Lê Duệ Bạch ngủ một giấc tới tận quá trưa ngày hôm sau. Vừa mở mắt ra cô đã nhìn quanh phòng, không thấy bóng dáng Từ Chi Ngôn đâu cả thì thở dài. Thầm nghĩ cô đúng là nhớ anh quá nên nằm mơ cũng thấy anh.

Cô vẫn nhỡ rõ hôm nay Từ Chi Ngôn sẽ về, vội vàng rửa mặt rồi tới nhà trước.

Bước vào phòng khách, Từ Minh Sương nửa nằm nửa ngồi trên sô pha ăn bánh coi ti vi, Lê Duệ Bạch hạ giọng hỏi: "Tiên sinh vẫn chưa về ạ?"

Từ Minh Sương quay qua nhìn cô nói: "Tối qua Thiện Hạnh về rồi, chưa thèm hỏi han ai đã chạy vội tới phòng em, em không thấy hả?"

Từ Minh Sương đoán: "Chắc là về phòng nghỉ ngơi rồi.

Lê Duệ Bạch ngồi xuống sô pha, cảm thấy tay chân muốn rụng rời, cả người vô lực. Cô mềm oặt như bông dựa vào người Từ Minh Sương: "Đêm qua em có thấy tiên sinh nhưng cứ tưởng là đang nằm mơ cơ."

Từ Minh Sương nâng vai, đỡ lấy cằm Lê Duệ Bạch nhét cho cô một miếng khoai tây chiên, nói: "Vậy sao em không đi tìm tiên sinh của em mà còn ngồi đây nũng nịu tới tôi hả?"

Lê Duệ Bạch vươn tay lấy thêm miếng nữa: "Tiên sinh cả đêm về nhà chắc chắn là mệt mỏi, để cho anh ấy nghỉ ngơi."

Vừa dứt lời, Từ Chi Ngôn gọi tới.

Lê Duệ Bạch bắt máy lập tức nghe thấy giọng anh, anh hỏi: "Em đi đâu vậy?"

"Nhà trước ạ." Lê Duệ Bạch đáp.

Từ Chi Ngôn ừ một cái rồi cúp điện thoại, chỉ ít sau anh bước từ cửa vào.

Anh ngồi xuống bên cạnh Lê Duệ Bạch, vươn tay sờ trán cô, dịu giọng hỏi: "Có thấy khá hơn chút nào không?"

Lê Duệ Bạch gật đầu hỏi: "Anh vừa đi đâu thế?"

Từ Chi Ngôn nhịn không nổi bẹo má cô: "Về tắm rửa thay quần áo."

Từ Minh Sương nhìn anh, vẻ mặt mất kiên nhẫn: "Tôi vẫn còn ngồi đây đấy nhé, hai người chú ý chú được không."

Vừa dứt lời, Từ Chi Ngôn cũng đặt ngón tay lên cổ tay cô, sau đó nói: "Mạch đập vững vàng, nửa tháng sau lại tới tìm anh ta."

Từ Minh Sương rút tay lại, đứng dậy nói: "Tủ lạnh có đồ ăn, muốn ăn gì thì nấu mà không muốn nấu thì gọi cơm ngoài."

Nói xong cô rời khỏi nhà chính, trước khi đi vẫn không quên cầm theo khoai tây chiên.

Từ Minh Sương đi rồi, Từ Chi Ngôn vào bếp nấu cháo, xào món rau cho Lê Duệ Bạch.

Lúc ăn cháo, Lê Duệ Bạch nhớ tới lời Mục Thiên Sơn nói bèn hỏi: "Tiên sinh và Mục Thiên Sơn biết nhau sao?"

Ánh mắt Từ Chi Ngôn bình tĩnh, tựa như đã đoán trước được Lê Duệ Bạch sẽ hỏi mình vấn đề này, anh gật đầu nói: "Trước đó có gặp mấy lần."

Lê Duệ Bạch gật đầu, không nhắc tới chuyện mấy nọ Từ Chi Ngôn không tìm được Mục Thiên Sơn.

"Còn muốn hỏi gì tôi nữa không?" Từ Chi Ngôn gắp một ít rau vào muỗng cô.

"Được chứ?" Hai mắt Lê Duệ Bạch sáng lên.

Từ Chi Ngôn nhướng mày, cười cười nhìn cô: "Hỏi đi."

Lê Duệ Bạch kể chuyện cô nhìn thấy Mục Thiên Sơn có hai cái bóng cho Từ Chi Ngôn nghe.

"Trong cơ thể anh ta có hai linh hồn." Từ Chi Ngôn nói, "Cũng khá giống với Từ Minh Sương và Từ Minh Thủy, đều là hai người cùng dùng chung một mệnh cách. Nhưng khác là Từ Minh Sương chia mệnh cách thành hai, hai người đều chỉ có thể sống thêm được vài năm. Mà Mục Thiên Sơn thì là hai linh hồn xài chung một mệnh cách trong cùng một thân thể, tuy rằng không có cơ thể độc lập nhưng tuổi thọ không bị ảnh hưởng."

Lê Duệ Bạch nói: "Thảo nào em thấy tính cách anh ta quái gở, lúc thì lạnh lùng mà lúc thì lại không đứng đắn."

Từ Chi Ngôn rút một điếu thuốc, nghĩ sao đó lại bỏ về chỗ cũ: "Người lạnh lùng là anh trai- Mục Thiên Sơn, người không đứng đắn là em trai-Mục Thiên Thủy. Hồi hai mươi tuổi Mục Thiên Thủy qua đời, từ đó hai anh em bọn họ dùng chung một cơ thể."

Lê Duệ Bạch yên lặng một lát: "Tại sao lúc trước sư phụ không lựa chọn xài chung một thân thể, do giới tính sao?"

Từ Chi Ngôn lắc đầu nói: "Điều kiện cần để cùng dùng chung một thân thể đó là hai người phải song sinh."

Lê Duệ Bạch à một cái, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.

Vốn tưởng rằng phải nửa tháng mới gặp lại hai anh em Mục Thiên Sơn kia. Nào ngờ Lê Duệ Bạch khỏi ốm mấy ngày thì Mục Thiên Sơn bước vào nhà theo Ngộ Trừng, sắc mặt khó coi đi thẳng tới chỗ Từ Chi Ngôn.

Lê Duệ Bạch đang ở trong phòng Từ Chi Ngôn luyện vẽ bùa, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa và giọng của Ngộ Trừng.

Cửa bị mở ra, người bước vào không phải là Ngộ Trừng mà là Mục Thiên Sơn.

Lê Duệ Bạch nhìn thoáng về phía Từ Chi Ngôn, khẽ nói: "Tiên sinh, em về... "

Cô còn chưa nói xong, Từ Chi Ngôn đã nắm lấy tay cô trên bàn, nói: "Không sao, em ngồi đây cũng được."

Mục Thiên Sơn cũng chẳng để ý việc Lê Duệ Bạch có mặt ở đây. Anh ta lạnh lùng nhìn Từ Chi Ngôn chất vấn: "Tôi còn chưa đồng ý chuyện này mà cậu sao lúc nào cũng cứ tìm Thiên Thủy bàn bạc thế hả?"

Từ Chi Ngôn uống một ngụm trà, nói: "Không phải cậu cũng hỗ trợ đấy à."

"Tôi hỗ trợ..." Mục Thiên Sơn bị giọng của Từ Chi Ngôn làm cho tụt khí thế xuống: "Tôi hỗ trợ là vì không muốn để Thiên Thủy thất vọng, nó đã đồng ý với cậu rồi thì tôi còn có thể nói gì nữa?"

Lê Duệ Bạch nhìn vẻ mặt vừa tủi hờn vừa bất đắc dĩ của Mục Thiên Sơn không nhịn được mà mỉm cười.

Kết quả bị Mục Thiên Sơn thấy được lườm một cái sắc lẹm.

Từ Chi Ngôn nhíu mày nói: "Cũng chẳng khác là bao. Cậu không nói tình cảm, không nhớ ân thù, còn muốn biến Thiên Thủy thành người như vậy sao?"

Mục Thiên Sơn nhìn Từ Chi Ngôn như nghe thấy lời nói dọa người nào đó: "Nếu mà nói về người không nói tình cảm, ai có thể so với cậu chứ."

Từ Chi Ngôn yên lặng hồi lâu, rốt cuộc cũng không phủ nhận.

Mục Thiên sơn vươn tay kéo ghế ngồi xuống, lại nhặt một quả nho khô trên bàn thảy vào trong miệng, nhướng mày đánh mắt với Lê Duệ Bạch: "Lại gặp tiểu mỹ nữ."

Lê Duệ Bạch nghi ngờ nhìn về phía Từ Chi Ngôn, chỉ thấy anh hơi gật đầu.

"Việc này không thể trách tôi được, ở nhà tôi cũng có khuyên nhủ mãi đó!" Mục Thiên Thủy nói. 

Hai anh em bọn họ tính cách quá khác nhau, rất dễ để nhận ra.

Giữa trưa, Mục Thiên Thủy ở lại ăn cơm. Vừa ăn được một nửa, anh ta buông đũa, lại cãi nhau với Từ Chi Ngôn, quả nhiên là Mục Thiên Sơn.

Tính tình và phong cách làm việc của Mục Thiên Sơn luôn đối chọi với Từ Chi Ngôn, nên nếu có chuyện gì thì Từ Chi Ngôn sẽ bàn bạc với Mục Thiên Thủy.

Sau này Lê Duệ Bạch mới biết trước kia để giữ lại linh hồn Mục Thiên Thủy thì Mục Thiên Sơn đã nhờ sức Từ Chi Ngôn.

Cho nên dù Từ Chi Ngôn muốn Mục Thiên Thủy làm chuyện gì, Mục Thiên Sơn tuy ngoài miệng không vui nhưng vẫn sẽ ra tay trợ giúp.

Lúc Mục Thiên Thủy rời đi còn hẹn bọn họ ngày mai tới công viên giải trí trong thành phố chơi.

Còn để lại bốn tấm vé vào cửa.

Ngộ Trừng khó hiểu nhìn theo bóng người Mục Thiên Sơn rời đi: "Nhìn anh ta chẳng hề giống người thích đi công viên giải trí chơi chú nào!"

Từ Minh Sương nhún vai.

Lê Duệ Bạch chẳng hề để ý tới chuyện đó, vừa nghe được đi công viên giải trí chơi là vui vẻ không thôi. Vì đây xem như là lần đầu tiên cô và Từ Chi Ngôn chính thức đi hẹn hò.

Công viên giải trí nằm trong thành phố, khá nổi tiếng ở vùng này. Bên trong ngoài một số trò chơi cơ bản và các phương tiện, mấy năm gần đầy còn có cả thủy cung và vườn thú.

Nổi tiếng nhất vẫn là nhà ma Cao Nhai sau công viên giải trí.

Nhà ma có ba tầng, mô phỏng theo kiểu bệnh viện. Có không ít chủ kênh livestream tới đó phát trực tiếp và quay video thám hiểm nhà ma.

Chỉ xem video thôi đã thấy kinh dị rồi, ngay cả Từ Minh Sương cũng hứng thú, nói ngày mai tới nhất định phải thử.

Ngộ Trừng thì bất đắc dĩ vô cùng, mới xem đã sợ hãi run lên, cậu ta nói: "Nhìn thật đáng sợ, em không đi có được không?"

Từ Minh Sương nói: "Cậu đã gặp nhiều ma quy vậy rồi còn sợ mấy cái đồ ma giả kia á?"

Ngộ Trừng nghe vậy đau khổ gật đầu, còn thỏ thẻ nói: "Thứ dọa người đâu cần phân thật giả."

Từ Minh Sương bật cười lớn, nói Ngộ Trừng đúng là một đứa bé nhát gan, kêu cậu đi ra ngoài ngàn vạn lần đừng nhận mình là đồ đệ của Từ Chi Ngôn.

Ngộ Trừng trộm nhìn về phía Từ Chi Ngôn, anh đang ngồi xem bản đồ công viên giải trí với Lê Duệ Bạch vô cùng hòa hợp, hoàn toàn chẳng để ý tới cậu ta.

Sáng sớm hôm sau, Mục Thiên Thủy lại tới nhà, ăn chực bữa cơm xong cùng ngồi xe với bọn họ tới công viên giải trí.

Vừa đến cổng soát vé, Lê Duệ Bạch đã nghe thấy tiếng người ồn ào.

Mọi người qua cổng, theo dòng người tiến vào trong công viên giải trí.

Từ Chi Ngôn nắm chặt tay Lê Duệ Bạch, lại đem nửa người cô bảo vệ trong lòng. Lê Duệ Bạch cảm thấy anh còn tỏa ra một tầng sương trắng nhàn nhạt, ngăn cách mọi người xung quanh không cho ai tới quá gần, trước sau khoảng một cánh tay.

Hôm nay anh mặt một cái áo khác đen dệt kim, bên trong là áo sơ mi xám đậm. Phần cổ mở hai cái cúc, có thể thoáng thấy xương quai xanh của anh, cần cổ thon dài và hầu kết nhấp nhô.

Vì mặt trời chói chang nên anh đội thêm một cái mũ lưỡi trai, cả người tản ra khí chất vô cùng thu hút.

Có không ít cô gái đưa mắt nhìn về phía anh, còn lẳng lặng giơ điện thoại lên, cũng may có Ngộ Trừng chắn lại.

Đi được một lát, Ngộ Trừng lôi kéo Mục Thiên Thủy ngồi tàu lượn siêu tốc.

Từ Minh Sương thì tỏ vẻ đã lớn tuổi, không thể chơi mấy trò kích thích như vậy.

Lê Duệ Bạch nhìn bóng Mục Thiên Thủy đi xa, nhận ra từ sáng đến giờ không thấy Mục Thiên Sơn.

Từ Chi Ngôn nói, anh em bọn họ không có quy luật gì, ai nghĩ muốn ra thì ra. Mục Thiên Sơn không thích chỗ ồn ào nhốn nháo như vậy, không ra cũng là bình thường.

Lê Duệ Bạch nhẹ giọng hỏi: "Có phải anh cũng không thích những nơi như thế này không?"

Từ Chi Ngôn cười cười nhéo má cô, cúi đầu ghé sát bên tai cô nói: "Em thích tôi cũng thích."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play