Từ Chi Ngôn còn nói với cô rằng, căn phòng đó là do Huyền Minh Lãng bày ra. Miêu Vu giam giữ Huyền Minh Lãng ở đó, nửa cuốn còn lại đang trong tay hắn ta.

Lê Duệ Bạch thắc mắc: "Miêu tộc trưởng ra giá cao mua nửa cuốn còn lại không phải là muốn dùng cấm thuật mượn quỷ sửa mệnh để viết lại mệnh cách cho sư phụ?" Cô nhớ rõ lúc trước Từ Chi Ngôn nói Miêu Vu mua nửa cuốn sách đó là vì Từ Minh Sương.

Từ Chi Ngôn gật đầu nói: "Cũng gần như thế."

Lê Duệ Bạch im lặng một hồi, lại tò mò hỏi tiếp: "Trước kia tại sao Miêu tộc trưởng và sư phụ lại tách ra?"

Từ Chi Ngôn nói: "Lúc trước trong tộc Miêu gia chọn Từ Minh Thủy hiến tế, Từ Minh Thủy lấy mạng ra cược, mong Miêu Vu có thể vì tình cảm trong lòng mà cứu Từ Minh Thủy. Nhưng Miêu Vu là con của tộc trưởng, không thể đứng ra cầu xin cho chị em hai người, trơ mắt nhìn người trong gia tộc đưa Từ Minh Thủy và Từ Minh Sương lên đài hiến tế."

Lê Duệ Bạch căng người, nhớ tới vị quân vương tuẫn tình vì cô gái Tây Chu kia, biết trước như thế, cần gì phải làm vậy?

"Miêu Vu ra mặt giúp chúng ta tìm Huyền Minh Lãng, chúng ta có khả năng sẽ ở lại đây thêm ít lâu." Từ Chi Ngôn nói.

Lê Duệ Bạch gật đầu.

Bầu trời bên ngoài đã dần ngả vàng, ánh hoàn hôn chiếu rọi một góc. Dần đến chạng vạng, sau khi thu dọn đơn giản, mấy người tới nhà hàng mà Từ Minh Sương đã đặt trước.

Từ Minh Sương đặt nhà hàng bàn xoay nổi tiếng ở Tương Giang. Để hợp với  sự sang trọng của nhà hàng này, Từ Minh Sương còn mua cho bọn họ mỗi người một bộ lễ phục. Nhưng mà khi bọn họ mặc lễ phục rời khỏi khách sạn, đứng lẫn giữa những khách nhân mệt mỏi kia có vẻ vô cùng khập khiễng.

Nhưng không thể không nói, bọn họ đúng là rất đẹp.

Sau khi lên xe, Lê Duệ Bạch nói: "Chỉ ăn một nữa thôi sao còn phải mặc như này?"

"Đúng vậy!" Ngộ Trừng bị cái nơ trên cổ thắt lại làm cho nghẹt thở, cậu định gỡ ra thì bị Từ Minh Sương đập cho một cái vào tay.

Từ Minh Sương nói: "Đồ đệ của tôi thắng cuộc thi trong giới phong thủy lại còn là quán quân, mọi người không cho tôi ăn mừng vui sướng được à?"

Đo thang máy tới tầng cao nhất, Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng tròn mắt, đây là yến tiệc chứ nhà hàng gì?

Phục vụ dẫn họ vào chỗ ngồi, món nào món nấy đều được chế biến vô cùng tỉ mỉ, sảnh chính ở đây được bày bàn đón khách, bên trên là một sân khấu nhỏ.

Xung quanh đều là kính, ở chỗ ngồi chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn toàn bộ cảnh đêm của Tương Giang.

Những tòa nhà cao tầng gắn đèn neon nhấp nháy như thể mưa sao băng trên trời.

Hôm nay dùng đồ tây, trong nhà hàng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng dao nĩa chạm vào đĩa và nhai nuốt.

Từ Chi Ngôn mặt một bộ tây trang, vẻ mặt tập trung cắt bò bít tết cho Lê Duệ Bạch. Ngón tay trắng nõn nắm lấy cán dao màu bạc, vì dùng sức nên  gân tay nổi lên.

Lê Duệ Bạch chống cằm nghiêng đầu nhìn sườn mặt Từ Chi Ngôn, thưởng thức mỹ cảnh và động tác ưu nhã của anh, giờ phút này hô hấp của cô như ngừng lại.

Từ Chi Ngôn đặt cái đĩa xuống trước mặt cô nói: "Em ăn trước đi."

Lê Duệ Bạch nói: "Cảm ơn tiên sinh."

Từ Minh Sương định nói gì đó thì thấy Ngộ Triệt đặt một đĩa bò bít tết đã được cắt trước mặt mình, trực tiếp chặn ngang lời cô định nói.

Hôm nay Từ Minh Sương mặc bộ lễ phục xinh đẹp, trang điểm tỉ mỉ, nở một nụ cười không lộ răng gật đầu với Ngộ Triệt tỏ vẻ biết ơn.

Ngộ Trừng càng nhìn càng thấy thần kỳ, cậu ta không thể nào liên tưởng người phụ nữ trước mặt với Từ Minh Sương đi ăn đậu hũ thúi ở chợ đêm kia.

Lúc Lê Duệ Bạch lấy nĩa xiên một miếng thịt bò đưa tới bên miệng Từ Chi Ngôn, mọi người bỗng nhiên lộ ra vẻ nếu thấy cảnh này chắc chết cũng chẳng có gì luyến tiếc nữa. Không hiểu sao bầu không khí và hoàn cảnh này lại hợp với Lê Duệ Bạch và Từ Chi Ngôn đến vậy. Khiến cho bọn họ cảm thấy mình như là kẻ dư thừa.

Vậy nên sau khi ăn xong, mấy người họ được Từ Minh Sương dẫn đi, thức thời rời khỏi nhà hàng.

Sau khi Lê Duệ Bạch đi toilet về thì chỉ còn một mình Từ Chi Ngôn ngồi ở bàn, những người khác thì biến mất dạng: "Mấy người sư phụ đâu rồi ạ?"

Từ Chi Ngôn đáp: "Đều đi rồi, chắc cảm thấy làm bóng đèn sáng quá."

Lê Duệ Bạch: "......" Sao cô cứ thấy hình như anh đã sớm nhận ra điều này nhỉ.

"Vậy chúng ta về sao?" Lê Duệ Bạch hỏi.

"Em muốn về chưa?" Từ Chi Ngôn nhướng mày hỏi.

Lê Duệ Bạch nhún vai nói: "Sao cũng được ạ. Tiên sinh vẫn chưa muốn về à?"

Từ Chi Ngôn không nói gì, âm thầm thừa nhận.

Lê Duệ Bạch suy tư trong chốc lát, đề nghị: "Vậy chúng ta đi xem phim được không? Em chưa bao giờ đi coi phim với tiên sinh cả."

Từ Chi Ngôn gật đầu, lấy điện thoại ra gọi một cuộc, bọn họ theo thang máy xuống, tài xế đã chờ sẵn bên ngoài.

Bọn họ tới rạp chiếu phim gần nhất, chọn một bộ phim nghệ thuật.

Dạo này phim hài kịch rất ăn khách nên ban đêm trong phòng chiếu phim nghệ thuật khá vắng vẻ. Phòng chiếu ít người nhưng vừa hay, Từ Chi Ngôn không thích quá đông đúc.

Ngoài bọn họ ra, trong rạp này chỉ có hai cô gái và một đôi tình nhân nữa.

Hai người tìm vị trí của mình ngồi xuống, Lê Duệ Bạch còn mùa thêm một túi bắp rang, bốc từng miếng lên nhai nhai.

"Ngon không?" Từ Chi Ngôn thấy Lê Duệ Bạch ăn đến vui vẻ, không nhịn được mà bốc một miếng lên thử.

Bắp rang vàng giòn, cũng không ngọt như anh tưởng.

"Ngon không anh?" Lê Duệ Bạch hỏi.

Từ Chi Ngôn hơi gật đầu: "Cũng được."

Bộ phim bắt đầu, rạp chiếu tối xuống, nhạc phim phủ kín căn phòng rộng rãi, dễ dàng lôi kéo mọi người đắm chìm vào trong cốt truyện.

Những phân cảnh quan trọng đều liên quan tới hành động thể xác của hai nhân vật chính, lúc cảnh quay bị cắt ra, Lê Duệ Bạch nghe được cô gái đằng sau mình khẽ hô lên một tiếng, chắc là fan của nam chính.

Lê Duệ Bạch cảm thấy mình và Từ Chi Ngôn cùng xem một bộ phim tình cảm mãnh liệt như vậy hơi xấu hổ, vội ăn bắp để xóa bỏ sự ngượng nghịu của mình.

Từ Chi Ngôn có vẻ rất tự nhiên, nghiêm túc thưởng thức bộ phim.

Tới đoạn kết, hóa ra lại là một BE sướt mướt đau khổ. Đôi tình nhân kia đã ra từ sớm, chẳng thấy tăm hơi đâu.

Hai cô gái kia không biết đang làm gì mà ánh mắt thường xuyên nhìn lại phía bọn họ.

Sau khi ra ngoài, bọn họ định rời đi thì hai cô gái kia bước tới, ngượng ngùng hỏi: "Ngài là Từ Chi Ngôn?"

Từ Chi Ngôn nắm tay Lê Duệ Bạch, hơi cau mày hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, hai nữ sinh kia hoảng loạn xua tay, lôi một cuốn sách từ trong cặp ra nói: "Tôi rất thích sách của ngài, ngài có thể cho bọn tôi xin chữ ký được không?"

Từ Chi Ngôn lành lạnh nhìn cuốn tập kia, nói: "Tôi chưa từng viết sách."

Hai người nọ hơi nghi hoặc, lật dở và tờ trong cuốn sách đó, bên trong bỗng xuất hiện ảnh chụp của Từ Chi Ngôn. Mỗi một bức đều đẹp trai ngời ngợi, y hệt như minh tinh nổi tiếng. Cảnh tượng trong ảnh đều là ở sân nhàm ăn mặc tự nhiên thoải mái. 

Bên dưới còn có chữ ký của Từ Chi Ngôn, Lê Duệ Bạch thấy tên cuốn sách là Thuật Phong Thủy.

Từ Chi Ngôn nhìn thấy ảnh chụp đó cũng sửng sốt, Lê Duệ Bạch thấy sắc mặt anh không được tốt bèn hỏi: "Tôi có thể hỏi chút không, hai người mua sách này ở đâu?"

Hai cô gái kia nói: "Trên teiba."

Như sợ bọn họ không tin, một cô gái còn mở app teiba ra tìm chỗ người bán kia cho bọn họ xem.

Người bán chữ tên là Ngưu Văn.

Lê Duệ Bạch không nhịn được mà cong môi, vừa nhìn là biết việc này do Mục Thiên Thủy làm.

Cuối cùng, Từ Chi Ngôn uyển chuyển từ chối ký tên, nắm lấy tay Lê Duệ Bạch rời khỏi rạp chiếu phim.

Ra bên ngoài, Từ Chi Ngôn gọi điện cho Mục Thiên Thủy, đầu bên kia mắt máy, anh lạnh lùng răn dạy anh trai Mục Thiên Thủy-Mục Thiên Sơn.

Lê Duệ Bạch ở bên nín cười đến tức ngực, Từ Chi Ngôn cúp máy liếc nhìn cô, nhướng mày nói: "Buồn cười lắm hả?"

"Không buồn cười." Lê Duệ Bạch giơ tay lên chắn trước mặt, lắc đầu chối bay.

Đến tận khi về khách sạn, mặt mũi Từ Chi Ngôn vẫn nhăn thành một cục.

Về tới phòng, Lê Duệ Bạch ngồi xổm xuống ôm Đậu Đậu Phi lao như bay vào lòng cô, mở túi khô bò lấy cho nó một miếng.

"Lê Duệ Bạch." Từ Chi Ngôn đứng ở mép giường khẽ gọi.

Lê Duệ Bạch quay đầu lại nhìn anh, thấy anh vừa cởi áo khoác, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong đứng bên giường. Thấy cô quay lại thì anh vẫy tay, giọng điệu mê hoặc: "Tới đây."

Trong phòng chỉ mở mỗi một cái đèn bàn nhỏ bên ngoài, chỗ giường bị chắn lại nên hơi tối.

Lê Duệ Bạch đứng dậy bước tới, bị Từ Chi Ngôn túm tay kéo vào trong ngực cúi đầu hôn lên môi.

Trong miệng Từ Chi Ngôn có mùi rượu vang thoang thoảng, hơi ngọt lại hơi cay nồng.

Lê Duệ Bạch mặc chiếc váy hai dây mỏng manh, vừa áp tới gần Từ Chi Ngôn đã có thể cảm nhận được độ ấm trên da thịt cô.

Lúc Từ Chi Ngôn giữ lấy mặt cô hôn sâu hơn, Lê Duệ Bạch hơi ngửa đầu lên, cảm giác cả người nóng như bị thiêu.

Từ Chi Ngôn nhìn cô, hàng mi cong cong run rẩy, đôi đồng tử màu hổ phách ươn ướt dịu dàng, không khác gì lúc mới thấy cô lần đầu.

"Ngủ hả?" Từ Chi Ngôn trầm giọng nói.

Anh trầm giọng nói chuyện vừa nhìn thì thấy nghiêm túc nhưng lại có chút mê hoặc. Lê Duệ Bạch nhìn anh, không tự chủ được mà gật đầu.

..................

Bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, Từ Chi Ngôn vuốt gọn sợi tóc lòa xòa bên má và ịn lên trán cô một cái hôn, nhẹ giọng thì thầm bên tai cô: "Ngủ đi."

Mấy năm trước kia anh tưởng cả đời này của mình cứ nhạt nhẽo cô độc mà trôi qua. Nào ngờ trời cao ưu ái, đưa Lê Duệ Bạch tới bên người anh.

Vì Lê Duệ Bạch, anh có thể từ bỏ mọi sinh hoạt cũ, danh lợi, giàu có và tất cả mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play