Chương 245: Tai nạn (3)
Tuy rằng không công bố ra bên ngoài chuyện cháu trưởng của một trong bốn tập đoàn giàu có nhất Singapore và vị hôn thê của anh ta đến Hồng Kông du lịch nhưng mấy ngày trước, người đang nắm quyền của gia tộc Sầm thị - Sầm lão thái gia đã ngồi máy bay riêng đến trước, còn đến chào hỏi, uống trà với đặc khu trưởng và vài quan viên chính phủ khác, chuyện này họ cũng nhận được tin tức.
Giờ vị hôn thê của anh ta lại xảy ra sự cố bất ngờ rơi xuống biển bị thương, nếu như không thể cho họ một câu trả lời mỹ mãn, đây thực sự là một cú sốc đối với toàn ngành du lịch Hồng Kông.
Haizz, nói ra cũng thật kỳ lạ, hoạt động ra biển xem cá heo trước giờ chưa từng xảy ra bất kỳ sự cố gì, những chú cá heo được huấn luyện cũng chưa từng có hành động nhảy lên thuyền công kích người như hôm nay, sự cố này xảy ra khiến người ta không khỏi nghi ngờ nhưng nhất thời lại không điều tra ra được bất kỳ nguyên nhân gì.
Một chiếc điện thoại đột nhiên đổ chuông, tiếng chuông vọng khắp căn phòng họp rộng thênh thang, mỗi người theo phản xạ đều lén cúi xuống nhìn điện thoại của mình. Thì ra là điện thoại của một chuyên viên của hiệp hội du lịch đang đổ chuông, ông vội đón nghe, ừ à mấy tiếng rồi cúp máy sau đó cung kính nhìn sang Sầm Chí Quyền, 'Sầm tiên sinh, chúng ta đã điều tra ra được nguyên nhân vì sao cá heo lại có hành động phóng lên thuyền công kích người rồi, thực ra cá heo là loài vật rất tốt tính, bản thân nó sẽ không làm hại đến con người, lần này là do cá heo bị chích một loại thuốc kích thích.'
Ông ta nói đến đó thì ngừng lại, nhìn sang Sầm Chí Quyền không nói tiếp nữa.
'Phải đó, phải đó, cá heo thực sự rất tốt tính.' Những chuyên viên khác vội vàng phụ họa theo, chỉ mong Sầm đại công tử mau hạ hỏa, bằng không chiếc ghế của họ rất có khả năng bị lung lay.
'Tại sao cá heo lại bị người ta chích loại thuốc kích thích kia?' Ánh mắt lạnh băng của Sầm Chí Quyền lại quét qua từng người, 'Những thứ có thể gây nguy hiểm đến tính mạng con người như vậy lấy từ đâu ra? Là ai có bản lãnh chích loại thuốc đó cho cá heo mà bản thân không bị thương?'
'Sầm tiên sinh, giờ chúng tôi còn chưa biết được, nhưng chúng tôi nhất định sẽ tra ra được hung thủ, cho ngài một câu trả lời thỏa đáng. Xin Sầm tiên sinh yên tâm, loại phần tử nguy hiểm này, phía cảnh sát chúng tôi tuyệt đối sẽ không để chúng tiêu diêu ngoài vòng pháp luật.' Người thứ ba lên tiếng đảm bảo chỉ vì để vị Sầm đại công tử kia không còn giữ vẻ mặt âm trầm ấy nữa.
Sầm Chí Quyền vụt đứng dậy, 'Ba ngày, trong vòng ba ngày nếu như các người còn chưa tra ra được chủ mưu, tôi sẽ cho người đem cá heo ở vùng biển các người toàn bộ giết hết!'
Nhìn theo bóng dáng cao lãnh của Sầm Chí Quyền rời đi, những người còn lại trong phòng cảm thấy cả trán và sống lưng đều toát mồ hôi lạnh.
Có nhầm lẫn không vậy? Giờ là lúc toàn thế giới kêu gọi bảo vệ động vật hoang dã, anh ta lại nói muốn giết sạch cá heo?
'Giờ sao đây?' Có người lên tiếng.
'Mau đi điều tra tiếp.'
'Nếu trong ba ngày không bắt được...'
'Thật sự không bắt được thì tìm người chịu thay.'
'Anh tưởng Sầm đại công tử dễ bị gạt lắm sao?' Có người nhướng mày, 'Anh ta là người thừa kế của Sầm thị thương nghiệp, trên thương trường nổi tiếng tinh minh, ai dám chọc đến anh ta chứ?'
'Bất kể thế nào, Sầm phu nhân đúng là xảy ra chuyện trong địa phận của chúng ta, chúng ta có trách nhiệm mau chóng cho nhà họ Sầm một câu trả lời.'
****
Quan Mẫn Mẫn mơ mơ màng màng tỉnh lại, còn chưa mở mắt thì mũi đã ngửi được mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt, bàn tay đang đặt trên chăn mới nhúc nhích thì giọng quen thuộc mà đầy lo lắng của cậu nhóc lập tức truyền đến...
'Mẹ, mẹ tỉnh rồi sao?' Cậu nhóc kinh hỉ vạn phần hướng về phía phòng khách gọi lớn, 'Ông cố, mẹ con tỉnh rồi.'
'Cục cưng...' Quan Mẫn Mẫn mở mắt, lúc nhìn thấy gương mặt vui vẻ của con trai, ký ức trước khi hôn mê ùa ạt tràn về, lúc cô rơi xuống biển, vốn biết bơi nhưng bởi vì sự tình xảy ra quá đột ngột, cô hoảng hốt đến nỗi hoàn toàn mất đi ý thức, sau đó thì nước biển bắt đầu tràn vào miệng mũi, thân thể không ngừng chìm xuống.
Cũng may một đôi tay mạnh mẽ kịp thời từ phía sau kéo cô lại, cô bất chấp tất cả, sít sao níu lấy cánh tay ấy...
Không nghĩ cũng biết người vừa kéo cô từ cõi chết ấy là ai, còn có thể là ai khác chứ?
'Ba đâu?' Cô quay đầu lại, không thấy boss nhà mình đâu, ngược lại lão gia tử và dì Lâm đã đến bên cạnh giường, sau lưng họ là Sầm Chí Tề.
'Mẫn Mẫn, còn chỗ nào không khỏe không?'
'Dạ...' Quan Mẫn Mẫn nhúc nhích thân thể mới phát hiện chân trái mình cứng ngắt, hơn nữa còn hơi đau.
'Chân của con sao vậy?'
'Một chút vết thương ngoài da thôi, qua hai ba ngày là có thể nhảy nhót hoạt bát như thường rồi. Nhưng có lưu lại sẹo hay không thì khó nói lắm.' Sầm Chí Tề nhìn cô nói.
'Không biết nói chuyện thì đừng chọc cho người ta ghét.' Lão gia tử bất mãn trừng Sầm Chí Tề sau đó quay sang cười với người bệnh trên giường, 'Không phải lo, bác sĩ đảm bảo với ta là sẽ không để lại sẹo. Cho dù là có thật, ông nội cũng sẽ nghĩ cách khiến cho nó biến mất.'
Chút chuyện nhỏ này, đối với ông mà nói không thành vấn đề.
'Ông cố, ông thật biết dỗ người!' Cậu nhóc chu môi nói, Sầm Chí Tề buồn bực bĩu môi.
Xem ra sau này phải cách xa Quan tiểu thư một chút mới được, không cẩn thận nói một câu không dễ nghe cũng có khả năng bị tòa núi dựa lớn của cô đè chết.
Mà nói ông nội thay đổi cũng nhanh quá đi, trước đây không phải muốn để anh hai cưới Hứa tiểu thư sao? Giờ Quan tiểu thư mẹ quý nhờ con, ông đã bắt đầu xem Quan tiểu thư là cháu dâu lý tưởng rồi sao?
'Mẹ con bị thương, tâm trạng nhất định không tốt, đương nhiên phải dỗ dành một chút.' Lão gia tử vuốt râu cười nói.
'Ông nội, chú...' Quan Mẫn Mẫn vừa mới bật ra chữ đó mới phát hiện mình đang nói chuyện với lão gia tử liền im bặt.
Lão gia tử phản ứng cực nhanh hỏi ngược lại, 'Chú nào?'
Cậu nhóc mím môi vừa định lên tiếng thì bị Quan tiểu thư kéo tay lại, 'Con nói sai rồi, là... Chí Quyền đâu?'
Lần đầu tiên gọi tên hắn, trong lòng Quan tiểu thư ít nhiều có chút thẹn thùng, một màu đỏ lặng lẽ bò lên má khiến gương mặt tái nhợt của cô có thêm một tia kiều diễm.
Vẫn không biết gọi chú, gọi đại boss hay thậm chí trực tiếp gọi tên thì thuận miệng hơn.
Nhưng ở trước mặt ông nội cô làm sao dám gọi không có quy củ như vậy được?
Vừa nãy một tiếng "chú" đó thật sự là...
Cũng may tiểu Quan tiên sinh cũng thông cảm cho cô là người bệnh, không vạch trần cô ngay tại chỗ còn Sầm Chí Tề chỉ đứng đó mím miệng cười.
Cô nàng Quan Mẫn Mẫn này suốt ngày chỉ biết chơi những trò khiến người ta không còn lời nào để nói!
Gọi anh hai hắn là "chú", vậy mà cũng gọi được, mà ông anh trước giờ nghiêm trang lạnh mạc của hắn lại mặc kệ cho cô gọi bậy gọi bạ như vậy, thật đáng ngạc nhiên.
'À, Chí Quyền hả? Nó ra ngoài xử lý chút chuyện rồi, lát nữa quay lại.' Xảy ra chuyện lớn như vậy, phía cảnh sát sao có thể không cho họ một câu trả lời hợp lý chứ?
Cũng may người không có việc gì, bằng không nhà họ Sầm họ tuyệt không chủ cần một câu giải thích đơn giản như vậy.
Lão gia tử nói chuyện với Quan Mẫn Mẫn một lúc sau đó cô nói muốn ăn gì đó, vì thế lão gia tử bảo dì Lâm mang canh gà và những món dễ tiêu hóa đã chuẩn bị sẵn vào cho cô.
Vừa định bảo hộ lý vào đút cho cô thì đã nghe Tề thiếu gia nãy giờ bị bỏ rơi một bên chủ động ra quân, 'Ông nội, để con đút cô ấy là được rồi.'
'Con đút? Có thích hợp không đó?' Lão gia tử hỏi ngược lại, nhìn thế nào cũng cảm thấy đứa cháu này không thuận mắt.
Cũng may Mẫn Mẫn không gả cho nó, bằng không ông lấy đâu ra đứa cháu cố ngoan ngoãn như vậy chứ!
Vẫn là giống của cháu trưởng tốt hơn, vừa thông minh vừa khiến người thích.
'Ông nội, trước đây lúc con sinh con không tiện, cũng nhờ anh ấy chăm cho.' Quan tiểu thư biết tên này ở trong phòng bệnh nhịn lâu như vậy, chắc chắn là có chuyện muốn nói với cô nhưng ông nội ở đây nên hắn không thể nói, cũng không dám nói.
Nể tình trước đây đúng là hắn có chăm sóc cô mấy năm, cô tốt bụng một chút, tìm cách dời ông nội đi.
Lão gia tử vốn dĩ đối với đứa cháu phóng đãng lại không nghe lời này luôn rất khó chịu, nếu như không phải nể tình hắn đã chăm sóc hai mẹ con Mẫn Mẫn mấy năm thì hắn làm sao đặt chân vào phòng bệnh này được?
Giờ nghe Mẫn Mẫn nhắc lại, cơn giận trong lòng ông cũng giảm mấy phần, cộng thêm cậu nhóc cũng chen vào, 'Ông cố, con cũng đói rồi, chúng ta cùng ra ngoài ăn được không? Cứ để chú tạm thời chăm sóc cho mẹ là được.'
Tề thiếu gia nói thế nào cũng là "ba hờ" của cậu sáu năm, chỉ cần một ánh mắt là cậu đã nhìn ra hết.
Có người ra mặt giúp đỡ, Tề thiếu gia mới có cơ hội nói chuyện riêng với chị dâu, đương nhiên tiền đề là hắn phải hầu hạ cô cho tốt trước đã.
Trước khi đi, lão gia tử còn không yên lòng mắng một câu, 'Nếu dám chọc chị dâu con tức giận, xem ta làm sao trừng trị con.'
Lần đầu tiên Tề thiếu gia cảm thấy mình thật sự đi đâu cũng bị người ghét như vậy!
Mang chén cháo ngồi xuống giường, nhìn gương mặt đắc ý của cô, cẩn thận múc một muỗng nhỏ đưa đến bên miệng, bực dọc nói, 'Há miệng.'
Bởi vì hắn dám dấu cô chuyện của mình với Quan Viện Viện, cô vốn còn chưa tha thứ, giờ thì tốt rồi, còn dám bực bội với cô?
Quan Mẫn Mẫn cô cũng là người thù dai nha, kiên quyết không há miệng.
'Bà cô ơi, coi như xin cô, há miệng ra dùm đi!'
Nếu như cô cứ giữ bộ dạng tức giận như vậy, đợi lão gia tử quay lại nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không chút lưu tình quật hắn vài gậy.
Cho nên, chỉ đành nhận thua!
Dù sao, hắn lưu lại cũng là vì muốn xin lỗi cô.
Hắn nợ cô một lời xin lỗi đàng hoàng, nợ nhiều năm như vậy, giờ cũng là lúc phải nói rồi.