Chương 205: Chân tướng (2)

'Diệp Dao có quan hệ gì với Quan Thiệu Hiên?'

Thực ra vẫn là câu hỏi vừa nãy, chỉ có điều càng trực tiếp hơn mà thôi.

Người thông minh như Lý Tử Mạn sao lại không nghe ra ý ở trong đó?

Nếu như anh ta thật sự muốn tra một người, có chuyện gì có thể giấu được chứ?

Cô cũng không dám dấu, 'Là con gái ông ấy.'

Tốt, tốt lắm!

Sầm Chí Quyền gật đầu, 'Cho nên lần này về nước, các người cố tình tiếp cận Quan Thiệu Hiên là vì muốn nhận tổ quy tông?'

Nói dễ nghe một chút là nhận tổ quy tông, nói khó nghe hơn là tranh đoạt gia sản.

Sự xuất hiện của hai chị em là sau khi hai anh em họ Quan đã trở mặt rời khỏi gia đình, cũng chính là nói, thấy anh chị em đều đã được chia phần, bản thân cũng là một người họ Quan, không có lý do gì mai danh ẩn tích bên ngoài chịu khổ, đúng không?

Đây cũng là tâm thái rất bình thường, làm người ai mà không muốn lấy lại những thứ thuộc về mình chứ?

'Quan Thiệu Hiên có biết không?' Nếu như biết, vừa nãy khi hắn hỏi ông, trên mặt ông nhất định sẽ lộ ra một chút biểu tình gì đó nhưng không có, rõ ràng cho đến bây giờ ông vẫn chưa biết.

Nếu như đã muốn quay về nhận tổ quy tông thì phải để Quan Thiệu Hiên biết mới đúng chứ? Ông mới là người cô ta cần nhận mà.

'Diệp Dao không có cơ hội nói rõ.' Một phần là sợ ông không tin, một phần là sợ những dự tính bao lâu nay sẽ thành mây khói cho nên cô muốn từ từ xâm nhập vào cuộc sống của từng người nhà họ Quan rồi sau đó mới tìm cơ hội nói rõ sau.

Nhưng Diệp Dao dù sao tuổi vẫn còn quá trẻ, đôi khi không nhẫn nại được nên có đôi lần bắt đầu khiến người ta hoài nghi động cơ của cô là không thuần khiết.

'Ý chính là nói lần này nhà họ Quan xảy ra chuyện chính là thời cơ tốt để các cô xoay chuyển thế cuộc sao?' Sầm Chí Quyền lớn mật suy đoán, quả nhiên sắc mặt Lý Tử Mạn thay đổi ngay nhưng giọng nói vẫn giữ được sự trấn tĩnh.

'Sầm tổng tài, lần này Quan phu nhân xảy ra chuyện, tôi cũng rất buồn, còn chuyện Diệp Dao có muốn nhân cơ hội này lật bài với Quan Thiệu Hiên hay không thì tôi thật sự không biết.' Chuyện lần này thật sự là ngoài ý muốn nhưng chuyện quả thận mà Diệp Dao hiến lại phù hợp với Mẫn Thiên Vân cũng rất thần kỳ, hoặc có lẽ đây chính là ý trời.

Nếu như sau này Mẫn Thiên Vân bình an vô sự, cho dù Quan Thiệu Hiên không muốn nhận đứa con gái này chắc cũng không được, ân nhân cứu mạng cộng thêm con gái, có thể không nhận được sao??

'Nếu những điều tra của tôi không sai, Diệp Hàm Quân với Quan phu nhân là hai chị em họ, lần này hai cô quay về, có liên quan gì đến bà ấy không?'

'Không, mẹ tôi không ủng hộ em gái tôi làm chuyện đó, chuyện này không liên quan gì đến mẹ tôi.' Lý Tử Mạn thực sự không nói dối, mẹ cô trước giờ chưa từng ủng hộ Diệp Dao nhận tổ quy tông.

Là Diệp Dao Tự mình không cam tâm khi thấy trên người cùng chảy một dòng máu thế mà những anh chị em khác đều là những công tử tiểu thư cao cao tại thượng còn bản thân chỉ là một người bình thường.

'Cô và Diệp Dao muốn làm gì muốn làm gì tôi không quan tâm, tình sử phong lưu của Quan Thiệu Hiên tôi cũng không truy cứu, nhưng nếu các người muốn đặt tâm tư trên người Mẫn Mẫn thì đừng trách tôi không nhắc nhở trước.'

Sầm Chí Quyền nói xong thì xoay người rời đi bỏ lại Lý Tử Mạn ngơ ngác đứng đó một lúc rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho mẹ mình ở Malaysia, đem chuyện xảy ra ngày hôm qua kể lại một lượt sau đó bảo bà có thời gian thì quay về Singapore một chuyến.

Cục diện bết bát như thế này khiến cô đau đầu cực kỳ.

****

Sầm Chí Quyền về đến phòng bệnh, Quan Mẫn Mẫn vẫn còn đang ngủ say nhưng trên mặt vẫn còn một chút hoảng loạn.

Sau khi bảo hộ lý ra ngoài, hắn ngồi xuống bên giường, một tay giữ lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô trong tay mình, tay kia đau lòng gương mặt vuốt ve gương mặt hơi lạnh của cô.

Nếu như để cô biết người trước giờ mà cô luôn ghét lại là chị em gái cùng cha khác mẹ với mình, không biết phản ứng của cô sẽ là thế nào? Hơn nữa người mà cô chán ghét đó lại là người cứu mẹ mình.

Nhưng cho dù là chị em cùng cha thì Diệp Dao kia làm sao đáng yêu bằng tiểu trư nhà hắn chứ?

Mà hắn ghét nhất là loại loại phụ nữ lòng đầy tâm kế, vẫn là tiểu trư nhà hắn đơn thuần khiến người ta ưa thích hơn.

Vật nhỏ, cứ ngủ cho ngon, anh sẽ luôn ở bên cạnh em. Hắn thì thầm, hơi cúi xuống đặt nhẹ một nụ hôn lên trán cô.

Nếu như lần này Quan Thiệu Hiên không xử lý tốt chuyện này vậy nhà họ Quan chắc chắn không tránh khỏi lần nữa dậy sóng.

Thật ra nhà họ Quan có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến hắn nhưng một khi có khả năng liên lụy đến tiểu trư nhà hắn, hắn chắc chắn sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn.
Chuyện Diệp Dao là chị em cùng cha khác mẹ với cô liệu hắn có nên nói với cô không? Lúc nào thì nói?

********

Sau khi Diệp Dao bị đẩy vào phòng thủ thuật, Sầm Tĩnh Di và Ôn Nhã Húc lại đến bệnh viện một chuyến nhưng Quan Mẫn Mẫn vẫn còn đang ngủ nên hai người lại đi.

Ba ngày trước Ôn Nhã Húc đã chính thức ký hợp đồng với Sầm thị, dự định sau khi xong tiệc đính hôn của Sầm Chí Quyền và Quan Mẫn Mẫn thì bắt đầu đi làm, không ngờ lại gặp phải sự cố mà không ai có thể đoán được trước này.

Sau khi hai người rời khỏi bệnh viện thì nhận được điện thoại của Sầm Giai Di bảo Ôn Nhã Húc đến công ty một chuyến, vài vị chủ quản cao cấp của phòng công nghệ thông tin muốn cùng hắn bàn bạc một số vấn đề về hạng mục mới này vì vậy hai người trực tiếp đi thẳng về công ty.

Đàn ông một khi bàn công sự thì luôn không biết giờ giấc, Ôn Nhã Húc vừa vào phòng họp thì hơn ba tiếng sau vẫn chưa thấy ra, nếu như không phải có thể ở văn phòng của Sầm Giai Di uống trà đọc báo nói chuyện phiếm, Sầm Tĩnh Di chắc chắn sẽ nhàm chán chết.

Đàn ông mê công việc quá cũng thật đáng sợ nhưng Nhã Húc đang cố gắng vì tương lai tươi đẹp của hai người, cô làm sao có thể ở sau lưng hắn oán trách gì chứ.

Đợi đến khi hai người có thể nắm tay rời khỏi công ty thì đã là sáu giờ chiều.

Sầm Giai Di hẹn hai người cùng nhau ăn cơm, bảo họ đến nhà hàng chọn món trước, đợi khi cô xử lý xong công việc thì sẽ đến sau.

Đứng ở cửa công ty, ánh nắng chiều chiếu lên hai người, in hình đôi nam nữ đang âu yếm nắm tay nhau, hình ảnh thân thiết và ngọt ngào vô cùng.

Nhưng mới vừa bước xuống bậc thang định đi lấy xe thì một bà lão vẫn luôn đợi ở ngoài cửa hùng hổ xông đến, lớn tiếng gọi, 'Nhã Húc, Ôn Nhã Húc, con đứng lại đó cho ta, không được đi!'

'Bà nội, sao bà lại đến đây?' Sau một thoáng thoáng kinh ngạc, Ôn Nhã Húc mỉm cười tiến đến nhìn bà lão vẻ mặt tức giận nói, 'Không phải con nói con nói ngày mai sẽ về nhà thăm nội sao? Sao nội lại đến đây? Cũng không gọi cho con một tiếng, lỡ như con không có ở công ty thì sao?'

Cha mẹ của Ôn Nhã Húc mất sớm, hắn do một tay ông bà nội nuôi lớn, vì vậy trước giờ vẫn luôn cực kỳ hiếu thảo với hai người. Chỉ có điều ông nội không đợi hắn tận hiếu thì đã ra đi chỉ còn lại bà nội sống một mình trong căn nhà cũ của họ. Sau khi hắn ra trường đi làm, đã không ít lần muốn bà nội về sống chung với mình để có thể tiện bề chăm sóc nhưng nói thế nào bà cũng không chịu rời căn nhà mình đã sống cả đời, nơi đó có hình bóng của ông nội, bà không nỡ nên hắn cũng đành thôi.

Cũng may sức khỏe của bà rất tốt, tinh thần lại minh mẫn, trước đây cứ cách năm ba bữa thì hắn lại về nhà một lần, ăn cơm nói chuyện với bà.

Gần đây bởi vì ở chung với Tĩnh Di cộng thêm chuyện bàn giao công việc ở trường quá nhiều, tính kỹ ra đã một tuần hắn chưa về thăm bà, không ngờ bà lại có năng lực như vậy, tự mình tìm đến Sầm thị.

Hắn nhớ trước đây mình chưa từng đề cập đến chuyện đến Sầm thị làm việc, chỉ sợ bà phản đối, vốn định đợi khi mọi chuyện đã rồi thì mới nói với bà, không ngờ bà lại biết rồi. Cho nên chỉ có thể nói, người tính không bằng trời tính.

'Bà mà còn không đến, đứa cháu nội là con chắc bị người ta bắt đi luôn rồi.' Bà lão rất không vui trừng mắt nhìn Sầm Tĩnh Di đang đứng bên cạnh cháu mình.

Mấy năm trước bà vốn đã không ưa thân phận đại tiểu thư của Sầm Tĩnh Di, cháu nội chia tay cô ta theo đúng ý nguyện của bà, bà mừng còn không kịp. Vốn tưởng cháu nội đã nhìn thấu bản chất của những người có tiền là hoàn toàn khác biệt với những người bình dân như họ, nhà hào môn vốn không dễ vào như vậy!

Nền tảng của hôn nhân không chỉ có tình yêu là còn là môn đăng hộ đối, từ xưa đến nay đã có không biết bao nhiêu tiền lệ về chuyện này, bà vẫn luôn tin vào điều đó. Cho nên chia tay là một sự lựa chọn sáng suốt.

Những đau khổ mà cháu nội đã nếm trải không phải bà không biết nhưng đau dài chi bằng đau ngắn, bà tin rồi sẽ có ngày cháu mình sẽ quên đi cô gái này.

Nhưng mà không ngờ là mấy năm sau cháu bà chẳng những không quên mà lại lần nữa dây dưa với cô gái này, còn từ bỏ công việc giáo sư ở trường đại học mà đến Sầm thị làm việc, còn bận đến nỗi không thấy bóng dáng đâu, nếu như không phải có con bé Hải Nhược nói cho bà biết, bà còn tưởng rằng công việc ở Trường đại học bận đến mức này.

Vốn hôm nay bà định đến trường đại học để tìm cháu mình chất vấn chuyện giữa nó với cô gái kia không ngờ lại nhận được một tin còn động trời hơn là cháu bà đã từ chức giáo sư ở trường đại học để đến tập đoàn Sầm Thị làm việc.

Đứa cháu bất hiếu này, rõ ràng nó biết bà ghét Sầm thị, ghét người nhà họ Sầm đến mức nào vậy mà nó còn lén lút ở sau lưng bà làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Thật sự là cố tình chọc cho bà tức chết đây mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play