Như vậy vừa hợp ý Vương phi, tuy rằng mọi người đều là khách, nhưng vẫn là người ngoài, không thể không phòng. Tỷ như Quân Chi Miễn, hắn là cháu của Tấn Vương phi, mà Tấn Vương phi lại là tỷ tỷ ruột của Thái Hậu. Nếu Vương gia không có con trai, sức uy hiếp đối với Hoàng Thượng sẽ bị giảm đến mức thấp nhất. Cho nên, việc hôm nay, có thể là nữ nhân trong phủ làm, cũng có thể là kẻ đối nghịch làm, nàng không thể buông tha bất kỳ loại khả năng nào. Đương nhiên, nàng tất nhiên là tin tưởng Du Tiểu Vãn, nhưng nếu giữ đám người Duy Phương công chúa lại, chỉ để Du Tiểu Vãn hồi phủ, thì thật không thể nào nói nổi.
Nhưng nếu đề nghị này do nàng nói ra, cho dù nói uyển chuyển cũng sẽ gây thương tổn cảm tình. Chỉ có do Duy Phương chủ động nhắc tới, mới là không gì tốt hơn. Vì thế Vương phi cũng không khách sáo đưa đẩy, liền cười nói: "Vậy đành phải ủy khuất các vị khách quý." Nói xong quay sang ra lệnh cho tổng quản nội vụ, bảo hắn đến hoàng cung, Tấn Vương phủ, Sở Vương phủ cùng Tào phủ báo tin, lại bảo các ma ma và thái giám thu dọn bốn phòng nghỉ trong hậu viện và ngoại viện, an bài cho khách ở lại.
Không người nào cự tuyệt, Du Tiểu Vãn cũng khó mà nói cái gì, chỉ có Ngô thứ phi lên tiếng đề nghị: "Vãn Nhi muội muội khó có dịp ở lại vương phủ, không bằng nghỉ một đêm ở Thủy Phong Cảnh của thiếp thân, không cần phiền toái Vương phi an trí."
Vương phi cười nói: "Được, ta giao Du tiểu thư giao cho ngươi, ngươi phải chiêu đãi cho tốt, đừng để chậm trễ, làm cho khách cảm thấy vương phủ chúng ta đãi khách không chu toàn."
Ngô Lệ Quyên vội vàng đáp vâng, Du Tiểu Vãn cũng nhẹ nhàng thở ra, nàng thật sự không muốn ngủ ở chỗ người lạ. Hơn nữa nàng chú ý tới, từ sau khi Vương phi hồi phủ, Vương gia không hề ra lệnh nửa câu nào, toàn quyền giao cho Vương phi xử trí, hoàn toàn là nam chủ ngoại nữ chủ nội, cực kỳ tín nhiệm. Du Tiểu Vãn lặng lẽ liếc nhìn bộ dạng nhìn Vương gia như hòn vọng phu của Trương Quân Dao, thầm nghĩ trong lòng: Chỉ sợ là Trương Quân Dao căn bản không phát giác, nàng ta cho tới bây giờ chỉ nhìn thấy sở trường của mình, cảm thấy bản thân sinh được con trai chính là đại công thần, không chịu ngẫm lại, con trai thì còn nhiều người nguyện ý sinh cho Nhiếp Chính Vương, nhưng vị trí chính phi thì phải do Nhiếp Chính Vương nguyện ý ban cho mới được.
Những kẻ nhìn không tới sở trường của người khác, thật sự là đáng thương!
Quân Dật Chi thật ra rất cao hứng, hắn đã quyết định, sáng sớm ngày mai sẽ đến Thủy Phong Cảnh ăn ké điểm tâm, tranh thủ ở chung với Vãn Nhi, còn nữa, phải hỏi xem nàng... nàng có... đối với hắn...... Rốt cuộc là có ý gì.
Quân Chi Miễn lại giống như không sao cả, chỉ dặn vị thái giám hầu hạ mình rằng mình thích loại thảo dược đánh răng gì, súc miệng bằng loại muối gì, xông loại hương gì, còn soi mói hơn ba vị cô nương ở đây.
Thị vệ điều tra suốt đêm, chủ tử không cho ngừng, bọn họ vẫn phải tiếp tục lục soát. Sau khi chổ ngủ đã thu xếp xong, mọi người vẫn chưa rời đi, đều ở lại chờ trong phòng khách của Thủy Phong Cảnh. Mãi đến gần nửa đêm, Vương phi mới nhẹ giọng bẩm: "Vương gia, ngài ngày mai còn phải lâm triều, Ngô muội muội cũng không thể ngủ trễ, tiểu công tử thì đã ngủ rồi, không bằng chúng ta tạm thời đi nghỉ, khi nào Hứa tổng quản có tin thì sẽ bẩm báo cho nô tì."
Nhiếp Chính Vương thế này mới mở ra hai mắt, nhẹ nhàng gật đầu: "Có việc tùy thời bẩm báo." Dứt lời liền chắp hai tay sau lưng bước nhanh rời đi.
Trương Quân Dao vội vàng đuổi kịp, nhỏ giọng nói: "Thiếp thân đỡ Vương gia đi." Nhiếp Chính Vương dừng một chút, không quay đầu nhìn lại, chỉ tiếp tục đi về phía trước. Trương Quân Dao biết như vậy nghĩ là cho phép, vội cười khanh khách cúi chào Vương phi, rồi đuổi theo Vương gia.
Vừa ra khỏi cổng Thủy Phong Cảnh, Trương Quân Dao liền đuổi kịp Vương gia, vịn cánh tay hắn, nói: "Vương gia ngài chậm một chút, thiếp thân đi không được nhanh như vậy."
Nhiếp Chính Vương tuy rằng không nói chuyện, nhưng bước chân rõ ràng chậm lại. Trương Quân Dao thầm vui vẻ trong lòng, Vương gia tuy rằng ngày thường có chút đạm mạc, nhưng chỉ cần nàng đưa ra yêu cầu, tất cả đều được thỏa mãn. Nàng ngầm tính toán trong đầu, cẩn thận nịnh hót hắn vài câu, dỗ Vương gia nở nụ cười, lập tức thuận theo chuyển đề tài, "Vương phi tỷ tỷ mấy ngày nay thưởng không ít Hồng Đan Quả cho thiếp thân, nước nhiều thịt ngọt, thiếp thân thập phần yêu thích."
Nhiếp Chính Vương cười nhẹ, "Nàng thích thì để ta bảo nàng ấy cho nàng nhiều một chút."
"Tạ Vương gia ban thưởng." Trương Quân Dao vừa đi vừa khẽ khụy gối tạ ơn, cái miệng nhỏ nhắn tiếp tục nói: "Chính là vừa rồi ở chỗ Ngô muội muội, tựa hồ có một cái đĩa đựng hạt Hồng Đan Quả đầy hết phân nửa, hay là tỷ tỷ cũng tặng cho Ngô muội muội? Mà loại quả này, nghe nói không tốt cho thai nhi đâu. Tỷ tỷ là không biết hay là......"
Nhiếp Chính Vương dừng chân lại, đôi mắt lạnh như bang nhìn thẳng vào mặt nàng, một hồ lâu không nói lời nào, khiến nỗi bất an trong lòng Trương Quân Dao càng lúc càng lớn, chậm rãi tràn ngập như bóng tối trong đêm, bao quanh lấy nàng. Lúc này, Nhiếp Chính Vương mới chậm rãi trầm giọng nói: "Vì sao vừa rồi ở Thủy Phong Cảnh, không nghe ngươi nói? Ngươi là hy vọng Vương phi mắc lỗi, hay là hy vọng Quyên Nhi sẩy thai?"
Trương Quân Dao chỉ cảm thấy không khí trong lồng ngực đều bị nỗi kinh hãi rút sạch, lồng ngực trống rỗng, một lát sau mới tìm lại được giọng nói của mình, "Vương, Vương gia thứ tội...... Thiếp thân...... nhìn thấy...... chỉ còn là...... hạt, sợ...... sợ tỷ tỷ...... tự trách, mới...... mới chưa nói......"
"Ồ?" Nhiếp Chính Vương thản nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ánh đèn nhấp nháy trong hành lang, "Kia vì sao không đợi ngày mai nói với Vương phi, lại muốn tới nói cho bổn vương nghe?"
Nàng có phải đã biến khéo thành vụng rồi không? Trương Quân Dao cảm thấy như sét đánh ngang tai, thật không nghĩ tới Vương gia chẳng những không nghi ngờ Vương phi, ngược lại hoài nghi nàng. Nàng vội khụy gối cúi người, âm thanh run rẩy, đáng thương hề hề nói: "Vương gia minh giám, Vương gia là bầu trời của thiếp thân, thiếp thân có chuyện gì, trước hết là muốn nói cho Vương gia, không phải là cố ý muốn kể tội tỷ tỷ. Thiếp thân về sau nhớ rõ, có việc sẽ báo cáo với tỷ tỷ......"
"Ngươi nhớ rõ là tốt nhất!" Nhiếp Chính Vương từ trên cao nhìn xuống nàng, "Nàng là Vương phi, là chính thê của bổn vương, là người cầm quyền của hậu viện vương phủ. Chuyện xảy ra trong hậu viện, cho dù là bổn vương, cũng sẽ không tùy ý nhúng tay. Ngươi sau này có việc gì, cứ đến bẩm báo với nàng là được. Còn nữa, về phần thai nhi trong bụng Quyên Nhi, bổn vương và Vương phi đều ký thác kỳ vọng cao, ngóng trông là một đứa bé trai, để cho Vương phi dưỡng dưới gối*."
* dưỡng dưới gối: ý nói là đem về nuôi, ghi trên gia phả là con ruột của mình
Nếu những lời tuyên bố chính thê phía trước là đả kích, thì câu cuối cùng này đã trực tiếp diệt giấc mộng tấn chức của Trương Quân Dao. Vương phi nếu có con trai trưởng, nàng làm sao còn có cơ hội?
Nhiếp Chính Vương nói xong, liền đi thẳng không quay đầu lại. Trương Quân Dao vẫn khụy gối cúi người, không dám đứng dậy, cũng không muốn đứng dậy.