Sau khi phá xong vụ La Sơn, nhóm cảnh sát rốt cuộc đã có thời gian để thở nhưng Thẩm Tầm thì vẫn rất bận, nếu không phải bị kêu lên tỉnh báo cáo công tác thì cũng là tham dự các thể loại hội họp khác nhau, cả ngày chả thấy người đâu.

Nhạc Nhiên không tiện chạy khắp nơi cùng anh nên lúc rảnh không có gì làm thì thích đi qua bên bộ phận kĩ trinh (trinh sát – kỹ thuật), nghe pháp y và kiểm nghiệm giảng giải tình tiết vụ án. Người ta chỉ là tùy tiện nói một chút thôi à cậu thì nghiêm túc mở sổ ghi lại, có lúc còn vẽ một hình động minh hoa kế bên, giương nanh múa vuốt đồ, chắc cũng chỉ có mình cậu có thể đọc hiểu thôi.

Kiều Nghệ là chủ nhiệm khoa pháp y, cũng là lão đại bên đó nên thường ngày mấy vết thương bình thường thị cục gửi tới đều do cấp dưới của anh xử lý. Lúc không bận anh còn hứng thú "giảng bài" cho Nhạc Nhiên, thậm chí còn điểm thêm vài nét cho mấy hình minh họa của cậu sinh động hơn.

Trên bàn làm việc của Kiều Nghệ, Nhạc Nhiên nhìn thấy một cái khung hình bằng gỗ bị lật úp. Nhớ tới khung hình ở phòng sách nhà Thẩm Tầm, trong lòng Nhạc Nhiên không khỏi hiếu kì, có mấy lần định mở lên coi nhưng lại sợ Kiều Nghệ bực mình.

Có điều tâm lý hiếu kì này càng đè nén thì càng mãnh liệt. Tranh thủ lúc Kiều Nghệ đứng dậy rót nước, Nhạc Nhiên vươn tay ra dài hơn, dùng tốc độ tấn công của lính đặc chủng mà cầm khung hình lên.

Bức hình trong đó, hệt như bức hình ở nhà Thẩm Tầm.

Kiều Nghệ rót nước xong quay người lại thì thấy Nhạc Nhiên đang ngây ngẩn nhìn chằm chằm khung hình trong tay, động tác anh hơi khựng chút rồi lập tức bật cười, "Bức hình 6 7 năm trước rồi, lúc đó chúng tôi lớn cỡ cậu bây giờ vậy. Nhìn chút coi, tôi và Thẩm đội các cậu ai đẹp trai hơn?"

Mà ánh nhìn của Nhạc Nhiên một mực dừng trên người đàn ông lạ mặt ở giữa.

Kiều Nghệ đi tới gần, ánh mắt nhìn về tấm ảnh còn mang theo chút hoài niệm dịu dàng. Y bỏ ly nước xuống, thở dài một hơi, giọng nói đầy vẻ cảm khái, "Có điều so với anh ấy thì chúng tôi đều là cóc ké thôi."

Nhạc Nhiên ngẩng đầu, "Anh ấy? Anh ấy là ai? Sao em chưa từng gặp qua vậy?"

"Anh ấy à, là một cảnh sát hình sự trời sinh, "trực giác" so với Thẩm đội của cậu còn nhạy cảm hơn." Kiều Nghệ nhận lấy khung hình, khóe miệng cong mềm, "3 người chúng tôi năm đó cùng lúc tiến vào thị cục. Hai người đó cạnh tranh nhau khắp nơi, như kiểu oan gia hoan hỉ ấy, hay đánh nhau mà còn kéo tôi làm trọng tài nữa. Anh ấy thua nhiều thắng ít, hồi đó lão Tầm cứ nghĩ mình là trâu bò nhất, mà thiệt ra là do anh ấy nhường lão Tầm thôi."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó?" Ánh sáng trong mắt Kiều Nghệ hơi chuyển động, cứ như làn nước dưới ánh mặt trời, "Anh ấy không có sau đó."

Tim Nhạc Nhiên co lại.

"Tôi và Thẩm Tầm đều có sau đó, Thẩm Tầm trở thành đội trưởng đội hình sự chuyên phá vụ án lớn, tôi thành chủ nhiệm khoa pháp y, nhưng anh ấy không có sau đó. Cho tới lúc ra đi, anh ấy vẫn chỉ là một viên cảnh sát trẻ tuổi bình thường mà thôi."

Hầu kết Nhạc Nhiên cuộn lên cuộn xuống, cân nhắc từ ngữ, "Anh ấy hi sinh vì nhiệm vụ à?"

Kiều Nghệ gật gật đầu, bỏ khung hình về lại vị trí cũ nhưng không lật úp xuống nữa, "Năm đó là năm tuổi của anh ấy, nhưng lúc anh ấy ra đi còn chưa tới 24 tuổi. Tôi và Thẩm Tầm đã hẹn xong là đợi tới lúc sinh nhật thì bắt chẹt anh ấy một khoản lớn. Vậy mà ..."

Kiều Nghệ cười khổ, "Nhưng anh ấy á, con người này giảo hoạt lắm, căn bản không cho bọn tôi cơ hội, mà ngược lại còn bắt chẹt bọn tôi một khoản lớn."

"Bắt chẹt các anh?"

"Gia cảnh anh ấy không tốt, từ lúc anh ấy còn rất nhỏ thì ba mẹ đã không còn nữa rồi. Đó giờ vẫn là vay tiền đi học, có công việc xong thì mỗi tháng đều phải trả nợ."

"Sau đó anh và Thẩm Tầm thay anh ấy trả?"

"Không. Anh ấy tiết kiệm lắm, đi làm một năm là đã trả xong hết rồi. Lúc đó ba người bọn tôi đều sống trong kí túc xá, rảnh rỗi không việc gì làm thì nói về tương lai. Thẩm Tầm đã đặt mua được phòng tốt rồi, đang trong quá trình trang trí, tôi cũng sẽ nhận phòng sớm, chỉ có ảnh là mua nhà không nổi. Mà con người ảnh á, nghèo thì nghèo, nhưng không biết tại sao mà cho người khác cảm giác là ảnh rất có tiền, vô cùng tiêu sái luôn. ảnh nói ảnh cũng tiết kiệm tiền mua nhà, tôi và Thẩm Tầm đều tin răm rắp không nghi ngờ gì. Có điều ảnh còn chưa kịp tiết kiệm đủ để trả trước một khoản thì xảy ra chuyện rồi."

Kiều Nghệ bước đến bên cửa sổ, nghiêng người dựa vào, ánh mắt xa xăm cứ như xuyên qua tầng tầng lớp lớp năm tháng mà trở về khoảng thời gian đó.

"Anh ấy vì nhiệm vụ mà hi sinh, trong nhà lại không có người, theo lý bình thường thì tro cốt sẽ do thị cục xử lí. Nhưng Thẩm Tầm mang tro cốt của ảnh về, nói rằng chúng ta mua cho ảnh một "căn nhà" thiệt tốt đi."

Nhạc Nhiên chú ý thấy giọng nói của Kiều Nghệ hơi nghẹn ngào.

"Thẩm Tầm tìm một ngôi mộ có phong thủy tốt nhất trong tỉnh rồi chúng tôi xuất ra mỗi người một nửa tiền, mai táng anh ấy." Kiều Nghệ cười buồn, "Tôi không có tiền như Thẩm đội của cậu đâu, mua một phát xong tôi nghèo đến mức tiền trang trí nhà cửa là phải đi vay hết. Cậu nói xem, có phải anh ấy chơi bọn tôi một vố lớn không?"

Nhạc Nhiên lại cầm tấm hình lên nhìn tỉ mỉ, thấp giọng hỏi, "Vì sao anh ấy lại hi sinh?"

"Vì bọn buôn ma túy." Kiều Nghệ hít sâu một hơi, mặt hơi ngẩng lên trên, hốc mắt dần đỏ hoe.

"Ma túy?" Lông mày Nhạc Nhiên nhíu lại.

Ngày trước ở bộ đội, cậu đã nhiều lần thực hiện nhiệm vụ chống ma túy và biết rõ sự tàn bạo của bọn chúng. Nhưng hầu hết các cuộc chống ma túy trong nước là do đặc cảnh (cảnh sát đặc nhiệm) thực hiện, hình cảnh (cảnh sát hình sự) rất ít khi chiến đấu ở tuyến đầu.

Kiều Nghệ hít hít mũi, lại nói, "Lần hành động đó là lính đặc chủng dẫn đầu, đặc cảnh của thành phố và của tỉnh là ở bên cạnh trợ giúp thôi. Nhưng vụ án đó lại rất đặc thù, cả quá trình phá án trước đó hình cảnh xuất lực rất lớn, gần như có thể nói là toàn bộ quá trình đều tham gia. Lúc thu lưới cuộc hành động, phía trên hi vọng hình cảnh nòng cốt cũng cùng xuất kích, chỉ đích danh anh ấy luôn."

Nhạc Nhiên đã từng trải qua một trận đấu súng, cũng từng tận mắt chứng kiến đồng đội ngã ngay kế bên mình. Không cần Kiều Nghệ nói tiếp cậu cũng có thể tưởng tượng được cảnh lúc người đàn ông đó "rời đi".

Kiều Nghệ không nói tiếp nữa, chỉ cười, "Đều là chuyện trước đây rồi. Mỗi người có số mạng riêng, không phải cũng có thể có tiền đồ như gấm, sống lâu trăm tuổi."

Từ bên kĩ trinh về lại đội hình trinh (trinh sát – hình sự), Nhạc Nhiên thất thần hết cả ngày.

Rất để ý người đàn ông trên tấm hình đó, lại không nói rõ được vì sao để ý như vậy.

Bởi vì người đàn ông đó không có người nhà giống mình hay sao?

Bởi vì uổng cho một thân hoài bão vậy mà lại hi sinh sớm?

Bởi vì chết dưới họng súng bọn buôn ma túy?

Hay bởi vì Kiều Nghệ từng nói, người đó còn tài giỏi hơn Thẩm Tầm nhưng lại luôn nhường anh, người đó là oan gia ngõ hẹp với Thẩm Tầm?

Không biết vì sao, cậu chợt rất muốn gặp Thẩm Tầm, nói chuyện với anh, nghe anh nói về những điều mình trải qua lúc làm hình cảnh.

Nhưng Thẩm Tầm đi họp ở tỉnh, cả ngày đều không tới thị cục.

Sau khi tan làm, một mình Nhạc Nhiên đi tới tiệm đồ hấp lần trước ăn cơm, gọi một bàn đồ ăn, buồn rầu u sầu ngồi ăn. Tới cuối cùng ăn không nỗi nữa, Nhạc Nhiên muốn gửi một tin ngắn hỏi Thẩm Tầm đã ăn cơm chưa nên lấy điện thoại ra nhìn mấy lần. Cuối cùng bỏ qua.

Lúc đóng hộp mang về, điện thoại chợt kêu lên. Cậu nhìn 2 chữ "Thẩm đội" mà tim tự nhiên đập nhanh hơn.

Nhấc máy lên, cậu giả bộ bình tĩnh, "Thẩm đội."

"Đang ở đâu rồi? Đã ăn cơm chưa? Thẩm Tầm đang lái xe nên giọng nói nghe hơi xa cách.

"Vừa ăn xong, chuẩn bị về kí túc xá."

"Đã ăn gì rồi? Ầy, còn đang định kêu em cùng đi ăn á." Thẩm Tầm ngừng một chút, "Vậy em về cửa thị cục đợi tôi một chút."

"Để làm gì?"

"Quần lót em lạnh ngắt mấy ngày luôn rồi. Làm sao, không cần à?"

Cậu "a" một tiếng, ngại ngùng nói, "Anh mang qua cho tôi à?"

"Không thì sao nào?" Thẩm Tầm cười rộ, "Cảm nhận được Tầm gia lương thiện dụng tâm chưa nào?"

"Không phải Tầm ca à?"

"Vậy hôm đó là ai khóc lóc gọi "Tầm ba Tầm gia" á?"

"Hầy ..." Mặt Nhạc Nhiên đỏ lên, "Đừng nói nữa."

Mười phút sau, xe Thẩm Tầm dừng trước cửa thị cục. Anh hạ kiếng xe xuống, lấy ra một túi nhỏ, cười nói, "Này, cầm lấy."

Nhạc Nhiên vô cùng sợ bị người khác nhìn lấy, nhanh nhẹn chụp cái túi qua bỏ vào balô rằn ri trên vai.

Thẩm Tầm không lái đi vội, ánh mắt rà trên dưới một lượt, lúc nhìn tới bịch đồ ăn của tiệm đồ hấp thì nhướng mày, "Đi ăn đồ hấp cũng không hỏi sư phụ. Nhiên ca, em làm đồ đệ kiểu gì đấy?"

Nhạc Nhiên ngó anh một cái, chột dạ, "Mấy ngày rồi anh đều không ở trong đội, làm sao tôi biết anh ở bên tỉnh đã ăn rồi hay chưa?"

Khóe mắt Thẩm Tầm nhướn lên, "Sao lời này tôi nghe như có chút ý hờn giận vậy ta? Mấy ngày tôi không ở đó nên em không quen à? Nhớ tôi rồi?"

Nhạc Nhiên lập tức trừng hai mắt, lớn tiếng nói, "Tôi rất quen á!"

Thẩm Tầm cúi đầu cười, một hồi sau mới nghiêm mặt lại, "Đi tỉnh thì không tiện dẫn đồ đệ theo, có điều không phải sắp đi Bắc Kinh rồi sao, đồ đạc sắp xếp xong chưa?"

"Đã sắp xếp xong rồi."

"Được, tới lúc đó dắt em đi ngắm phố phường ở kinh thành." Thẩm Tầm nói xong thì đánh chủ ý tới túi đồ ăn, nói, "Hầy, cơ thể đang lớn ha."

Nhạc Nhiên trợn trắng mắt, "Thẩm đội, năm nay tôi 21 rồi, sớm qua cái tuổi phát triển chiều cao rồi!"

"Không phải đang cao mà còn ăn dặm à?"

"... Ăn không hết, không gói về thì lãng phí quá."

"Vậy đưa tôi ăn cho, vừa hay em đã ăn no rồi, cũng không cần ăn dặm cho cao lớn nữa."

Nhạc Nhiên khựng lại, cúi đầu nhìn cái bao, do dự, "Nhưng đều là tôi ăn dư lại á."

"Là những gì trong đó?"

"7 cái há cảo chiên, 4 cái bánh bao nhỏ, 5 cái bánh trái cây chiên." Nhạc Nhiên tính toán, "Còn có một ly sữa đậu nành. Đồ hấp đều ăn gần hết rồi, chỉ còn dư lại mớ này."

"Vừa đẹp, đưa đây." Thẩm Tầm vươn tay ra.

Nhạc Nhiên mở to mắt, "Anh thật sự muốn ăn à?"

"Chứ còn làm sao nữa? Không phải chứ, nhỏ nhen vậy à?"

"Không có!" Lúc Nhạc Nhiên gấp lên, con ngươi đặc biệt sáng, "Đây đều là đồ tôi ăn thừa á!"

"Em liếm qua chưa?"

"Tôi có bệnh à?"

"Chưa liếm qua vậy có gì đâu không được? Đưa đây đưa đây, họp hành cả ngày tôi đói mờ mắt rồi nè."

Nhạc Nhiên chỉ đành đưa bịch đồ ăn qua, lúc Thẩm Tầm nhận lấy thì còn không nguyện ý buông tay, cường điệu, "Thật sự là đồ ăn thừa á."

Thẩm Tầm một phát giựt luôn, "Chỉ có em lắm lời thôi."

Dừng xe trước thị cục là phạm quy rồi, dừng xe để ăn thì càng không được, nhưng Thẩm Tầm ỷ vào thân phận đội trưởng đội hình sự mà ăn từng cái từng cái há cảo chiên, ăn đến vui vẻ vô cùng.

Nhạc Nhiên cũng không đi, đứng ngoài xe nhìn anh ăn, lúc anh đang gió cuốn mây tan sắp tiêu diệt hết mớ đồ ăn đó thì thăm dò gọi một tiếng, "Thẩm, Thẩm đội."

"Hả?" Thẩm Tầm ngẩng đầu, đôi đũa dùng một lần kia đang kẹp miếng bánh trái cây chiên cuối cùng.

Nhạc Nhiên nuốt nước miếng, giương mắt nhìn viên bánh tròn tròn kia.

Thẩm Tầm hiểu ngay, cười nói, "Muốn ăn à?"

"..."

"Em đã ăn nhiều rồi mà."

"Tôi ..." Nhạc Nhiên thở một hơi, "Không có gì, anh ăn đi, tôi sớm no rồi."

Thẩm Tầm cười cười đưa miếng bánh tới bên miệng, khóe mắt lén nhìn biểu cảm của Nhạc Nhiên, thấy cậu vô cùng không nỡ mà nhìn miếng bánh đó, khóe miệng còn trề xuống.

Cho em thèm chết luôn!

Trong lòng Thẩm Tầm vừa cười vừa mắng, mắng xong thì đưa tay ra, "Nè."

Mắt Nhạc Nhiên sáng ngời ngước nhìn anh, mà tim Thẩm Tầm như bị điện giật một cái, suýt làm cái bánh rớt xuống đất.

Ổn định lại rồi, anh nhướng mày, "Còn không ăn nữa là hết thiệt đó."

Nhạc Nhiên lập tức cong eo, ngậm lấy miếng bánh trên đũa.

Khoảng giữa môi còn đụng trúng đũa của Thẩm Tầm.

Thẩm Tầm thu hồi tầm mắt, không để đối phương phát hiện ra cưng chiều trong mắt mình, cúi đầu uống hết phần sữa đậu nành còn lại rồi dọn dẹp bao đồ ăn.

Nhạc Nhiên vừa nhai vừa nói, "Thẩm đội, anh thật tốt."

"Phí lời, làm ba sao có thể không tốt được?" Thẩm Tầm cười, đưa cái bao ra ngoài, "Ngoan, giúp tôi vứt đi."

./. Hết chương 22 ./.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play