Du Tiểu Vãn vừa nhấc mắt lên liền có thể nhìn thấy cung nữ kia lén lúc nhìn mình. Nàng khẽ trầm ngâm, miệng cong lên có chút tươi cười, khẽ gật đầu một cái. Cung nữ hân hoan cười lên, quay sang rót trà cho các tiểu thư trong phòng khách một vòng, làm xong liền đi ra cửa, đứng ở cạnh cửa lặng lẽ liếc nhìn Du Tiểu Vãn một cái.

Du Tiểu Vãn buông chén trà, chậm rãi đi thong thả ra ngoài, đi theo sau cung nữ. Lúc quẹo qua hành lang, nàng phát giác nơi này đối diện một bức tường hoa, là chỗ yên tĩnh không người. Du Tiểu Vãn liền dừng chân lại, cười nói: "Thỉnh chờ."

Cung nữ đành phải đứng lại, nhìn trái nhìn phải một hồi mới quay trở lại bên cạnh Du Tiểu Vãn, nhỏ giọng hỏi: "Cô nương làm sao vậy?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh nhã của Du Tiểu Vãn thoáng nhuộm chút đỏ ửng, nói nhỏ: "Hiện tại trong vườn chỉ sợ nhiều người...... Vẫn là chờ đến giờ nghỉ trưa hẵng đi, phiền tỷ tỷ nhắn tin truyền lời giúp ta." Nói xong, cởi một vòng tay bạc trên cổ tay xuống, thuận thế mang vào tay cung nữ, "Còn thỉnh tỷ tỷ hỗ trợ an bài...... cho ta và các vị biểu tỷ biểu muội ở chung một gian, các nàng ngủ trầm."

Quý tộc đều có thói quen ngủ trưa, khi chủ nhà tổ chứa yến hội lớn, luôn có chuẩn bị phòng nghỉ ngơi chuyên môn dành riêng cho khách mời, đương nhiên không có khả năng một người một gian, đều là vài người một gian.

Cung nữ kia cúi đầu nhìn xuống vòng tay trên cổ tay, mới đầu tưởng là bạc, không đáng giá tiền, tinh tế nhìn lại, thấy mặt trên khảm đầy ngọc, trong lòng nhất thời mừng rỡ, vội đáp: "Cứ tin vào nô tỳ....... Vậy, nô tỳ sẽ chờ đến lúc ngủ trưa sẽ lại đến thỉnh tiểu thư."

Du Tiểu Vãn xấu hổ cười, đi vòng trở lại phòng khách. Cung nữ kia mân mê vòng tay, yêu thích không nỡ buông tay, cất lại vào trong áo, cười đến híp cả mắt đi trả lời cho người nhờ vả mình.

Du Tiểu Vãn đợi nàng ta xoay người rời đi, liền ngoắc tay gọi Sơ Tuyết lại đây, "Đuổi theo nàng ta, nhìn xem nàng ta nói chuyện với ai, cẩn thận đừng để bị phát giác."

Sơ Tuyết mặc dù không biết vì sao, vẫn cung kính vâng theo, cẩn thận đi theo xa xa phía sau cung nữ kia, không bao lâu quay lại, nói cung nữ kia đi đến cửa hông, giơ tay ra dấu với một người mặc đồ tùy tùng, sau đó liền quay lại vào trong.

Du Tiểu Vãn lại hỏi, "Có người nào nhìn đến ngươi không? Có hỏi ngươi gì không?"

Sơ Tuyết che miệng cười, "Có một tiểu nha đầu hỏi nô tì, nô tì nói quá mót, đi nhầm đường."

Du Tiểu Vãn nhịn không được nở nụ cười, nha đầu này thật là thông minh. Hôm nay khách đến rất đông, nên quản lý bên trong Lịch Vương phủ không nghiêm lắm. Mỗi vị đương gia chủ mẫu đều dẫn theo một tiểu nha hoàn nhập phủ, vừa vặn Ấn Như xin phép nghỉ, Ấn Xảo bị bệnh, Võ thị đành mượn Sơ Tuyết của Du Tiểu Vãn, nếu không thì thật có chút phiền toái.

"Tìm cơ hội hỏi nha hoàn trong vương phủ một câu, có nơi thanh tĩnh thích hợp một người ngồi yên lặng một chút không, ừm, nói là Tam tiểu thư có chút choáng váng."

Dặn dò một câu, rồi bảo Sơ Tuyết trở về hầu hạ bên cạnh Võ thị, Du Tiểu Vãn quay trở lại phòng khách, chậm rãi suy nghĩ. Trao đổi tin tức ở cửa hông, như vậy tờ giấy này là do bên phía khách nam gửi đến. Ngoại trừ năm kia từng tán gẫu về cầm nghệ với Hàn Thế Chiêu, những lần nàng gặp Hàn Thế Chiêu cũng chỉ là gật đầu chào hỏi một tiếng, không quen thuộc đến mức có thể dùng tên để nhắn tin, đương nhiên không có khả năng là hắn. Vậy thì là ai?

Bỗng nhiên, cảnh tượng mấy tháng trước ở Thu Hải Đường chợt nảy lên trong lòng.

Cố ý muốn đẩy ngã bình phong, chỉ sợ là muốn cho Tĩnh Thịnh thế tử nhận rõ mình là ai, dù sao trong cuộc thi đua ngựa, các nữ tử đều dùng khăn lụa che mặt, hơn nữa khi đó còn có chưa oán cừu, Tĩnh Thịnh thế tử cao cao tại thượng tất nhiên không có tâm tư quan sát Du Tiểu Vãn là nữ tử thế nào. Du Tiểu Vãn dựa theo điểm này tiếp tục chậm rãi suy tư: Nay xem ra, Bình Nam Hầu tính gả Tĩnh Văn quận chúa cho Tiếu Đại Dũng, cũng là rơi vào đường cùng, buộc phải lựa chọn, nếu không lúc này sao lại chưa truyền ra một chút tin vui? Cửa hôn nhân này đối với Tĩnh Văn quận chúa mà nói là rất bất lợi, dù sao một khi gả đi rồi, địa vị của nàng sẽ bị tuột dốc.

Tĩnh Thịnh thế tử khó tránh khỏi ấm ức thay cho muội muội, muốn từ trên người mình tìm chút đền bù, cũng là nhân chi thường tình. Trương Quân Dao thế nên mới biết thời biết thế, nghĩ ra một kế như vậy. Sở dĩ dùng danh nghĩa của Hàn Nhị công tử, sợ là vì ngày ấy tặng cầm, nghĩ là mình và Hàn Nhị công tử có tư tình, dùng danh nghĩa của hắn để ước hẹn, nàng nhất định đến chỗ hẹn. Nói như vậy, Tĩnh Thịnh thế tử nhất định đã trù tính đã lâu, an bài trò hay ở Vọng Tiên Đình.

Chính là, ngày đó Tĩnh Thịnh thế tử rõ ràng nhìn thấy là Nhã Nhi, mà mình mấy tháng lại chưa bao giờ ra khỏi Tào phủ, cung nữ vì sao lại giao tờ giấy này cho mình?

Cũng không thể trách Du Tiểu Vãn nghi hoặc, Tĩnh Thịnh thế tử nếu muốn làm một chút báo thù rửa hận nho nhỏ cho muội muội, mục đích cuối cùng tất nhiên là hủy thanh danh của nàng, làm cho khuê dự của nàng cũng phải lung lay sắp đổ giống như Tĩnh Văn quận chúa. Nếu xem đây là điều kiện tiên quyết, hắn quyết không khả năng tùy ý tìm một cung nữ trong Lịch Vương phủ, tung ra mấy lượng bạc để gửi một tờ giấy, bởi vì chỉ cần manh mối này đã đủ kéo hắn xuống nước.

Tuy rằng nam nhân không giống nữ tử phải chịu nhiều hạn chế của lễ pháp hà khắc, sẽ không vì chút chuyện hẹn hò mà liên luỵ thanh danh, nhưng nàng cũng không phải là người có thể tùy ý cho Tĩnh Thịnh thế tử đạp lên, ít nhiều vẫn có thể cãi lại vài câu vì bản thân, sự tình thế nào cũng có thể lộ ra chút manh mối. Nếu nàng chứng minh được mình bị người ta hãm hại, thanh danh của bản thân tuy rằng khó giữ được, nhưng cũng sẽ lôi ra chuyện của Tĩnh Văn quận chúa. Còn Tĩnh Thịnh thế tử thân là trọng thần của triều đình, lại đi gây khó dễ một nữ tử khuê phòng, chứng tỏ khí lượng và lòng dạ thật sự là quá mức hạn hẹp, hắn thế nào cũng sẽ bị đồng sự trong triều cười nhạo, làm không tốt còn có thể bị Ngự Sử buộc tội, chức quan khó giữ được. Cho nên, Tĩnh Thịnh thế tử tuyệt không mạo hiểm như vậy, cung nữ được hắn phái tới truyền tờ giấy này nhất định là người đã được hắn sớm an bài vào đây.

Vị quản sự ma ma mới vừa rồi tiếp đãi các nàng, chỉ nghe nói các nàng là Tào phủ nội quyến, đã đưa các nàng vào phòng khách, phỏng chừng ngay cả ai là ai cũng chưa biết rõ ràng. Lấy tâm tư tinh mịn của Tĩnh Thịnh thế tử, chuyện quan trọng hàng đầu khẳng định là xác định rõ ràng mục tiêu là ai, sau đó mới có thể bảo cung nữ kia gửi tờ giấy. Hơn nữa vì bảo hộ muội muội, hoặc là vì muốn cho muội muội một kinh hỉ, hắn quyết sẽ không nói cho Tĩnh Văn quận chúa trước khi chuyện xảy ra, cung nữ kia lẽ ra phải nghĩ rằng "Tào Trung Nhã là Du Tiểu Vãn" giống như Tĩnh Thịnh thế tử mới đúng.

Du Tiểu Vãn cẩn thận nhớ lại vẻ mặt của cung nữ kia lúc mới bước vào phòng khách, tựa hồ là đảo mắt quan sát kỹ khuôn mặt từng người một vòng, sau đó mới nhận ra nàng. Không nghi ngờ gì, chắc chắn đã có người cố tiết lộ một chút thông tin trước khi cung nữ này tới tìm nàng. Có thể làm như vậy, chỉ có thể là Trương Quân Dao. Dùng phương pháp gì thì nàng không biết, nhưng nàng luôn mặc quần áo nhạt màu, trên đầu chỉ cài một cây trâm bạc, quả thật rất dễ nhận ra.

Đúng rồi, muốn nhận ra mình, chỉ cần dựa theo miêu tả xiêm y trang sức là được, về phần diện mạo, rất khó có thể miêu tả rõ ràng. Lâm thời phát hiện người không muốn đến, cung nữ kia lại không thể đi tiền viện, chỉ có thể nhờ người chuyển lời nhắn đến cho Tĩnh Thịnh thế tử, nhất định cũng là miêu tả xiêm y trang sức! Du Tiểu Vãn suy nghĩ một phen, nhướn mày nhìn về phía Tào Trung Nhã đang hồ hởi xen lẫn giữa các thiên kim, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

Mấy năm nay, Tào Trung Nhã đã chậm rãi nẩy nở, mặc dù so ra kém dung mạo tuyệt thế của Du Tiểu Vãn và Ngô Lệ Quyên, nhưng bộ dạng thập phần xinh đẹp động lòng người, mặt mày tinh xảo uyển chuyển hàm xúc, so với các tiểu thư khuê các bình thường, phải nói là xuất sắc hơn rất nhiều. Cho nên, mỗi khi nói chuyện với người khác, cái cằm trơn bóng của nàng luôn nâng cao cao, vẻ mặt mang theo một cỗ cao ngạo khó có thể che giấu.

Đang lúc mọi người nói chuyện, ngoài cửa vọng đến một chuỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng. Quản sự ma ma của Lịch Vương phủ dẫn một tiểu thư khuê các chừng 13, 14 tuổi đi vào. Nữ hài mặc một chiếc váy tím nhạt thêu bách điệp tinh xảo, tóc bởi kiểu đọa mã kế*, ngoại trừ cây trâm bạc khảm hình bát tiên quá hải bằng ngọc, trên đầu không còn dùng trang sức nào khác. Nhưng tóc đen trâm bạc, trắng đen đối lập, càng chứng tỏ nàng lệ sắc vô song, dung mạo chấn động.

* Tham khảo xem Đọa mã kế trông ra sao: http://shinandsu96.wordpress.com/ruong-do/mot-so-kieu-toc-thoi-xua-cua-phu-nu-trung-quoc/

Sau lưng nàng, một tiểu nha hoàn xinh đẹp đang tuổi dậy thì quy củ đi theo. Lúc quản sự ma ma mời vị tiểu thư kia ngồi xuống, tiểu nha hoàn đi lên phía trước một bước, lấy đi tấm nệm mềm lót ghế của Lịch Vương phủ, thay bằng tấm nệm gấm đỏ thêu bức cá chơi hoa sen bằng chỉ bạc đang ôm trong người. Thay xong, tiểu nha hoàn mới đỡ tiểu thư nhà mình ngồi xuống ghế, lại quay sang cúi người xin lỗi quản sự ma ma của Lịch Vương phủ: "Tiểu thư nhà nô tì mấy ngày gần đây khó chịu trong người, sợ truyền bệnh cho người khác, mới cố ý mang theo nệm lót ghế, mong ma ma thứ lỗi."

Tiểu nha hoàn này quả nhiên là đi theo vị tiểu thư kia, hơn nữa còn mồm miệng lanh lợi, phong thái đường hoàng hào phóng, không chút thu khém các tiểu thư quan gia bình thường.

Mọi người đều sửng sốt.

Trong nội viện Lịch Vương phủ, bởi vì hôm nay có rất nhiều khách đến, mới cho phép đương gia chủ mẫu của các phủ mang theo một nha hoàn đi vào. Vị tiểu thư này có thể mang theo nha hoàn đi vào, thân phận nhất định cao quý, nhưng vì sao lại đến phòng khách nhỏ này, vì sao không ngồi trong phòng khách lớn cùng các quận chúa, huyện chủ và hương chủ khác?

Một vị tiểu thư thông minh nhanh nhạy, lập tức tiến lên cúi người hành lễ, hô: "Có phải là Hàn tiểu thư của phủ Thừa Tướng?"

Vị tiểu thư ngồi trên ghế vịn tay nha hoàn đứng lên, đỡ lấy vị tiểu thư nọ, đáp lại nửa lễ, "Đúng là tiểu muội, không biết tỷ tỷ là?"

Du Tiểu Vãn giật mình, nguyên lai là Hàn Điềm Nhã, muội muội ruột của Hàn Thế Chiêu, là đệ nhất mỹ nữ của kinh thành năm đó, khó trách bộ dạng nổi bật như thế. Hàn phu nhân bảo hộ nữ nhi vô cùng tốt, xưa nay đều không đưa nàng đến các buổi tụ hội, chỉ khi trong nhà có khách đến chơi, ngẫu nhiên gọi nàng ra bái kiến trưởng bối. Dù là như vậy, tin đồn mỹ mạo của Hàn Điềm Nhã cũng đã truyền khắp kinh thành, dẫn tới vô số danh môn vọng tộc đến phủ cầu hôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play