Sắc trời dần tối xuống, hoàng hôn vàng ươm chiếu rọi quan khung cửa sổ vào trong phòng.

Mọi người đang trong nhà ăn, hưởng thụ khoảnh khắc tươi đẹp này.

Vì chuyện trong khách sạn nên vắng vẻ chẳng có bao nhiêu người, trong bước cơm tối cũng không có mấy ai.

Phố lên đèn, thành phố cũng dịu xuống, trên bãi cát đằng xa có nhiều người đi dạo dưới ánh trăng, cùng nhau tận hưởng gió mát.

Ánh trăng đêm nay rất sáng, nhưng lại ít sao, cả bầu trời tối đen.

Hơn tám giờ, bọn họ lại lần nữa lên tầng 24. Bây giờ bọn họ chia ra mỗi người một phòng để kiểm tra.

Ngộ Trừng vô cùng phản đối đề nghị này, nhưng mà kháng chiến vẫn thất bại.

Lê Duệ Bạch đi vào, định đóng cửa lại thì thấy Từ Chi Ngôn tới, anh hỏi: "Có sợ không?"

Lê Duệ Bạch thành thật trả lời: "Hơi chút ạ, nhưng vẫn muốn tự đi để làm người lớn."

Từ Chi Ngôn mỉm cười dặn dò cô: "Chú ý chút, tôi ở bên cạnh."

Lê Duệ Bạch gật đầu, nhìn Từ Chi Ngôn rời đi rồi đóng cửa lại.

Bày trí trong phòng rất hiện đại. Một chiếc giường ở giữa, một cái sô pha, ti vi treo tường, phòng tắm và một ít đồ dùng cơ bản.

Lê Duệ Bạch vừa bước vào phòng thì nhớ tới tro cốt ngày hôm qua thì không dám tới gần giường.

Còn một lúc nữa mới tới 9 giờ, Lê Duệ Bạch ngồi trên sô pha, nhàm chán nên lôi điện thoại ra.

Ngộ Trừng lập một nhóm chat trên wechat, tất cả mọi người đều có mặt, tự cậu ta cứ nói linh tinh lang tang trong đó để cho bớt sợ.

Dần dần, mùi khói cay xè kia lại bốc lên, Lê Duệ Bạch gửi một tin nhắc nhở bọn họ.

Đúng lúc này, trong nhà vệ sinh đột nhiên có tiếng động lạ.

Như có người cào vào mặt kính, "ken két, ken két", vừa nghe thấy là lông của Lê Duệ Bạch dựng đứng lên, khiến cả người cô không thấy thoải mái.

Cô không hề có sự tò mò trong phương diện này, càng không có ham muốn tìm tòi xem rốt cuộc đi là gì.

Cô lấy gương đồng ra nhỏ máu lên, soi một vòng xung quanh phòng, may mà không có gì lạ.

Nhưng trước khi cô đặt gương xuống, mặt kính lướt qua chỗ nhà vệ sinh, bóng hình phản chiếu trong đó dường như có một người.

Nhìn chiều cao có vẻ như là một người đàn ông, Lê Duệ Bạch lập tức nhớ tới Ngưu Minh.

Cô lại gửi thêm một tin nhắn vào trong nhóm chat: "Nhà vệ sinh trong phòng tôi có người."

Ngộ Trừng là người đầu tiên trả lời, gửi một loạt icon đầu trâu.

Lê Duệ Bạch định hỏi người kia có phải là Ngưu Minh hay không thì cửa phòng bị gõ.

Cô đến trước cửa, vì trên đó không có mắt mèo nên cô chỉ có thể mở he hé ra nhìn thử. Lý Thân đứng ở ngoài cười cười với Lê Duệ Bạch.

Nụ cười trên mặt Lý Thân vô cùng xán lạn, nhưng Lê Duệ Bạch thì không thể nào cười nổi. Vừa mở cửa ra thì mùi khói đốt kia càng nồng nặc hơn. Cô cứ có cảm giác rằng mùi đó là từ trên người Lý Thân tỏa ra.

"Anh có chuyện gì không?" Lê Duệ Bạch nhíu mày hỏi.

Lý Thân không nói gì chỉ mỉm cười nhìn cô như cũ.

Lê Duệ Bạch nắm chặt gương đồng, để bên người để che giấu rồi cẩn thận soi về phía anh ta.

Kỳ lạ là trên người Lý Thân không có gì khác thường, gương mặt phản chiếu trong gương vẫn tươi cười. Lê Duệ Bạch hơi di chuyển gương, soi từ mặt tới vai, eo bụng rồi tới chân.

Hình ảnh phản chiếu trong gương bỗng có sự biến hóa.

Chân của Lý Thân mũi chân quay ra đằng sau lưng, gót chân quay ra trước mặt, quái dị đến mức nổi da gà.

Chỉ liếc mắt một cái đã khiến đầu óc cô tê buốt, bởi vì cảnh tượng này quá mức kinh dị nên Lê Duệ Bạch gần như nín thở, từ từ đóng chặt cửa lại.

Khi cô khôi phục tinh thần thì bóng đen ở nhà vệ sinh cũng đã biến mất.

Lê Duệ Bạch vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thấy trong nhóm chat có tin nhắn của Từ Minh Thủy, cũng là đáp lại tin nhắn của cô: "Bóng đen đó đã tới nhà vệ sinh của phòng tôi rồi."

Từ Minh Thủy mạnh bạo hơn, cứ thế đi thẳng tới nhà vệ sinh mở cửa xác nhận, sau đó lại nhắn "Đã đi rồi."

Chỉ lát sau, Ngộ Trừng gửi một tin nhắn thoại tới, giọng nói cậu ta run rẩy: "Thứ đó tới phòng em rồi, cứu em với!"

Nghe giọng thôi Lê Duệ Bạch cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt sợ hãi của Ngộ Trừng. Nhưng cô không hề cảm thấy thương mà ngược lại, gửi qua mấy icon chế nhạo.

Đến chín giờ, Lê Duệ Bạch nghe thấy tiếng vỡ của đồ thủy tinh từ bên phòng Từ Chi Ngôn.

Lát sau Từ Chi Ngôn mở cửa phòng ra, Lê Duệ Bạch cẩn thận bước tới mở ra một khe cửa, nhìn vào trong hành lang.

Từ Chi Ngôn đứng ngoài, nhận ra cô đang hé cửa thì nghiêng đầu nhìn về phía cô.

"Tiên sinh?" Lê Duệ Bạch khẽ gọi.

Từ Chi Ngôn hơi gật đầu đi vào trong phòng cô, trực tiếp mở cửa nhà vệ sinh, quấn khăn lồng trên tay đấm vỡ gương trong đó.

Lê Duệ Bạch giật mình, định nói gì thì nghe thấy tiếng hét chói tai của Ngộ Trừng ngoài hành lang truyền tới.

Cô bước tới muốn xem thử thì Từ Chi Ngôn ngăn lại, anh lắc đầu đóng cửa phòng.

"Tiên sinh, hắc ảnh kia và gương có sự liên quan gì?" Lê Duệ Bạch hỏi.

Từ Chi Ngôn đứng trước cửa, giữ lại một kẽ nhỏ đề nhìn, anh thở ra một hơi rồi nói: "Những thứ đó dùng gương để di chuyển."

"Vậy thứ bên ngoài là gì?" Lê Duệ Bạch nói: "Vừa rồi Lý Thần tới trước cửa phòng em."

Nói rồi, cô kéo bàn anh Từ Chi Ngôn đang che ở khe cửa ra nhón chân nhòm ngó thử bên ngoài.

Vì góc nhìn hẹp nên cô thì thấy được một người đàn ông lạ lẫm đang đứng trên hành lang. Lê Duệ Bạch cảm thấy dáng người đó khá quen thuộc, như thể đã từng gặp đâu đó.

Trên người hắn ta có lửa cháy hừng lực, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, con ngươi lòi ra như sắn rơi xuống. Lê Duệ Bạch tò mò không biết rốt cuộc hắn ta đã thấy gì, vì vậy cố rướn người nghểnh cổ để nhìn.

Cô vừa mới ló đầu thì nghe thấy tiếng "răng rắc" của xương cố bị người ta vặn gãy.

Như có một đôi tay vô hình ôm lấy đầu hắn ta, dùng sức theo chiều ngược kim đồng hồ bẻ một cái vặn đầu hắn ta xuống.

Mọi thứ đều diễn ra trong yên lặng, Lê Duệ Bạch nín thở theo bản năng.

Cái đầu của hắn ta lăn lông lốc trên sàn nhà rồi dừng lại bên tường, thân thể cao lớn đổ xuống, máu túa như sông.

Từ Chi Ngôn dựa vào bên khung cửa quan sát mọi thứ, trên mặt không có bất cứ cảm xúc nào.

Lúc này, bên ngoài lại có mùi khói nồng nặc, Lê Duệ Bạch che mũi lại nhìn vào trong lửa. Bóng hình hai mẹ con lại xuất hiện sau từng mảng lửa bập bùng, bọn họ nhìn về phía Từ Chi Ngôn hơi hơi gật đầu.

Sau đó lửa bỗng nhiên lan rộng, cháy tới tận thi thể của người đàn ông kia, đến khi lụi đi chỉ còn một đám tro tàn.

Lúc này, trên hành lang có lửa cháy hừng hực nhưng Lê Duệ Bạch không cảm thấy bỏng rát như ngày hôm qua.

Bên trong lửa xuất hiện bóng dáng Ngưu Minh, hắn ta lừ mắt hung tợn nhìn về đôi mẹ con kia, vô cùng tàn độc, như thể phía trước là hai người xa lạ chứ không phải là vợ con hắn ta.

Môi hắn mấp máy có vẻ đang nói gì đó với mẹ con họ.

Khuôn mặt hắn ta xấu xí, da thịt trên người bị đốt cháy. Đột nhiên hắn ta quay ngoắt đầu lại nhìn về phía Lê Duệ Bạch.

Trên gương mặt xấu xí của hắn ta, đôi con ngươi màu hổ phách kia trông không hợp chút nào. Ngay khi gặp phải ánh mắt hắn ta, Lê Duệ Bạch rơi vào trong mê man, bên tai nghe thấy tiếng phụ nữ gào thét vào tiếng khóc khàn giọng của trẻ con.

Và tiếng người đàn ông cầu xin, tiếng xích sắt và cửa đóng sập lại.

"Cầu xin anh tha cho tôi, tôi có thể đưa vợ con cho anh!" Người đàn ông nói như vậy.

Xung quanh bỗng có nhiều khói, người phụ nữ kia bị sặc nên không ngừng ho khan. Cô ấy vội vàng ôm con vào lòng, tuyệt vọng nhìn người đàn ông luôn miệng nói sẽ yêu mình cả đời.

Trong phòng bỗng chốc có lửa ngút trời, cửa chống trộm bị một sợi xích to khóa lại, bên ngoài đó, Trần Hùng đứng nhìn một cách thản nhiên.

Ngưu Minh quỳ gối trước cửa, dập đầu bình bịch xuống đất, cầu xin Trần Hùng tha cho mình.

Trần Hùng cười khẩy nói: "Biết trước có ngày hôm nay thì việc gì phải bắt đầu. Lúc trước mày tìm người chơi bọn tao sao không nghĩ tới có ngày hôm nay?"

Cuối cùng, ngọn lửa lan khắp phòng, ba người bị biển lửa nuốt trọn.

Từ trong khe cửa, lửa lan ra bên ngoài, khói đen dày đặc khiến cho cửa chống trộm thay hình đổi dạng. Tiếng khóc thét thê thảm không biết đã ngừng từ lúc nào.

Nhìn tới đây, Lê Duệ Bạch đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay mình đau nhói. Cô lấy lại tinh thần thì thấy Từ Chi Ngôn cầm một cái ngân châm chích vào tay cô, nhỏ ra máu đen.

"Tiên sinh. em thấy được một số cảnh tượng." Lê Duệ Bạch nói.

Từ Chi Ngôn cong môi, dịu dàng nói: "Tôi biết."

Bóng người Ngưu Minh bị ngọn lửa nuốt trọn, gào thét thảm thiết.

Tiếng kêu gào dần biến mất, ngọn lửa cũng lụi tàn. Hai mẹ con kia đứng ở cuối hành hang mỉm cười thanh thản, theo ngọn lửa cuối cùng biến mất ngay trước mắt bọn họ.

Lửa tắt, xung quanh yên tĩnh trở lại.

Mấy người mở cửa phòng bước ra, liếc mắt nhìn nhau một hồi rồi nhún vai, không ngờ chuyện lại dễ xử lý như vậy.

Ngưu Minh trốn trong gương để tránh khỏi sự đuổi giết của người phụ nữ kia. Từ Chi Ngôn đập vỡ gương muốn dồn cho Ngưu Minh hiện thân, không khác gì tự tay giao hắn ta cho người phụ nữ kia.

Bước vào thang máy, Ngộ Triệt nói: "Cứ cảm thấy là quên cái gì đó."

Lê Duệ Bạch nhìn xung quanh, chẳng thấy bóng dáng Ngộ Trừng đâu, cô đảo mắt hỏi: "Ngộ Trừng đâu rồi?"

Mọi người nghe vậy thì thẳng lưng, vẻ mặt xấu hổ.

Lúc Ngộ Tịnh và Ngộ Triệt khiêng Ngộ Trừng về cậu ta vẫn còn đang ngất xỉu, chắc là sẽ mãi mãi không biết chuyện mình bị bỏ quên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play