Khúc ma ma chân trước vừa đi ra khỏi cửa Tây rời phủ, Triệu ma ma liền đi theo sau ra ngoài. Du Tiểu Vãn không có việc gì, thảnh nhiên ăn cơm trưa, ngủ trưa, rồi đến Nhã Ngũ Đường học quy củ.
Lúc ăn cơm chiều, Tào lão phu nhân mặt mày đầy vui mừng nói: “Ngày mai, Hàn Thừa tướng phu nhân muốn dẫn vài vị công tử tiểu thư đến phủ chúng ta làm khách, đây là vinh hạnh của chúng ta, phải chuẩn bị cho tốt. Con dâu, con phải lưu tâm nhiều một chút.”
Thừa tướng phu nhân sao có thể để một tiểu thiếp chiêu đãi, đương nhiên việc nay phải đến phiên chính thất phu nhân ra mặt.
Mới giao quyền một ngày quyền liền thu hồi, lão thiên gia xem ra không chịu giúp đỡ Võ di nương. Trương thị vui vô cùng, trên mặt lại che chắn cẩn thận, cung kính tươi cười nói: “Thỉnh lão thái thái yên tâm, con dâu nhất định hoàn thành thật lộng lẫy.”
Định nói thêm vài câu khiêm cung như trước đây, lại bị lão thái thái vẫy tay ngắt lời, “Con nhớ an bài xong thì báo cáo với ta.”
Ý đây là lo lắng Trương thị không làm tốt chuyện quan trọng.
Trương thị chỉ cảm thấy trong cơ thể có nơi nào đó bị kiềm hãm, dày dày quặn đau, mặt ngoài vẫn phải cung kính đáp: “Đây là tự nhiên, con dâu mọi chuyện đều sẽ bẩm báo với lão thái thái.”
Vốn còn trông cậy vào lão thái thái sẽ nói một câu “Lấy mấu chốt để báo cáo là được”, nào ngờ lão thái thái lại nói: “Mọi chuyện con hãy dẫn Võ thị theo, cho nàng học chút, sau này đến lúc có xã giao, nàng cũng có thể giúp đỡ con.”
Trương thị chỉ cảm thấy tim gan mình đau thắt, bà thì cần Võ di nương giúp cái gì? Chẳng lẽ còn muốn bà công khai thừa nhận Võ di nương là tiểu thiếp sao? Nằm mơ!
Sau đó hai người chuyển sang thương lượng thực đơn, an bài nhân thủ. Lão thái thái giữ Du Tiểu Vãn ở lại để học tập. Khi lắng nghe, vẻ mặt Du Tiểu Vãn rất thiên chân, ham hiểu biết, trong đôi mắt còn toát ra vẻ nghiêm túc, khiến lão thái thái càng nhìn càng thấy vừa lòng.
Trương thị nén khó chịu, hàm chứa cười nói với lão thái thái: “Mặc Ngọc Cư đã thu dọn thỏa đáng, nay con dâu sẽ an bài người giúp Vãn Nhi mang hòm xiểng chuyển qua, ngài thấy thế nào?”
Lão thái thái nghĩ nghĩ, nói: “Cũng được.”
Du Tiểu Vãn biết là vì mình đang trong đại tang kì, mặc đồ tang thế này dễ xúc phạm đến khách, nên mới phải an bài nàng đến trốn trong hậu viện. Bất quá, tựa hồ ở kiếp trước, mợ luôn lấy hết cớ này đến cớ khác không cho mình gặp khách, cố ý ngăn cách nàng bên ngoài giới quý tộc. Trong số các quý phu nhân ở kinh thành, cơ hồ không mấy người gặp qua nàng – thiên kim của Trung Tín Hầu*. Cũng chính vì vậy, nàng ngay cả một bằng hữu cũng không có, khiến sau này Tào phu nhân mới dám nói xấu nàng, chửi bới nàng như vậy, bởi vì không ai quen biết nàng nên không ai cảm thấy Tào gia có điểm đáng ngờ.
* Tước vị của cha ruột của Du Tiểu Vãn
Thế nên, kiếp này, nàng không thể lại bị vây khốn trong một đình viện nho nhỏ, nàng nhất định phải thành lập nhân mạch của mình trong giới quý tộc ở kinh thành.
Vị khách ngày mai là Hàn Thừa tướng phu nhân và người thân, trong đó có một người, sau này sẽ là một trong “Tam đại mỹ nam tử” và “Tứ đại tài tử” giống như Duệ biểu ca, cũng là người mà nàng từng có hôn ước: Hàn Nhị công tử.
Đối với vị hôn phu kiếp trước, Du Tiểu Vãn chỉ là nghe đồn, nghe qua những sở thích này nọ của hắn do Triệu ma ma cố ý hỏi thăm, chưa từng thấy mặt lần nào. Không biết kiếp này, ngoại tổ mẫu có còn hứa gả nàng cho hắn nữa không. Trong lòng nàng có vài phần quý ý vài phần e lệ, do dự không biết có nên gặp hay không. Lại nghe nói, Hàn phu nhân là người có tiếng hiền lành giỏi giang, Du Tiểu Vãn cũng thập phần muốn kết bạn.
Chẳng qua, nàng là người đang có đại tang, nếu cố ý chạy ra tiếp khách, cử chỉ sẽ có vẻ lỗ mãng…… Phải làm thế nào mới có thể thu hút lực chú ý của Hàn phu nhân đây?
Lão thái thái thấy Du Tiểu Vãn không nói gì, liền hòa ái nói: “Nếu là mấy ngày tới con thấy buồn, thì nói Trinh biểu tỷ của con đến chơi với con.”
Trương thị cũng liên thanh khuyên, thập phần hy vọng đám thứ nữ sẽ đi cùng nàng.
Du Tiểu Vãn vội cười nói: “Không cần, con không buồn, cứ để Trinh biểu tỷ tiếp Hàn phủ tiểu thư.”
Chào lão thái thái đi ra ngoài, Du Tiểu Vãn liền nghe được một giọng nói thanh tú gọi mình, “Vãn Nhi biểu muội.”
Vừa quay đầu lại, thấy Trinh biểu tỷ xách làn váy chạy nhanh đến, có chút xấu hổ khép nép đưa qua một túi hương thêu hoa sen, bên trong đã bỏ thêm hương liệu, “Đây là ta tự tay làm, hôm nay đến tặng muội muội.”
Đây là vị Trinh biểu tỷ mà vừa rồi nàng đã từ chối đến làm bạn. Du Tiểu Vãn mỉm cười tiếp nhận, nói tạ. Đối với hai thứ nữ trong nhà, Trương thị đắn đo thập phần lợi hại. Cả hai người này rốt cuộc đều biến thành quân cờ trong tay bà, đều gả đến những nơi có lợi cho tiền đồ của Duệ biểu ca, cuộc sống cũng không hạnh phúc. Nàng sao có thể cướp đoạt chút giải trí nho nhỏ trước lấy chồng của các nàng?
Tào Trung Trinh ấn theo ý nghĩ của mình, cho rằng Du Tiểu Vãn tất nhiên cũng muốn kết giao với Thừa tướng thiên kim, liền ôn nhu trấn an: “Ngày sau luôn có cơ hội.”
Du Tiểu Vãn không muốn giải thích, chỉ nói: “Nghe nói trong Mặc Ngọc Cư có một gốc cây Tứ Quý, lúc này chắc đã sắp nở hoa rồi, nếu biểu tỷ có rảnh thì nhớ đến chơi.”
Tào Trung Trinh thuận miệng đáp ứng.
Thoáng chốc đã đến ngày Hàn phu nhân đến thăm. Tào phủ từ già trẻ lớn bé đều ra nghên đón, lão thái thái và Trương thị tự mình đưa khách vào trung thính của Duyên Niên Cư, hàn huyên rất vui vẻ. Trương thị muốn con mình có thể thâm giao với Hàn Nhị công tử, liền đề nghị để cho các vãn bối tự mình ra ngoài vườn dạo chơi.
Hàn phu nhân không dẫn theo đích nữ, chỉ dẫn theo thứ tử và ba vị thứ nữ đến. Tào phu nhân thì chỉ cho con trai, con gái nhà mình và hai thứ nữ ra mặt. Các vãn bối không ai quá mười một mười hai tuổi, còn chưa tới tuổi nam nữ đại phòng khắc nghiệt, huống hồ còn có các nha hoàn bà tử đi theo, nên Hàn phu nhân không nói gì liền đáp ứng.
Ra chính sảnh, Tào Trung Nhã trông mong nhìn sang ca ca mình, Tào Trung Duệ nhớ đến sứ mệnh của mình, phải nghĩ biện pháp tác hợp cho muội muội và Hàn Nhị công tử, thế này liền mỉm cười mời khách đến hoa viên thưởng thức cây Phi Trảo Phù Dung đang nở hoa.
Hoa sơn trà là một loại hoa tuyệt đẹp, lá dày xanh sáng bóng, hoa hình diễm lệ rực rỡ, thời kì nở hoa kéo dài, mỗi năm có thể nở suốt mười tháng, từ tháng tư năm này đến gần tháng tư năm sau. Vì vậy mà hoa sơn trà rất được người nước Nam Yến yêu thích, cơ hồ trong nhà quý tộc nào cũng có trồng hoa sơn trà.
Phi Trảo Phù Dung là một giống trân phẩm trong số các loại hoa sơn trà. Cánh hoa lớn xinh đẹp, sắc thái rực rỡ, trên cánh hoa có đường vân ánh bạc, giống bị dấu cào của con mèo nhỏ, cho nên được gọi là Phi Trảo Phù Dung.
Hoa viên trong Tào phủ vốn không trồng nhiều hoa sơn trà cho lắm, chỉ có một gốc cây này là trân phẩm, thưởng thức một hồi liền không còn hứng thú. Con trai con gái Hàn gia rất có hàm dưỡng, tuy không nói gì nhưng người Tào gia cũng nhìn ra khách đã không có hứng trí. Tào Trung Trinh nhãn châu chuyển động, đề nghị: “Hậu hoa viên nhà ta còn loại một gốc Tứ Quý, mấy ngày nay hẳn là đã nở hoa rồi, không biết khách quý có hứng trí đi xem một chút.”
Trong số các loại hoa sơn trà, Hàn Nhị công tử yêu nhất là Tứ Quý và Thương Ngô Ảo Cảnh, nghe xong lời này, liền tao nhã nói: “Khách tùy theo chủ.”
Đoàn người lại cùng ra hậu hoa viên.
Đột nhiên, tiếng đàn du dương vang lên, vận luật uyển chuyển lọt vào tai, như khóc như tố, như bi như đề, bày ra trước mắt mỗi người một màn mẫu từ tử hiếu cảm động. Theo làn điệu đột nhiên cất cao, mọi người trong lòng đều nhịn không được sinh ra cảm khái “Thùy ngôn thốn thảo tâm, báo đắc tam xuân huy*”.
* Đây là hai câu cuối trong bài “Du tử ngâm” (Khúc ngâm của đứa con đi xa) của Mạnh Giao.
Bản gốc:
Từ mẫu thủ trung tuyến,
Du tử thân thượng y.
Lâm hành mật mật phùng,
Ý khủng trì trì quy.
Thuỳ ngôn thốn thảo tâm,
Báo đắc tam xuân huy.
Bản dịch:
Sợi chỉ trong tay mẹ
Tấm áo trên mình con
Kịp đi khâu nhặt mũi
Sợ về còn chậm chân
Ai bảo lòng tấc cỏ
Báo được ánh ba xuân?
Cụm từ “tam xuân huy” có nghĩa là ánh sáng mùa xuân, chỉ công lao to lớn của cha mẹ. Trong Truyện Kiều có câu:
Hạt mưa sá nghĩ phận hèn
Liều đem tấc cỏ quyết đền ba xuân
Đang lúc mọi người đang lắng nghe mê mẩn, tiếng đàn đột ngột dừng lại.
Im lặng hồi lâu, Hàn Nhị công tử mới nhịn không được vỗ tay nói: “Hảo! Hảo! Hảo! Khúc mĩ, nghệ giai, khó nhất chính là cầm hồn này, thật cảm động lòng người."