Chương 272: Xin cưới (1)
Nhà họ Sầm
Lúc Sầm Chí Quyền từ hậu viện của lão gia tử về đến biệt thự nhỏ đã thấy người vốn nên ngủ rồi lại ở phòng khách chờ hắn.
'Không phải bảo em ngủ trước rồi sao?' Hắn đi qua, mới ngồi xuống bên cạnh thì cô nàng không an phận kia cực kỳ chủ động nhấc chân ngồi lên đùi, đôi mắt to tròn long lanh nhìn hắn không chớp.
Vừa nhìn đã biết muốn moi tin rồi.
'Ông nội đồng ý.' Hai tay giữ lấy vòng eo mảnh khảnh, không phí chút sức kéo cô dán càng sát mình hơn.
'Ý tức là hai người họ có thể sẽ cử hành hôn lễ sớm hơn chúng ta?' Vừa nói đến đây, trong lòng Quan Mẫn Mẫn chợt có chút thất lạc.
Vốn họ đính hôn trước nhưng vì xảy ra tai nạn đó mà lùi lại thật lâu.
Nhưng cô cũng không cần buồn, bởi vì hôm nay họ cũng đã đăng ký kết hôn rồi!
Hôn lễ cũng đang trong giai đoạn chuẩn bị.
Hy vọng mọi chuyện đều thuận lợi.
Dù sao mỗi ngày cô và hắn đều ở bên nhau, có gì phải thất lạc chứ.
'Không cần gấp, chúng ta rồi sẽ tới.' Chừng như cảm nhận được tâm trạng bất an của cô, hắn kề sát tai cô nhỏ giọng, 'Không bằng, chúng ta vào động phòng trước?'
Chuyện hòn đảo đã quyết định xong, bên đó Sầm Dung Cần đã xử lý ổn thỏa, đợi chuyện của Diệp Dao qua đi, hắn sẽ đưa cô đến đó.
Bất kể cô muốn cầu hôn lãng mạn hay hôn lễ hoành tráng, đều sẽ có.
'Chú à, chú hư quá nha, cứ bắt nạt người ta.'
Cô chu môi nói.
'Thích chú bắt nạt không?'
Người đàn ông rướn lên, dán môi lên môi cô...
Trong miệng còn mùi táo thơm thơm ngọt ngọt, hắn càng hôn càng nghiện, nhưng trong nhà còn bạn nhỏ, phòng khách không phải là nơi để tùy hứng.
Vất vả tách khỏi nhau ra, trực tiếp ôm lên lầu, suốt trên đường vẫn hôn đó khó chia lìa...
Thế giới của người hữu tình, càng về khuya càng ngọt ngào!
****
Sáng hôm sau, 9 giờ rưỡi sáng, Trình Chi Nam gọi điện thoại cho Sầm Chí Quyền hôm nay vẫn còn ở nhà.
Trình Chi Nam là luật sư của Sầm thị chuyên phụ trách các vụ tranh chấp, tiếp nhận vụ án của Diệp Dao là một sư huynh của hắn, cũng là một luật sư rất có tiếng trong giới hành pháp.
Theo những chứng cứ đã thu thập được, Diệp Dao trong tay anh ta tuyệt không có khả năng xoay người.
Sau khi nói chuyện một lúc với Trình Chi Nam, hắn ngắt điện thoại, quay vào phòng.
Trên giường, cô nàng nào đó tỉnh dậy không thấy người đâu, đang mơ mơ màng màng tìm kiếm sau đó như cảm nhận được hắn, dù mắt chưa mở hẳn vẫn chuẩn xác nhào vào lòng hắn, gò má không ngừng cọ lên cọ xuống.
'Nếu còn mệt thì ngủ thêm một lát.' Hắn vuốt ve bờ vai trần của cô, yêu thích không nỡ rời tay.
Hắn biết cô mệt, lát nữa còn phải đi bệnh viện thăm Mẫn Thiên Vân, buổi chiều Hứa Kinh Niên chính thức đến thăm hỏi, bằng vào cá tính của cô, chắc chắn sẽ không bỏ lỡ, tranh thủ lúc này còn sớm, ngủ thêm một lúc vẫn được.
Người đàn ông cúi đầu nhìn gương mặt hồng nhuận của cô, đáng yêu cực kỳ, không kìm lòng được cúi xuống hôn lên, yêu thích không nỡ rời.
Đợi hai người ở trên giường âu yếm một lúc nữa rốt cuộc xuống lầu thì đã quá 10 giờ, đợi khi Sầm tiên sinh cùng Sầm phu nhân ăn xong bữa sáng tình yêu thì đã tốn gần một giờ nữa. Hắn đích thân đưa cô đến bệnh viện, vốn còn định đưa cô lên tận phòng bệnh nhưng Quan Mẫn Mẫn biết hắn còn nhiều việc, buổi chiều còn phải về nhà một chuyến nên cự tuyệt.
Trước khi xuống xe, hắn nắm chặt tay cô, nói một cách sâu xa, 'Mẫn Mẫn, bất kể là trước đây, bây giờ hay tương lai xảy ra chuyện gì, chúng ta đều không đoán trước được. Nhưng nếu nó đã xảy ra, vậy đừng quay đầu so đo đúng hay sai nữa, chuyện gì cũng phải nhìn về phía trước, hiểu không? Em còn có anh.'
Suốt trên đường đến đây, cô luôn buồn bã không vui, hắn sao không nhìn ra được?
Tuy Mẫn Mẫn là một cô gái luôn lạc quan vui vẻ gần như vô tư lự nhưng chuyện của Diệp Dao đối với cô mà nói đúng là một đòn nặng, không phải nhất thời có thể quên được, nhất là giờ còn phải dấu diếm Mẫn Thiên Vân.
Trong lòng không vui cũng là đương nhiên.
Trong lòng cô không vui, hắn không thể hoàn toàn chia sẻ nhưng hắn có thể vĩnh viễn là một cảng tránh gió cho cô, bất kể xảy ra chuyện gì, hắn vẫn luôn ở đó, cùng cô đi tiếp.
Hắn đối với cô tốt, chuyện đó không cần phải nói, cô sớm đã lĩnh hội một cách sâu sắc, nhưng khi nghe câu "em còn có anh" đó của hắn, vành mắt vẫn không khỏi đỏ lên.
Hở một chút là muốn khóc, thật không giống phong cách của cô.
Quan Mẫn Mẫn chớp chớp mắt, khom người đặt lên má hắn một nụ hôn, 'Chú à, có chú thật tốt quá!'
****
Nhà lớn họ Sầm kể từ lần trước Quan Mẫn Mẫn dẫn con trai về chính thức gặp mặt mọi người đến giờ chưa từng náo nhiệt như hôm nay.
Thư ký trưởng Sầm Giai Di tiểu thư đọt nhiên có người đến nhà cầu hôn, chuyện lớn thế này mọi người sao có thể không đến xem náo nhiệt chứ?
Thật không ngờ cô nàng giấu kỹ thật, khoảng thời gian trước ba mẹ cô còn âm thầm lo lắng chuyện hôn nhân của cô, khắp nơi tìm kiếm đối tượng thích hợp, không ngờ nhà trai đã trực tiếp đến cửa cầu hôn luôn rồi.
Mà nghe nói người giành được trái tim của thư ký trưởng là một nhân vật cấp cao trong công ty, cho nên không chỉ các trưởng bối đến xem mà đám nhỏ nếu rảnh cũng đều theo nhau đến, không rảnh cũng phải xin nghỉ để đến. Nhất thời căn phòng khách vốn rộng thênh thang của nhà lớn họ Sầm cũng chật ních.
Lúc Quan Mẫn Mẫn từ bệnh viện về đến, còn chưa vào nhà đã nghe tiếng cười nói rôm rả.
Cùng Sầm Chí Quyền bước vào, cả đám nhóc đều rất tự giác đứng lên nhường chỗ ngồi.
Quan Mẫn Mẫn quét mắt một vòng, vẫn chưa thấy hai nhân vật chính hôm nay.
Không phải nói hai giờ rưỡi sao? Giờ đã sắp ba giờ rồi sao không thấy bóng dáng?
'Đừng tìm nữa, nhân vật chính đến chỗ ông nội nói chuyện rồi.' Rốt cuộc cũng có người lên tiếng.
Nếu như trưởng bối đang nói chuyện, vậy họ cứ ngồi đợi tin tốt là được rồi.
Sầm Chí Quyền rất không thích một đám người nhí nhố bên tai, ngồi với Quan Mẫn Mẫn vài phút rồi quay về biệt thự trước.
Đương nhiên là đi một mình rồi, cô rất thích nói chuyện với đám khỉ kia, vừa khéo để cô phân tán sự chú ý cũng tốt.
Sầm Chí Quyền muốn đi, cả đám đương nhiên không ai dám cản, nếu như hắn cứ ngồi đó, bọn họ ngược lại không dám tùy tiện cười đùa, giờ lão đại đi rồi, đương nhiên không còn trở ngại.
Ngược lại với phòng khách náo nhiệt, hậu viện của lão gia tử an tĩnh cực kỳ.
Tuy rằng thời gian hẹn hơi vôi vàng nhưng Hứa Kinh Niên chuẩn bị quà ra mắt các trưởng bối khá là chu toàn, nhất là bộ cờ tặng lão gia tử mà hắn tự tay điêu khắc kia, trong lòng lão gia tử thích cực kỳ, đương nhiên ngoài mặt vẫn duy trì sự uy nghiêm của bậc trưởng bối.
Nhưng những người có mặt đều nhìn ra ông rất thích, bằng không sẽ không để Lâm quản gia cất kỹ nó.
Cùng lão gia tử gặp mặt cháu rể tương lai, ngoại trừ ba mẹ của Sầm Giai Di ra còn hai vợ chồng của một đứa con trai khác của ông cho nên, bao gồm cả hai đương sự, trong phòng vừa khéo có tám người, ngồi đầy một bàn.
Thực ra những trưởng bối ở đây, bao gồm cả lão gia tử cũng không xa lạ gì với Hứa Kinh Niên nhưng dù sao bây giờ thân phận đã không giống nhau cho nên, Hứa Kinh Niên đối mặt với họ, trong lòng vẫn có chút thắc thỏm. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn cầu hôn, lần đầu tiên đi gặp phụ huynh nhà gái long trọng như vậy!
'Kinh Niên, con với Giai Di nhà chúng ta quen nhau được bao lâu?'
Sau một lúc hàn huyên, lão gia tử vừa nhàn nhã uống trà vừa hỏi.
Tối qua lúc Sầm Chí Quyền đến chỗ ông nói chuyện này, đúng là ông rất kinh ngạc.
So với nhà họ Sầm, gia thế của Hứa Kinh Niên quả thực là đơn bạc hơn nhiều nhưng đơn giản có cái hay của đơn giản, sau này Giai Di sống ở nhà chồng cũng thoải mái hơn nhiều.
Cậu ta cũng là người đàn ông có năng lực, có trách nhiệm hiếm có, đứng bên cạnh Giai Di nhà ông cũng không có gì là không xứng.
Những lời này, thực ra là những lời Sầm Chí Quyền nói với ông.
Tối muộn mà Chí Quyền còn cố ý đến tìm để nói với ông chuyện này, rõ ràng là đứng về phía của Hứa Kinh Niên rồi. Đứa cháu này của ông rất có mắt nhìn người cho nên ông cũng tin tưởng nó, đồng ý để Hứa Kinh Niên hôm nay đến nhà nói chuyện.
Bằng không, không có cái gật đầu của ông, ba mẹ Sầm Giai Di sẽ không dễ dàng để người ta trực tiếp đến nhà cầu hôn! Hơn nữa, điều mà họ quan tâm chính là, Hứa Kinh Niên lớn hơn con gái họ đến tận 12 tuổi.
40 tuổi cũng không phải quá già, đang là thời kỳ sung sức của đàn ông nhưng vừa nghĩ tới con gái nhà mình chỉ mới 28 tuổi, thân làm cha mẹ không khỏi có chút...
Nhưng chuyện này lão gia tử không có ý kiến, chẳng lẽ họ đứng lên phản đối sao?
'Ông nội, chúng con không...'
Nãy giờ nghẹn một bụng tâm sự ngồi bên cạnh Hứa Kinh Niên, Sầm Giai Di rốt cuộc tìm được cơ hội lên tiếng nhưng còn chưa nói xong đã bị lão gia tử ngắt lời, 'Chưa hỏi đến con.'
'Giai Di, ông nội đang nói chuyện, con chen vào làm gì?' Ba của Sầm Giai Di bất mãn trừng con gái.
Sự bình tĩnh tự chủ ngày thường đi đâu mất rồi? Muốn để họ bị lão gia tử mắng một trận sao?
Sầm Giai Di thực sự ủy khuất cực kỳ nhưng ngồi trước mặt cô đây đều là trưởng bối, cô có buồn bực hơn nữa thì làm gì được chứ?