Chương 253: Dây dưa không dứt (1)
'Mấy quyển truyện tranh của em...'
Trên đường về nhà, cô ngoan ngoãn rúc trong ngực hắn, khó được một lúc an tĩnh, hắn lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.
'Gì?' Cô nghi hoặc ngước mắt lên.
'Khụ!' Hắn ho nhẹ một tiếng mới nói, 'Lấy mấy quyển cho anh xem thử.'
Cái gì? Hắn muốn xem những quyển truyện tranh chỉ đáng là rác rưởi trong mắt hắn sao? Có nhầm lẫn không vậy? Cô nghe sai, hay hắn nói sai?
'Anh không thể xem sao?' Hắn nhướng mày, không vui hỏi.
'Anh nói, anh muốn xem mấy quyển truyện tranh BL của em?' Cô không tin hỏi lại lần nữa.
'Ừm.' Hắn không thể xem sao?
'18+ loại đó?'
'Ừm.'
'Không được xem!' Quan tiểu thư đột nhiên ngồi bật dậy, lớn tiếng nói.
'Tại sao?'
'Sầm Chí Quyền, anh là đồ xấu xa, đồ háo sắc, anh thật sự nam nữ đều không tha, có phải không?' Quan tiểu thư tức giận thật sự! Cực kỳ tức giận!
Giận đến mức cả gương mặt đều đỏ lên.
Dưới bình huống thông thường, đàn ông tuyệt đối không có hứng thú với BL, thậm chí còn khinh thường hay chán ghét, cho nên BL thường chỉ dành cho những hủ nữ như cô thôi.
Giờ hắn đột nhiên lại nói muốn xem, sao cô có thể không nghi ngờ được chứ? Cộng thêm vừa nãy hắn với anh Dung Cần...
Trời ạ, cô sẽ không còn chưa kết hôn thì ông xã đã muốn ra ngoài tìm phở đấy chứ?
Hơn nữa đối tượng lại là đàn ông?
Điều này bảo cô làm sao tiếp nhận nổi? Vừa nãy trong bệnh viện câu hỏi kia đã bị hắn qua loa, giờ cô không hỏi rõ ràng thì không được.
'Ừ. Anh muốn xem thử, phụ nữ có còn sức hấp dẫn với mình không.'
Sầm tiên sinh nhìn bộ dạng tức giận rất sinh động của cô, trong lòng yên tâm không ít. Hắn sợ tiểu trư nhà mình trở nên ủ rũ không vui vậy thì không tốt chút nào! Sinh động một chút vẫn tốt hơn. Nhất là khi gương mặt xanh xao bởi vì tức giận mà hồng lên càng thêm dễ nhìn.
Không khí vốn trầm mặc, bởi vì câu nói của Sầm tiên sinh mà hòa hoãn không ít. Nhất là sau đó, khi Quan tiểu thư cực kỳ chủ động ngồi hẳn lên đùi Sầm tiên sinh, thề không hôn đến hắn không còn nghĩ đến vấn đề đó nữa thì không thôi khiến Sầm tiên sinh hưởng thụ cực kỳ.
Hai người ở trong xe ngọt ngào thân thiết, ngay cả tấm kiếng cách ly cũng quên đẩy lên khiến cho tài xế xấu hổ vô cùng! Lại không dám lên tiếng nhắc nhở hai vị chủ nhân.
Tội nghiệp người tài xế, suốt trên đoạn đường còn lại ông chỉ dám ngồi thẳng, chỉ hận bản thân không phải mắt mù tai điếc.
****
Về đến nhà lớn họ Sầm, hai người mới rời nhau ra, còn ở trên xe lưu luyến một hồi mới chịu xuống.
Quản gia sớm đã chờ sẵn trước cửa, thấy họ liền tiến lên báo cáo, Sầm Giai Di và hai người khách nữ trẻ đang ở nhà chờ.
Quan Mẫn Mẫn nghi hoặc đi vào phòng khách, mới phát hiện hóa ra hai người khách nữ mà quản gia nói là Trang Lâm và Hà Tư Như.
Các cô cũng không biết chuyện cô bị rơi xuống biển, nhưng từ hôm đính hôn xảy ra chuyện đến giờ, mọi người không có dịp gặp nhau, có chút lo lắng, biết cô hôm nay về nước nên tranh thủ cuối tuần hẹn Sầm Giai Di cùng đến nhà chơi.
Sầm Chí Quyền gật đầu chào các cô gái rồi lên lầu trước, các cô nói chuyện, hắn ở đó cũng không tiện, hơn nữa còn khiến các cô cảm thấy câu nệ.
Quản gia đã cho người đưa trái cây, thức uống và các món điểm tâm lên, bày đầy một bàn cho các cô.
'Môi hồng như vậy, lúc nãy ở trên xe làm chuyện xấu đúng không?' Sầm Giai Di cười trêu cô.
'Đâu có.' Quan Mẫn Mẫn theo phản xạ đưa tay che miệng.
'Còn không thừa nhận? Thân thể đã đỡ hơn chưa?'
'Mẫn Mẫn hình như gầy đi không ít.'
'Đúng đó, dì đã đỡ chút nào chưa?'
Nhóm Trang Lâm cũng biết chuyện của Mẫn Thiên Vân, vì vậy không hẹn mà cùng tranh nhau hỏi.
Bốn cô gái ngồi nói chuyện thật lâu, vui vẻ cực kỳ. Nếu như không phải Sầm Chí Quyền xuống giục cô lên lầu nghỉ ngơi, chắc Quan Mẫn Mẫn còn chưa nỡ để bọn họ về.
Vốn còn định mời ba người ở lại cùng ăn cơm nhưng mọi người biết cô mới về tới, lại chạy đến bệnh viện một chuyến, không muốn cô mệt nên đồng loạt cáo từ.
Trang Lâm và Hà Tư Như ngồi nhờ xe của Sầm Giai Di về, lúc đi ngang một siêu thị, Trang Lâm bảo cô cho xuống xe trước.
Trong nhà nhiều thứ đã dùng hết, cô phải mua thêm mới được.
Vào siêu thị, lúc này người cũng không nhiều, cô rất nhanh đã chọn xong những thứ mình cần, lúc đẩy xe qua một khúc quanh, chắc bởi vì đi quá vội, không cẩn thận đụng vào một người khác, bởi lực va chạm, chiếc túi đựng những món đồ dùng cho phụ nữ cô cầm riêng trên tay cứ thế rơi xuống đất.
'Thực xin lỗi, tôi không cố ý.' Cô có chút khẩn trương lên tiếng, khi vừa định khom người định nhặt chiếc túi in những hoa văn nhã nhặn đựng đồ dùng phụ nữ kia lên thì bàn tay chợt khựng lại giữa không trung.
Trời ạ, không phải trùng hợp vậy chứ?
Chiếc túi kia rơi ngay trước mũi giày da sáng loáng của một người đàn ông, không ngờ người cô đụng phải lại là đàn ông, nếu để anh ta nhìn thấy túi đựng đồ dùng này thì thật mất mặt chết được!
Mà người đàn ông đó cũng thật là... Cô đã nói xin lỗi rồi mà anh ta lại chẳng nói chẳng rằng, thậm chí cũng chẳng bỏ đi, cứ đứng sừng sững ở đó, chẳng lẽ anh ta không biết, phụ nữ gặp những chuyện này dễ xấu hổ lắm sao?
'Anh à, phiền anh lùi lại một chút.' Cô lần nữa lên tiếng sau đó thuận thế ngước lên, ai ngờ tầm mắt lại chạm phải một đôi mắt thâm trầm sâu thẳm.
Sao lại là anh ta?
Cả người Trang Lâm ngớ ra!
Nếu như nói ở công ty, hoặc ở một hội sở cao cấp gặp được Quan Dĩ Thần, cô sẽ không kinh ngạc như bây giờ.
Đường đường là tổng tài của Phạm Nhã Quốc tế sao lại xuất hiện ở siêu thị bình dân thế này? Nếu thực sự muốn mua gì đó, anh ta cũng nên đến mấy trung tâm bách hóa đắt đỏ mới phải chứ!
Mà cho dù anh ta có cần gì gấp, có thể tùy tiện bảo một người đến mua, cần gì phải đích thân đi, còn xui xẻo bị cô đụng trúng.
Trang Lâm thực không biết nên nói gì mới phải bây giờ.
'Quan tổng.' Cô cũng không định nhặt lại túi đồ ở trước mũi giày của anh ta nữa, nhưng bất kể thế nào, cũng phải chào hỏi một tiếng.
Đáng tiếc, vị Quan tổng tài trước giờ lạnh nhạt ít nói kia vẫn giữ nguyên phong cách của mình, người ta đã chủ động chào hỏi nhưng hắn vẫn không nói một lời.
Hắn không lên tiếng, Trang Lâm cũng không biết nên nói gì, hơn nữa, giữa họ cũng không có gì cần phải trao đổi.
Từ sau buổi sáng hôm đó ở bến tàu, hai người không gặp lại nhau lần nào nữa, ngoại trừ đúng hạn chuyển tiền vào tài khoản của anh ta, hai người không còn liên hệ dưới bất kỳ hình thức nào nữa.
Nếu như là vậy, sau khi chào hỏi xong cô cũng có thể đi rồi.
Dù sao, một tiếng đáp lời hắn cũng tiếc kia mà.
Lùi về phía xe hàng của mình, Trang Lâm đẩy đi, mẹ hình như có dặn cô mua cà ri, vừa nãy hình như cô quên mất rồi.
Khoảnh khắc hai người lướt qua nhau đó, cô chừng như ngửi được khí tức vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trên người anh ta, loại khí tức khiến trái tim cô khẽ run lên, đang nỗ lực áp chế thứ cảm xúc xa lạ đó, tiếp tục bước đi thì Quan Dĩ Thần chợt lên tiếng...
'Không lấy đồ sao?'
Giọng nam thuần hậu trầm thấp truyền vào tai, cô khựng người lại, còn chưa kịp lên tiếng đáp lại thì một túi đồ hoa văn nhã nhặn đã rơi vào xe đẩy của cô.
'Cám ơn.' Cô nói khẽ.
Quan Dĩ Thần đẩy chiếc xe không đi lướt qua cô. Trang Lâm ngẩng đầu lên nhìn theo bóng lưng dần xa của người đàn ông, sửng sốt một lúc mới hoàn hồn lại, liếc nhìn túi đồ dùng phụ nữ đang nằm trên đống hàng linh tinh kia, lỗ tai đột nhiên nóng lên.
Anh ta...vừa nãy anh ta giúp cô nhặt cái kia?
Mang theo tâm tình thắc thỏm đi dạo siêu thị thêm một vòng nữa, những thứ cần mua đã lấy đủ cả rồi nhưng không hề gặp lại Quan Dĩ Thần.
Chắc là anh ta đi rồi nhỉ? Nhớ tới chiếc xe đẩy trống không của anh ta, cô không khỏi tự nhủ rốt cuộc người như Quan Dĩ Thần đến đây để mua gì.
Có chút không an lòng đẩy xe về phía quầy thu ngân, vừa nãy quầy thu ngân chẳng có bao nhiêu người, không ngờ bây giờ lại xếp thành một hàng dài, mà trong đám người đông đúc ấy, một sườn mặt tuấn dật nhưng lạnh lùng lại bất ngờ xuất hiện lần nữa trong tầm mắt...
Cô bối rối thu hồi tầm mắt, chỉ sợ bị anh ta phát hiện mình đang nhìn.
Hai người chỉ cách nhau một quầy thu ngân, nhưng Quan Dĩ Thần từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn cô một cái.
'Cô à, tổng cộng 362 đồng.' Cô thu ngân ngước lên báo.
'Được.' Trang Lâm lấy thẻ tín dụng trong ví tiền đưa qua.
'Cô à, tấm thẻ này của cô hình như đã quá hạn rồi, xin hỏi cô còn thẻ nào khác không?' Cô thu ngân đưa trả thẻ cho cô.
Trang Lâm liếc qua tấm thẻ, lúc này mới nhớ lại mấy ngày trước ngân hàng đã gửi thẻ mới đến cho cô nhưng bởi vì bận quá mà cô đã quên đổi nó.
Lật tới lật lui ví tiền mới áo não phát hiện chỉ còn hơn 100 đồng tiền mặt, thẻ ATM và những thẻ tín dụng khác đều không mang theo, đụng phải sự tình này, thật sự có chút khóc không ra nước mắt.
Nói với cô thu ngân một tiếng xin lỗi, liếc về phía sau thấy khá nhiều người xếp hàng nhưng đáng tiếc, toàn những gương mặt xa lạ, sao có khả năng cho cô mượn tiền chứ?
Nếu gắng gượng nhận người quen, chắc chỉ có mình anh ta.
Nhưng, mượn tiền đối với anh ta và cô mà nói, thực sự là một chủ đề nhạy cảm.
Cô không có lá gan mượn tiền anh ta nữa, dù rằng chỉ có vài trăm đồng.
Nhưng mà, đồ này làm sao đây? Cô thu ngân vất vả nhập một mớ linh tinh lang tang cô chọn vào máy rồi, giờ mà bảo hủy toàn bộ, thực sự ngại quá!