Buổi trưa canh ba, trong ngõ nhỏ ở phố Tây mới có vài tiếng bước chân vang lên. Những hoa lâu tửu quán ở đây chuyên mở cửa kinh doanh về đêm, chưa đến buổi trưa là tuyệt đối không có người rời giường. Bất quá, trong phòng của hoa khôi đại mỹ nhân Như Yên là một cảnh tượng khác hẳn. Trên chiếc bàn dài cạnh cửa sổ, không có khay trà, không có khay trái cây, cũng không có bình rượu, chỉ có một nồi cháo cạn đáy còn đang tỏa ra hơi nóng nhè nhẹ, hiển nhiên là có người vừa dùng cơm trưa xong.
Một luồng khói ấm áp mang theo mùi hương có chút ngọt lượn lờ bay ra từ chiếc đỉnh lư hương* bằng đồng xanh khảm thú. Như Yên mặc bộ áo váy dài màu hồng phấn, thắt lưng thắt nơ, bên ngoài khoác một tấm lụa trắng mỏng nhũ đỏ, ngồi ngay ngắn trước cây dao cầm, mắt nhìn về phía vị thiếu niên tuyệt sắc đang thẫn thờ tựa lưng cạnh cửa sổ, tinh thần sớm không biết bay đến phương nào. Như Yên cong cong cái miệng nhỏ nhắn, tràn đầy ủy khuất nói, "Ngài rốt cuộc có muốn nghe Như Yên đánh đàn hay không a? Như Yên đã vì ngài chuẩn bị thật lâu."
* Cái « đỉnh lư hương » là cái đèn xông hương thời bây giờ, công dụng cũng y như vậy thôi.
Giọng nói của Như Yên rất kiều mỵ, bẩm sinh mang theo chút âm rung, cặp môi đỏ mọng như hoa đào tháng ba nở rộ, lại thêm đôi mắt long lanh đa tình, không hổ là hoa khôi của cả hoa phố này. Đại mỹ nhân Như Yên quả thật có tư chất khiến nam nhân mê mẩn đến mất hồn mất vía. Bộ dáng ủy khuất lại mang theo chút đáng yêu lấy lòng này, nếu đổi thành nam nhân khác nhìn thấy, không biết sẽ đau lòng bao nhiêu, đáng tiếc vị thiếu niên kia lại hoàn toàn không nhìn tới "Mị nhãn" và "Hờn dỗi" của Như Yên, thậm chí còn nhíu cặp mày xinh đẹp, không kiên nhẫn nói, "Thích đàn thì đàn, không thì thôi!"
Đại mỹ nhân Như Yên tuy rằng bị từ chối hết sức phũ phàng, lại không chút buồn bực, trong mắt ngược lại còn dâng lên nồng đậm hứng thú, giảo hoạt hỏi: "Quân Nhị thiếu gia rốt cuộc là làm sao vậy? Ngài ngồi trong phòng ta đã mấy ngày rồi, lại không chịu nhìn ta gì hết, ngài có tâm sự gì sao? Không bằng nói cho ta nghe một chút, có lẽ ta có thể giúp ngài gì đó."
Lời như vậy, bốn ngày nay, đã nói không biết bao nhiêu lần. Quân Dật Chi chưa bao giờ để ý đến nàng, bất quá hôm nay không thẳng thừng gạt đi như mấy ngày trước, mà là cúi đầu, gõ cây quạt nhè nhẹ vào lòng bàn tay mình, tựa hồ đang suy tư gì đó, rồi hàm hồ lại chần chờ hỏi, "Ừm...... Ngươi...... Ngươi làm sao biết, nữ tử...... Có...... Có...... Thích...... Thích......"
"Thích cái gì? Muốn hỏi cái gì thì lớn tiếng hỏi ra đi." Đợi một hồi cũng không nghe được phần sau, chỉ có mỗi chữ "thích", Như Yên bắt đầu sốt ruột, có chút hưng phấn hỏi.
Quân Dật Chi không được tự nhiên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không cho Như Yên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ của mình, "Có nam tử thích nàng, nàng có thể thích lại hay không?"
Như Yên vốn có cặp mắt rất lớn, lúc này liền trợn to như chuông đồng, hưng phấn đến độ mồm miệng không rõ, "Thích, thích...... Ngươi thích ai? Ngươi có phải thổ lộ với nàng rồi không?"
Quân Dật Chí buồn bực, người này sao có thể không biết xấu hổ nói thẳng ra như vậy! Đêm đó, hắn đúng là đã thổ lộ với Du Tiểu Vãn. Hắn vốn không phải người ăn nói tùy tiện, nhưng lúc đó vì sợ mẫu phi nói gì đó khiến nàng xa lánh hắn, nên hắn mới nhất thời sốt ruột mở miệng. Vừa nói xong, chính hắn đều thấy hết hồn, lại nhìn lên thấy Du Tiểu Vãn cũng đang ngây người, khuôn mặt nhỏ nhắn còn nhíu mày, hắn lập tức liền làm đào binh, vội vàng trốn đi, rất sợ nghe được từ miệng Du Tiểu Vãn lời mà mình không muốn nghe.
Bất quá, hắn trước khi đi, vẫn bỏ lại một câu, "Ngô thứ phi có chút buồn, nàng nhớ đến thăm."
Đây có thể nói là lời mời hẹn hò. Khinh công của hắn tốt lắm, ra vào Tào phủ không sợ có người phát giác, nhưng rốt cuộc sẽ gây tổn hại cho khuê danh của nữ tử. Nếu có thể đổi thành một nơi khác, hắn có thể quang minh chính đại gặp nàng, lại không sợ bị người bên ngoài phát giác. Quan hệ giữa hắn cùng với Nhiếp Chính Vương và Vương phi đều thập phần thân cận, có thể ra vào hậu hoa viện của phủ Nhiếp Chính Vương một cách tự do. Tuy nói Vương phi mới là hoàng thẩm thật sự của hắn, còn những người như Trương trắc phi, Ngô thứ phi đều không là gì cả, bất quá, nếu hắn muốn nhận làm người nhà, người ngoài cũng không thể nói cái gì.
Cho nên sau ngày sinh nhật của Du Tiểu Vãn, hắn chỉ thiếu sai người ngày đêm canh giữ cửa hông của Tào phủ, chỉ chờ Du Tiểu Vãn ra phủ, hắn liền tìm cớ đến phủ Nhiếp Chính Vương, lại nhân cơ hội ngắm hoa, thuận đường ngang qua chỗ của Ngô thứ phi, "tình cờ" gặp Vãn Nhi.
Đáng tiếc, đợi suốt bốn ngày, Du Tiểu Vãn đều trốn trong Tào phủ. Hắn không tin nàng không nghe hiểu ý của hắn, đã biết rõ ràng như vậy lại còn tránh mặt hắn, chẳng lẽ là...... Một ý tưởng nảy sinh trong đầu làm cho tâm tình Quân Dật Chi rất không tốt, càng không muốn tiếp tục nghĩ theo chiều hướng này, nhưng lại không cản được bản thân suy nghĩ miên man, cứ nghĩ theo hướng đó mãi. Lại thêm mấy ngày nay, hắn cẩn thận nhớ lại mấy lần ít ỏi hai người gặp nhau, tìm mãi cũng không thấy nàng đối đãi với hắn có chỗi đặc biệt nào. Điều này càng khiến hắn cảm thấy bất an, cho nên hắn mới muốn hỏi Như Yên một câu, nữ nhân có thích nam nhân thổ lộ với mình hay không.
Bất quá, hắn lập tức hối hận. Nhớ tới bản chất con người Như Yên ác liệt đến cỡ nào, lại có quan hệ vô cùng thân mật với tên Hàn Thế Chiêu đó, hắn không dám tiếp tục nói, bằng không, về sau khẳng định lại có thêm nhược điểm bị tên tiểu tử Hàn Thế Chiêu kia nắm trong tay.
Như Yên đã bị hắn gợi lên hứng thú, vòng eo uốn éo, đặt mông ngồi xuống cạnh Quân Dật Chi, hắc hắc cười, nhìn hắn chằm chằm, bắt đầu truy vấn: "Rốt cuộc thích ai vậy? Có phải là vị tiểu cô nương lần trước Thế Chiêu nói không? Nghe nói là rất đẹp, còn đàn rất hay nữa. Kể cho người ta nghe một chút đi, không chừng ta có thể giúp ngươi nghĩ ra biện pháp dỗ dành giai nhân đó nha."
"Cút đi!" Quân Dật Chi lười vô nghĩa với Như Yên, vung tay đẩy người này ra xa mình một chút, "Thực thối!"
"Thối? Đây chính là Nam Đàn Hương, một hộp một trăm lượng bạc! Ta phải xông hương tận bốn, năm ngày mới làm cho mùi hương này bám lên trên áo." Như Yên tức giận đứng phắt dậy, liên tục dậm chân, rầm một tiếng mở cửa đi ra....... Đương nhiên, Như Yên cũng không phải thật sự tức giận, mà là đi tìm Hàn Thế Chiêu, cùng hắn thương lượng làm thế nào để bắt Quân Dật Chi khai ra.
Quân Dật Chi rùng mình một cái, bị bộ dáng hờn dỗi của Như Yên làm cho ghê tởm, vội quay đầu nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ, khóe mắt lại luôn lưu ý đầu ngõ, hy vọng có thể nhìn thấy người hầu của Sở Vương phủ đến báo tin. Tâm tư hắn không ngừng chuyển động, hay là mình...... Không nên ngồi chờ như vậy?
Bên trong Tào phủ, Mặc Ngọc Cư, Du Tiểu Vãn đang cầm một quyển sách trong tay, ngồi thẫn thờ hồi lâu, rốt cuộc tỉnh lại, thấy chén trà trên bàn đã cạn, liền vươn ngón trỏ nhẹ nhàng gõ hai tiếng. Vốn nên có người lập tức lại đây thêm trà, nhưng đến lúc nàng đã xem hết một trang sách, chén trà vẫn cạn. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thở dài một tiếng, nơi này có người còn thất thần hơn cả nàng.
Tiếng thở dài lại lớn hơn một chút, rốt cuộc kéo được linh hồn bé nhỏ của Thược Dược trở lại. Thược Dược lắp bắp hỏi: "Tiểu thư làm sao vậy?" Khóe mắt liếc thấy chén trà trên bàn trống không, vội bưng ấm trà lên, sờ tay lên thành bình thử nhiệt độ, cảm thấy lạnh, liền ngượng ngùng cười nói: "Nô tỳ đi đổi bình mới."
Đợi Thược Dược đổi bình trà mới đến, Du Tiểu Vãn cầm chén trà khẽ hớp mấy ngụm. Nàng suy nghĩ một hồi, mới cất tiếng hỏi: "Thược Dược tỷ tỷ mấy ngày nay luôn mất hồn mất vía, có phải là có chuyện gì phiền lòng? Nếu có thì hãy nói cho ta biết, nếu là chuyện mà ta có thể giúp, ta đương nhiên sẽ giúp."
Thược Dược chần chờ hồi lâu, nghĩ đến mình liện tiếp mấy lần vấp phải trắc trở, không bằng cầu biểu tiểu thư...... Nàng bùm một tiếng quỳ xuống, dập đầu quỳ lại ba cái, mới đỏ mặt nói: "Nô tỳ...... Nô tỳ có việc, cầu tiểu thư thành toàn."
"Cứ nói." Du Tiểu Vãn cúi đầu uống trà, xuyên thấu qua làn hơi nước bốc lên quan sát biểu tình của Thược Dược.
Thược Dược quanh co một lúc lâu, mới nói vào chuyện chính, "Nô tỳ muốn đến...... Muốn đến Thuận Ngũ Đường* hầu hạ, cầu biểu tiểu thư thành toàn."
* Thuận Ngũ Đường là chỗ ở của Võ thị và Tào Trung Mẫn
Du Tiểu Vãn cười nhạo nói: "Chuyện an bày người làm việc trong phủ tựa hồ không tới phiên biểu tiểu thư ta xen vào, đừng nói chi là ngươi."
Mặt Thược Dược thoắt một cái trắng bạch, nàng sao có thể không biết việc mình muốn đến hầu hạ ở đâu là không thể tự quyết định. Rồi nàng nghĩ đến, biểu tiểu thư rất được lão thái thái yêu thích, nếu biểu tiểu thư nguyện ý giúp đỡ nàng một phen, hẳn là sẽ không có vấn đề. Nhưng giờ nghe biểu tiểu thư nói lời này, xem ra sẽ không nguyện ý. Nàng vội biểu lộ trung tâm, "Biểu tiểu thư nếu có thể giúp Thược Dược hoàn thành tâm nguyện, Thược Dược nhất định sẽ không quên ân đức của biểu tiểu thư, ngày sau nhất định sẽ báo đáp."
Du Tiểu Vãn thản nhiên nhìn Thược Dược, "Tâm nguyện? Đến hầu hạ ở Thuận Ngũ Đường chính là tâm nguyện của ngươi? Ngươi ngay cả nói thẳng cũng không muốn, ta sao có thể giúp ngươi?"
Thược Dược lần này là thật kinh hoảng, hai mắt nhìn lên sắc mặt của biểu tiểu thư, lại liếc nhìn trái phải, thấy trong phòng chỉ có mình và biểu tiểu thư, mới cắn chặt răng, nhắm mắt nói thẳng: "Thược Dược...... Đúng là có tâm tư không nên có, nhưng, Thược Dược là thật lòng, cầu biểu tiểu thư thành toàn."
Du Tiểu Vãn nhìn chằm chằm vẻ mặt hoảng hốt cơ hồ muốn khóc đi ra của Thược Dược, nhịn không được nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Ngươi có biết vì sao trong khoảng thời gian này, chuyện gì cần đến Thuận Ngũ Đường, ta đều cho ngươi đi?"
Thược Dược cả kinh, tim lập tức đập nhanh hơn, trong lòng dâng lên một cỗ mong đợi khôn kể, im lặng nghe Du Tiểu Vãn nói tiếp, "Kỳ thật ta biết trong lòng ngươi muốn cái gì. Ngươi muốn đến Thuận Ngũ Đường là để hầu hạ Võ phu nhân, nếu Võ phu nhân hài lòng, có lẽ ngày nào đó sẽ ban ngươi cho nam tử mà ngươi muốn phụng dưỡng, đúng không?"
Tuy rằng không nói thẳng tên Tào Trung Mẫn ra, nhưng như vậy cũng không khác mấy. Khuôn mặt Thược Dược tái mét, nguyên lai tâm tư của mình đã sớm bị người khác phát giác. Trong phủ này, nha hoàn muốn phụng dưỡng hai vị thiếu gia, thậm chí là Tước gia, không biết có bao nhiêu người, nhưng không ai dám nói chuyện này ra ngoài. Chủ tử nhìn trúng ngươi là phúc khí, nhưng nếu ngươi muốn phụng dưỡng chủ tử thì chính là vọng tưởng.
Du Tiểu Vãn lắc lắc đầu, "Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác biết. Ta vốn cũng có ý muốn thành toàn cho ngươi, nên mới thường bảo ngươi đến Thuận Ngũ Đường. Ta thấy ngươi mỗi lần đến đều dùng đủ biện pháp để có thể ở lâu thêm một lát. Ngươi hôm nay lại cầu đến ta, vậy hẳn là, đại biểu ca đã cự tuyệt ngươi, đúng không?"
Nàng dùng không phải ngữ khí nghi vấn, mà là khẳng định.
Sắc mặt Thược Dược càng thêm trắng, nàng dùng sức cắn môi, nâng lên khuôn mặt xinh đẹp cầu xin: "Nô tỳ chỉ muốn được ở bên cạnh chăm sóc Mẫn thiếu gia, không có tâm tư gì khác. Mẫn thiếu gia không thích nô tỳ cũng sao, chỉ cần nô tỳ có thể ngày ngày nhìn thấy Mẫn thiếu gia là được."
"Vậy nếu huynh ấy không muốn nhìn thấy ngươi thì sao?" Du Tiểu Vãn nhíu mày, hỏi ra một câu nhẫn tâm khiến khuôn mặt Thược Dược lập tức trắng đến độ không còn chút máu. Thấy vẻ mặt nàng không tin, Du Tiểu Vãn lại thản nhiên nói: "Cuối tháng này, Mẫn biểu ca sau khi kết thúc công việc sẽ tới chỗ ta, bàn giao sổ sách. Ta sẽ giúp ngươi hỏi một câu. Ngươi nên làm gì thì mau làm đi, nếu lại mất hồn mất vía như vậy nữa, ta cũng chỉ có thể trả ngươi lại cho lão thái thái."
Thược Dược kinh hỉ không thôi, liên tục tạ ơn một hồi mới lui xuống.
Vừa qua khỏi buổi trưa, Tào Trung Mẫn liền mang theo sổ sách tháng này đến bàn giao cho Du Tiểu Vãn, ý cười thập phần rạng rỡ, "Tháng này lại tăng gấp đôi so với tháng trước, lợi nhuận của bảy cửa hàng thu được lên đến hai vạn bảy ngàn lượng. "