Chương 227: Như gần như xa (3)

Từ sofa đứng lên, một vài tia nắng sớm xuyên qua khung cửa kiếng chiếu lên người hắn khiến cho cả người hắn càng thêm cao lớn như một thiên thần, người khác chỉ có thể từ xa ngước mắt nhìn lên.

Nhìn cô đăm đắm một lúc lâu hắn mới lên tiếng, 'Tăng ca? Phí tăng ca công ty em tính bao nhiêu? Lát nữa tôi sẽ trả gấp mười.'

Không chút lưu tình ném lại câu nói kia xong, hắn khom người nhặt lấy chiếc áo sơ mi đang nằm vắt vẻo trên thành ghế sofa, đi thẳng vào phòng tắm bên trong khoang thuyền.

Cả một thân mùi rượu, ngay cả hắn cũng không chịu nổi.

Trang Lâm nhìn người đàn ông đang biến mất trước mắt mình, cảm giác chua xót đã lâu không cảm thấy lại bởi vì câu nói của hắn mà dâng lên trong lòng, sắc mặt có chút tái nhợt.

Trong mắt anh ta, cô là loại người vì tiền chuyện gì cũng dám làm đúng không?

Đến chăm sóc anh ta một đêm, anh ta lại bảo dùng số tiền gấp mười lần phí tăng ca để trả cho mình.

Cũng tốt thôi, chuyện có thể dùng tiền để xóa sạch dù sao cũng tốt.

Chỉ là, bây giờ cô còn nợ tiền anh ta, hàng tháng ngoại trừ tiền lương cô còn dùng tiền kiếm được từ việc làm thêm chia làm hai lần chuyển vào tài khoản của anh ta, tuy rằng tiến độ trả tiền rất chậm nhưng mỗi lần chuyển tiền trong lòng cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Nếu như anh ta cứng rắn muốn đưa khoản tiền này cho cô thì cứ xem như thời gian trả tiền của cô rút ngắn thêm một tháng vậy.

Nhưng cô không có can đảm lưu lại chờ anh ta tắm xong ra để bàn về chuyện này. Nhìn sang ấm trà đã bị người đàn ông vô tình đụng vỡ, cô bước qua cẩn thận nhặt lên, rút khăn giấy ra lau sạch vết bẩn trên sàn rồi mới đứng lên chuẩn bị rời đi.

Lúc Quan Dĩ Thần bước ra, nhìn thấy khoang thuyền trống rộng không một bóng người, cơn tức trong lòng lại dâng lên, cô gái này, một câu chào hỏi cũng không có thì đã đi mất rồi, thật là...

Đang định đuổi theo thì lại thấy những mảnh vụn của ấm trà đã vỡ đã được nhặt lên để trên bàn, trên bàn còn có một chiếc ly đựng đầy trà, hình như chưa có ai đụng vào.

Hắn vô thức bước đến, đưa tay sờ vào ly trà mới phát hiện nước bên trong đã lạnh ngắt.

Ấm trà này, chắc là cô pha đúng không?

Hắn đưa lên môi, chậm rãi nhấp một ngụm, vị trà nhàn nhạt thấm vào khoang miệng, tuy trà đã lạnh nhưng hắn vẫn từng ngụm từng ngụm uống hết, bất giác cảm thấy cơn đau đầu do cơn say mang lại đỡ hơn nhiều lắm.

Từ khoang thuyền bước ra, lại ngoài ý muốn nhìn thấy cô gái đáng lý đã rời đi từ lâu vẫn còn đứng ở mũi thuyền, một tay cầm đôi giày cao gót tay kia túm làn váy, ngơ ngác nhìn mặt đất cách mũi thuyền chừng 3m, thế nào cũng không dám nhảy xuống.

Lá gan không phải lớn lắm sao? Chỉ có độ cao chút xíu này thôi đã có thể dọa cô rồi sao?

Nghe tiếng bước chân từ phía sau càng lúc càng gần, Trang Lâm lần nữa liếc xuống mặt đất, rất muốn rất muốn cứ thế nhắm mắt nhảy xuống nhưng cuối cùng cô vẫn không có can đảm làm vậy.

Cô không ngờ anh ta lại ra nhanh như thế, hơn nữa còn để anh ta nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình.

Nhưng bộ dạng chật vật hơn nữa của cô anh ta cũng đã nhìn thấy rồi, thêm một chút xíu nữa có đáng kể gì.

Người đàn ông rất nhanh đã đi đến sau lưng cô, dù đã cố trấn tĩnh nhưng cả người Trang Lâm không khỏi khẽ run lên, cũng may anh ta không hề có ý định dừng lại, tiếp theo cô nghe một tiếng động trầm đục, theo phản xạ mở mắt ra nhìn thì thấy người đàn ông đã vững vàng đứng trên mặt đất.

Nếu là Quan Dĩ Thần trước đây, Trang Lâm dám đảm bảo anh ta sẽ xoay người đi thẳng không thèm nhìn cô lấy một lần. Nhưng không biết hôm nay có phải anh ta còn say chưa tỉnh hẳn hay không mà lại đưa tay về phía cô, trên mặt vẫn không có chút biểu cảm nào, chỉ nhàn nhạt nói, 'Nhảy xuống đi, tôi sẽ đón được em.'

Người đàn ông vóc người cao ngất, đôi tay rắn rỏi hữu lực đang giang rộng về phía cô như ngầm nói cho cô biết, bất kể là độ cao bao nhiêu, chỉ cần cô nhảy xuống, anh ta nhất định sẽ đón được.

Một cảm xúc xa lạ trước giờ chưa từng có chợt dâng lên trong lòng, vành mắt cô hơi nóng lên, hơi nước khiến đôi mắt mông lung nhìn không rõ, thậm chí không nhìn rõ biểu tình trên mặt người đàn ông.

'Tôi không có thời gian ở đây lãng phí với em.' Tiếng người đàn ông như vọng đến từ một nơi xa xôi nào đó khiến cô không có thời gian để suy nghĩ sâu sa hơn, một tay cầm giày, một tay nâng váy trèo qua lan can, lần nữa nhắm mắt lại tung mình nhảy xuống, như một cánh bướm xinh đẹp, nhẹ nhàng, chuẩn xác rơi vào vòng tay của người đàn ông.

Khoảnh khắc mở mắt ra đó, bắt gặp ánh mắt sâu xa khó dò của người đàn ông...

...nhất thời, thời gian như ngừng lại.

Gió lạnh buổi sáng phất qua mặt cùng với tiếng chim hải âu xao xác mặt biển khiến hắn rốt cuộc tỉnh táo lại.
Quan Dĩ Thần thu hồi tầm mắt, gương mặt vẫn không chút biểu cảm nhẹ nhàng đặt cô xuống.

'Cảm ơn.' Tiếng Trang Lâm nhỏ đến gần như không thể nghe được, cô cúi người mang giày vào, hắn vẫn đứng ở trước mặt cô.

Mang giày xong, cô ngẩng đầu lên, lần nữa bắt gặp ánh mắt của hắn, lần nữa không dám nhìn thẳng, lặng lẽ dời đi tầm mắt, đứng thẳng lên, 'Quan tổng, tôi đi trước.'

Cô xoay người định rời đi thì người đàn ông từ phía sau chợt tiến đến, nắm lấy cánh tay cô, 'Em gọi tôi là gì?'

'Quan tổng.' Cách xưng hô này có vấn đề gì sao?

'Em ghét tôi?'

'Không có.' Đối với sự thay đổi thái độ muốn nói chuyện với cô của anh ta, Trang Lâm tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn thành thật trả lời.

Ghét anh ta? Bất kể xuất phát từ điểm nào, góc độ nào, cô cũng không có lý do gì để ghét người đàn ông này.

Ba năm trước đồng ý đồng ý giao dịch với anh ta hoàn toàn là cô cam tâm tình nguyện, sau đó cho dù đúng là anh ta có nói một vài câu khó nghe, thậm chí ép cô làm những việc mà cô không muốn làm khiến cô cảm thấy mình bị tổn thương nhưng cô, một cô gái vì tiền mà bán đi chính mình thì có tư cách gì để ghét kim chủ của mình, người đã mở ra cho cô một con đường sống?

Huống gì sau đó anh ta còn giúp cô rất nhiều.

'Không ghét tôi, vậy đi nhanh như vậy làm gì?' Quan Dĩ Thần có vẻ không định buông tha cô một cách dễ dàng, tiếp tục ép hỏi.

'Tôi còn phải đi làm, sắp trễ giờ rồi.'

Suốt trong quá trình nói chuyện đầu cô vẫn cúi thấp, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông.

'Tôi đưa em.' Quan Dĩ Thần khó được một lần nói chuyện hòa nhã như vậy.

'Không cần đâu Quan tổng, tôi tự đón xe được rồi. Làm ơn, buông tôi ra trước được không?' Cô nuốt nuốt nước bọt, một đêm gần như không ngủ khiến đầu óc cô có chút choáng váng, ánh mắt vô thần, sắc mặt tái nhợt.

'Nếu tôi không buông thì sao?' Quan Dĩ Thần chăm chú nhìn biểu tình trên mặt cô, thái độ cứ muốn vạch ra ranh giới của cô khiến hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

'Quan tổng, xin anh đừng làm khó tôi được không?'

Cô không biết tại sao hôm nay thái độ của anh ta lại kỳ lạ như vậy, một Quan Dĩ Thần như vậy khiến cô cảm thấy rất khác thường.

Anh ta như vậy khiến cô thật sự không dám tiếp nhận.

Làm khó cô? Hắn có lòng tốt muốn đưa cô về lại là làm khó cô?

Cô thật biết nói chuyện!

Tức giận nhìn đỉnh đầu của cô gái, có gan cãi lại mà lại không có gan nhìn thẳng vào hắn sao?

Xuất thần nhìn cô cắn môi đầy ủy khuất, hắn chợt cúi đầu, giống như bị ma ám chặn lấy môi cô, trên cánh môi mềm mại ngọt ngào ấy điên cuồng cắn mút mãi đến khi đôi môi hơi tái đi ấy đỏ lên như hoa đào.

Trang Lâm bị hành động lớn mật của người đàn ông kéo trở về hiện thực, mấp máy môi định nói gì đó thì Quan Dĩ Thần lại bắt đầu một đợt tiến công mới, nhân cơ hội đó mà thâm nhập sâu hơn, môi lưỡi cùng cô quấn quýt giao triền...

Trang Lâm cảm thấy dưỡng khí trong phổi mình sắp bị anh ta hút cạn hết, cô giãy giụa định đẩy ra nhưng cả người lại không còn chút sức nào, đầu óc choáng váng suýt ngất.

Đang lúc tưởng mình cứ thế mà ngất đi thì hắn đột ngột buông cô ra, đôi tay đang đặt lên ở vai cô cũng thả xuống đổi thành nâng mặt cô lên để cô nhìn thẳng vào mình, 'Nhìn tôi.'

Trang Lâm thôi không giãy giụa nữa, đăm đắm nhìn hắn, cảm nhận ngón tay thô ráp đang cọ nhẹ lên làn da non mịn của mình.

'Hỏi lại em một câu nữa, em xem tôi là gì?' Quan Dĩ Thần nhẹ vuốt ve gương mặt cô, trong giọng nói mang theo một chút run rẩy.

Cô xem anh ta là gì? Cô còn có thể xem anh ta là gì được chứ? Giữa hai người từng có quan hệ thân thể thân mật nhất nhưng trên thực tế, hai người ngay cả bạn bè cũng không phải.

Cho dù cô chăm sóc anh ta một đêm, cho dù có cái hôn nóng bỏng vừa nãy thì giữa hai người cũng không có quan hệ gì đáng nói.

Cho dù anh ta xuất phát từ nguyên nhân gì mà không cô thì cô cũng không dám suy nghĩ nhiều, cô không muốn mình trở thành một cô gái tùy tiện trong mắt người đàn ông này.

Cho nên đến cuối cùng cô chỉ đành đành rầu rĩ trả lời, 'Quan tổng, anh là ân nhân của cả nhà tôi.'

Ân nhân?!

Quan Dĩ Thần cảm thấy rất nực cười, lần đầu tiên được người ta xem như ân nhân, lại là cô gái mình đã mua ba năm.

Hai tay trượt xuống khỏi mặt cô, hắn nghiêng người đường, 'Em đi đi, phía trước không xa có trạm taxi.'

'Vậy...tạm biệt.'

Cô không dám lưu lại lâu hơn mà anh ta chắc cũng không có khả năng lưu cô lại.

Mãi đến khi ngồi trên xe taxi nhìn qua kính chiếu hậu thấy bến tàu dần khuất trong tầm mắt Trang Lâm mới dám để những giọt nước mắt đè nén nãy giờ ào ạt tuôn ra...

Quan Dĩ Thần đứng nguyên đó nhìn theo bóng cô dần xa, rút một điếu thuốc châm lửa rồi mới xoay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play