nói thế nào vẫn mạnh hơn Võ thị nhiều lắm, mặt ông vì thế lộ ra một tia mỉm cười.

Ánh mắt Du Tiểu Vãn dạo một vòng qua mặt Trương thị. Trương thị vừa được bà bà khích lệ, trên mặt hiện ra vẻ thụ sủng nhược kinh, cùng vẻ kính cẩn lắng nghe như phát ra từ nội tâm, đầy đủ một bộ hiền lương thục huệ.

Mợ nhất định cảm thấy cơ hội xoay người đã tới, nhưng, ta sẽ không để cho ngươi toại nguyện.

Huống hồ, Du Tiểu Vãn nhìn thấy rất rõ ràng tình hình hôm nay, mợ muốn Nhã Nhi biểu muội gả vào nhà cao cửa rộng, chẳng qua, giữa Hàn Nhị công tử và Quân nhị công tử, tựa hồ còn chưa định chắc ra người nào…… Thật buồn cười, dòng dõi người ta như vậy, có thể để cho Tào Trung Nhã chọn tam lấy tứ sao?

Mọi người ăn xong cơm chiều ở Duyên Niên Cư với lão thái thái đều tự về viện của mình. Tào Thanh Nho mặt mày ôn hoà nói với Trương thị: “Ngươi hôm nay làm không tệ!”

Trương thị tự tay hầu hạ trượng phu đổi thường phục, vẻ mặt khiêm tốn nói: “Tước gia là trời của ta, ta đương nhiên làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho Tước gia. Ta có quan hệ tốt với Hàn phu nhân, đối với Tước gia cũng có trợ lực. Tước gia có tiền đồ tốt, Tào gia mới có thể thịnh vượng, phú quý lâu dài. Ta dù có vất vả cũng vẫn phải làm.”

Tào Thanh Nho vừa lòng gật gật đầu, lập tức lại chau mày, “Ngươi có ý tưởng này là tốt rồi, về sau làm việc phải vững chắc, cân nhắc từng bước rồi hẵng đi!”

Trương thị biết ông đang nghĩ tới chuyện mấy ngày trước, vội khoa trương than nhẹ một tiếng, lã chã rơi lệ nói: “Tước gia giáo huấn rất đúng, sau này, ta sẽ không xen vào những chuyện trong phủ nữa, đợi dạy Võ muội muội xong, ta sẽ thỉnh Võ muội muội đến quản, nàng ổn thỏa hơn ta nhiều lắm.”

Tào Thanh Nho nhíu mày nói: “Nào có chuyện chính thất còn ở, tiểu thiếp lại chưởng gia? Nàng ta bất quá là giúp ngươi một chút, miễn cho ngươi mệt nhọc.”

Trương thị muốn là những lời này của ông. Đối với bà mà nói, nhất thời nhẫn nhịn chờ gió êm sóng lặng, lui một bước đợi trời cao biển rộng. Bà có thể nhịn, nhưng tương lai nhất định phải đòi lại gấp hai. Võ di nương, tạm thời ta thả cho ngươi đắc ý!

Ngày hôm sau, tiễn bước trượng phu lâm triều, Trương thị liền gọi Tào Trung Duệ và Tào Trung Mẫn vào phòng mình, cẩn thận hỏi bọn hắn ở hoa viên lâu như vậy, đã nói những gì. Nghe nói Quân Dật Chi tựa hồ thực phản cảm Du Tiểu Vãn, Trương thị trong lòng vui vẻ, nhưng vừa nghe nói Hàn Thế Chiêu nói đỡ thay cho Du Tiểu Vãn, bà không khỏi nhíu mày.

Bà cực kì trịnh trọng căn dặn Tào Trung Duệ, “Con phải để tâm đến Vãn Nhi nhiều hơn chút nữa, nước phù sa không thể chảy ra ruộng người ngoài, cũng đừng để món hồi môn lớn thế kia của nàng rơi vào túi tiền của kẻ khác.”

Từ lúc dùng tới bộ văn phòng tứ bảo của Du Tiểu Vãn, những người cùng học không ai là không hâm mộ hắn, Tào Trung Duệ tất nhiên đã sớm nhận định Vãn Nhi muội muội, nhưng nghe không lọt tai cách nói chuyện thô tục như con buôn của mẫu thân, lập tức nhíu mày này, hàm hồ gật gật đầu.

Trương thị thấy hắn như vậy liền thấy phiền, nhưng con trai đã lớn, không thể luôn trách cứ, chỉ phải ân cần thiện dụ nói: “Nương chỉ có mỗi con và Nhã Nhi, đương nhiên hy vọng những thứ tốt nhất đều rơi xuống đầu của các con. À, con và Hàn Nhị công tử là bạn đồng môn, ngày mai nhớ phải giúp muội muội nói tốt vài câu. Hàn gia nhiều thế hệ đều làm quan to, Hàn đại nhân lại là Thừa tướng, đứng đầu bách quan, nếu muội muội con kết thân với Hàn Nhị công tử, sau này cũng có thể giúp ích cho con rất nhiều.”

Ngược lại còn nói: “Ta thấy nhân phẩm, tướng mạo của Quân nhị công tử đều thập phần tốt, lại là người hoàng tộc, đối với con còn có ích lớn hơn nữa, con cũng nên giúp muội muội hỏi thăm một chút. Rốt cuộc nên chọn cửa hôn nhân nào, con cũng nên ra vài cái chủ ý.”

Tào Trung Nhã bất mãn cong cái miệng nhỏ nhắn lên: “Mùng một chẳng lẽ thật sự phải cho biểu tỷ đi sao?”

Ánh mắt Trương thị thoáng trầm xuống, khẽ cười nói: “Đi, không chỉ là biểu tỷ của con, ngay cả Ngô tiểu thư cũng đi.”

Tào Trung Nhã kinh hãi, biểu tỷ đi đã đành, mặc một thân quần áo trắng, không thể diễm lệ được đến đâu. Nhưng Ngô Lệ Quyên tướng mạo thập phần phát triển, lại đang ở tuổi mười sáu đẹp như hoa, hôm nay mới cố ý không cho nàng ta lộ diện, miễn cho bị Hàn Nhị công tử nhìn trúng, sao mẫu thân lại bỗng nhiên quyết định mang nàng ta cùng đi dâng hương!

Trương thị hạ giọng nói ra kế hoạch của mình, cười cười, nói: “Lần đi miếu trở về là có thể làm được hai cửa hôn nhân, đây chính là việc thiện lớn đó nha.”

Khuôn mặt tuấn tú của Tào Trung Duệ hơi hơi đỏ lên, “Này…… Chỉ sợ người bên ngoài sẽ nói Vãn Nhi muội muội bất hiếu……”

Trương thị trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, “Con thì biết cái gì! Nàng ta phải có chút sai lầm, sau này con mới dễ uốn nắn, đại chấn phu cương!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play