Chương 293: Hôn lễ (1)
Tuy kết hôn ở nước ngoài nhưng có một số nghi thức vẫn theo tập tục của Trung Quốc, chẳng hạn như chọn giờ lành đón cô dâu.
Sầm Chí Quyền thay xong lễ phục vẻ mặt phơi phới bước ra, nhóm phù rể đang tụ năm tụ ba nói chuyện phiếm cùng đứng dậy, chậc chậc tán thưởng không ngớt ngoại trừ Quan Dĩ Thần đang tựa vào cửa sổ hút thuốc.
'Đến giờ chưa?' Sầm Chí Quyền hỏi Trình Chi Nam.
'Còn một phút nữa.' Hắn nhìn đồng hồ rồi nhắc, 'Anh, chuẩn bị bao lì xì chưa?'
'Rồi.' Sầm Chí Quyền giơ xấp bao lì xì trong tay lên.
Một phút sau, Sầm Chí Quyền dẫn đầu nhóm phù rể tuấn tú đến khiến người ta thèm thuồng kia hùng dũng đi đến phòng của cô dâu.
Khi nghe tiếng gõ cửa, phản ứng đầu tiên của Quan Mẫn Mẫn vốn đang ngồi nói chuyện phiếm với các cô phù dâu là nhảy xuống giường, cũng may Mẫn Thiên Vân nhanh tay lẹ mắt chặn cô lại, 'Làm gì vậy? Đây là...'
'Mẹ, Sầm Chí Quyền đến rồi!' Tay cầm bó hoa cô dâu, Quan Mẫn Mẫn hớn hở nói.
'Ai mà không biết chú rể đến, con theo trình tự một chút có được không?'
'Cô dâu của chúng ta thèm gả đi quá rồi mà!' Một cô phù dâu trêu.
'Quan tiểu thư, cô sợ chú rể hối hận sao?' Một cô khác phụ họa.
'Đúng đó, tôi sợ anh ấy hối hận, không được sao?' Quan Mẫn Mẫn gỡ tay mẹ ra, 'Mẹ, mẹ bảo các cô ấy mau đi mở cửa đi.'
Nếu như không phải vướng bận bộ lễ phục, cô sớm đã chạy ra ngoài rồi.
'Sợ cô luôn.' Cả đoàn phù dâu bật cười vui vẻ.
Khi cửa phòng mở ra, nhóm phù dâu đương nhiên theo lệ chặn trước cửa nhưng bọn họ thật sự không ai có gan chặn boss lại nha.
Ngoại trừ một cô em họ xa của nhà họ Sầm lớn mật chìa tay với chú rể, 'Chú rể, bao lì xì đâu?'
Sầm Chí Quyền đưa bao lì xì đã chuẩn bị sẵn cho từng người.
'Tổng tài, bao lì xì hình như hơi nhẹ nha!' Một cô thư ký vẫy bao đỏ trong tay cười nói.
'Đúng đó anh họ, như vậy không được qua cửa đâu nha.' Cô em họ cũng phụ họa theo.
'Đúng đó.'
Nhóm phù dâu vốn dĩ nhìn thấy Sầm Chí Quyền thì có chút khẩn trương lúc này cũng hoạt bát trở lại.
'Này, các cô đúng là không biết tốt xấu, bên trong bao lì xì của đại boss là chi phiếu đó.' Trình Chi Nam đứng bên cạnh đáp.
'Thạt sao? Vậy tôi phải kiểm tra đã.'
'Kiểm tra!'
Qua nhiên, một tờ chi phiếu với con số kinh người khiến cả nhóm phù dâu ăn mặc trang điểm xinh đẹp đều vui vẻ đến nhảy cẫng lên, ngay cả Sầm Chí Quyền lách mình vào phòng lúc nào cũng không biết.
Chỉ có Trang Lâm nắm chặt bao lì xì trong tay, nhìn người đàn ông đứng cuối cùng trong đoàn phù rể nãy giờ vẫn im lặng kia, khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Cô thật không nghĩ tới, hắn lại là một trong những phù rể!
Mà cô là phù dâu!
Vậy bọn họ...
Ánh mắt của Quan Dĩ Thần từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi cô gái sau khi khoác lên mình bộ lễ phục phù dâu, xinh đẹp thoát tục như một tiên nữ kia.
Xem ra hắn nhận lời làm phù rể cho Sầm Chí Quyền là quyết định cực đúng đắn.
Lúc nhóm phù dâu và phù rể còn đang lao xao ngoài cửa, chú rể đã vào trong phòng.
Cô dâu xinh đẹp trong chiếc váy cưới ngồi ở mép giường nhìn người đàn ông tuấn mỹ cao ráo như thiên thần kia từng bước đi về phía mình, mắt không dám chớp một cái.
'Cô dâu của anh, đợi có lâu lắm không?'
Hắn đi đến bên giường, quỳ một chân trước mặt cô, bàn tay với những ngón thon dài nhấc bàn chân vẫn để trần của cô, lấy đôi giày cao gót đặt ở bên cạnh giúp cô mang vào.
Cô cúi đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy bàn tay hắn rất ấm áp, rất ấm áp.
Nhưng cô tuyệt không nghĩ tới, người đàn ông sau đó còn dùng tư thế gần như là hạ thấp mình, hôn lên mu bàn chân cô, trân trọng và dịu dàng...
Hắn không lập tức đứng dậy mà cầm bàn tay nhỏ của cô, thấp giọng, 'Quan tiểu thư, chúc mừng em hôm nay chính thức trở thành Sầm phu nhân.'
Mắt cô chớp mắt như phủ một tầng sương mù, âu yếm nhìn người đàn ông trước mặt, 'Sầm tiên sinh, bắt đầu từ hôm nay, tất cả anh đều phải nghe lời của Sầm phu nhân đấy nhé.' Ngay cả giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
'Được, đều nghe theo Sầm phu nhân.' Hắn dịu dàng đáp.
Mang xong giày cho cô dâu, hai người nắm tay cùng đến dâng trà cho Quan Thiệu Hiên và Mẫn Thiên Vân, nhận lời chúc phúc của hai người, nghi lễ đón dâu đơn giản coi như hoàn thành.
Tiếp theo đó, là tiệc rượu chính thức trên đảo.
****
Đây là một hòn đảo tư nhân nằm ở Nam thái bình dương
Năm năm trước chủ của hòn đảo này đã mua nó, nhờ người xây phòng ốc, trồng hoa trồng cây, xây cả hồ bơi cùng vài gian nhà gỗ nhỏ.
Nửa tháng trước, khi Sầm Chí Quyền tiếp nhận nó đã thuê thêm công nhân gấp rút bố trí hiện trường hôn lễ.
Căn nhà chính trên đảo là một biệt thự được xây theo phong cách trung cổ pha lẫn hiện đại, tường được sơn trắng phối với mái màu xanh lam, phong cách rất đặc biệt, bên ngoài biệt thự là khoảng mười mấy, hai mươi căn nhà gỗ để nghỉ mát.
Bên ngoài đồn đãi đây là hôn lễ thế kỷ, quả không sai chút nào, mức độ xa hoa của nó thật khiến người ta líu lưỡi đồng thời cũng cho thấy tài lực hùng hậu cùng sự sủng ái dành cho cô dâu của nam chính.
Vì không để bị quấy rầy đồng thời giữ an toàn cho khách, hơn trăm nhân viên bảo an hai ngày trước đã đến đảo để sắp xếp trước, vài chiếc thuyền liên tục tuần tra quanh đảo, trước khi thuyền của khách cập bờ đều phải được kiểm tra, đảo bảo an ninh trước.
Xung quanh đảo đâu đâu cũng thấy vô số hoa hồng đẹp rực rỡ, chỉ riêng hoa hồng đã gần một vạn đóa, còn có những loại hoa khác phụ trợ, hoa còn được kết thành từng bó tròn treo lủng lẳng như những khí cầu khiến cho cả hòn đảo rực rỡ và lãng mạn hẳn lên.
Bên tai còn có tiếng nhạc du dương được diễn tấu bởi một ban nhạc nổi tiếng thế giới.
Đúng giờ, một chiếc du thuyền xa hoa cập bến, dẫn đầu bước xuống là đoàn phù rể và phù dâu, những phù rể mặc cùng một loại tây trang đen cùng với các phù dâu trong lễ phục màu trắng ngà, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, thật sự chấn động cả hiện trường hôn lễ.
Mỗi phù rể đều chu đáo dìu một phù dâu cẩn thận bước xuống những bậc thang được trải thảm đó, cặp đôi đi sau cùng là Trang Lâm và Quan Dĩ Thần.
Khi bàn tay hữu lực kia nắm lấy tay cô, Trang Lâm khẩn trương đến nỗi tim sắp vọt ra khỏi cổ họng.
'Khẩn trương cái gì?' Quan Dĩ Thần hơi cúi xuống hỏi nhỏ bên tai cô.
'Tôi không có.' Ngoài miệng nói không có nhưng giọng nói không giấu được run rẩy.
'Sợ anh?'
'Không có.'
'Anh sẽ không làm gì quá đáng.' Hắn nghiêm túc nói.
'Ờ.'
Ở trước mặt mọi người, cô thật sự không biết phải nói gì nữa.
Cũng may ở chỗ náo nhiệt cực kỳ này họ không phải nhân vật chính cho nên không có khả năng trở thành mục tiêu của công chúng.
Giờ mọi người chỉ đang chờ đợi chú rể và cô dâu đến.
Năm phút sau khi đoàn phù dâu phù rể lên đảo, một bản nhạc vang trên không trung khiến mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một chiếc trực thăng đang bay nhanh về phía đảo sau đó đáp xuống bãi cát.
'Đến rồi, cô dâu chú rể đến rồi!'
Trong tiếng hoan hô của nhóm phù dâu, các khách mời đều tiến lên, muốn là người đầu tiên nhìn thấy cô dâu xinh đẹp, chói mắt nhất hôm nay.
Bước xuống máy bay trước là chú rể đĩnh đạc trong chiếc áo đuôi tôm màu đen, khí chất phi phàm khiến hắn vừa xuất hiện đã dấy lên những tiếng kinh hô của các cô gái nhưng đối với họ, hắn làm như không thấy, chỉ ngước đầu lên nhìn, đưa tay đỡ lấy cô dâu của mình.
Nhưng cô dâu hình như có chút sợ độ cao, chần chừ mãi không chịu bước xuống.
Chú rể thấy vậy dứt khoát vươn tay giữ lấy thắt lưng cô dâu, ôm cô xuống, sau lưng họ là hai cặp hoa đồng xinh đẹp đáng yêu cực kỳ vừa đi vừa tung hoa cũng thu hút ánh mắt của tất cả quan khách.
Một cặp là con trai của nhân vật chính còn một đôi kia là hai đứa bé bộ dạng giống nhau đến hơn 90%, không cần nói cũng biết là một cặp song sinh.
'Rốt cuộc cũng đến rồi! Còn tưởng cô dâu lại đào hôn nữa chứ!' Một quan khách nói đùa, chú rể chỉ nhàn nhạt liếc về phía người vừa nói, hơi nghiêng người về phía cô dâu nói nhỏ gì đấy, trước khi rời đi còn không quên đặt lên má cô dâu một nụ hôn.
Ánh mắt mà chú rể nhìn cô dâu đó làm mê đắm không ít danh môn thiên kim.
Trong tiếng nhạc du dương, quan khách được mời về chỗ ngồi, đôi tân nhân tạm thời bị tách ra bởi chú rể phải đi chào hỏi và đáp lễ những vị khách mời đã đến hôm nay.
11 giờ đúng, nghi thức thành hôn chính thức bắt đầu.
Cô dâu đã được nghỉ ngơi một lúc, dưới sự nâng đỡ của các phù dâu từ phòng nghỉ bước ra, ba cô đã chờ sẵn ở ngoài.
'Ba...' Quan Mẫn Mẫn ngước lên, nhìn người cha tóc đã bạc đi không ít của mình, lòng dấy lên một cảm giác xúc động vô cùng.
Bất kể thế nào, ông cũng là ba cô, người cho cô sinh mệnh.
Lát nữa ông sẽ nắm tay cô đi trên thảm đỏ, giao cô cho một người đàn ông khác.
'Đi thôi, Chí Quyền đang đợi.'
Quan Thiệu Hiên đưa tay, Quan Mẫn Mẫn ngoan ngoãn khoác lên.
Thảm đỏ trải dài trên bãi cỏ, hai bên trang trí bằng vô số trụ hoa hồng, đứng trước lễ đài là người đàn ông cao ngất đĩnh đạc chờ sẵn.
Cô khoác tay cha mình đi lên thảm đỏ về phía hắn.
Quan Thiệu Hiên đặt tay con gái vào tay Sầm Chí Quyền. Ở trước mặt Chúa, ở trước mặt quan khách hai người trao nhau lời thề sau đó chú rể mở tấm voan che mặt cô dâu, cho cô một nụ hôn dài đến suýt không thở nổi.