*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lê Duệ Bạch gọi những người đang tính tới gần miệng giếng để cứu cô gái kia lại: "Đừng tới gần!"

Giọng cô giờ đây có chút lạnh, không còn dịu nhẹ như trước nữa. Lần đầu tiên Ngộ Trừng được chứng kiến vẻ này của cô nên hơi thấy vi diệu.

Tuy Lê Duệ Bạch là đệ tử của Từ gia nhưng những người kia không định nghe theo cô, cứ thế vọt tới bên miệng giếng.

Bọn họ vừa vươn tay ra, trong miệng giếng bỗng có một lớp màu đen. Ban đầu họ tưởng là nước nhưng sau khi thấy thứ đó chuyển động theo từng cụm bọn họ mới chắc chắn mình không hề nhìn lầm, đó là một bộ đầu tóc đen thui.

Từng nhúm tóc như có sinh mệnh, quấn chặt vào chân những người đứng bên miệng giếng.

"Cứu tôi!" Một cậu thanh niên thống khổ, hoảng sợ gào lên với mấy người Lê Duệ Bạch.

Ngộ Trừng cuống quít lấy mộ lá bùa trong ba lô ra, miệng niệm chú ngữ sau đó ném về chỗ bộ tóc.

Vừa tiếp xúc vào, lá bùa lập tức bốc cháy, lửa không duy trì được lâu, nhanh chóng xèo xèo mà tắt.

Đám tóc đó đẫm nước mà lửa trên bùa thì quá nhỏ nên không thể bốc cháy nổi.

Ngộ Trừng nói: "Bây giờ phải làm gì đây?"

Lê Duệ Bạch cũng không biết, trước kia bọn họ luôn đi theo Từ Chi Ngôn nên chưa từng gặp tình huống như thế này, cô nói: "Chúng ta đang thi đấu đúng không?"

"Đúng vậy." Ngộ Trừng nhẹ giọng nói như sợ nếu mình lớn giọng thì sẽ đánh động đến đám tóc kia: "Em đã quên mất đây là cuộc thi."

Nói xong, cậu ta tới bên máy quay vẫy tay như điên mà hô: "Cứu mạng với, ở đây có tóc giết người, mau tới cứu!"

Ngộ Trừng kêu gào nửa ngày cũng chẳng thấy ai đáp lại.

Cậu ta còn chạy tới sân tập trung trước khi bắt đầu cuộc thi nhưng người nọ đã đi từ bao giờ, chắc phải tới lúc kết thúc mới xuất hiện.

Lê Duệ Bạch nhìn đám tóc kia đột nhiên nhớ tới cái gương đồng trong ba lô, cô lấy ra cắn ngón tay nhỏ máu lên, chiếu về đám tóc nọ.

Trên mặt gương phản chiếu một người phụ nữ mặc quần áo màu đen, khuôn mặt trắng bệch cứng đờ không có biểu cảm, cứ đứng im chẳng nhúc nhích.

Tóc của cô ta vô cùng dài nhưng kỳ lạ là sau khi quấn lấy chân những người kia xong không hề thu lại mà càng lúc càng dài thêm.

Nhìn kỹ sẽ phát hiện trên người cô ta có một làn nước bao bọc.

Ngộ Trừng thấy hình ảnh phản chiếu trong gương thì reo lên, chỉ vào chân cô ta nói: "Trên chân cô ta không có nước."

Lê Duệ Bạch nhìn lại chỗ chân, chỉ thấy cô đang mang một chiếc giày thêu màu đỏ, chiếc giày đỏ phối với bộ đồ màu đen chẳng ăn khớp chút nào.

Biết được nhược điểm của cô ta, Ngộ Trừng lấy bùa ném về phía giày thêu "ba tấc kim liên" của cô ta. 

*Giày ba tấc kim liên là kiểu bó chân



"A!!!!!!!!!!!" Một tiếng thét chói tai vang lên, đôi chân cô ta bị bắt lửa, thế lửa nhanh chóng lan lên từng sợi tóc khiến chúng thả chân những người kia ra, vội vàng rút vào trong giếng lại.

Xung quanh yên tĩnh trở lại, những người đó ngã ngồi trên đất thở hồng hộc, thần hồn vẫn chưa về lại.

"Mau che tảng đá lên!" Lê Duệ Bạch cất gương đồng đi, nói với mọi người.

Vì ở đây có tiếng động nên nhiều người tụ tập tới, bọn họ nhìn những người kia bằng đủ loại ánh mắt.

"Trong giếng có gì đó..." Ngộ Trừng ho nhẹ một cái: "Là do cạy tảng đá này lên." Cậu vừa nói xong, thấy Lâm Vô Vọng và Lâm Vô Niệm trong đám người.

Xong chuyện này, Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng bước vào trong phòng.

Ở đây trang trí đơn giản, còn đơn giản hơn cả phòng ở sân phía nam kia, thậm chí có thể nói là keo kiệt.

Căn phòng đẹp nhất là chỗ Phật đường.

Bên trong có rất nhiều tượng Phật khác nhau. Chẳng biết từ khi nào, Lâm Vô Vọng và Lâm Vô Niệm như là âm hồn bất tán cứ bám riệt lấy Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng khiến cho hai người cực kỳ bực bội.

"Cái gương ban nãy của cô nhìn rất đặc biệt, nó là gì vậy?" Lâm Vô Vọng nói.

Lê Duệ Bạch: "....."

Không nghe được câu trả lời Lâm Vô Vọng cũng chẳng xấu hổ gì, thấy Lê Duệ Bạch cứ nhìn mình thì còn ngượng ngùng nói: "Cô đừng nhìn tôi như vậy."

Lê Duệ Bạch lạnh lùng, gào khóc trong lòng nhớ tới tiên sinh, cô nói: "Rốt cuộc anh đang tính làm gì?"

Lâm Vô Vọng tỏ vẻ vô tội nhún vai nói: "Tôi chỉ cảm thấy hứng thú với cô thôi."

Lê Duệ Bạch: "???"

Cô ngẫm nghĩ một hồi, không biết đây có phải là quấy rối hay không. Cô định nói gì đó thì thấy Ngộ Trừng và Lâm Vô Niệm ở bên kia lao vào đánh nhau.

Hai người họ không ai nhường ai, anh một đấm tôi một đá, rồi ngã xuống đất loạn thành một cục.

Lê Duệ Bạch và Lâm Vô Vọng không định cản lại, nội tâm còn kích động tới mức suýt bật thốt thành tiếng "cố lên".

"Vậy...." Lê Duệ Bạch nghiêm túc hỏi: "Thí sinh đánh nhau có bị tước quyền thi đấu không?"

Lâm Vô Vọng nghe vậy thì nhìn cô một cái, cười nói: "Không đâu."

Lúc này Lê Duệ Bạch mới thở phào.

Thân hình Ngộ Trừng to khỏe, cơ bắp cuồn cuộn. Bình thường chẳng có chỗ nào để dùng bây giờ được phát huy công dụng, cậu ta đè Lâm Vô Niệm lên đất, chẳng hề mất sức đã chiếm được thế thượng phong.

Lâm Vô Niệm bị đè lại không thể phản khác, theo bản năng vươn tay sờ lung tung. Bỗng sờ tới một cái hộp gỗ thì choảng ngay vào đầu Ngộ Trừng.

Ngộ Trừng nhanh tay lẹ mắt bắt lấy tay Lâm Vô Niệm, vặn ngược một cái. Lê Duệ Bạch nghe thấy tiếng xương cốt lệch ra khỏi vị trí răng rắc.

Lâm Vô Niệm gào thảm thiết, âm thanh choán hết gian Phật đường.

Ngộ Trừng nhổ một bãi nước bọt, khinh thường nói: "Giám đánh lén ông đây, không tự xem lại mình coi có mấy phần năng lực. Xì!"

Cậu ta cầm cánh tay Lâm Vô Niệm lên lại vặn xuôi một cái, âm thanh răng rắc lại vang lên, khớp xương tay trở về vị trí cũ.

Ngộ Trừng nhặt hộp gỗ trên đất lên, đi tới bên cạnh Lê Duệ Bạch: "Gì đây nhỉ?"

Cậu mở ra, bên trong có một hình nhân bằng vải, bên trên cắm mấy cây kim dính máu, sau lưng ghi "Nhị di thái".

"Vu thuật hả?" Ngộ Trừng nói.

Lâm Vô Vọng bên cạnh cất tiếng: "Đây không phải vu thuật, chỉ là một loại nguyền rủa khá thịnh hành vào thời đó thôi."

"Xem ra chỗ này là nơi ở của vợ Lý Bá Hải kia." Lê Duệ Bạch nói.

Còn khoảng nửa giờ nữa là hết thời gian, những tuyển thủ dù ít dù nhiều cũng đã nắm được đại khái câu chuyện trong tứ hợp viện này.

Lê Duệ Bạch định dùng gương đồng hoặc là xuất hồn gì đó để tìm thêm chút manh mối nhưng mà chả hiểu sao Lâm Vô Vọng như đoán được, cứ đi kè kè bên người bọn họ mãi, khiến cô không có cơ hội ra tay.

Thấy chỉ còn mười phút cuối cùng, Lê Duệ Bạch nhìn Lâm Vô Vọng nói: "Lúc nãy ở sân phía nam anh không nói toàn bộ cho tôi đúng không?"

Lâm Vô Vọng không phủ nhận, hỏi ngược lại: "Thế nào, có muốn trao đổi manh mối nữa không?"

Lê Duệ Bạch trầm tư một hồi, nói: "Được."

Ngộ Trừng ghé sát vào cô: "Không thể nói chuyện Tần Tử Tú là người bị giết hại cho anh ta!"

Lê Duệ Bạch: "Không phải lo, chị còn lợi thế khác."

Ngộ Trừng nhìn cô vẻ ngạc nhiên.

Hai người trao đổi manh mối xong, thấy được sắc mặt nghiêm trọng của đối phương. Sau khi nhận được manh mối, những suy đoán trong lòng bọn họ càng rối tung lên.

Đã hết thời gian, toàn bộ thí sinh mang tâm trạng nặng nề quay về sân ở nhà chính.

Nhân viên kia đã chờ sẵn, ngoài ra còn có ban giám khảo. Lê Duệ Bạch nhìn thấy Từ Chi Ngôn ngồi trên ghế trong sảnh.

Anh ngồi ngay ngắm không nói gì.

Phải thừa nhận là diện mạo của Từ Chi Ngôn thuộc hàng top, ở trong đám đông luôn nổi bật nhất. Đặc biệt là đôi mắt sáng ngời của anh, chỉ cần liếc mắt đã khiến người ta siêu lòng. Da thịt trắng trẻo, mặt mày góc cạnh, dù xa hay gần đều khiến người ta phải cảm thán.

Các đội theo thứ tự đi cùng nhân viên vào trong trả lời câu hỏi. Đúng sau được phán ngay luôn lúc đó, cũng tuyên bố có được vào vòng trong hay không.

Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng tới sân, đằng trước là một hàng dài, cô căng thẳng hơi nuốt nước bọt.

Trong đầu cô sắp xếp lại những manh mối mình nắm được.

Tần Tử Tú và người phụ nữ trong giếng là di thái (vợ bé thời dân quốc) của Lý Bá hải. Năm Lý Bá Hải trốn ra ngước ngoài, Tần Tử Tú chuyển vào sống với người phụ nữ trong giếng kia dưới cùng một mái hiên. Không biết tại sao người phụ nữ đó lại nảy sinh sát ý với Tần Tử Tú, giết chết người ta rồi nhảy giếng tự sát.

Nghĩ tới đây, cô vẫn cảm thấy có nhiều chỗ không rõ. Tại sao trang phục diễn của Tần Tử Tú biến mất sau đó lại xuất hiện đồng hồ của nam, giày trong tủ quần áo và cả di thái nhảy giếng tự sát kia.

Câu chuyện mà Lâm Vô Vọng nói cho cô biết, từ đầu đến cuối Tần Tử Tú không hề có tác dụng gì cả, manh mối của cô bị đứt đoạn.

Lê Duệ Bạch mở to mắt, nhỏ giọng thì thầm với Ngộ Trừng mấy câu sau đó ra quyết định, rời khỏi hàng chạy như bay về sân phía nam.

Bên trong sảnh, Từ Chi Ngôn nhướng mày nhìn theo bóng Lê Duệ Bạch rời đi.

Bạc Thiển ngồi bên cạnh anh thấy vậy thì cười một tiếng nói: "Tộc trưởng, đồ đệ này của ngài có lá gan lớn đấy. Sắp phải trả lời đến nơi còn chạy đi, không sợ để lỡ giờ hả?"

"Đến lúc đó... " Bạc Thiển nói: "Sợ là ngài sẽ bẽ mặt."

Từ Chi Ngôn lạnh lùng nói: "Có liên quan gì tới cô?"

Bạc Thiển: "... .. "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play