Chương 15: «Khổ nhục kế» (2)

'Anh không gây chuyện, đầu anh đau thật mà...' Sầm Dung Cần nhìn trái ngó phải tìm kiếm, nhìn thấy ở kệ nhỏ gần bàn trà có một quyển sách dày.

Được, hắn quyết định rồi !

Kéo ghế, Sầm Dung Cần rảo bước đi vào.

'Hoa Lôi, anh thật sự... thật sự sắp không chịu được nữa rồi...'

Nói rồi, hắn dùng sức đập mạnh quyển sách dày kia xuống sàn.

« Oành », tiếng của vật nặng nặng nề đập xuống đất vọng vào điện thoại khiến Hoa Lôi sợ đến nỗi trái tim suýt nữa văng ra ngoài.

'Dung Cần ? Dung Cần ? Sầm Dung Cần !' Cô hốt hoảng gọi liền mấy tiếng.

Chỉ là bệnh cảm thường thôi mà, chắc không phải ngất xỉu thật đấy chứ ? Trời ạ, cô càng lúc càng hoảng.

Điện thoại đầu bên kia chẳng có ai trả lời, giống như Sầm Dung Cần đã ngất đi thật vậy.

Gần như là chạy thục mạng, Hoa Lôi dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi văn phòng, xuống thang máy, chặn một chiếc taxi, trong lòng chỉ có một suy nghĩ làm sao có thể đến chỗ của hắn trong thời gian ngắn nhất.

Cô có thể mặc kệ, cô không ngừng bảo bản thân từ nay về sau mặc kệ hắn...

Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn không làm được.

********

Trong căn phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được hô hấp của chính mình, Sầm Dung Cần lặng lẽ ngồi ở sofa nhưng trái tim thắc thỏm không yên.

Hắn không biết liệu cô có đến hay không.

Nếu như trước đây, khi hắn chưa đuổi cô đi, đối với bản thân hắn cực kỳ có lòng tin là cô sẽ không mặc kệ hắn nhưng giờ, hắn không dám nắm chắc.

Tối hôm qua hắn vẫn còn bệnh, không phải cô vẫn bỏ đi như thường sao ?

Chậm rãi đứng lên nhặt quyển sách bị hắn xem là đạo cụ kia lên, tùy ý ném lên sofa, lúc còn đang suy tính xem tỷ lệ cô đến đây sẽ là bao nhiêu thì bên tai truyền đến tiếng mở cửa sau đó là giọng nói quen thuộc của cô...

'Cám ơn các anh !'

'Hoa tiểu thư, cô có cần chúng tôi giúp gì nữa không ?'

Là tiếng của một bảo vệ của tòa nhà, xem ra hắn phải thay khóa cửa rồi.

Cô nàng này không phải có chìa khóa sao ? Lại còn bảo người tới phá khóa nhà hắn ?

'Tạm thời không còn gì nữa, cám ơn.'

Có tiếng cửa đóng rồi tiếng bước chân gấp gáp đi về hướng phòng ngủ khiến Sầm Dung Cần không kịp suy nghĩ gì thêm, chỉ đành thuận thế từ sofa đứng lên, trực tiếp nằm xuống đất, nhắm mắt lại.

Hắn đương nhiên không quên, trước khi cô trở về, trạng thái nên có của hắn chính là « ngất xỉu », vì vậy chỉ có thể tiếp tục diễn !

Dù sao, bất kể cô có việc gì, hôm nay cô phải lưu lại chỗ này, không được đi đâu !

'Dung Cần, Sầm Dung Cần...'

Cửa phòng ngủ vừa mở ra thì đã vọng đến tiếng kêu sốt ruột của Hoa Lôi và tiếng bước chân vội vã chạy thẳng về phía hắn đang nằm.

Cô quỳ xuống, dùng hết sức bình sinh nâng nửa thân trên của hắn lên, bàn tay nhỏ không ngừng vỗ nhẹ vào mặt người đàn ông, 'Dung Cần, tỉnh, tỉnh lại...'

Một lát sau, Sầm Dung Cần như bừng tỉnh từ trong giấc ngủ, tiếp tục giả vờ đáng thương, 'Không phải em đang làm việc sao ? Sao lại quay về...'

Hắn đã từng thực sự cho rằng cô sẽ không quay lại, mặc kệ hắn.

'Sao đột nhiên lại ngất xỉu ? Anh đứng lên được không ? Em đưa anh đi khám ?' Hoa Lôi lườm người đàn ông sắc mặt đúng là có chút tái nhợt một cái, giờ là lúc nào rồi mà còn nói những lời này ?

'Anh không sao, nằm nghỉ một lát là được.' Khám bác sĩ làm gì ? Đi khám không phải tự vạch trần sao ? Cho dù không bị vạch trần hắn cũng không cần khám. Tối qua không đuổi bác sĩ Lục ra ngoài là đã nể mặt anh hai lắm rồi.

'Nhưng mà...' Hoa Lôi vẫn không yên tâm, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại.

'Nếu em không yên tâm, vậy thì ở lại chăm sóc anh là được.' Cần thiếu gia đề nghị một cách rất « khách quan ».

'...'

Có phải tối qua hắn sốt cao quá, vừa nãy lại bị ngã xuống đất nên IQ hạ thấp rồi chăng ? Bằng không tại sao vị Cần thiếu gia thường ngày kiêu ngạo là thế giờ lại nói ra những lời này ?

Sau khi hắn tỏ thái độ ghét bỏ cô sau chuyện kia, vốn cô thật sự không muốn dây dưa gì với hắn nữa, ai ngờ hắn lại dùng cách này để trói buộc cô.

Nhìn vẻ trầm tư không nói của cô, Sầm Dung Cần tưởng cô không chịu ở lại, sắc mặt lập tức u ám mấy phần.

Rất kỳ lạ, trong lòng lại dâng lên một cảm giác hoang mang, hoảng hốt, vừa giận, vừa sốt ruột, vừa buồn bực...

'Thôi, nếu em không muốn ở lại thì cũng chẳng sao cả.' Sầm Dung Cần nói với giọng như hờn dỗi, 'Cửa ở đằng kia, đi nhớ đóng lại.'

Vùng dậy, đẩy cô ra, hắn lúc này chỉ muốn rời khỏi nơi có cô, mau chóng hiểu rõ thứ cảm xúc kỳ lạ khó hiểu đang chặn trong lồng ngực mình là gì.

Nhưng có lẽ là do sức quá mạnh, bước chân loạng choạng ngược lại càng giống như đứng không vững vậy.

'Cẩn thận !' Hoa Lôi sốt ruột bước đến đưa tay đỡ hắn, 'Em cũng đâu có nói sẽ không ở lại, anh chậm một chút có được hay không...'

Chỉ một câu nói lại dễ dàng xoa dịu hắn.

'Thật sao ?' Sầm Dung Cần ngờ vực nhìn cô, lần đầu tiên hắn lại bởi vì cô chịu ở lại bên cạnh mình mà cảm động.

'Không phải em đang ở đây sao ? Anh vào giường nghỉ một lát đi, miễn cho lát nữa lại ngất xỉu, em đỡ không nổi đâu.'

'Ờ.' Hắn đáp khẽ một tiếng, chủ động đưa tay, có chút lúng túng lại như không có chuyện gì khoác lên vai cô, gần như tựa một nửa trọng lượng của mình lên người cô, phóng túng hưởng thụ cảm giác mềm mại ấm áp, hoàn toàn không có ý định dời người ra.

Cô vẫn quay về, thật tốt quá !

Vậy có phải trong lòng cô, hắn vẫn còn chiếm giữ một vị trí quan trọng không ?

Cũng giống như tối hôm đó, khi cô nằm dưới thân hắn, nói với người đang bị bỏ thuốc là hắn câu nói kia : 'Vì anh, em tình nguyện !'

Nghĩ đến đây, một cảm giác đắc ý kỳ lạ dâng tràn trong lồng ngực, ngay cả hắn cũng không biết bản thân đắc ý vì cái gì.

Chậm rãi, hai người từ phòng khách đi về phòng ngủ, cô đỡ hắn nằm xuống giường, còn chu đáo giúp hắn dém chăn.

Đột nhiên, người đàn ông nãy giờ im lặng chợt lên tiếng, 'Lên đây.'

'Làm gì ?' Đang xoay người định đi rót cho hắn ly nước, nghe vậy Hoa Lôi khó hiểu hỏi lại, không biết cô bảo hắn lên giường làm gì.

'Lên nằm.' Sầm Dung Cần nói với giọng hời hợt, mời người ta lên giường nằm mà cứ thản nhiên như đang bàn chuyện thời tiết vậy.

Quả nhiên đầu óc bị sốt đến hỏng rồi ! Trước đây lần nào trèo lên giường mà không bị miệng lưỡi sắc bén của hắn độc hại một hồi chứ ? Hôm nay lại chủ động mời cô lên giường ?!!

'Em đi rót nước.' Hoa Lôi thực sự coi như hắn bị khùng rồi.

Cô xoay người đang định đi thì trên cổ tay chợt có thêm một bàn tay.

'Anh không khát.' Không hiểu sao Sầm Dung Cần đặc biệt không muốn nhìn bóng dáng cô xoay người rời đi, một mực kéo tay không cho cô đi.

Trước đây người luôn bám riết theo là cô, giờ sao lại tránh hắn như tránh rắn rết vậy ?

'Vậy em đi nấu cháo cho anh.'

'Anh không đói.'

'Không phải vừa nãy trong điện thoại anh nói đói bụng muốn ăn cháo sao ?'

Sầm Dung Cần chăm chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ ngạc nhiên của Hoa Lôi, đôi mắt đen kịt hơi híp lại, có chút không được tự nhiên rũ xuống, bàn tay đang kéo cổ tay cô cũng dần nới lỏng.

'Anh chóng mặt, không nhớ rõ.'

Dù sao cũng diễn nãy giờ rồi, diễn thêm chút nữa có sao đâu.

'Chóng mặt thì an phận chút đi. Em đi nấu cháo, có cần gì thì gọi.'

Nói rồi Hoa Lôi xoay người bước ra.

*****

Sầm Dung Cần nằm trên giường, cõi lòng trống trải bởi vì sự trở lại của cô mà như được lấp đầy.

Cô gái này giống như một loại thuốc độc mãn tính vậy, trong lúc bất tri bất giác, từng chút từng chút xâm nhập vào cơ thể hắn, khiến hắn lúc không có cô bên cạnh gần như luống cuống không biết làm sao.

Anh hai nói không sai, có lúc cảm giác cũng sẽ gạt người.

Hắn cho rằng đời này sẽ ôm phần tình cảm vô vọng kia một mình sống qua ngày nhưng cô lại dùng cách khiến hắn trở tay không kịp mà xông vào cuộc sống của hắn, thao túng cảm xúc của hắn, đây là điều mà trước giờ hắn chưa từng nghĩ đến.

Nhưng không thể không thừa nhận, đối với cô, thực ra hắn không hẳn là chán ghét, ngược lại, hắn đã quen căn nhà này có bóng dáng cô, có tiếng nói tiếng cười của cô, có mùi hương của cô.

Sự kiêu ngạo của hắn đến cuối cùng lại không thể chống cự lại thói quen.

Hoa Lôi nấu xong một nồi cháo thơm lừng, nhanh nhẹn múc ra một chén đang định mang vào trong phòng thì lại thấy hắn đã khoanh tay tay trước ngực đứng tựa vào cửa bếp tự bao giờ, đôi mắt đen thẳm như có điều suy nghĩ đăm đắm nhìn cô khiến cô giật nảy mình, suýt nữa thì chén cháo tuột khỏi tay.

Không phải nói chóng mặt sao ? Sao còn không chịu ngoan ngoãn nằm trên giường chứ ?

****

Hoa Lôi nhìn người đàn ông đang tao nhã ăn cháo kia, có chút rối rắm nhưng cuối cùng vẫn nói, 'Anh có muốn dọn về nhà họ Sầm không ?'

Như vậy sẽ có người chăm sóc hắn, nếu như chuyện ngất xỉu vừa nãy xảy ra lần nữa mà cô quay về không kịp thì làm thế nào ?

'Để làm gì ?' Đang ăn ngon, Cần thiếu gia chẳng buồn ngẩng đầu lên.

'Trong nhà nhiều người, có thể chăm sóc anh.'

'Không cần.'

'...'

Không cần ? Vậy vừa nãy ai gọi điện thoại cho cô bảo không khỏe, bảo đói bụng ? Còn bị ngất không ai lo ?

'Anh ăn no rồi, rất mệt, muốn ngủ một lát, em vào đây.' Sầm Dung Cần đặt chiếc muỗng trên tay xuống, kéo khăn ăn lau miệng rồi đứng lên.

'Vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, em còn phải đến công ty.'

Nghe vậy, vẻ mặt vốn xem như vui vẻ của hắn chợt sa sầm xuống, tiến lên hai bước túm cánh tay cô lại, 'Ai nói em có thể đi ?'

Rõ ràng vừa nãy còn nói sẽ không đi!

Hắn kéo tay cô, không nói không rằng đi về phía phòng ngủ.

'Dung Cần, Sầm Dung Cần...'

Cô giãy không ra khỏi tay hắn, chỉ đành để mặc hắn kéo về phòng.

Đây nào giống người vừa nãy mới nói mình không khỏe, lại còn ngất xỉu đâu chứ ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play