Chương 257: Bí mật bị vạch trần (2)

Hôm nay sau khi ăn trưa cùng mẹ, Quan Mẫn Mẫn nhận được điện thoại của Thích Bội Tư, nói muốn hẹn cô ra uống trà chiều.

Quan Mẫn Mẫn biết bà lo lắng cho mình, vì vậy nhận lời.

Gần đây cô xảy ra quá nhiều chuyện, ngay cả bản thân cũng không có thời gian hồi phục, nếu không phải có đại boss nhà cô chống đỡ đại cuộc, cô không biết bản thân giờ đã loạn thành thế nào.

Quan Mẫn Mẫn vừa ngắt điện thoại thì đã bị ba mẹ đuổi ra ngoài, bảo cô đến cuộc hẹn luôn.

Đợi con gái đi rồi, Mẫn Thiên Vân mới nhìn qua người chồng mấy ngày nay vẻ mặt âm trầm của mình, hỏi, 'Ông với Mẫn Mẫn có chuyện gì?'

'Tôi thì có chuyện gì?' Quan Thiệu Hiên bực dọc nói.

Nha đầu này không chọc giận ông đã không tệ rồi.

'Tôi làm sao biết hai cha con ông có chuyện gì dấu tôi?'

'Con mắt nào của bà thấy tôi cãi nhau với nó? Mấy ngày nay nó tới chơi với bà, tôi đều ở bên cạnh, không phải sao?'

Điều này đúng là không thể phủ nhận. Nhưng bà luôn cảm thấy hai cha con có gì quái quái.

'Mấy ngày nay hình như nó luôn có vẻ như muốn nói gì lại không dám nói.'

Mẫn Thiên Vân đương nhiên nhìn ra được con gái có tâm sự nhưng lại không dám nói, nếu như không phải có mâu thuẫn gì với ông, vậy chuyện gì có thể khiến đứa con gái trước giờ vô tư lự như nó phiền não vậy?

'Con nó lớn rồi, có suy nghĩ, cách thức xử lý mọi chuyện riêng của mình, bà cần gì phải lo lắng. Nếu phải lo để Chí Quyền lo là được rồi. Quá giờ nghỉ trưa rồi, nằm xuống nghỉ ngơi đi.'

Mẫn Thiên Vân bất đắc dĩ nằm xuống.

Không biết có phải vì gần đây bà nằm nhiều quá không, ngày tháng qua quá vô vị, mà bà cứ luôn cảm thấy có một chuyện gì rất quan trọng sắp xảy ra.

****

Lúc Quan Mẫn Mẫn đến chỗ hẹn thì đã ba giờ rưỡi.

Bên cạnh Thích Bội Tư vẫn là người tên Ben kia. Lúc nhìn thấy cô, bà đau lòng kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, 'Mẫn Mẫn, sao con ốm đi nhiều vậy? Không chịu bồi bổ cho đàng hoàng sao? Vết thương ở chân đỡ chưa?'

Ngày đính hôn xảy ra chuyện lớn như vậy, giờ ngay cả đi chơi cũng xảy ra chuyện, thật là! Gần đây không biết sao lại xui xẻo như vậy.

'Mẹ, con đỡ nhiều rồi.' Quan Mẫn Mẫn giờ gọi "mẹ" đã rất thuận miệng, còn Thích Bội Tư sau khi li hôn, tính tình dường như thay đổi rất nhiều, không còn lạnh lùng như trước mà trở nên phong độ, nho nhã hơn, đương nhiên là càng dễ gần hơn.

'Đưa chân mẹ xem thử.' Bà ra hiệu cho cô kéo chiếc váy dài đến mắt cá chân lên.

'Mẹ, như vậy không hay lắm đâu.' Quan Mẫn Mẫn liếc qua Ben, đương nhiên, lộ bắp chân ra thì cũng chẳng sao cả nhưng ở nơi cao nhã như quán trà chiều này mà kéo váy lên hình như không hay lắm.

'Có gì mà không hay? Nghe lời, cho mẹ xem thử.' Cá tính nói là làm của Thích Bội Tư vẫn không thay đổi.

Lời vừa dứt thì bà đã cúi xuống, quả đoán kéo làn váy lên, khi nhìn thấy trên bắp chân trắng nõn là một vết thương đang lên da non, mày bà thoáng chau lại...

'Đang yên đang lành lại thành thế này, rốt cuộc có thoa thuốc hay không đấy?' Bà cực kỳ không vui nói sau đó ngồi thẳng dậy, lấy trong túi xách ra một hộp nhỏ bao bì viết bằng thứ tiếng nước ngoài nào đó đưa cho cô, 'Đây là thuốc mẹ nhờ bạn ở nước ngoài gửi về, là thuốc chuyên dụng trị vết thương, làm liền sẹo. Về nhớ phải thoa đúng giờ, nửa tháng sau đảm bảo chân con sẽ hồi phục lại như xưa. Một ngày hai lần sớm tối, nhớ đấy.'

Giọng điệu giống như dạy con gái của Thích Bội Tư khiến Quan Mẫn Mẫn thoáng lộ nụ cười nghịch ngợm, 'Cám ơn mẹ. Nếu như Tĩnh Di thấy mẹ đối xử với con tốt như vậy, nhất định là ghen tị chết.'

Lời vừa nói ra đã thấy Thích Bội Tư sững người, khiến Quan Mẫn Mẫn chợt nhớ ra quan hệ lạnh nhạt mà xa cách giữa hai mẹ con...

Lại còn dì Lâm nữa...

Khoảng thời gian trước Tĩnh Di xảy ra chuyện lớn như vậy mà bà không có một cuộc điện thoại hỏi thăm, quan hệ mẹ con gì lạ vậy chứ? Giờ thấy cô vừa nhắc tới thì trên mặt bà lộ vẻ không được tự nhiên, Quan Mẫn Mẫn cắn môi, ngập ngừng hỏi, 'Mẹ?'

Thích Bội Tư cũng là người từng trải, vừa nãy chỉ là một phút thất thần mà thôi, rất nhanh đã bình thường trở lại, 'Nha đầu đó gần đây ở Pháp vẫn tốt chứ?'

Thấy bà không tức giận, Quan Mẫn Mẫn cũng yên tâm, 'Dạ, cô ấy ở bên đó rất tốt.'

'Lần sau có đi qua Paris, mẹ sẽ đi thăm nó.' Nói thế nào, Tĩnh Di cũng gọi bà là mẹ hai mươi mấy năm, dù rằng bà chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người mẹ với con bé nhưng thấy con bé mấy năm nay sống không thoải mái, cũng không tránh khỏi có chút xót xa.

Con cái, thực ra đâu có lỗi! Lỗi là ở người lớn cả.

'Còn Tiểu Duệ sao rồi? Đã lâu không gặp, nó có lớn hơn chút nào chưa?' Thích Bội Tư hỏi sang đứa cháu nội.

'Cũng tầm này rồi mẹ. Con đã bảo tài xế đi đón nó rồi đưa đến đây.' Quan Mẫn Mẫn nhìn đồng hồ, 'Chắc chừng 10 phút nữa là đến nơi.'

Hai giờ rưỡi cậu nhóc đã tan học, nếu như là ngày thường, vì sự an toàn của con, tài xế đều sẽ trực tiếp đưa về nhà lớn họ Sầm. Nhưng hôm nay có Thích Bội Tư, cô biết bà muốn gặp đứa cháu nội này nhưng nhà lớn họ Sầm thì bà chắc chắn không muốn vào cho nên đã hỏi ý lão gia tử để cho cậu nhóc đến đây.

Thấy Quan Mẫn Mẫn suy nghĩ chu toàn như vậy, Thích Bội Tư vui vẻ vô cùng, ba người trò chuyện rôm rả một lúc rồi Quan Mẫn Mẫn lấy điện thoại ra gọi cho tài xế hỏi xem đã đến nơi chưa.

Bất ngờ ở cửa ra vào của quán cà phê truyền đến tiếng ồn ào, ba người cùng quay lại nhìn mới thấy một người phụ nữ đang cố gắng giãy dụa thoát khỏi sự ngăn cản của nhân viên phục vụ để xông về phía họ.

'Có chuyện gì vậy?' Thích Bội Tư bực bội chau mày.

Lúc Quan Mẫn Mẫn nhìn rõ gương mặt của người kia, điện thoại trên tay suýt nữa là rơi xuống đất...

Đây...đây không phải Diệp Hàm Quân sao?

Không phải bà ấy về Malaysia rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa bộ dạng còn chật vật như vậy?

Lúc nhận ra ánh mắt hoảng loạn của bà thì bà đã bị mấy vệ sĩ chặn lại cách cô khoảng một mét.

Diệp Hàm Quân bất ngờ quỳ thụp xuống...

Chiếc điện thoại trên tay Quan Mẫn Mẫn trực tiếp rơi xuống đất.

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

'Đưa người này đi.' Thích Bội Tư bình thản ra lệnh.

Người phụ nữ này rõ ràng là vì con dâu của bà mà đến, bất kể là nguyên nhân gì, chuyện gì, bà cũng không muốn Mẫn Mẫn bị ảnh hưởng.

Hôm nay chọn nơi công cộng như quán trà này là bà thất sách, cũng tại Ben cả, nói cái gì phòng bao riêng không tốt, xem hậu quả kìa...

Trước khi vệ sĩ kịp làm theo lời bà, Diệp Hàm Quân đã vẻ mặt thê lương lên tiếng cầu xin, 'Quan tiểu thư, cầu xin cô, nghe tôi nói vài câu thôi, được không? Tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô đâu. Cầu xin cô! Cầu xin cô...'

Diệp Hàm Quân vừa nói nước mắt vừa trào ra.

Cho dù là một người xa lạ dùng tư thái như vậy quỳ trước mặt cầu xin cô nghe mình nói đôi câu, Quan Mẫn Mẫn cũng sẽ không vô tình cự tuyệt huống hồ đây là Diệp Hàm Quân, người chị em họ của mẹ.

Tuy rằng rất có khả năng nhiều năm trước bà với ba câu kết làm chuyện xấu, còn sinh ra một Diệp Dao nhưng bất kể thế nào, trước khi biết rõ sự thật, cô vẫn muốn nghe thử xem bà rốt cuộc muốn nói gì với mình.

Bởi vì, bà đột nhiên dùng phương thức như vậy xuất hiện trước mặt cô, có lẽ rất nhiều nghi vấn chất chứa bấy lâu sắp có lời giải đáp.

Quan Mẫn Mẫn có dự cảm rất mạnh về chuyện này.

Cho dù đáp áp đó có thể rất đau lòng nhưng cảm giác bị người dấu diếm và lừa gạt cũng không tốt đến đâu.

'Mẹ, cứ để bà ấy nói.' Cô hoàn hồn lại, cầm lấy điện thoại mà vệ sĩ nhặt lên giúp mình rồi nhìn Thích Bội Tư nói.

'Cho dù có nói cũng không phải ở đây, chọn lúc nào khác đi.' Sự mềm lòng của Thích Bội Tư có chăng thì cũng chỉ dành cho người nhà còn đối với người không có chút quan hệ gì, bà vốn không có bao nhiêu đồng tình.

Hơn nữa bà nói cũng không sai, đây là nơi công cộng, có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào họ? Bị một người phụ nữ quỳ xuống nài xin, tình cảnh đó khó coi biết mấy.

'Không cần.' Trước khi vệ sĩ kịp túm lấy mình, Diệp Hàm Quân đã thét lên --- 'Quan tiểu thư, cầu xin cô thả Diệp Dao đi, nó chỉ là nhất thời hồ đồ làm sai chuyện thôi, cầu xin cô, xin cô thả nó ra đi.'

Quan Mẫn Mẫn nghe vậy, sắc mặt chợt biến.

Thả Diệp Dao? Là ý gì? Ngoại trừ hôm đó từ Hồng Kông về ở cổng bệnh viện gặp cô ta một lần ra, cô chưa từng gặp Diệp Dao lần nào.

Giờ Diệp Hàm Quân tìm cô xin thả Diệp Dao là ý gì?

'Tôi không hiểu bà nói gì.' Quan Mẫn Mẫn đứng lên, cố để bản thân bình tĩnh, đi đến trước mặt, dịu giọng giải thích, 'Từ sau khi ở Hồng Kông về, cháu chưa từng gặp Diệp Dao.'

'Không. Tôi biết chắc Quan Thiệu Hiên đã giấu con bé đi. Ông ấy định giết nó có phải không?' Diệp Hàm Quân có chút nói năng lộn xộn, tinh thần hoảng hốt bất định, 'Ông ấy không thể giết nó, tuyệt đối không thể. Diệp Dao là con gái ông ấy, Diệp Dao là con gái của Mẫn Thiên Vân! Nó là con gái của Mẫn Thiên Vân, ông ấy tuyệt đối không thể giết con gái mình...'

Diệp Hàm Quân quỳ thụp trên sàn, không ngừng lẩm bẩm câu nói ấy.

Còn Quan Mẫn Mẫn, đã bị câu nói của bà làm cho đầu óc hỗn loạn.

Bà ấy nói cái gì?!!

Nếu như Diệp Hàm Quân nói Diệp Dao là con gái của ba, cô cũng không kinh ngạc đến mức như vậy, nhưng bà ấy còn nói Diệp Dao là con gái của mẹ?!

Mẹ chỉ có một đứa con gái là Quan Mẫn Mẫn cô!

Nhưng giờ có người nói cho cô biết, Diệp Dao mới là con gái của mẹ?

Vậy còn cô?!

Cô là con gái của ai?!

Chiếc điện thoại trên tay Quan Mẫn Mẫn lần nữa rơi xuống đất.

Thế giới của cô, trong chớp mắt ấy, sụp đổ tan tành!

Cô luôn cho rằng, những tình tiết như vậy sẽ không xảy ra đối với mình nhưng thực tế, nó đã xảy ra!

Một cách chân thực!

Cộng hết tất cả những tình tiết trên phim ảnh lại, cô cũng không cảm thấy đáng sợ như chuyện đang xảy ra với mình lúc này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play