Chương 240: Ngọt ngào (4)
Đã khuya lắm rồi, tối nay họ quyết định ở đây qua đêm.
Khi đến phòng tổng thống trên tầng cao nhất, hai mẹ con vui vẻ nhào lên giường, chúc mừng chuyện tối nay không bị thua tiền.
Đợi đến khi chơi đủ rồi, Quan tiểu thư bị đẩy vào phòng tắm, Sầm tiên sinh nhìn con trai, rõ ràng là có chuyện muốn nói.
'Ba muốn nói với con, đừng nên vì chút thắng lợi nhỏ mà kiêu ngạo có phải không?' Tiểu Quan tiên sinh nằm bò trên giường, lười nhác hỏi.
'Ba biết con tính toán rất giỏi nhưng với những trò đỏ đen này chỉ nên chơi vui mà thôi, đừng nên quá trầm mê vào đó.'
Con trai còn nhỏ nhưng hắn mong con có thể hiểu được đạo lý dừng tay đúng lúc, nhất là trong chuyện đỏ đen, để bản thân vui vẻ là được rồi.
'Ba, ba cũng từng nói, giờ tình hình thị trường cổ phiếu rất ảm đạm nhưng vẫn có người kiếm được tiền. Trên đời này không có chuyện làm ăn nào chắc chắn có lời, cũng không có chuyện gì 100% chịu thiệt. Người chơi đỏ đen có nhiều hơn nữa thì vẫn có người thắng, quan trọng là có nắm chắc cách thao tác hay không thôi.'
Cậu có khả năng tính toán trời cho, dưới sự dạy dỗ của đại boss, sau khi qua nhiều lần tôi luyện đã có thể nhạy bén nắm bắt được những tin tức quan trọng từ những giao dịch trên thị trường chứng khoán, đã bắt đầu kiếm được tiền từ cổ phiếu, tuy rằng không nhiều.
Chơi cổ phiếu không phải là một hình thức đỏ đen đó sao?
Nhưng cậu hiểu ý của ba mình.
'Con biết ba không muốn con quá trầm mê vào những chuyện không thể 100% nắm chắc, yên tâm đi, trước khi đến tuổi trưởng thành, con sẽ không vào sòng bạc nữa đâu.'
Cậu nhóc nói rồi chống tay ngồi dậy.
Sầm Chí Quyền hài lòng gật đầu, đứa con này rất thông minh, hắn chỉ hời hợt nói một câu thì con trai đã có thể tự biện luận sau đó trực tiếp đi đến kết luận luôn.
'Muộn rồi, đi tắm rồi ngủ đi.'
'Tối nay con có thể ngủ cùng ba mẹ không?' Cậu nhóc đột nhiên bật ra một câu, 'Lớn như vậy rồi còn chưa từng được ngủ chung với ba mẹ, không biết cảm giác đó là thế nào.'
Sầm tiên sinh không biết nói sao.
'Nói đùa thôi, con không muốn bị hai người làm cho tỉnh giấc giữa khuya đâu.'
Cậu nhóc vừa nói vừa nhảy xuống giường, về phòng dành cho khách.
Xem ba cậu kìa, vừa nghe nói muốn ngủ chung thì trên mặt muốn có bao nhiêu không muốn thì có bấy nhiêu, cậu cũng chỉ tùy tiện nói vậy thôi mà, tưởng là thật sao?
Quan Mẫn Mẫn tắm xong ra, Sầm Chí Quyền đang đứng trước cửa sổ nghe điện thoại.
Cô rón rén đi đến sau lưng hắn, tay chủ động vòng qua thắt lưng tinh tráng của người đàn ông, dán mặt sau lưng hắn, cảm thụ khí tức quen thuộc của hắn, cùng hắn từ trên cao nhìn xuống cảnh đêm muôn màu của Macao, nghe hắn dùng giọng trầm thấp bàn công sự với đối phương, lúc này đây, những công sự khô khan kia vào tai cô lại biến thành những nốt nhạc mỹ diệu vô cùng.
'Nghĩ gì vậy?' Sầm Chí Quyền nói xong thì tắt máy, kéo cô nàng khó được một lần an tĩnh như vậy đến trước mặt, đưa tay nâng cằm cô lên.
'Nghĩ đến anh nha.' Cô gái nũng nịu nói, chân trần chủ động đạp lên đôi chân mang dép lê của hắn, tránh cho bản thân ngưỡng cổ lên quá mỏi.
Người đàn ông biết ý đồ của cô, nhấc cô lên, đôi chân thon chủ động quấn quanh eo hắn.
'Không phải anh nói chỉ chơi một ngày thôi sao? Bao giờ thì về nước?' Quan tiểu thư cực kỳ hưởng thụ không khí thân mật mà ấm áp này.
'Muốn về sao?' Hắn áp lưng cô lên cửa kính, tì trán vào trán cô, thân thiết vô cùng.
'Không muốn. Nhưng sợ anh bận, em tự chơi cũng được.'
Tuy rằng cô rất muốn có hắn bên cạnh nhưng sau khi làm trợ lý của hắn một thời gian cô mới biết lượng công việc một ngày của hắn nhiều đến đâu, bận đến mức nào, nếu như không phải có cô và con trai, chắc chắn hắn trực tiếp ngủ ở văn phòng luôn.
Chẳng trách văn phòng của hắn trang bị đầy đủ như thế, chẳng khác gì một chung cư cao cấp.
'Có bận hơn nữa cũng có thể rút chút thời gian cùng vợ con.' Hắn cười nhẹ, vì sự chu đáo của cô mà thấy rất ấm lòng.
Mục đích làm việc của hắn trước giờ không phải vì tiền, bởi từ khi mới ra đời, tiền đối với hắn mà nói chưa từng thiếu. Trước khi có cô, hắn đặt hết tinh lực của mình vào công việc là vì muốn khiêu chiến và chinh phục, vì trọng trách trên vai, nhưng giờ có cô, có con trai, hắn vẫn cần phải dành một phần thời gian và tinh lực cho hai người.
Trong mắt hắn, hai người còn quan trọng hơn công việc nhiều dù rằng phần lớn thời gian hắn thường vì công việc mà lơ là hai mẹ con, cho nên sau này càng phải phân phối thời gian tốt hơn mới được.
Hắn biết tiểu trư nhà mình tuy rằng thích làm nũng, thích bám người nhưng không phải loại phụ nữ không có đàn ông bên cạnh thì thấy buồn bã, mất mát. Cô rất biết cách sắp xếp thời gian cho mình, không có hắn bên cạnh vẫn có thể rất vui vẻ, điều này cũng khiến hắn cảm thấy an ủi vô cùng.
'Boss, vợ con anh có thể tự đi chơi được! Anh vẫn nên ngoan ngoãn quay về làm việc đi!' Biết tâm ý của hắn là đủ rồi, Quan tiểu thư trước giờ rất lạc quan, cũng không tham lam.
'Chê anh phiền?' Hắn bất mãn cắn lên chóp mũi cô một cái.
'Ai dám chê đại boss phiền chứ!' Quan tiểu thư không cam lòng cắn trả lại hắn, 'Em nghĩ sau này lúc tâm trạng không vui có thể đến đây chơi vài ván, anh phải kiếm tiền nhiều một chút để em phá của chứ.'
'Cô nàng phá của!'
'Con trai của anh cũng vậy.'
'Con trai là tay kiếm tiền!' Sầm tiên sinh nói một cách tự hào.
'Anh nói gì với con vậy?' Quan tiểu thư nghiêm túc được một chút thì lại bắt đầu không an phận, bàn tay nhỏ lại từ cổ áo chui vào, bắt đầu dò xét...
Haizz, sao lại càng sờ càng thích thế này! Thân thể của boss nhà cô đúng là không chê vào đâu được!
'Bảo nó an phận một chút.'
'Con lại làm sai gì sao?' Quan tiểu thư ngạc nhiên dừng tay.
'Không có, nhắc nhở thằng bé một chút chỗ không hay của cờ bạc.'
Không ngờ không cần hắn nói, chỉ nhắc khéo một câu là thằng bé đã lĩnh hội được ngay.
'Thằng bé nghe anh nói sao?' Đối với điểm này, Quan tiểu thư rất để tâm.
Giờ con trai còn nhỏ, đối với phương diện giáo dục con cô đã mất không ít tâm tư nhưng vẫn không thể nắm bắt hoàn toàn đứa con quá thông minh của mình. Cũng may ở tuổi này thằng bé còn được sự dạy dỗ của cha, bằng không, nếu thực sự gây họa cô cũng không biết làm sao thu xếp.
'Em yêu, cám ơn em sinh cho anh một đứa con giỏi như vậy.' Sầm tiên sinh tặng cho cô một nụ hôn thật kêu, đây xem như đáp án.
'Không cần khách sáo, Sầm tiên sinh.' Quan tiểu thư hôn trả lại hắn, lại nghịch ngợm cắn môi hắn một cái, 'Nhờ giống của anh tốt thôi.'
'Giống tốt như vậy, chi bằng sinh thêm mấy đứa?' Giọng Sầm tiên sinh thấp hơn mấy phần.
Từ khi hai người đến với nhau, vì để có thể hưởng thụ thế giới hai người một thời gian, cộng thêm Quan tiểu thư thích chơi đủ loại tình thú nên mua rất nhiều áo mưa đủ chủng loại, ở nhà, ở phòng nghỉ công ty đều có, đương nhiên cũng có lúc không khống chế được mà không kịp dùng nhưng bụng của Quan tiểu thư hình nhưng vẫn chưa có tin tức gì.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì hắn muốn để cô mặc áo cưới đẹp nhất, làm cô dâu xinh đẹp nhất. Tiểu trư nhà hắn cũng từng nói, không muốn bụng to đi vào lễ đường bởi vì cô muốn hưởng thụ một đêm động phòng hoa chúc cực kỳ nóng bỏng và kích tình.
Nhưng tối nay thấy con trai biểu hiện xuất sắc như vậy, Sầm tiên sinh có chút tâm động, muốn lập tức tạo thêm một đứa!
'Anh thích con trai hay con gái?'
Quan Mẫn Mẫn cũng cảm thấy gene của Sầm tiên sinh tốt như vậy, không sinh thêm mấy đứa nữa thật lãng phí! Tuy rằng lúc mang thai lần đầu, cô suýt nữa đã ói hết gan ruột ra nhưng cũng không vì vậy mà bài xích chuyện sinh thêm con.
Từ nhỏ cô đã khát khao có anh chị hay em trai em gái, bởi vì dù đã có nhưng họ đối với cô không khác gì người dưng nước lã.
Mà cô cũng biết con trai hy vọng có người chơi cùng đến mức nào, trước đây cô chưa từng nghĩ tới chuyện sinh con của một người đàn ông khác nhưng giờ đã sắp kết hôn với Sầm tiên sinh rồi, có thêm đứa nữa chỉ là chuyện sớm muộn.
Ngày kết hôn đã chọn xong rồi, cô tin lần này nhất định sẽ thuận lợi.
Cho nên, cho dù bây giờ có cục cưng, một tháng sau tổ chức hôn lễ chắc bụng vẫn còn chưa lộ rõ!
Điều quan trọng nhất là, thực ra những gia tộc hào môn đều rất để ý chuyện nối dõi tông đường, nhất là những gia tộc có tư tưởng truyền thống như nhà họ Sầm, đương nhiên sinh càng nhiều càng tốt.
Nhìn chỉ riêng đời của Sầm Chí Quyền đã có mười mấy anh chị em, còn chưa nói đến những anh em họ xa khác trong gia tộc thì biết.
Nếu như số mệnh đã định đời này không thể thoát li cuộc sống như vậy, vậy chỉ đành tiếp nhận quy luật trò chơi của nó mà thôi.
Hơn nữa, hai người họ đều muốn có con kia mà.