Vừa nghĩ như vậy, Du Tiểu Vãn liền đem tầm mắt dời sang người Trương Quân Dao, thấy nàng đoan trang ngồi trên tháp, sống lưng thẳng tắp, cả người toát lên khí khái tôn quý uy nghiêm, thật đúng là xem trọng bản thân lắm.

Tâm tư của Tĩnh Văn quận chúa hiện đều dồn ở trên người Du Tiểu Vãn. Nếu hỏi nàng hiện tại hận nhất là ai, vị trí thứ nhất chính là Tiếu Đại Dũng, vị trí thứ hai chính là Du Tiểu Vãn. Tiếu Đại Dũng bởi vì cứu giá có công nên được thăng chức, phụ thân đã nói sau này sẽ đem gả nàng cho Tiếu Đại Dũng. Nàng đã không ít lần làm ầm ĩ với phụ thân nhưng đều không thể thay đổi tâm ý của phụ thân, ngay cả ca ca luôn thương yêu chiều chuộng nàng cũng không giúp nàng, hại nàng đóng cửa lại khóc rống mấy ngày. Hết thảy, đều là do ả Du Tiểu Vãn này làm hại!

Nếu không phải Du Tiểu Vãn cố ý đi tranh thủ tình cảm, được Tấn Vương phi yêu thích, nàng cũng sẽ không lợi dụng cuộc thi đua ngựa để ngáng chân ả, sẽ không ngã ngựa gãy chân, lại càng sẽ không có đủ mọi sự tình phát sinh sau đó!

Tĩnh Văn quận chúa siết chặt khăn tay, ánh mắt oán hận từ đầu đến cuồi đều dán trên mặt Du Tiểu Vãn.

Cho dù là ai bị nhìn chằm chằm kiểu ăn tươi nuốt sống như vậy, không người nào có thể thoải mái trong lòng được. Du Tiểu Vãn vốn không muốn động đến Tĩnh Văn, nhưng tượng đất cũng có ba phần tính tình a? Nàng nhíu mày, nhìn về phía Tĩnh Văn quận chúa, cười như không cười hỏi, "Quận chúa luôn nhìn ta làm cái gì?"

Tĩnh Văn quận chúa tao nhã cười nói: "Mấy tháng không gặp, Du muội muội ngày càng thêm xinh đẹp, nên ta có chút không nỡ nhìn sang chỗ khác."

Du Tiểu Vãn cười nhạt, nói: "Sao bằng quận chúa có khí độ, phàm trần tục sự đều là nhất thời, không để ở trong lòng."

"Ngươi!" Tĩnh Văn quận chúa tức giận đến hai mắt trợn trừng suýt rớt ra ngoài, gắt gao siết chặt khăn tay, chỉ sợ mình không khống chế được liền nhào qua bên kia, như vậy thì thật quá hạ thấp thân phận.

Trương Quân Dao vẫn luôn chú ý tình hình của hai người, trong lòng dần dần có tính toán, xem ra lời đồn đãi kia là thật, Tĩnh Văn quận chúa và Tĩnh Thịnh thế tử đều hận Du Tiểu Vãn.

Mọi người lại hàn huyên một lát, bọn nha hoàn bỗng đi vào thông bẩm: "Miễn thế tôn và Tĩnh Thịnh thế tử muốn lại đây thỉnh an trắc phi."

Trương Quân Dao đang định mở miệng nói chuyện, Du Tiểu Vãn đã đứng lên trước, lễ độ nhỏ giọng nói: "Chúng ta mau tránh mặt sau bình phong thôi."

Lan ma ma liền cười nói: "Kỳ thật không sao, dù gì cũng là thân thích."

Du Tiểu Vãn tươi cười có chút lãnh, "Dù là huynh muội ruột thịt, sau khi tuổi lớn đều phải kiêng dè một ít, ma ma ở trong vương phủ lâu như vậy, chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng không hiểu sao?"

Trương Quân Dao nghe vậy, trong lòng rất tức giận, nhưng Du Tiểu Vãn nói quả thật có lý, đành phải để cho các muội muội ngồi vào sau bình phong. Tĩnh Văn quận chúa thì không cần, nàng vốn là muội muội của Tĩnh Thịnh thế tử, lại cùng Quân Chi Miễn lớn lên, đã gặp mặt nhau vô số lần.

Chỉ trong một lát, nha hoàn liền dẫn Tĩnh Thịnh thế tử và Quân Chi Miễn đi vào. Chờ hai người hành lễ thỉnh an xong, Trương trắc phi liền mời hai người ngồi xuống. Nhũ mẫu ôm tiểu công tử vào cho bọn họ xem, hai người nói vài câu khen tặng khách sáo, liền định cáo từ, dù sao cả hai đều là ngoại nam, không tiện ở lâu.

Tuy rằng ngồi phía sau bình phong, Tào Trung Nhã có thể nhìn ra cảnh bên ngoài xuyên qua khe hở, thấy Quân Chi Miễn anh tuấn phi phàm, trái tim nàng bỗng có chút loạn nhịp, nhưng khi nhìn kỹ lại, người này không tuấn dật như Hàn Thế Chiêu, càng không có vẻ tuyệt thế phong lưu như Quân Dật Chi, rất nhanh loại hắn khỏi danh sách tuyển chọn. Tào Trung Nhã lại quay sang nhìn Tĩnh Thịnh thế tử, khuôn mặt người này nguyên bản thập phần tuấn mỹ, đáng tiếc trên má trái lại có một vết sẹo rất dài, tuy vết sẹo chỉ còn rất nhỏ, nhưng vẫn hằn lên một vết màu hồng nổi bật trên làn da trắng nõn, thoạt nhìn có chút dữ tợn.

Trương Quân Dao ho nhẹ một tiếng, Tào Trung Nhã mới nhớ lại nhiệm vụ của mình, đưa tay định đẩy bình phong, đồng thời lén nháy mắt ra dấu cho Tào Trung Trinh.

Du Tiểu Vãn vốn luôn chú ý hành động của Tào Trung Nhã, làm sao có thể để yên cho nàng đẩy bình phong xuống? Nàng nhanh chóng đá ra hai phát, một phát đá vào ghế của Tào Trung Trinh, Tào Trung Trinh mất thăng bằng, ngã lên người Tào Trung Yến; Phát kia đá vào ghế của Tào Trung Nhã, độ mạnh yếu và phương hướng đều khác cú đá kia, làm Tào Trung Nhã lung lay một cái, bằng một tiếng té trên mặt đất.

Tấm bình phong này vốn chỉ là một tấm bình phong bình thường gồm ba mặt có thể xếp lại. Cú ngã này của Tào Trung Nhã, không nhiều không ít, vừa khéo lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng.

Tĩnh Thịnh thế tử nghe có tiếng động, ánh mắt liền nhìn về hướng bên này, hai mắt nheo lại, đây là Du Tiểu Vãn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play