Chương 298: Kinh hỉ trong tuần trăng mật (4)
9 giờ tối
Sầm Chí Quyền bê khay thức ăn lên phòng ngủ, cô gái trên giường vẫn đang ngủ say, gương mặt nhỏ phiếm hồng nhìn thật động lòng người.
Vừa nãy bên bờ biển, sau cơn kích tình, cô mệt đến ngất đi, hắn ôm cô lên bờ, lấy khăn bọc cô lại ôm về biệt thự, lại cẩn thận tắm cho cô, gội đầu, sấy tóc, suốt cả quá trình cô vẫn ngủ mê man. Sau khi được nằm trên chiếc giường thoải mái thì càng ngủ say hơn.
Hắn đặt khay xuống tủ đầu giường rồi ngồi xuống, chăm chú nhìn gương mặt điềm tĩnh trong giấc ngủ của cô không nỡ rời mắt.
Mấy ngày nay, hình như bọn họ chơi quá high rồi thì phải?
Trước đây thể lực của cô có kém đến mấy cũng chưa làm xong thì đã ngất đi, hơn nữa còn ngủ lâu như vậy chưa tỉnh?
Có lẽ hắn nên tiết chế một chút, để cô nghỉ ngơi vài ngày, bằng không làm cô mệt, người đau lòng vẫn là chính mình.
Cho dù suốt kỳ nghỉ lễ thật sự trải qua ở trên giường đối với hắn cũng chẳng sao nhưng cô nàng này không phải suốt ngày vẫn mơ ước được đi chơi sao?
Tranh thủ lúc có thời gian này, có thể đưa cô đi một chút.
Chỉ cần cô nàng này an phận một chút đừng trêu chọc hắn, bằng vào sức tự chủ siêu cường của mình, để cô nghỉ vài ngày cũng không thành vấn đề.
Lúc Quan Mẫn Mẫn tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy Sầm Chí Quyền đang ngồi bên cạnh chờ mình.
Thấy cô thức dậy, hắn cúi xuống hôn phớt cô một cái, 'Dậy rồi? Muốn ăn gì?'
Cô ngồi dậy ôm lấy eo hắn, dụi dụi vào ngực hắn, lắc đầu, bộ dạng hệt như một chú thỏ đáng yêu.
'Sao vậy?' Sầm Chí Quyền ngồi thẳng hơn để cô tựa vào ngực mình, vòng tay ôm lấy cô.
Quan Mẫn Mẫn lại lắc đầu, 'Chỉ muốn ôm anh chút thôi.'
'Được, để em ôm cho đã.' Cô nàng đột nhiên trở nên nũng nịu thế này khiến hắn có chút bất ngờ, có điều, cảm giác này không tệ chút nào, rất hưởng thụ.
'Anh xấu quá!' Cô chu môi kể tội, gương mặt bất chợt nóng lên.
Sầm tiên sinh nhất thời hiểu ra, mỉm cười trêu, 'Có phải đang trách anh ở trong biển làm vậy với em?'
Gương mặt cô càng nóng hơn, hết huých lại cắn, cuối cùng, cả người ngồi hẳn trên đùi hắn.
Sầm Chí Quyền hưởng thụ sự thân mật này cực kỳ, mặc cô đánh mặc cô cắn, 'Vừa nãy không thích sao?'
Cô sửng sốt một chút, gương mặt nhỏ càng nóng hơn, đỏ rực...
Sầm tiên sinh ghé sát bên tai cô, giọng tà tứ, 'Thích ở trong biển hơn? Hay ở trong phòng? Trên sofa? Trên sàn? Sầm phu nhân, nói anh nghe em thích nhất chỗ nào? Chúng ta có thể thử từng chỗ một...'
'Sầm tiên sinh...' Sầm phu nhân mặt đỏ ửng phản công, '...chúng ta còn một chỗ chưa thử...'
'Chỗ nào?' Không nhất định phải hôm nay nhưng hắn chắc chắn sẽ cùng cô trải nghiệm.
'Bàn ăn...' Sầm phu nhân cười khúc khích.
'Cho nên, ý của Sầm phu nhân là, giờ chúng ta có thể xuống nhà dùng bữa?' Sầm tiên sinh ngồi dậy, thuận thế ôm cô gái đang ngồi trong lòng mình lên, đi ra khỏi phòng.
Quan Mẫn Mẫn ngoan ngoãn rúc trong ngực hắn, hai tay vòng qua cổ hắn thì thầm, 'Nói đùa với anh thôi, em mệt lắm!'
'Không phải muốn thử trên bàn ăn sao?' Trêu cô một chút thôi, cô tưởng là thật sao?
'Ngày mai thử sau, được không?' Cô nũng nịu xin tha.
'Ngày mai có kế hoạch của ngày mai.' Sầm tiên sinh nói đầy ẩn ý.
'Là gì vậy?' Sầm phu nhân lập tức hào hứng trở lại dù rằng đã mệt mỏi không chịu nổi.
'Ngày mai dẫn em đi thám hiểm đảo, hài lòng chưa?'
'Trên đảo có gì hay sao?' Nghe vậy, mắt Sầm phu nhân lập tức sáng lên.
Từ sau hôn lễ tới giờ cô vẫn chưa có cơ hội đi tham quan hòn đảo xinh đẹp này.
'Em muốn chơi gì?' Sầm tiên sinh đưa tay véo mũi cô.
'Dã chiến?'
Sầm tiên sinh, '...'
Vừa nãy không phải nói rất mệt sao? Sao trong chớp mắt đã tràn đầy sinh lực rồi?
'Anh không muốn sao?' Sầm phu nhân ghé mặt sát lại, 'Em có xem một bộ phim, nam chính đưa nữ chính ra ngoài dã ngoại, sau đó lạc đường, sau đó nữa, trong khu rừng um tùm, lấy trời làm màn, lấy đất làm chiếu...'
'Vậy hang núi có muốn thử không?'
Thấy Sầm phu nhân đắm chìm trong cảnh phim, Sầm tiên sinh phụ họa theo.
'Hang núi? Trên đảo có hang núi sao? Vậy em muốn đi chơi cho biết!'
Sầm tiên sinh nhìn Sầm phu nhân, xem tinh thần phấn chấn thế kia, không bằng để hắn thử trước.
Chỉ có điều, Sầm tiên sinh càng thử càng nghiện!
Ngày hôm sau lúc người làm qua dọn dẹp, nhìn bàn ăn đầy tàn tích kia mà không khỏi cảm thán không thôi, nam nữ chủ nhân của họ có phải chơi lớn quá rồi không?
****
Tuần trăng mật cứ thế trôi qua, một ngày ngủ rồi ăn, ăn rồi ngủ, đương nhiên không thể thiếu một vài vận động trên giường nào đó.
Chỉ có điều, nhìn ánh trăng bàng bạc bên ngoài, Quan Mẫn Mẫn đột nhiên cảm thấy đêm đẹp như vậy nếu chỉ để ngủ thì quá lãng phí...
'Ông xã...' Nghe tiếng bước chân sau lưng, Quan Mẫn Mẫn quay đầu lại gọi một tiếng.
Sầm Chí Quyền bước đến kéo cô vào lòng, 'Còn chưa ngủ?'
'Anh xem...' Sầm phu nhân chỉ tay ra ngoài cửa sổ.
'Muốn lên mặt trăng chơi?' Suy nghĩ của Sầm tiên sinh luôn rất thực tế.
'Đêm đẹp như vậy, không làm chút chuyện lãng mạn có phải lãng phí lắm không?'
'Ừm, chẳng hạn như?'
Cô muốn làm điều gì lãng mạn?
'Chẳng hạn như, chúng ta ra bãi biển đốt pháo hoa?'
'Anh tưởng em nói muốn ở dưới trăng cùng anh triền miên gì đó...'
'Làm gì có, em muốn đi đốt pháo hoa, được không?' Cô lắc lắc cánh tay hắn làm nũng.
Buổi biểu diễn pháo hoa hôm đám cưới nghe nói rất đặc sắc nhưng cô không thưởng thức được bao nhiêu.
Giờ hai người đốt pháo hoa xem ra cũng không tệ.
'Không đốt pháo hoa, dẫn em đến một chỗ.' Thấy cô rất có tinh thần, Sầm tiên sinh nắm tay cô kéo ra ngoài.
'Đi đâu vậy?'
'Thay quần áo.' Sầm Chí Quyền kéo cô vào phòng tay áo, chọn một chiếc quần và áo thun trắng đưa cho cô.
'Không phải anh không thích em mặc quần sao?' Cô nghịch ngợm hỏi.
'Buổi tối muỗi nhiều lắm, chắc em cũng không muốn ngày mai da đều nổi mẩn đấy chứ?' Hắn gõ nhẹ trán cô.
'Vậy anh thay cho em.' Cô giống như ăn vạ, nói.
Được thôi, giúp cô thay đồ cũng không phải là lần đầu tiên.
Hai người nắm tay nhau đi trên bãi cỏ, dưới ánh trăng, bóng của hai người kéo dài, như phủ một vầng sáng bàng bạc, đẹp và lãng mạn đến cô vùng.
Quan Mẫn Mẫn không kìm lòng được hít sâu một hơi, cảm thụ không khí trong lành của đêm, bước chân như nhẹ hẫng đi, cuối cùng rũ tay hắn ra, chạy tung tăng trên bãi cỏ.
Không ngờ hòn đảo này có bãi cỏ lớn như vậy, nếu như có tiểu Quan tiên sinh của cô ở đây, hai mẹ con có thể dẫn theo con Xù và một đám Xù con cùng nhau tản bộ, nghĩ thôi đã thấy thích rồi.
Chạy một lúc, có hơi mệt, cô ngừng lại quay nhìn về phía sau...
... người đàn ông áo sơ mi màu xám cùng chiếc quần jeans đơn giản đang giẫm lên ánh sáng bàng bạc, chậm rãi bước về phía cô...
'Anh để em chạy bộ thật sao?' Thấy hắn đi đến gần, cô ngẩng lên hỏi.
'Chạy vui không?' Trán cô bởi vì đợt vận động nhỏ vừa rồi mà tươm ra một tầng mồ hôi mỏng, hắn lấy khăn tay ra, tỉ mỉ giúp cô lau khô.
'Vui chứ.'
'Vậy để em vui thêm chút nữa.' Sầm Chí Quyền cất khăn, nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước.
'Rốt cuộc đi đâu vậy?'
'Sắp tới rồi.'
Năm phút sau, họ tới một chuồng ngựa.
'Anh... ý anh là cưỡi ngựa sao?'
Cô kinh ngạc nhìn mấy chú ngựa cao lớn đang thở phì phì trong chuồng.
Thực ra cô muốn cưỡi ngựa lâu lắm rồi, chỉ là không có cơ hội thôi nhưng giờ lúc đứng trước chúng, cô vẫn rất khẩn trương.
'Có muốn thử không?'
'Nhưng em không biết cưỡi ngựa!'
'Yên tâm, anh dạy em.' Hắn bình tĩnh dắt ra chú ngựa đen riêng của mình, thành thục lắp yên cương sau đó dẫn nó ra đến bãi cỏ.
'Qua đây!' Hắn nhảy lên ngựa trước sau đó đưa tay về phía cô định kéo lên.
Quan Mẫn Mẫn lắc đầu, sợ hãi lùi về sau mấy bước, 'Em không lên đâu, em đứng bên cạnh nhìn là được rồi. Em sợ...'
Tuy rằng rất muốn thử nhưng nhìn chú ngựa cao to trước mặt, cô vẫn không dám.
'Ngốc ạ, có anh ở đây sợ cái gì, qua đây!' Hắn lần nữa ngoắc tay về phía cô.
Khó được có chuyện nào khiến cô khẩn trương đến vậy.
'Đó là vì...vì...' Bởi vì cô không nghĩ là ngựa sẽ cao lớn đến mức này.
'Lên đây!' Hắn khom người dùng sức, bất thình lình kéo cô lên ngựa, an ổn ngồi phía trước mình.
'A!' Cô nhịn không được thất thanh kêu một tiếng, sợ hãi bấu chặt lấy tay hắn.
'Thả lỏng một chút, cưỡi ngựa không đáng sợ như em nghĩ đâu, em chỉ cần từ từ tập cho quen với động tác của nó, phối hợp với bước chân của nó, hai tay ghìm nhẹ dây cương để khống chế phương hướng và tốc độ là được rồi...'
Hắn đơn giản giải thích một chút kỹ thuật cưỡi ngựa rồi đặt dây cương trong tay vào tay cô, 'Em thử đi.'
Quan Mẫn Mẫn có chút khiếp sợ cầm lấy dây cương, cẩn thận làm theo từng bước hắn chỉ để điều khiển chú ngựa.
Hắn cúi đầu kề sát tai cô dặn, 'Giờ thúc nhẹ yên cương để nó chậm rãi tăng tốc.
'Ừm...' Cô chăm chú giữ chặt dây cương trong tay làm theo sự hướng dẫn của hắn, đến khi cô quen với tốc độ chạy của chút ngựa thì lại học cách điều khiển nó chạy quanh bãi cỏ một vòng, lúc này tâm tình mới thả lỏng một chút, vui vẻ quay sang nhìn hắn, có chút kích động cười.
'Em làm được rồi, làm được rồi! Em biết cưỡi ngựa rồi!' Cô khó giấu được niềm vui nhìn hắn hớn hở nói.
Nhìn nụ cười sáng lạn của cô, lòng Sầm Chí Quyền chớp mắt dâng tràn một cảm giác mềm mại khó mà diễn tả bằng lời, như một dòng nước ấm lướt qua đầu quả tim...
Kìm lòng không được cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô...