Hai năm trước, một bài phóng sự chuyên sâu tên là "võng hồng chi tử" (~ cái chết của người hot trên mạng) đã làm bùng nổ mạng internet.
Vào lúc đó, ở một bệnh viện hạng 3 nào đó ở tỉnh X vướng vào một vụ tranh chấp bác sĩ – bệnh nhân. Một chủ tiệm hoa nổi tiếng trên mạng vì cảm mạo mà nhập viện điều trị, một ngay sau đã trở thành thi thể lạnh lẽo. Gia đình chủ tiệm nhiều lần yêu cầu bệnh viện giải thích nhưng đều không có kết quả, mấy fans dựa vào việc này mà tạo ra một trận hỗn chiến trên mạng. Các bên truyền thông tranh nhau đưa tin, các chuyên gia cũng xôn xao đưa ra ý kiến. Một số bên cho rằng trách nhiệm thật sự nằm ở bệnh viện, một số khác lại nói trận huyên náo này chủ yếu cho người nhà bệnh nhân mà ra.
Suốt nửa tháng trời, gia đình người mất và nhóm fans kéo băng rôn bên ngoài bệnh viện yêu cầu giải thích và bồi thường, bệnh viện thì nhận định nhân viên y tế lúc đó không có trách nhiệm gì. Mấy ngày sau, cảnh sát tiến vào bệnh viện, tạo nên trận xung đột lớn với người dân.
Theo tin tức bên lề, cảnh sát đã nổ súng làm ít nhất 4 người dân bị thương.
Mà ngày hôm sau, cả báo giấy lẫn trang Weibo của "Vũ Thành Thương Báo" đều đăng một bài dài 4500 từ, dùng góc nhìn từ những lần bí mật lui tới bệnh viện, dùng ngòi bút sắc bén mà bóc ra chuyện một nhóm bác sĩ không làm đúng trách nhiệm của mình, ám chỉ cái chết của chủ tiệm hoa nổi tiếng trên mạng kia là do phía bệnh viện mà ra. Mà ở cuối bài viết đó, tác giả còn nhắc tới chuyện bản thân tận mắt thấy cảnh sát làm người dân bị thương.
Bài viết này, tác giả là La Sơn.
Bài viết này vừa được đăng lên liền được chuyển phát với tốc độ chóng mặt. Ở thời điểm mà mâu thuẫn bác sĩ – bệnh nhân đã rất nghiêm trọng, bài báo này hiển nhiên là một quả bom với sức công phá rất lớn.
Nhất thời, các phương tiện truyền thông đều rầm rộ theo vụ này. Không tới 3 ngày, các khoản trợ cấp đó giờ cho bệnh viện hay nạn tham nhũng đều không còn nữa. Công an địa phương nhanh chóng can thiệp, viện trưởng và mấy vị cấp cao đều bị giữ lại chờ thẩm vấn. Phía bệnh viện công khai xin lỗi người dân, gia đình người mất cũng nhận được một khoản bồi thường kết xù.
Lúc đó, La Sơn vô cùng được săn đón trên mạng, dân cư mạng còn đề nghị trao giải Tin tức hay nhất của năm cho anh.
"Vũ Thành Thương Báo" cũng thu hoạch được danh tiếng vô cùng khả quan. Nửa năm sau đó, quảng cáo "Vũ Thành Thương Báo" nhận được cũng là nhiều nhất trong lịch sử.
Khi mà có chủ đề hot mới thay thế vụ án chủ tiệm hoa này, khi mà nhân dân không còn nhìn chằm chằm vào "vị vua không ngai" La Sơn nữa, Văn phòng Điều tra Báo chí Quốc gia lên tiếng rằng bài báo của "Vũ Thành Thương Báo" có rất nhiều điều giả dối, thậm chí còn vì thu hút sự chú ý mà đặt điều về cảnh sát.
Cuối năm, trong cuộc bình chọn top 10 tin giả của năm trên mạng, bài báo "Võng hồng chi tử" từng siêu hot mấy tháng trước "hiên ngang" đứng đầu bảng.
Người phát ngôn của Văn phòng Điều tra Báo chí nói, đoạn bài báo đưa tin về cảnh sát là không chính xác một cách nghiêm trọng, đoạn cuối cùng đều là ảo tưởng của phóng viên La Sơn mà ra, làm xấu đi hình tượng của cảnh sát nhân dân rất nhiều. Đồng thời, Bộ An ninh đưa ra một bản điều tra dài 26 trang, chỉ ra La Sơn và chính phủ nước A bí mật cấu kết với nhau, nên bài báo đó không chỉ bôi đen công an nhân dân mà còn kích động lòng hận thù với chính thủ của quần chúng nhân dân trong nước.
Một tuần sau, "Vũ Thành Thương Báo" đăng một bài xin lỗi lên trang nhất, nói rằng điều tra thấy phóng viên La Sơn đã đặt điều không đúng sự thật trong bài viết "Võng hồng chi tử", gây ảnh hưởng vô cùng lớn đến danh dự của cảnh sát nhân dân, vi phạm đạo đức nghề nghiệp người phóng viên. Biên tập chịu trách nhiệm trực tiếp, chủ nhiệm, biên ủy trực ban, người hiện đính không thực hiện nhiệm vụ xem xét và phân biệt tính xác thực của bản thảo sẽ tiếp nhận xử phạt.
Sau đó, La Sơn bị cách chức, chủ nhiệm mảng tin tức là Giang Hồng bị đình chỉ nửa năm, biên ủy trực ban và vài người khác cũng bị phạt không nhẹ.
Nhưng bị cấm vĩnh viễn không được trở lại giới truyền thông chính thống thì chỉ có La Sơn.
Hai mắt hắn đầy máu, khóe mắt muốn nứt ra mà nhìn Thẩm Tầm, giọng nói khàn đặc như có thể nôn ra máu, "Tôi thừa nhận đoạn cuối là bịa đặt, nhưng rốt cuộc thì ai đã thông qua bài viết này chứ? Tôi chỉ là một phóng viên thôi, không có sự đồng ý của biên tập và chủ nhiệm thì bài báo của tôi có thể được đăng báo hay sao?"
"Sự việc đã qua lâu như vậy rồi, truyền thông anh làm bây giờ cũng không còn như năm đó nữa." Giọng nói Thẩm Tầm bình tĩnh, đến nét mặt cũng không bị tác động gì, "Bây giờ điều tôi muốn biết là, chính xác thì áp lực mà Văn phòng Điều tra Báo chí đặt lên "Vũ Thành Thương Báo" lúc đó là gì?"
La Sơn nhếch mép, "Hoặc là sa thải tôi, xử lý những người có liên quan, rồi công khai xin lỗi. Hoặc là đóng cửa."
Thẩm Tầm gật đầu, "Tuần đó anh đã trải qua như nào?"
La Sơn dừng lại một chút, rồi treo lên một nụ cười trào phúng, "Bọn họ không ngừng mở cuộc họp, thảo luận xem nên xử lí tôi thế nào, làm sao để người dân thấy được "thành ý" của bọn họ. Trước đó tôi là phóng viên đứng đầu tờ báo, đi tới đâu cũng được người ta gọi một tiếng "thầy". Sau khi sự việc đó xảy ra, haha, ai thấy tôi đều né hết, cứ như né chó dữ dịch bệnh không bằng."
"Cùng chịu xử phạt với anh còn có Giang Hồng." Thẩm Tầm đúng lúc nói, "Các anh cũng coi như đồng bệnh tương liên rồi." (cùng bệnh nên hiểu được nhau)
"Cục c*t!" La Sơn đột nhiên bùng nổ, "Loại người thối nát như hắn có tư cách gì để tên hắn đứng kế tên tôi?"
"Bản thảo không phải anh ta viết, anh ta lại vì anh mà bị đình chức nửa năm. Này ..."
"Đúng, bản thảo không phải hắn ta viết, nhưng bản thảo này là qua tay hắn ta biên tập đó! Tôi đã nói với hắn đoạn cuối cùng không phải tôi tận mắt chứng kiến, hắn còn đảm bảo với tôi là không thành vấn đề!"
"Chờ chút." Thẩm Tầm nói, "Chậm một chút. Tôi là người ngoài nghề, không hiểu lắm quy trình xử lý bản thảo của các anh, có thể nói chi tiết hơn một chút không?"
"Hầy!" La Sơn liếc Thẩm Tầm một cái, không kiên nhẫn nói, "Tôi là phóng viên thôi, bản thảo mà mấy người ấy không phải là bản thảo đầu tiên tôi giao cho ban biên tập. Bản thảo đầu tiên sẽ có rất nheièu ghi chú, câu cú từ vựng cũng không thể vô cùng chính xác. Biên tập chịu trách nhiệm trước khi cho ra một bảo thảo hoàn chỉnh sẽ chỉnh sửa rất nhiều, xóa bớt mấy chỗ có vấn đề, chỗ nào không rõ ràng thì bổ sung vô. Tôi nói như vậy, anh có thể nghe hiểu chứ?"
Thẩm Tầm gật gật đầu.
La Sơn lại nói, "Nhưng vì bản thảo này vừa siêu đặc thù vừa siêu quan trọng, người chịu trách nhiệm chỉnh sửa tổng hợp hôm đó là Giang Hồng. Hắn tự mình sửa đổi, tự mình đặt tiêu đề, tự mình viết đoạn giới thiệu. Bởi vì tiêu đề và đoạn giới thiệu đó mà trước khi xuất bản tôi gọi cãi nhau một trận với hắn. Nếu hắn nghe lời tôi thì làm gì nháo thành chuyện lớn như vậy?"
"Cãi nhau? Tiêu đề và đoạn giới thiệu có vấn đề gì sao?"
"Mẹ nó vấn đề chính là ở cái tiêu đề và đoạn giới thiệu đó!" La Sơn nặng nề vỗ bàn, "Bản thảo tôi vốn có 6000 chữ, vì trang báo có hạn nên cuối cùng cắt còn hơn 4000 chữ. Trong 4000 chữ này, phần lớn nội dung đều về chuyện bệnh viện tắc trách, chỉ có không tới 100 chữ là về cảnh sát. Giới truyền thông chúng tôi dù ít dù nhiều đều khá mẫn cảm với chuyện này. Bản thảo tôi giao lên đã đánh dấu rõ ràng là "vui lòng xem kĩ đoạn này, nếu không phù hợp hãy xóa bỏ", còn gọi điện cho Giang Hồng nói rõ lợi hại. Mà hắn vì để bài báo được chú ý mà trực tiếp đem nội dung 100 chữ này viết tới vô cùng bắt mắt rõ ràng!"
"Ý của anh là, là anh ta đã làm hại anh?"
"Không phải hắn thì còn ai nữa?" Hai mắt La Sơn trừng to, tròng trắng mắt không biết từ bao giờ đã giăng đầy tơ máu, "Hơn nữa biên tập, hiệu đính, biên ủy, ... có ai trong bọn họ vô tội đâu? Anh nghĩ là bọn họ không nhìn ra được nguy hiểm hả? Không hề, trong lòng bọn họ vô cùng rõ ràng luôn đó, nhưng cứ muốn làm như vậy. Vì sao ư? Cho đã mắt đó! Mà bọn họ cũng biết, chuyện này nếu không bị truy cứu thì mọi người đều bình an vô sự. Nếu bị truy cứu thì người "chết" nặng nhất nhất định là tôi, bọn họ cùng lắm thì chịu một chút tội hữu danh vô thực thôi, nên lãnh lương như nào thì lãnh, nên đi làm như nào thì cứ đi như thế. Chỉ có tôi, mẹ nó chỉ có mình tôi chật vật rời đi!"
"Giang Hồng ... hay là mấy vị lãnh đạo khác, chưa từng nghĩ tới sẽ bảo vệ anh à?" Thẩm Tầm mở hai tay ra, cân nhắc ngôn từ, "Dù sao anh cũng coi như phóng viên hàng đầu của "Vũ Thành Thương Báo" mà."
"Bảo vệ tôi? Anh nói giỡn hả?" Mặt La Sơn lộ vẻ dữ tợn, "Sau khi sự việc phát sinh, bọn họ là người đầu tiên đẩy tôi đi. Anh đoán xem Giang Hồng nói như nào? Hắn nói là tôi kiên quyết viết vụ cảnh sát nổ súng vào trong bài! Được, mẹ nó đều tự phủi sạch rũ sạch trách nhiệm của mình mà."
Nhạc Nhiên vẫn đang ghi chép mà không nói lời nào, có điều chữ viết ngày càng khó đọc.
Thẩm Tầm không nói gì liếc cậu một cái, thu hồi khóe mắt xong thì nói với La Sơn, "Được, trước hết cứ hỏi tới chỗ này đã, anh nghỉ ngơi một chút đi. Đồng nghiệp tôi chắc cũng sắp đến rồi, bọn họ có thể có vài điều muốn hỏi nữa, phiền anh đợi một chút."
La Sơn vẫy vẫy tay, không nói gì.
Thẩm Tầm vỗ vỗ vai Nhạc Nhiên, thấp giọng nói, "Đi thôi."
Rời khỏi phòng thẩm vấn, Nhạc Nhiên vẫn một mực cúi thấp đầu, thở hắt ra vài hơi. Thẩm Tầm đem cậu tới chân cầu thang, một tay chống bên tai cậu, vây cậu giữa mình và bức tường.
Nhạc Nhiên có chút ngạc nhiên, tự cảm thấy tư thế này thân mật quá, lại không biết có nên tránh ra hay không.
Nên cậu nâng mi mắt thăm dò nhìn Thẩm Tầm, trong đôi mắt nhợt nhạt đó như có chút nghi vấn, lại có chút bực bội nho nhỏ.
Thẩm Tầm dùng tay rảnh rỗi còn lại để lên má cậu xoa xoa nhẹ, mềm giọng hỏi, "Không vui à?"
"Không có."
"Còn nói không có? Ủ rũ cụp đuôi cả rồi, chỉ có chó Lạc Lạc bên đội đặc nhiệm lúc bị cướp mất quả bóng mới giống cậu bây giờ, mắt rũ xuống, tai rũ xuống, đuôi cũng không vẫy nữa."
Nhạc Nhiên ngơ ra, nhíu mày phản bác, "Tôi không phải chó cảnh sát!"
"Không nói cậu như vậy, tôi chỉ là đang so sánh thôi." Thẩm Tầm sờ sờ đầu cậu, "Đã nói với cậu từ sớm rồi, lúc phá án không được mang theo cảm xúc con người. Người khác nói là chuyện của người khác, cậu nghe là được rồi, sao mà còn áp lên chính mình nữa?"
"Tôi không có áp ..." Nhạc Nhiên rũ mắt, lời nói có chút né tránh.
"Tốt nhất là không có. Vụ án này có khi sắp được phá rồi, xốc tinh thần lên cho tôi."
Nhạc Nhiên nhìn chằm chằm anh mấy giây, ánh mắt trong veo không nhiễm chút bụi trần kia của cậu là đội trưởng đội hình sự đang định tranh thủ chơi lưu manh một chút phải khựng lại, tim cũng ngứa một cái.
Hai người cứ giữ khoảng cách siêu gần đó mà đối mắt với nhau, mấy giây sau Nhạc Nhiên mới dời tầm mắt đi, đổi chủ đề, "Nếu La Sơn thật sự là hung thủ, vậy mấy nhân viên ở tòa soạn báo biết hắn nhưng không chỉ ra hắn thì có tính là đồng phạm không?"
Thẩm Tầm buông lỏng tay, lùi về sau vài bước, dựa vào mặt tường còn lại, "Từ "đồng phạm" này hơi quá rồi."
Nhạc Nhiên cuối cùng cũng thoát khỏi sự áp chế hơi ái muội kia của Thẩm Tầm, cử động người một chút, "Theo cách nói của Phương Tiểu An thì trong tòa soạn báo có rất nhiều người tán đồng cách làm của La Sơn nhỉ? Họ biết La Sơn làm sai, nhưng không tới mức bị khai trừ vậy."
Thẩm Tầm nhướng nhẹ mày, "Không phải La Sơn nói rồi sao? Sau khi sự việc xảy ra, nhân viên trong báo xã đều tránh hắn như tránh hổ, ai thấy cũng né không kịp. Phương Tiểu An và mấy người khác lúc đó đều chọn thấy hắn thì đi đường vòng."
"2 năm trước bọn họ thờ ơ nhìn La Sơn dọn đồ rời đi, 2 năm sau bọn họ lại thờ ơ nhìn hắn trở lại báo xã giết chết Giang Hồng. Văn nhân hay thích gán vài lí do cho hành động cao cả của mình. Lần này lí do chính là "lương tâm". Nhiên Nhiên, cậu phải biết cách phân biệt."
Khóe môi Nhạc Nhiên mím chặt, trầm mặc một hồi mới nói, "Sao mà có nhiều chuyện dơ bẩn như vậy!"
"Hầy hầy, nhóc con, nói lời thô tục gì đấy." Thẩm Tầm cười cười búng trán cậu, "Chuyện dơ bẩn đúng là rất nhiều, nhưng mà á, rốt cuộc cũng không dơ bẩn tới vậy đâu."
Nhạc Nhiên ngậm đau xoa trán, không hiểu lắm, "Vì sao vậy?"
Thẩm Tầm không biết xấu hổ mà ngẩng đầu lên, lại một lần nữa nhéo má cậu, "Bởi vì vẫn còn anh hùng giống tôi đang nỗ lực bảo vệ vật nhỏ trẻ nhỏ!"
Trong giây phút thấy bóng dáng chính mình trong mắt Thẩm Tầm đó, tâm can Nhạc Nhiên tự nhiên có một dòng ấm áp chảy qua. Cậu có chút không tự chủ được cúi đầu, hàng mi rũ xuống khẽ run lên, môi mấp máy, khó khăn một hồi mới mơ hồ phun ra được một chữ "Em ...".
Thẩm Tầm đang đợi cậu nói chuyện trong quân doanh.
Ngay lúc này, phía ngoài cầu thang truyền đến một trận bước chân dồn dập, Kiều Nghệ hô lớn, "Má, Thẩm Tầm đâu? Tìm thấy một vật nghi là trong mắt của Giang Hồng rồi!"
./. Hết chương 19 ./.