Lúc bọn họ đang thảo luận với nhau xem Bối Bối bị trừng phạt như thế nào thì Bạc Liên xiên thẳng con dao trong tay vào ngực Bối Bối.
Vẻ mặt Bối Bối gồng lên tới vặn xoắn, chịu đựng sự thống cổ vô cùng vô tận.
Lê Duệ Bạch thấy âm khuyển trên vai Bối Bối đột nhiên nhảy xuống định chạy trốn. Nói vừa mới bước ra hai bước thì trên người đã bốc cháy.
Ngộ Minh khoanh hai tay trước ngực, thấy thế thì hơi nhăn trán, nói: "Bùa?"
"A a a a a!" Âm thanh thét chói tai của Bối Bối như chọc thủng màng nhĩ bọn họ. Trên người cô ta bị lửa bao phủ, nằm trên đất giãy giụa. Một lát sau Lê Duệ Bạch ngửi thấy mùi thịt cháy khét.
Tuy răng không muốn thừa nhận nhưng mùi đó khiến cô hơi thấy đói bụng. Nhưng tuy cái bụng hơi đói nhưng cô lại không muốn ăn bất cứ thứ gì, thậm chí chỉ cần nghĩ tới thịt nướng thì bụng dạ nhộn nhạo không thôi.
Chỉ lát sau, thân thể quằn quại trên đất của Bối Bối không còn động đậy nữa. Khoảng hơn mười phút thì cả người bị đốt thành tro. Cả quá trình đó Bạc Liên chỉ đứng yên không nhúc nhích, tàn nhẫn nhìn thi thể Bối Bối bị lửa nuốt trọn, vẻ mặt dần bình thường trở lại.
Cô ta xoay người nhìn về phía Lê Duệ Bạch, ánh mắt lóe lên một tia sáng, nói: "Lúc người này sống lại thì mạng sống của cô cũng tới lúc tận."
"Có ý gì?" Lê Duệ Bạch còn chưa kịp phản ứng thì Ngộ Triệt đã lạnh lùng hỏi.
"Ý trên mặt chữ." Nói xong, linh hồn Ngôn Nguyệt hóa thành một làn khói đen rời khỏi xác thể của Bạc Liên.
Ánh mắt Ngộ Minh lạnh đi, cắn đứt đầu ngón tay phá vỡ trận pháp, vọt tới xác thể Bạc Liên trên đất.
Ngay khi anh sắp chạm được vào cái xác đó đột nhiên có một bóng đen xuất hiện vỗ mạnh một cái lên vai Ngộ Minh.
Ngộ Minh hiển nhiên không phải đối thủ của người kia, vừa bị chạm vào đã lùi về sau mấy bước. May có Ngộ Triệt nhanh tay lẹ mắt đỡ lại mới không ngã ngồi trên đất.
Lê Duệ Bạch mở to hai mắt nhìn người kia, trong đầu óc trống rỗng của cô xuất hiện hình ảnh người đàn ông đội mũ ở chung cư Thánh Lâm.
Là người đàn ông được gọi là lão già kia.
Người đó đeo một cái mặt nạ màu đen, vẫn mặc áo khoác màu đen có mũ như cũ. Nhưng Lê Duệ Bạch nhận ra ông ta gầy yếu hơn trước kia khá nhiều.
Một vỗ lên người Ngộ Minh kia dường như đã trút hết sức lực của ông ta. Ông ta quỳ trên mặt đất ôm lấy thi thể Bạc Liên, ngực thở gấp phập phồng.
"Rốt cuộc ông là ai?" Ngộ Minh ổn định hơi thở, giọng điệu lạnh lùng hỏi.
Người kia không nói gì, trừ mặt nạ trên mặt, cả người ông ta đều được che kín không lộ ra chút da thịt nào.
Người này cố tính che giấu thông tin về mình.
Lê Duệ Bạch nhớ tới lần Từ Chi Ngôn và Tuệ Tịnh đại sư nói chuyện. Hai người đều đoán ông ta khả năng cao là người trong giới phong thủy.
Thừa lúc ông ta đang thở dốc, Ngộ Minh rút chủy thủ ra liếc mắt với Ngộ Triệt, hai người ăn ý vọt tới chỗ ông ta.
Đối với lão già, thực lực của Ngộ Minh đương nhiên là thua ông ta. Nhưng đối diện với công kích của hai người Ngộ Minh và Ngộ Triệt hợp lại, người nọ đã rơi vào thế hạ phong, mất đi lợi thế công kích.
Chỉ có thể chật vật né đòn đánh của hai người.
Ông ta ôm chặt thi thể Bạc Liên trong lòng, lúc thấy mình không đấu lại Ngộ Triệt và Ngộ Minh thì nhanh chóng lấy lui làm tiến. Ông ta cắn ngón tay vẽ nhanh một ký hiệu bùa chú lên trán Bạc Liên.
Ngay sau đó thi thể Bạc Liên hóa thành một làn sương, biến mất trong không khí trước mặt bọn họ.
Nhìn động tác vẽ bùa của người nọ, Lê Duệ Bạch sững sờ.
Sau khi thi thể Bạc Liên biến mất, người nọ đã giảm bớt nỗi lo, đánh từng chiêu trí mạng vào Ngộ Minh và Ngộ Triệt.
Tuy ông ta dùng chiêu trí mạng nhưng trong quá trình giao đấu, Ngộ Minh và Ngộ Triệt nhận ra ông ta cố ý nhường bọn họ. Rõ ràng có rất nhiều lần có thể làm bọn họ bị thương nhưng ông ta lại dừng ngay điểm mấu chốt nhất, nên phải chịu sự công kích của hai người bọn họ.
Trúng phải một chiêu, người kia không kịp né tránh, nhân lúc đó Ngộ Minh nhanh tay lẹ mắt hất văng mặt nạ của ông ta ra.
Mất đi mặt nạ, người kia không hề che đậy chút nào, thẳng thắn nhìn về phía bọn họ.
Từ Minh Thủy liếc nhìn bọn họ, nói: "Làm gì mà bất ngờ thế, Từ Chi Ngôn đã nghi ngờ tôi từ lâu rồi."
"Anh...." Giọng Ngộ Triệt khàn đi, như đang đè nén vô số cảm xúc chuẩn bị trào lên cổ họng mình: "Tại sao lại làm vậy?"
"Không vì gì cả." Từ Minh Thủy vẫn bình tĩnh, nhưng trong giọng nói của anh ta lại có sự tang thương người khác không thể nào làm ngơ: "Mỗi người đều có quyền quyết định lựa chọn của bản thân."
Từ Minh Thủy đứng nguyên một chỗ, không hề có ý định chạy trốn. Như thể biết nếu mình trốn được lúc này, nhiều nhất sáng ngày mai Từ Chi Ngôn sẽ có ngàn vạn phương pháp để bức bách anh ta xuất hiện.
"Sư phụ!" Ngộ Trừng vui mừng reo lên, hai mắt sáng lên đầy mong đợi.
Nghe thấy Ngộ Trừng gọi sư phụ, thân thể Từ Minh Thủy cứng đờ. Biết rõ Từ Chi Ngôn đang đứng sau lưng mình nhưng anh ta không có dũng cảm để quay đầu lại nhìn.
Lê Duệ Bạch đứng đằng xa nhìn Từ Chi Ngôn chầm chậm bước tới gần Từ Minh Thủy. Hai tay anh dính máu đỏ tươi, quần áo xộc xệch thấm đầy vết máu. Lê Duệ Bạch lo lắng không thôi quét mắt nhìn cơ thể anh, xác nhận vết máu đó không phải của anh thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Sư phụ, Từ sư huynh chính là lão già kia!" Ngộ Trừng như tìm được chỗ chống lưng, vội vàng hô to với Từ Chi Ngôn.
Từ Chi Ngôn thở dài, giọng điệu mệt mỏi vô cùng, anh nói: "Về nhà trước đã."
Từ Minh Thủy ngạc nhiên nhì về phía anh, như thể chờ anh đưa ra một quyết định nào đó.
Sau đấy, anh ta như nghĩ tới điều gì, lạnh lùng nói với Từ Chi Ngôn: "Anh đã biết là tôi rồi, cần gì phải giả bộ thanh cao bình tĩnh làm gì!"
Từ Chi Ngôn mất kiên nhẫn liếc nhìn cậu ta: "Tôi nói là về nhà trước!"
Từ Minh Thủy nhìn chằm chằm Từ Chi Ngôn, hai mắt đỏ lên, cầu xin: "Đừng nói cho chị tôi biết!"
Từ Chi Ngôn nói: "Lúc cậu quyết định làm những chuyện này thì có nghĩ tới chị cậu không? Cậu biết những gì Từ Minh Sương phải trả giá để cậu sống được tới bây giờ không?"
Từ Minh Thủy gằn giọng: "Tôi đương nhiên biết, không có ai biết rõ bằng tôi!"
"Những lời này không cần nói với tôi!" Từ Chi Ngôn phiền chán cau mày: "Về nhà tự mà giải thích với Từ Minh Sương."
Nói xong, để tránh Từ Minh Thủy phản kháng hay là làm ra hành động cực đoan nào đó nên anh dán lên người Từ Minh Thủy một lá bùa.
Từ Minh Thủy lập tức mất ý thức, nhũn ra đổ xuống đất.
Sau đó Từ Chi Ngôn niệm chú đốt một lá bùa, chỉ chốc lát cảnh tượng xung quanh đã trở lại như ban đầu.
Ngộ Minh và Ngộ Triệt cùng khiêng Từ Minh Thủy lên xe. Từ Chi Ngôn đứng bên cạnh nhìn, vẫy tay với Lê Duệ Bạch.
Lê Duệ Bạch tươi cười nhìn anh, bước tới trước mặt rồi bỗng nhào vào trong lòng anh.
Từ Chi Ngôn cười đầy chua xót: "Duệ Bạch, tôi hơi đau lòng."
Cuống họng Lê Duệ Bạch căng lên, hai mắt không kìm được mà ửng đỏ. Cô không biết nên nói lời an ủi thế nào, chỉ dùng sức ôm chặt cơ thể hơi lạnh của Từ Chi Ngôn, vỗ nhè nhẹ lên lưng anh, khẽ nói: "Em biết..... "
"Nhưng mà...." Từ Chi Ngôn nói: "Từ Minh Sương biết chuyện này chắc chắn sẽ còn đau lòng hơn tôi nhiều, lại không thể lừa chị ấy. Em có hiểu không?"
Lê Duệ Bạch gật đầu: "Em hiểu, em tin sư phụ cũng sẽ hiểu cho anh."
Từ Chi Ngôn buông cô ra, giơ tay lau nước mắt trên má cô, giọng nói trầm khàn: "Mục Thiên Sơn đã chết. Anh ta ngã vào người tôi, rõ ràng vẫn còn thở nhưng tôi lại không cứu được."
Ngay khi bước vào nhà ngang, Từ Chi Ngôn đã cảm nhận được hơi thở của Mục Thiên Sơn. Đến khi anh chạy tới thì đã muộn, Mục Thiên Sơn nằm dưới đất, cả người đều là máu.
Anh ta vẫn còn thở nhưng số mệnh đã tận, nếu muốn cứu chỉ có thể dùng cổ độc trong cấm thuật.
Từ Chi Ngôn không thể nào ra tay. Trước kia anh cô độc một mình, có thể không màng tất cả mạo hiểm một lần. Nhưng bây giờ bên cạnh anh có Lê Duệ Bạch, anh không thể làm ra những chuyện mà mình không nắm chắc được.
Từ Minh Thủy không phải người kia, bởi người đó đã mang xác Bạc Liên đi ngay trước mắt anh.
Mục Thiên Sơn dùng chút sức lực cuối cùng nói với anh rằng anh ta không hề hối hận khi làm ra những chuyện này.
Cuối cùng, linh hồn Mục Thiên Sơn và Mục Thiên Thủy lơ lửng trước mặt anh rồi biến thành từng làn sương.
Hai người bọn họ không thể đầu thai chuyển thế, sau khi chết càng không có cơ hội làm vong linh lưu lại thế gian này. Đây là cái giá phải trả khi cho hai linh hồn vào chung một cơ thể. Mục Thiên Sơn biết rõ cái giá này, biết rõ mình sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội tồn tại trên thế gian này nhưng anh ta vẫn một lòng giữ lại linh hồn Mục Thiên Thủy rồi đi tìm Từ Chi ngôn.
Khi ấy anh không định giúp bọn họ, trận pháp này tuy không phải là cấm thuật nhưng cũng đã vi phạm lẽ thường.
Là Từ Minh Sương cầu xin cho Mục Thiên Sơn, Từ Chi Ngôn mới chịu ra tay trợ giúp đưa linh hồn Mục Thiên Thủy vào trong cơ thể Mục Thiên Sơn.
Mục Thiên Sơn và Mục Thiên Thủy rời đi, cũng mang theo những hi vọng cuối cùng của Từ Minh Sương.
Trên đời này, trừ anh em song sinh như Mục Thiên Sơn và Mục Thiên Thủy, sau khi hòa vào một thể có thể sinh ra khí âm dương tự nhiên, thì không thể có trường hợp nào có thể sinh ra loại khí âm dương này để hiến tế Đại Hắc Thiên.
Lúc bọn họ rời khỏi khu nhà ngang đã là rạng sáng, vẻ mặt ai nấy đều trầm trọng.
Đã là tháng 11, trời đêm gió lạnh, tất cả đều đang thể hiện rằng mùa đông sắp tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT