Chương 300: Kinh hỉ trong tuần trăng mật (6)

Rời khỏi triển lãm, hắn kéo cô vào thang máy, đi thẳng lên tầng trên cùng của khách sạn.

Suốt trên đường, bất kể cô kêu thế nào, giãy thế nào cũng không dứt ra được.

'Anh nắm tôi đau quá! Anh rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu?' Trong thang máy, cô gào lên trong sự sụp đổ.

Người đàn ông vẫn không để ý, khi thang máy mở ra, hắn kéo cô ra, quét thẻ phòng rồi kéo cô vào, không hề có một điềm báo trước nào, lại là một hồi mưa rền gió dữ.

Trang Lâm chết sống muốn đẩy hắn ra, không dám tưởng tượng người đàn ông này sẽ làm gì với mình nhưng sức của người đàn ông căn bản không để chút phản kháng nhỏ nhoi này của cô vào mắt, soạt một tiếng, dứt khoát xé rách bộ váy của cô.

'Đừng mà!'

Bộ dạng vui vẻ khả ái vừa nãy của cô khi bị Trình Chi Nam nắm tay giống như một liều thuốc kích thích tác động thẳng vào hệ thần kinh của hắn, kích thích hắn chủ muốn hung hăng đoạt lấy, chiếm hữu làm của riêng mình, mà cách tốt nhất chính là để cô không còn sức để phân tâm nghĩ đến người đàn ông khác, chỉ có thể cảm nhận tất cả mọi thứ hắn dành cho cô.

Chỉ có điều, cô gái dưới thân hôm nay cũng giống như buổi tối hôm nọ ở trong xe, dùng hết sức chống cự chứ không chịu phục tùng.

Mà sự kháng cự và giãy dụa của cô càng khiến lửa giận trong hắn che mờ đi lý trí, muốn dùng ưu thế của phái mạnh bức bách cô phải thỏa hiệp.

Mãi đến khi một tiếng khóc yếu ớt truyền đến tai hắn mới kinh ngạc dừng mọi động tác.

Chỉ thấy cô đang cắn chặt răng, nước mắt mông lung, chiếc áo trên người đã bị xé rách, vai, trước ngực, cánh tay đều đầy những dấu xanh tím, bằng chứng của sự thô lỗ của hắn khiến trong lòng người đàn ông không khỏi nảy sinh một cảm giác đau lòng xa lạ nhưng ngoài miệng vẫn khàn giọng chất vấn, 'Em khóc cái gì chứ?!'

Cô không muốn khóc thành tiếng, chết sống không muốn tỏ vẻ yếu đuổi nhưng nghe hắn hỏi như vậy, nước mắt lại như đê vỡ, không cách nào ngăn lại được.

'Tôi cũng không làm sai chuyện gì...sao anh lại như thế...'

Làm xong rồi thì phủi mông chạy lấy người, nếu như là trước đây khi vẫn còn giao dịch, cho dù trong lòng khó chịu hơn nữa cô cũng không có tư cách hỏi.

Nhưng bây giờ, hắn rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?

Thấy cô khóc đến không kìm chế được, hắn có chút vụng về kéo cô vào lòng, vô thức vỗ về như đang ru con, vừa lắc lư vừa vỗ nhẹ lưng cô gái đang khóc không thành tiếng kia.

'Đừng khóc nữa, anh không làm em đau nữa...' Hắn vụng về nói câu an ủi.

Nếu ở đây mà có người khác nhất định sẽ thấy rất buồn cười, dù chưa thôi khóc nhưng Trang Lâm lại không kìm được mà nghĩ như vậy. Cô nhìn cánh tay bị hắn bấu đến bầm tím kia, đụng vào vẫn rất đau nhưng trong lòng đã không còn khó chịu như vừa nãy rồi.

Nhịn không được nũng nịu nói, 'Dùng sức bấu người ta như vậy, làm sao lại không đau? Anh tự xem đi, sưng tím lên cả rồi!'

Một lời này vừa nói ra, cô chỉ hận không thể tìm cái hang chui xuống, rũ mắt không dám nhìn hắn.

Nói như vậy, có khác gì là làm nũng đâu! Cô thật không còn mặt mũi nào!

Mà đối với người đàn ông, bộ dạng yêu kiều, nũng nịu khiến người ta thương tiếc thế này hắn chưa từng được thấy, cõi lòng trước giờ chưa từng có người nào tiến vào giống như chỉ trong chớp mắt bị thứ gì đó lấp đầy.

Hắn nhìn cô chằm chằm, hai mắt tỏa ra một tia sáng dị thường, chậm rãi cúi xuống hôn lên môi cô.

Sự dịu dàng quá đột ngột của người đàn ông khiến cô quên cả phản kháng, đợi đến khi cô ý thức ra hai người đã ở trên giường thì tất cả đều đã không kịp nữa rồi.

Khi hai người rời nhau ra, hắn không lập tức đi tắm mà nghiêng người ôm lấy cô, có chút vụng về vuốt ve mái tóc đẫm mồ hôi của cô, trầm mặc một chút mới nói, 'Em...có muốn thử với anh không?'

Thử? Thử cái gì?

Mức độ phù hợp thân thể??

Trang Lâm không trả lời hắn nhưng thân thể khẽ động chứng tỏ dù nhắm mắt nhưng cô thực ra vẫn chưa ngủ, cô vẫn nghe được những lời hắn nói.

Chỉ là, cô đợi lâu thật lâu vẫn không nghe thêm được câu gì từ hắn nữa.

Rốt cuộc hắn muốn gì?

Cuối cùng, cô nhịn không được hé mắt ra, lập tức bắt gặp ánh mắt thâm thúy của người đàn ông...

Bốn mắt giao triền, hắn lần nữa lên tiếng...

'Em có muốn thử, kết hôn với anh?'

****

Những ngày sống trên đảo thích ý cực kỳ khiến Quan Mẫn Mẫn lưu luyến chẳng muốn về, vốn Sầm Chí Quyền định để cô nghỉ ngơi ba bốn ngày rồi đưa cô đến nơi khác chơi vì vậy mà không thể không thay đổi hành trình, cùng cô dâu mới của mình tiếp tục ở lại trên đảo.

Một giờ sáng, tiếng thở dốc trên giường mới chậm lại rồi ngưng hẳn, khi tất cả trở về yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng sóng biển và tiếng gió đêm rào rạt thổi qua rèm.

Trên chiếc giường lớn đã hỗn độn không còn hình dáng, hai thân thể thân mật quấn quýt lấy nhau gần như không còn khe hở.

Sầm Chí Quyền nhẹ nhàng dời đầu cô từ ngực mình đặt xuống dối, định để cô ngủ thoải mái một chút sau đó kéo chăn đắp lại cho cô, hắn cúi xuống nhìn chăm chú gương mặt say nồng trong giấc ngủ của cô một lúc mới xoay người bước xuống giường, đến phòng tắm tắm rửa rồi quay lại phòng ngủ.

Người trên giường vẫn đang ngủ rất say, hắn hôn phớt lên má cô một cái rồi đi đến phòng thay quần áo, thay xong thì đi thẳng đến thư phòng nhỏ trong phòng ngủ, vừa châm cho mình một điếu xì gà vừa mở laptop lên.

Tuy rằng tháng này hắn nghỉ phép nhưng vẫn có vài công sự khẩn cấp cần hắn đích thân xử lý.

Tổ công tác của BCF tối qua có gửi hắn một bản kế hoạch thu mua đang chờ hắn ra quyết định cuối cùng. Hắn mở email, nhanh chóng quét mắt một lượt những con số chi chít trong văn kiện, ghi chú lại ý kiến của mình rồi gửi thư đi, mắt liếc nhanh về phía đồng hồ trên bàn, 3 giờ rưỡi sáng, giờ này ở Singapore chắc là vẫn chưa tan tầm, mọi người đang chờ câu trả lời của hắn.

Gập laptop lại, Sầm Chí Quyền quay trở lại phòng ngủ, lên giường.

Trọng lượng của người đàn ông khiến cho nệm giường hơi lún xuống, cô gái đang ngủ ngon lành kia lần nữa ngoan ngoãn lăn vào trong ngực hắn.

Hai người ôm nhau chìm trong giấc ngủ.

Lúc Quan Mẫn Mẫn thức giấc, tay theo phản xạ lần tìm về phía nửa giường bên kia, người không thấy đâu, hắn đi đâu vậy nhỉ?

Có phải cô dậy muộn quá không?

Đây là cái gì... Quan Mẫn Mẫn mơ màng mở mắt, phát hiện bên gối có đặt một đóa hồng màu hồng phấn, nụ hoa còn e ấp chưa nở, dường như là mới vừa được cắt xuống, đây là thói quen tập thành sau khi lên đảo, mỗi ngày hắn đều tự tay cắt một đóa hoa đặt ở gối nằm, sợ cô bị gai đâm trúng, còn cẩn thận cắt hết những gai nhọn trên đó.

Haizz, ông xã của cô càng lúc càng biết lãng mạn rồi.

Cô chống tay ngồi dậy, vừa mới định vươn tay cầm lấy cành hoa thì không ngờ, chính khoảnh khắc ấy, một cơn đầu váng mắt hoa ập tới, cả người cô không có gì chống đỡ ngã lăn xuống tấm thảm dày trải sàn.

Sầm Chí Quyền vừa cạo râu xong từ phòng tắm bước ra, không kịp chạy đến đỡ chỉ đành trơ mắt nhìn cô ngã lăn ngay trước mắt mình...

'Ô...' Sau khi ngã xuống, cô phát ra một tiếng rên khẽ.

'Mẫn Mẫn...' Hắn cả kinh chạy như bay đến, vội vàng ôm cô lên giường.

'Nói anh nghe, có bị ngã trúng đâu không?' Hắn sốt ruột nâng tay rồi chân cô lên, lo lắng tìm xem liệu có dấu tích nào của cú ngã vừa rồi không.

Nhưng trên làn da trắng ngần ấy chỉ có dấu vết của đêm kích tình để lại.

'Có bị đau chỗ nào không? Sao lại té vậy?' Hắn kéo chăn đắp lên người cô, nhìn vẻ yếu ớt không có sức của cô, đôi mày rậm thoáng cau lại, lòng bàn tay dán lên má cô, nhẹ nhàng cọ xát, 'Mẫn Mẫn, có phải chỗ nào không thoải mái không? Anh gọi bác sĩ đến.'

Thấy cô mãi không nói tiếng nào, hắn đã sốt ruột lắm rồi, đưa tay ấn điện thoại nội bộ bảo bác sĩ thường trú trên đảo đến.

'Ông xã...' Hắn ngắt điện thoại, bàn tay đang đặt trong chăn của cô khẽ vươn ra, ấp lên mu bàn tay hắn, nhỏ giọng gọi.

'Anh ở đây.' Hắn cúi xuống hôn lên trán cô.

'Đừng lo lắng...' Đã hoàn hồn lại, cô dịu dàng nói.

'Em như vậy, sao anh không lo được chứ?' Tối qua trước khi đi ngủ còn khỏe lắm mà, vốn buổi tối hắn đang ở thư phòng xử lý kế hoạch thu mua kia, ai ngờ cô tắm xong lại chạy đến thư phòng quấy rối hắn cho nên hai người lại nháo đến nửa đêm.

Nhưng sao mới ngủ một giấc thôi mà cô đã thành yếu ớt đến thế này?

'Em chỉ hơi chóng mặt thôi.'

'Chóng mặt thì nằm yên nghỉ ngơi đi, đừng nói chuyện nữa. Có muốn uống nữa không?'

Cô gật đầu, vì vậy hắn rót một ly nước ấm mang qua, đỡ cô ngồi dậy, nhưng mới chỉ uống một ngụm thì cô đã bắt đầu nôn ra, cả người giống như ăn bậy thứ gì đó, cứ nằm rạp bên giường nôn khan không ngừng.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, lần đầu tiên trong đời Sầm Chí Quyền cảm thấy luống cuống không biết làm sao, trong lòng vừa mắng bác sĩ sao vẫn chưa đến vừa vỗ nhẹ sau lưng cô.

Năm phút sau, vị bác sĩ đáng thương bị người ta mắng một vạn lần kia dẫn theo hai lộ lý cấp tốc chạy đến, Sầm Chí Quyền giúp cô khoác một chiếc áo ngủ vào rồi mới để bà vào.

Cẩn thận giúp cô kiểm tra một lượt, vị bác sĩ tinh thông cả tây y lẫn trung y mới lên tiếng hỏi, 'Sầm phu nhân, lần trước cô đến tháng là vào ngày nào?'

Quan Mẫn Mẫn ngớ ra, cô đã không còn nhớ mấy...

Ngược lại Sầm tiên sinh ngồi bên cạnh lập tức thay cô trả lời, 'Tháng trước cô ấy không có.'

Thì ra, người đàn ông có tinh minh đến mấy cũng sẽ để sót một vài chuyện.

Hắn nên sớm đoán trước mới phải!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play