Chương 307: Bị bắt cóc (5)

'Là anh hai...'

Cuối cùng, sau khi suy nghĩ thật lâu, cô nói ra ba chữ kia.

Bằng sự thông minh của hắn, chắc là có thể đoán ra được đúng không?

'Anh hai em? Anh ấy sao?'

Hôn lễ của boss cũng đã qua một tháng, nếu như theo đúng hành trình, hai ngày trước đáng lý đã về nước rồi.

Nhưng ở công ty không thấy anh ta, mà hắn cũng không đặc biệt để ý.

Dù sao đại boss có sự sắp xếp riêng của mình, đến công ty trễ vài ngày cũng bình thường thôi.

Nhưng giờ nghe cô nói như vậy, hắn rốt cuộc phát hiện ra điều bất thường.

'Hai người mất liên lạc rồi. Những chuyện khác em không biết.' Những chuyện cô có thể nói chỉ đến đây thôi.

'Giai Di, anh biết em lo cho anh mình, anh ấy là người nhà của em, nhưng anh cũng là người nhà của em, em có tâm sự anh cũng sẽ lo lắng cho em.' Hắn kéo cô vào lòng, siết chặt, cằm cọ nhẹ đỉnh đầu cô, nhắm mắt ngửi hương tóc nhàn nhạt của cô, 'Nếu như thật sự vì vậy mà dời lại đám cưới, anh không có ý kiến.'

Sầm Chí Quyền mất liên lạc không phải là chuyện nhỏ.

Hắn biết chuyện có nặng có nhẹ, ba mẹ hắn cũng sẽ không vì vậy mà không thấu hiểu.

Chỉ có điều, cô đừng đột nhiên hủy hôn là được rồi.

'Ông nội không nói phải dời lại.' Là cô tự nghĩ vậy thôi.

'Vậy chúng ta đợi thêm hai ngày nữa, được không?'

'Chỉ có thể vậy thôi.'

Chuyện này nói ra xong, tâm tình của Sầm Giai Di tốt hơn một chút, cùng hắn đến sofa ngồi xuống, nhìn bức tượng điêu khắc bày trên bàn, ngón tay thon dài vươn ra, vuốt nhẹ huy hiệu quen thuộc của trường trung học trước ngực cô gái...

'Hứa Kinh Niên, anh lấy ai làm hình mẫu cho bức tượng này vậy?'

Câu hỏi này, từ lúc cô dọn về ở đã hỏi mấy lần rồi nhưng hắn đã không nhớ rõ là ai nữa rồi.

Nhớ không được mới là lạ! Cô không tin.

Nhớ không rõ mà suốt ngày đặt trong phòng để ngắm nhìn?

Hôm nay cô nhất định phải hỏi cho ra đáp án mới được, bằng không hắn phải ôm bức tượng này vào phòng sách, không được để ở đây nữa.

'Giai Di, anh thật sự không nhớ cô ấy là ai.'

Hứa Kinh Niên cũng rất bất đắc dĩ.

'Em mặc kệ, anh hôm nay nếu không nói ra được cô ấy là ai thì đừng hòng lên giường ngủ. Em đi tắm, anh cứ nghĩ cho kỹ đi.' Cô buồn bực đứng lên đi vào phòng tắm.

Hứa Kinh Niên nhìn bức tượng thiếu nữ không biết nói chuyện kia, suy nghĩ một chút, vì để tối nay có thể ôm bà xã ngủ trên giường, hắn vẫn quyết định dời bức tượng vào phòng sách.
Miễn cho cô suốt ngày cứ nhớ nhung chuyện này không quên.

*****

Trong một lâu đài nằm bên bờ biển của Đông Mexico

Một người đàn ông áo đen đứng ở đầu bến tàu, trên tay là điếu xì gà hút dở, sau lưng hắn là một đám người cao lớn cầm súng trường hạng nặng.

Khi điếu xì gà trên tay đã cháy hết, trên mặt biển xuất hiện một chiếc du thuyền lướt sóng mà đến, người đàn ông ném điếu xì gà trên tay đi.

Không lâu sau chiếc du thuyền cập bến, vài người cầm súng nhảy lên thuyền, tỉ mỉ lục soát một lúc sau đó mới cho thuyền thả neo.

'Khách quý của chúng ta bao giờ đến?' Người đàn ông hút xì gà vừa nãy đã nằm trên một chiếc ghế dài trên bãi biển, nhàn nhạt hỏi.

'Anh Dick, thuyền của họ còn cách đây 80 hải lý, trước khi trời tối sẽ đến.' Một người tiến lên báo cáo.

Người được gọi là Dick gật đầu sau đó đứng lên, vừa đi vào lâu đài vừa hỏi người tùy tùng thân cận nhất của mình, 'Đã chuẩn bị xong cả chưa?'

'Xin tiên sinh yên tâm, tất cả đã sẵn sàng.'

Nghe vậy Dick khẽ gật đầu.

Lúc này, một người đàn ông cao lớn từ trong lâu đài vội vã chạy ra, cung kính cúi chào Dick, 'Tiên sinh, phía Oaxaca có tin.'

'Chuyện gì?' Dick có chút không vui hỏi.

Nhìn vẻ lo lắng của tên thuộc hạ, bên đó chẳng lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì?

'Song muốn trực tiếp nói chuyện với ngài.'

'Song?' Dick sau một thoáng kinh ngạc thì nhướng mày, 'Có nói là chuyện gì không?'

'Song chỉ nói muốn nói chuyện với ngài.'

Gần đây hắn với Song không có qua lại gì, hơn nữa hắn đang làm chuyện lớn, hành tung của bản thân không có quá nhiều người biết đến, chỉ có điều, Song không phải là người hắn nên tùy tiện đối địch vì vậy suy nghĩ một hồi, Dick nhìn người mới đến nói, 'Để bên đó trả lời hắn, nói không liên lạc được với tôi.'

'Như vậy hình như không hay lắm.' Người kia nghi hoặc nói.

'Bảo mày đi thì đi đi.' Dick bực dọc quát, người kia đáp một tiếng "dạ" rồi lui xuống.

****

Trên mặt biển mênh mông của Đông thái bình dương, một chiếc du thuyền loại nhỏ đang phóng như bay làm tung lên muôn vàn bọt sóng.

Trong khoang thuyền sang trọng của chiếc du thuyền đó, một cô gái sắc mặt tái nhợt đang ôm bồn rửa mặt ói không ngừng, người đàn ông đứng sau lưng cô vẻ mặt đầy lo lắng nhưng chỉ biết đứng vỗ nhẹ lưng cô, động tác ôn nhu cực kỳ.

Thật không dễ dàng mới đợi được cô ngừng ói, hắn vội vắt một chiếc khăn nóng nhẹ nhàng giúp cô lau miệng sau đó đưa một ly nước ấm qua để cô súc miệng.

'Đỡ hơn chút nào chưa?' Đợi cô súc miệng xong, hắn nâng cằm cô lên nhìn gương mặt rõ ràng đã gầy đi một vòng của cô, đau lòng muốn chết.

'Không cần lo, trước đây em ói còn dữ dội hơn.' Cô nhìn hắn lộ ra một nụ cười nghịch ngợm nhưng nụ cười ấy mang theo một chút suy yếu.

'Nếu mệt thì để anh ôm em vào nghri ngơi.' Hắn đau lòng ôm cô về giường, cẩn thận đắp chăn cho cô, tay nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô không buông.

Cô mang thai đã đủ khiến hắn lo lắng rồi, giờ lại lâm vào hoàn cảnh cực bị động như thế này, chuyện gì cũng không thể làm, sao có thể không sốt ruột cho được?

'Đừng căng thẳng như vậy được không? Em không thích nhìn anh như vậy.' Nhìn ánh mắt và vẻ mặt lo lắng của hắn, cô ngược lại trở thành người an ủi.

Thực ra có hắn bên cạnh, cô thật sự không thấy có gì đáng lo, ngoại trừ hôm đó có chút sợ hãi ra, sau đó thì thật sự không sợ gì.

Dù sao những người đó ngoại trừ lấy đi tất cả những thứ có thể dùng để liên lạc với bên ngoài của họ cùng những vật dụng bằng kim loại như nhẫn, dây chuyền, bông tai ra thì họ đối với hai người tương đối lịch sự.

Đương nhiên phải đối đãi lịch sự rồi, dù sao bọn họ cũng trả cái giá lớn như vậy để bắt hai người về gặp cái người tên Dick gì đó, chắc chắn là có mục đích khác.

Đương nhiên, mục đích chính là vị đại boss bên cạnh cô đây.

'Em thích anh thế nào?' Hắn nắm tay cô áp lên má, cọ nhẹ, luyến tiếc buông ra.

'Em thích anh lúc không mặc gì.' Cô cười nghịch ngợm nói.

'Được, về nhà rồi cho em xem.' Hắn véo nhẹ mũi cô, cô nàng này thật sự biết tìm vui trong khốn cảnh mà, 'Có muốn ăn gì không?'

Lúc lên máy bay cô còn ăn được một chút nhưng sau khi lên thuyền, chắc bởi vì sóng lớn, cộng thêm thân thể suy yếu lại mang thai, gần như không ăn được gì cả khiến hắn vừa sốt ruột vừa bối rối, hừ, món nợ này hắn phải tính đàng hoàng với bọn chúng mới được.

'Em muốn ăn bánh pudding đậu đỏ.' Cô nàng chu môi nói.

'Được, anh bảo họ mang đến.' Sầm Chí Quyền đang định nhấn chuông thì bị Quan Mẫn Mẫn ngăn lại, 'Em muốn ăn của anh làm.'

'Được, anh làm cho em.' Hắn đồng ý ngay.

Tuy rằng không biết bánh pudding đậu đỏ làm như thế nào nhưng hai ngày nay bữa ăn trên thuyền tinh xảo là thế, các loại món ngọt đều có cho nên, trên thuyền nhất định có đầu bếp làm món ngọt, học một chút đối với hắn mà nói là chuyện nhỏ.

Lời hắn vừa dứt thì cửa cabin vang lên tiếng gõ nhẹ, không nghĩ cũng biết chắc là giả vờ hảo tâm đến thăm hỏi.

'Anh ra xem.' Hắn hôn cô một cái rồi bước ra mở cửa.

'Sầm tiên sinh, sức khỏe của Sầm phu nhân không có gì đáng ngại chứ?'

Đứng ngoài cửa là ba người, dẫn đầu là người đàn ông tên Hồ An, tuổi chừng 40, màu rậm mắt hí, râu quai nón rậm rạp, sau lưng hắn là hai trợ thủ, nam gọi là More, là một người da đen trẻ tuổi, nữ tên là Catherine, tuổi tương đương với More, là một cô gái da trắng, vóc người cao ráo gợi cảm.

Lúc này ba người đang đứng chăm chú nhìn Sầm Chí Quyền.

'Tôi muốn đến nhà bếp.' Sầm Chí Quyền lạnh nhạt nói.

'OK.' Hồ An sảng khoái nhận lời, trên mặt vẫn là nụ cười muôn thuở, 'Xin theo tôi.'

'Ông xã, em muốn đi với anh.' Đã bước xuống giường, giọng nói yếu ớt của Quan Mẫn Mẫn từ cabin truyền ra.

Sầm Chí Quyền vội xoay người lại nhìn cô, 'Sao không nằm nghỉ ngơi? Giờ anh đi làm bánh pudding cho em, đợi anh một lát.'

Quan Mẫn Mẫn nắm tay hắn không buông, 'Em không muốn ở chỗ này một mình.'

'Em đỡ chưa?' Tuy hắn cũng không muốn để cô lại một mình trong phòng nhưng vẫn lo cho sức khỏe của cô.

'Em khỏe mà.'

Hắn cúi đầu quan sát sắc mặt của cô một lúc, thở dài một tiếng mới dẫn cô ra ngoài.

Ba người ở ngoài thấy họ bước ra, Hồ An vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười, 'Sầm tiên sinh, Sầm phu nhân xem ra rất yêu thương nhau.'

Chỉ tiếc là cả Sầm Chí Quyền lẫn Quan Mẫn Mẫn đều chẳng buồn trả lời hắn.

Hồ An cũng chẳng để tâm thái độ của hai người, dẫn họ đi về phía bếp.

Phòng bếp của chiếc du thuyền này khá lớn, bao gồm cả đầu bếp thì có chừng bảy tám người, đương nhiên, loại thức ăn nào cũng có đủ.

'Sầm tiên sinh và phu nhân muốn dùng bếp, các người phối hợp một chút.' Hồ An dặn dò một tiếng rồi lui ra còn More và Catherine thì vẫn đứng ở cửa giám sát họ.

Phụ trách bếp là một người tuổi ngoài 40, khi biết họ định làm bánh pudding đậu đỏ thì tiếc nuối báo lại trên thuyền không có đậu đỏ nhưng có xoài, xam, dưa Hami các loại khác.

Vì vậy, sau khi hỏi ý Quan Mẫn Mẫn, hắn quyết định làm pudding xoài.

Dưới sự hướng dẫn của đầu bếp, Sầm Chí Quyền rất nhanh đã nắm được bí quyết, lần thứ hai bắt đầu tự mình ra tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play