Trên đường về, Lê Duệ Bạch không nhịn được tò mò tra thử số dư trong thẻ. Vừa nhìn thấy dãy số nọ, hai mắt cô trợn tròn khiếp sợ, miệng thì lại cong lên.
Từ Chi Ngôn đang gửi một số tin nhắn đi, để ý tới vẻ mặt cô, anh cười nói: "Mê tiền."
Lê Duệ Bạch không phủ nhận: "Ai mà chẳng mê tiền."
Từ Chi Ngôn nghe vậy thì nhướng mày nhìn cô: "Vậy em thích tiền hay thích tôi?"
Lê Duệ Bạch lập tức biểu lộ sự kiên định, cô chân thành nhìn anh nói: "Thích anh." Bởi vì anh có thể kiếm tiền.
Từ Chi Ngôn vươn tay giữ lấy cằm cô, cúi đầu ịn lên môi cô một nụ hôn, nói: "Em vẫn còn nhanh nhạy."
Còn hơn nửa tháng nữa là tới tết âm. Sau khi trở về tuy Từ Chi Ngôn không nhận vụ nào nữa những chẳng biết là có chuyện hệ trọng gì, thường xuyên nhận điện thoại nói chuyện với ai đó.
Đêm giao thường, tuyết trắng như lông ngỗng đổ xuống. Lê Duệ Bạch nằm trên giường bấm điện thoại, nhìn thấy tuyết rơi ngoài cửa sổ thì ngồi dậy, xuống lầu đẩy cửa ra bước vào sân.
Từ Chi Ngôn đang ngồi trong phòng xem tài liệu Mục Thiên Sơn gửi tới, nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu chạy xuống.
Anh mở cửa ra, từ cửa sổ sát đất lầu hai ở đối diện nhìn Lê Duệ Bạch nghịch tuyết trong sân.
Anh tới gần gõ lên cửa sổ.
Lê Duệ Bạch nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên vẫy tay với Từ Chi Ngôn.
Từ Chi Ngôn hơi thở dài bất đắc dĩ, mặc thêm áo lông xuống lầu.
"Mau lên." Lê Duệ Bạch thấy Từ Chi Ngôn xuống, vui vẻ nói: "Tuyết rơi."
Lê Duệ Bạch chà hai tay cho ấm lên rồi mới cầm tay Từ Chi Ngôn.
"Năm nay tuyết không rơi nhiều lắm nhưng đã nhiều hơn năm trước rồi." Lê Duệ Bạch ngẩng đầu nhìn bông tuyết rơi tán loạn, ngẩn ngơ nói.
Từ Chi Ngôn khẽ nói: "Thiên đào vạn lộc tuy tân khổ, xuy tẫn cuồng sa thủy đáo kim."
Lê Duệ Bạch biết bài thơ này, là Lãng Đào Xa của Lưu Vũ Tích. Ý của hai câu thơ này là bùn cát phải trải qua sự ngàn lần biến chuyển thanh lọc, trải qua trăm ngàn đắng cay mới có thể biến thành vàng mà bao người mong muốn.
Sau này bị người ta dùng để chỉ rằng việc gì cũng không thể chỉ một lần là xong, phải trải qua ngàn đào vạn lộc mới có thể có kết cục tốt đẹp.
Hai câu thơ này chẳng liên quan gì tới cảnh tuyết ngày hôm nay cả, không hiểu tại sao Từ Chi Ngôn lại ngâm lên.
Từ Chi Ngôn không chịu được lạnh quá lâu, hai người đứng một lát thì về phòng.
Mới vừa đi được hai bước, Lê Duệ Bạch bỗng nhiên dừng lại.
Từ Chi Ngôn không hiểu gì quay đầu lại, thì cổ áo bị người ta túm chặt, sau đó trên môi truyền tới sự ấm áp và mùi hương thanh mát.
"Người ta nói rằng nếu tỏ tình thành công trong tuyết đầu mùa thì sẽ bạch đầu giai lão với người mình yêu." Lê Duệ Bạch nói: "Từ Chi Ngôn, em yêu anh."
Từ Chi Ngôn rũ mắt, một bông tuyết rơi trên hàng mi anh, rung rinh như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Từ Chi Ngôn bưng lấy hai má cô, nói: "Tôi cũng yêu em."
Làm trò lãng mạn dưới trời tuyết thì hậu quả chính là ngày hôm sau hai người bị lạnh quá mức đến nỗi bị cảm.
Từ Minh Sương đem trà gừng tới trước mặt hai người, nói: "Tuyết đẹp lắm đúng không?"
Lê Duệ Bạch không hiểu ẩn ý trong đó gật đầu, bị Từ Minh Sương xem thường.
Cô tỏ vẻ tủi thân nhìn về phía Từ Chi Ngôn, anh nâng tay sờ trán cô, nói: "Muốn uống thêm chén nữa không?"
Lê Duệ Bạch: "....." Yêu đương với một người khi thì lãng mạn, khi thì là thẳng nam đúng là phải chịu đựng sự đối xử và cảm nhận lên xuống khác thường.
Mấy ngày sau, gần tới cuối năm, Mục Thiên Sơn khuân túi lớn túi nhỏ tới.
Vừa mới đên, anh ta đi thẳng tới chỗ ở của Từ Chi Ngôn.
Vừa bước vào anh tha thấy Lê Duệ Bạch đang nằm trong lòng Từ Chi Ngôn ngủ. Từ Chi Ngôn quấn cho cô một cái chăn thật dày, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu xem sách. Thấy anh ta bước vô thì giơ tay lên suỵt một tiếng.
Anh buông cuốn sách đứng dậy khom lưng bế Lê Duệ Bạch lên lầu.
Từ dạo trước Lê Duệ Bạch vẫn bị cảm mãi không khỏi, mỗi ngày đều mệt mỏi ủ rũ, hồi nãy mới sốt nhẹ.
Mục Thiên Sơn nhìn bóng người Từ Chi Ngôn bước lên lầu thì cười cười. Lần đầu tên anh ta thấy Từ Chi Ngôn, người này vẫn còn mang theo vẻ non nớt của tuổi trẻ.
Không ngờ bộ dạng lạnh lùng kia lúc ở cùng Lê Duệ Bạch thì lại dịu dàng như thể chảy ra nước.
Từ Chi Ngôn xuống dưới, Mục Thiên Sơn đang ngồi trước bàn nhắm mắt dưỡng thần.
Anh nhìn mấy cái túi lớn túi nhỏ, hỏi: "Mang cái gì vậy?"
Mục Thiên Sơn mở to mắt: "Cậu bảo tôi tới đây ăn tết còn gì, người kia đang tìm tôi."
Từ Chi Ngôn gật đầu, sau đó ngồi xuống tay gõ gõ lên bàn.
Mục Thiên Sơn thò vào trong túi lấy ra một sấp ảnh chụp, nói: "Người nọ làm việc không hề chừa đường lui, hắn ta xử lý hết tất cả người còn lại của Huyền tộc biết cấm thuật mượn quỷ sửa mệnh."
Trên ảnh chụp là một bộ tộc vô cùng lạc hậu, nhà cửa thì sập xệ rách nát, đều là mấy căn nhà gỗ mái tranh.
Xung quanh nhà ở là vô số bia mộ lâu đời, bên trên ghi lại tên những người đã mất của Huyền tộc bằng những ký tự đặc biệt.
"Cậu đoán không sai." Mục Thiên Sơn chậm rãi nói: "Năm đó sau khi truyền lại cấm thuật mượn quỷ sửa mệnh cho cha mẹ cậu xong thì giết hết người của Huyền tộc. Vậy nên chúng ta tìm rất lâu vẫn không thấy được manh mối nơi xuất xứ cấm thuật."
"Bia mộ này là ai lập?" Từ Chi Ngôn nói.
Mục Thiên Sơn lắc đầu: "Cái này không rõ lắm. Huyền tộc vẫn luôn sống trong rừng núi, xung quanh không có điện chứ đừng nói là thiết bị điện tử. Những nơi tiếp giáp cũng không có ai ở, biết được sự tồn tại của tộc bọn họ nhưng lại chết vào 20 năm trước, không tiện điều tra tiếp."
Từ Chi Ngôn đứng dậy đi tới trước giá sách mở một ngăn bí mật, lấy ra một cuốn sách bị hỏng đưa cho Mục Thiên Sơn, nói: "Cậu nhìn cái này xem."
Mục Thiên Sơn nhận lấy mở ra xem, bên trong có ghi chép gì đó.
Nhưng mà lạ là những chữ này được viết bằng nhũ vàng, ký tự không khác gì những ký tự trên bia mộ của Huyền tộc.
"Đây là?" Mục Thiên Sơn vuốt ve mặt chữ như phát hiện ra gì đó, ngẩng đầu nói: "Sách cấm thuật mượn quỷ sửa mệnh?"
Từ Chi Ngôn gật đầu, nói: "Năm đó người kia chỉ đưa cho cha mẹ ta nửa cuốn. Nửa còn lại tôi đã tìm rất lâu những vẫn chưa thấy."
"Vậy nửa cuốn còn lại rốt cuộc viết cái gì?" Mục Thiên Sơn nheo mắt, nói: "Chỉ cần tìm được nửa kia thì sẽ biết được tại sao cha mẹ cậu lại tới Vân Nam."
Từ Chi Ngôn gật đầu không nói gì nữa.
Những năm tháng qua, chưa bao giờ Từ Chi Ngôn thôi tìm kiếm lý do mà cha mẹ đi Vân Nam. Lúc trước Tuệ Tịnh đại sư nói với anh, sau khi hoàn thành cấm thuật mượn quỷ sửa mệnh, quanh thân cha mẹ anh có oán khí, còn số mệnh thì không biến đổi quá nhiều, ít nhất là lúc đấy không có.
Nhưng không hiểu tại sao, sau khi hoàn thành cấm thuật mượn quỷ sửa mệnh một ngày, bọn họ giao lại Từ Chi Ngôn cho Tuệ Tịnh đại sư, bỏ lại Từ gia đi tới Vân Nam. Không bao lâu sau Tuệ Tịnh đại sư nhận được tin bọn họ đã chết ở Vân Nam.
"Lúc trước Mục Thiên Thủy vận dụng cổ thuật gì và để làm gì, cậu ta vẫn chưa nhớ ra chút nào sao?" Từ Chi Ngôn hỏi.
Nhắc tới chuyện này, Mục Thiên Sơn lộ ra vẻ trầm trọng lắc đầu: "Không có. Cậu ấy đã cố hết sức nhưng vẫn không hề có chút ấn tượng nào, như thể là bị xóa bỏ vậy."
Từ Chi Ngôn nói: "Qua năm tôi sẽ tự mình tới chỗ Huyền tộc một chuyến. Cậu hãy âm thầm điều tra xem Huyền tộc này còn bất cứ ai sống sót hay không. Những bia đá ở trong ảnh kia có khả năng là người Huyền tộc còn sót lại lập nên."
Mục Thiên Sơn gật đầu.
Lê Duệ Bạch ngủ mê man tới chạng vạng, sắp tới giờ cơm, Từ Chi Ngôn lên lầu gọi cô dậy.
Cô chỉ lớ mớ đáp lại, không chịu nhúc nhích.
Từ Chi Ngôn áp tay lên trán cô, trưa nay uống thuốc có tác dụng, đã hạ sốt rồi.
Lê Duệ Bạch ngủ mãi, Từ Chi Ngôn không gọi cô nữa mà xuống lầu gọi điện thoại, kêu Từ Minh Sương làm một ít đồ thanh đạm để Ngộ Trừng đưa tới đây.
Lúc Lê Duệ Bạch tỉnh lại, trời bên ngoài đã tối đen. Cô ngồi dậy vươn vai, cảm thấy sự nặng nề mệt mỏi trên người đã giảm bớt.
Cô tắm rửa sơ qua rồi xuống lầu, Từ Chi Ngôn đang ngồi trước bàn uống trà cúi đầu xem gì đó.
"Tiên sinh." Lê Duệ Bạch nhẹ giọng gọi.
Từ Chi Ngôn ngẩng đầu nói: "Dậy rồi à."
Anh lấy hộp cơm gần bếp nấu nước trà Ngộ Trừng mang tới ra để trước mặt Lê Duệ Bạch, nói: "Ăn tối trước đã, lát nữa uống thêm một chén thuốc là sẽ khỏe lại thôi."
Lê Duệ Bạch mở hộp cơm ra, bên trong là cháo ngũ cốc sữa bò mà cô thích nhất. Cô múc hai chén, một cho mình, một cho anh.
"Anh cho em uống thuốc gì vậy?" Lê Duệ Bạch hỏi: "Trưa nay uống xong ngủ một giấc dậy thấy khá hơn nhiều."
Từ Chi Ngôn đáp: "Là thuốc bình thường nhưng có thêm tro bùa hòa tan mà thôi."
Lê Duệ Bạch nghe vậy thì cuống họng căng lên, lập tức cảm thấy cháo thơm ngon trước mặt trở nên vô vị.
Tuy rằng khó uống nhưng hiệu quả thì không còn gì để nói, ngày hôm sau Lê Duệ Bạch khỏi hẳn.
Hương vị năm mới ngày càng đậm hơn, người chúc tết cũng tới nhiều, mấy người Ngộ Tịnh thì thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà ăn tết.
Năm nay chỉ có Ngộ Minh là không về nhà. Ngày 26, cha mẹ Ngộ Minh tới Từ gia chúc tết Từ Chi Ngôn, mang theo rất nhiều quà cáp.
Đồng thời, hai vợ chồng bọn họ còn nói với Ngộ Minh là năm nay bọn họ sẽ đi du lịch Hawaii ăn tết, anh ta không phải về nhà làm gì.
Năm mới tới, nhà chính của Từ gia chất đầy quà tết. Người vui vẻ nhất là Lê Duệ Bạch và Từ Minh Sương, mỗi ngày đều mở xem bên trong hộp có thứ gì.
Sau đó Mục Thiên Thủy cũng tham gia vào.
Từ Minh Thủy và Ngộ Minh cầm kéo theo sau, phục trách thu dọn giấy gói và hộp đựng quà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT