Chương 295: Kinh hỉ trong tuần trăng mật (1)
Những thanh niên nam nữ thích náo nhiệt đều chạy ra góp phần náo nhiệt, vừa thưởng thức pháo hoa vừa thưởng thức rượu ngon, còn gì bằng!
Quan Mẫn Mẫn cũng kéo hắn hòa vào đám đông, xem xong màn biểu diễn pháo hoa, Sầm Chí Quyền kéo cô dâu nhỏ của mình đi gặp những bạn hợp tác làm ăn của mình --- Bách Thiếu Khuynh, Tống Cẩn Hành, những người vừa mới tới đảo chiều nay.
Bận rộn suốt một ngày, Quan Mẫn Mẫn có chút mệt, chỉ chào hỏi vài câu rồi xin phép về phòng nghỉ ngơi còn Sầm Chí Quyền lại bị kéo lại uống rượu, đợi đến khi đám người kia chịu thả hắn về phòng thì đã quá nửa đêm.
Mang theo chút hơi men, hắn đẩy cửa phòng.
Trong phòng được chiếu sáng bằng những ngọn đèn vàng treo tường ấm áp, trên giường, một bóng người mảnh mảnh đang ngủ.
Sầm Chí Quyền kéo cà vạt ra, đi qua, kéo lớp màn voan mỏng, gần như nín thở nhìn cô gái đang chìm trong giấc ngủ yên bình kia.
Trên người cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đỏ, lớp vải mềm mại dán sát lên người cô như một lớp da thứ hai, đôi chân thon dài trắng nõn như ẩn như hiện sau lớp vải đỏ...
Sầm Chí Quyền tùy tay ném chiếc cà vạt xuống đất, cúi đầu ngậm lấy môi cô...
Hắn vừa hôn vừa cởi nút chiếc áo vest ra, tùy ý ném đi, lại cởi thêm hai nút của chiếc áo sơ mi...
Hai người triền miên hôn hồi lâu, cô rốt cuộc mở mắt, đáy mắt như phủ một màn sương mù nhìn hắn...
Bàn tay to của người đàn ông nâng cằm cô lên, giọng khàn khàn, 'Nếu sớm biết em mặc thế này đợi anh, anh đã lên từ lâu rồi!'
Cái đám quỷ kia, người nào người nấy tìm cách chuốc say hắn, cũng may tửu lượng của hắn cũng không tệ bằng không tối nay đã lỡ mất bao nhiêu điều tốt đẹp rồi.
Cô vòng tay qua cổ hắn, nhỏ giọng nói, 'Giờ cũng không muộn!'
Sầm Chí Quyền cười cười, đột nhiên bế bổng cô lên đi về phía phòng tắm, 'Đi, chúng ta cùng ngâm bồn!'
Quan Mẫn Mẫn ôm cổ hắn, bĩu môi, 'Đáng ghét, anh rốt cuộc uống bao nhiêu rượu vậy?'
Sầm Chí Quyền cúi đầu hôn cô, 'Có uống nhiều hơn nữa cũng đủ sức hầu hạ em!'
Đến phòng tắm, hắn mở nước nóng sau đó mở hết đèn trong phòng tắm lên...
Dưới ánh đèn sáng trưng, cô mặc như vậy quả thực khiến cho bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ kích tình dâng trào.
Sầm Chí Quyền cúi đầu, ánh mắt nóng rực nhìn cô dâu mê người của mình, giọng khàn đến không thành lời, 'Bảo bối, ai tặng em chiếc áo này?'
Quan Mẫn Mẫn lưng tựa vào vách tường lạnh lẽo, giọng cũng run run, 'Chị Giai Di, chị bảo tối nay phải làm anh mệt chết!'
Sầm Chí Quyền khựng lại một giây, không ngờ lại là Sầm Giai Di, cô nàng này cũng lắm chiêu trò thật, sau này Hứa phó tổng chắc sẽ đau đầu lắm đây.
'Em mặc như vậy, là cố tình để anh đêm nay không ngủ sao?' Hắn ngẩng lên, tay véo nhẹ cằm cô, 'Sầm phu nhân, em nói xem phải làm sao đây? Rốt cuộc có cần ngủ hay không?'
Quan Mẫn Mẫn ngọt ngào hừ một tiếng, 'Tối nay là đêm tân hôn nha, Sầm tiên sinh, đi ngủ có phải lãng phí quá rồi không?'
Người đàn ông cắn đôi môi mềm của cô, 'Ý của Sầm phu nhân là chúng ta chơi đến trời sáng phải không?'
Đôi chân thon thả chủ động vòng qua eo hắn, ngón tay vẽ loạn lên lồng ngực rắn rỏi, 'Sầm tiên sinh, có thể chơi tới trời sáng hay không phải xem thể lực của anh có được hay không nha.'
Đây quả là một sự khiêu khích trắng trợn!
'Sầm phu nhân, em xác định thể lực của mình có thể chống đỡ nổi?'
'Có gì mà không được?' Sầm phu nhân một vẻ không biết trời cao đất dày đáp.
Đương nhiên không có gì không thể!
Tối hôm nay đã xác định là một đêm kích tình dào dạt.
****
Lúc hai vợ chồng mới cười hưởng thụ đêm tân hôn lãng mạn của mình, những khách mời khác trên đảo tụm năm tụm ba trên bãi biển uống rượu, trò chuyện.
Làm phù dâu cả một ngày thực ra Trang Lâm đã mệt lắm rồi nhưng cái mệt của cô không phải bởi vì chuyện phải làm quá nhiều khiến thân thể không chịu nổi mà là trạng thái khẩn trương của bản thân.
Ai bảo hôm nay cô với Quan Dĩ Thần vô duyên vô cớ lại trở thành cặp phù dâu phù rể đẹp đôi nhất chứ?
Bộ dạng lạnh lùng xa cách đó của Quan Dĩ Thần khiến những cô gái khác trong nhóm phù dâu không dám tiếp cận chút nào mà những người trong nhóm phù rể cũng không có ai dám đối với Quan tổng tài hô to gọi nhỏ, cho nên suốt một ngày, bất kể làm gì cô phù dâu là cô đều phải đi cùng hắn.
Tuy hắn không có hành động gì quá phận nhưng đi suốt một ngày bên cạnh hắn, áp lực thật sự quá lớn, nhất là khi ánh mắt kia cứ luôn rơi trên người cô khiến cô cứ mỗi lúc vô tình ngẩng lên, ánh mắt cùng ánh mắt của hắn giao triền thì luôn phải bối rối dời mắt đi.
Suốt một ngày như vậy, thần kinh cô luôn trong trạng thái căng thẳng.
Khi cô dâu chú rể đã vào động phòng, cô không theo chân những phù dâu, phù rể khác ra bãi biển tiếp tục uống rượu mà cởi đôi giày cao gót đã mang suốt một ngày ra, theo bảng chỉ dẫn men theo con đường mòn đi về phía căn nhà gỗ nhỏ gần biệt thự chính.
Buổi tối trên đảo gió rất lớn, gió thổi tung làn váy dài của cô.
Trang Lâm đi rất chậm bởi vì chân trần đạp lên những hòn sỏi nhỏ trên đường khiến cô hơi khó chịu nhưng đã mang giày cao gót suốt một ngày, chân đã đau lắm rồi nên cô vẫn quyết định chân trần chầm chậm đi tiếp.
Không biết người kia đi đâu rồi!
Nghĩ tới đây, bước chân thoáng khựng lại, nhìn xuống bó hoa mà hôm nay dù cô đã cố tình tránh xa khỏi đám đông rồi vẫn bị Quan Mẫn Mẫn ném trúng, giờ đang ôm trong tay, nhớ tới lúc cô theo bản năng đón lấy bó hoa, người đàn ông bên cạnh cô dùng ánh mắt và vẻ mặt ý vị nhìn mình, trong lòng tràn ngập cảm giác bối rối như tơ vò.
Haizz!
Thật sâu thở dài một hơi, cô chậm rãi bước tiếp, căn nhà nhỏ được phân cho cô đã ở trước mặt. Khi đẩy cánh cửa gỗ kia ra, nhìn gian phòng được bày trí cực tao nhã và phong cách, tâm tình bất chợt nhẹ nhàng hơn hẳn.
Đặt đôi giày vào tủ giày ngoài cửa, cô đạp chân trần trên chiếc thảm mềm mại, tò mò quan sát căn nhà gỗ nhỏ một lượt rồi mới ngồi xuống sofa, lúc này mới nhớ đến bó hoa trên tay.
Cúi đầu nhìn xuống bó hoa màu hồng phấn ngọt ngào ấy, từng đóa hoa đều xinh đẹp và đáng yêu như nụ cười của cô dâu hôm nay.
Nghe nói những cô gái chưa chồng nếu trong hôn lễ nhận được bó hoa của cô dâu thì sẽ là người tiếp theo tìm được một nửa của mình, trở thành một cô dâu hạnh phúc.
Liệu cô có cơ hội đó không?
Đối với tình cảm, cho dù trước giờ không có quá nhiều chờ mong nhưng giờ phút này, trong lòng lại không khỏi có chút mơ tưởng xa xôi.
Nhưng hôn lễ thì cô không dám nghĩ.
Còn đang suy nghĩ miên man thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ.
Muộn như vậy rồi còn có ai đến tìm cô? Hoàn hồn lại, đặt bó hoa xuống, Trang Lâm bước ra mở cửa.
'Anh ấy sao vậy?'
Vừa mở cửa đã thấy Sầm Chí Tề đang dìu Quan Dĩ Thần chừng như đã say quá mức đứng bên ngoài.
'Ừm...anh Dĩ Thần uống say quá, anh ấy nói muốn tìm cô cho nên tôi đưa anh ấy đến đây.' Sầm Chí Tề giải thích, 'Mọi người tối nay còn có tiết mục, muốn đưa anh ấy về phòng ảnh lại không chịu, Trang tiểu thư, anh ấy đành phiền cô vậy.'
Nói rồi, cũng bất kể người ta có đồng ý hay không, trực tiếp đẩy người vào cửa rồi đi mất.
Cũng may Quan Dĩ Thần cũng không phải say đến bất tỉnh nhân sự, ít ra còn biết chống tay vào cửa đỡ lấy thân mình, lẳng lặng nhìn cô...
'Sao anh lại uống nhiều vậy?' Trang Lâm nhìn theo bóng Sầm Chí Tề đã rời đi, hoàn hồn lại nhìn người đàn ông toàn thân tỏa mùi rượu nói.
'Vui nên uống nhiều mấy ly.' Quan Dĩ Thần thở ra một hơi, mùi rượu nồng nặc khiến đầu Trang Lâm có chút choáng váng, 'Hôm nay em đẹp lắm...'
Hắn đang nói gì vậy?
Cả người Trang Lâm bởi vì câu nói ấy mà chấn động đến đờ ra, không nói được một lời.
Hắn...hắn rốt cuộc đã say đến mức nào rồi?
Mà lại ở trước mặt cô nói ra những lời mà cô hoàn toàn không thể tưởng tượng có thể phát ra từ miệng hắn.
'Còn đẹp hơn cô dâu nữa, đến đây, để anh ôm một lát...' Hắn đột nhiên bước tới, đưa tay về phía cô...
'Anh...anh say rồi, để tôi bảo người đưa cho anh một ly trà giải rượu...' Trang Lâm khẩn trương lùi lại một bước, nhưng lời còn chưa nói hết, cả người hắn đã áp tới, đẩy cả người cô vào trong nhà sau đó nhấc chân dùng sức đá sập cửa lại, kéo cô gái đang lảo đảo kia vào lòng, xoay người áp cô lên cánh cửa.
'Anh...anh say rồi...' Hai tay chống lên ngực hắn nhưng thế nào cũng không chống đỡ nổi thân nhiệt và khí tức của hắn.
'Anh không say...' Cô càng giãy dụa, hai tay hắn siết càng chặt, chặt đến nỗi cô suýt nữa thì không thở nổi, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng.
Thấy cô gái sắp hô hấp không thông, Quan Dĩ Thần rốt cuộc thả lỏng lực đạo, rút một tay ra nâng cằm cô lên nhưng lập tức bị gương mặt đỏ ửng cùng đôi mắt to mông lung như phủ một lớp sương mù câu hết thần hồn...
Tâm thần nhộn nhạo, không kìm lòng được cúi đầu ngậm lấy môi cô.
'Ô...ô...đừng...' Miệng nói vậy nhưng thân thể dường như lại phản bội Trang Lâm, miệng chủ động hé ra, đón nhận hết nhiệt tình của hắn.
'Đừng khóc nữa...anh muốn em...chỉ muốn em...' Quan Dĩ Thần siết cô trong tay mình, lần nữa áp cô lên cánh cửa, bắt đầu hôn đến vành tai trắng nõn của cô, đồng thời dùng thân thể rắn rỏi của mình lên thân thể mảnh mai của cô...