Dư Hoan muốn nói gì đó, nhưng đối phương đã cúp máy. Hôm nay cậu thật sự rất hoang mang, cực kỳ hoang mang, ngây ngốc hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại. Chị Lưu hẹn tối nay, người kia cũng hẹn tối nay, vậy thì trùng nhau quá.
Dư Hoan không tin tưởng người bên kia màn hình máy tính, nhờ đại Tôn Hiên đi ứng phó một chút. Cơm nước xong xuôi rồi lao thẳng tới quán cà phê chị Lưu hẹn, nhưng tới nơi cô lại đổi địa điểm, không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể phi đến cho cô trong cơn mưa.
Địa điểm cô gửi tới là Thành phố ngầm Tân Hà - một quán bar rất nổi danh, cực kỳ thác loạn và xa xỉ, có tiếng là nơi hỗn tạp nổi nhất thành phố. Rất nhiều dân cờ bạc và không ít người thuộc giới thượng lưu ở đây.
Lúc tới Thành phố ngầm Tân Hà đã là 9 giờ tối. Tháng tám, trời đầy sương, thời tiết rất lạnh, cậu quấn chặt áo khoác nhưng vẫn cảm nhận được từng đợt gió thổi qua. Một cơn mưa phùn nhẹ nhàng rơi xuống, khiến mái tóc bồng bềnh của cậu ướt đẫm.
"Shit, tự nhiên trời lại mưa."
Người Dư Hoan ướt dầm dề bước vào quán bar dưới mặt đất, kiếm bóng dáng chị Lưu, cuối cùng tìm được trong một căn phòng karaoke, cô đang say khướt không biết trời sao gì. Lúc thấy Dư Hoan tới, cô suýt không nhận ra người trước mặt là ai, sau khi nhận ra, cô ôm chặt cậu, nói:
"Em đến rồi. Mau tới uống rượu thôi."
Dư Hoan: “..."
Phòng karaoke rất to, bây giờ đang chật kín người ngồi, phần lớn đều là đồng nghiệp của cậu. Bọn họ chơi rất hăng, từng người một như hít thuốc lắc, uống say khướt không biết gì, người chuốc say bọn họ không phải ai khác, chính là vị tuyệt sắc mỹ nhân cười với cậu hồi chiều.
Điều khiến Dư Hoan ngạc nhiên là, mỹ nhân đã buộc mái tóc dài, mặc bộ vest của nam giới, trông rất giỏi giang, khí khái. Ban đầu cậu còn cho rằng cô có sở thích giả trai, tận đến khi chị Lưu nói với cậu, thật ra cô là nam.
Trong đầu Dư Hoan như có tia sét đánh uỳnh một cái.
“Á đù! Là nam sao!?”
Tiếng cậu kêu quá lớn, khiến Tưởng Hành đang đánh bạc phải quay sang, đôi mắt luôn nhìn người khác với vẻ khinh thường lập tức lộ ra vài tia vui mừng. Chị Lưu xoa lỗ tai bị đau do tiếng hét vừa nãy của cậu, nói: "Em hét to như vậy làm gì? Đừng để hắn nghe thấy, hắn sẽ khó chịu."
Dư Hoan ngơ ngác, thầm nhủ có thích đéo đâu, tôi còn chưa từng chơi trò này. Chị Lưu véo mạnh đùi, gằn giọng nói bên tai cậu: "Không muốn chơi cũng phải chơi, hắn không phải người thường, chủ tịch đã nói rất cần cậu hợp tác."
Dư Hoan: “...”
Cậu hồi hộp đi tới, một đám người ngồi trên sô pha, đều là đồng nghiệp của cậu. Vì chơi thua, vài người uống say như chết, nếu Dư Hoan bước lên người họ, chắc cũng không có ai phản ứng gì.
Dư Hoan tìm chỗ trống ngồi xuống, cách Tưởng Hành không xa. Hắn cười, nói: "Cậu là trụ cột cuối cùng của công ty. Nếu cậu thắng, tôi sẽ đồng ý hợp tác với công ty cậu. Được làm trụ cột cuối cùng, cậu may mắn thật đấy."
Tưởng Hành rót một chén rượu, đưa tới trước mặt cậu: "Hai mươi ly."
Dư Hoan khóc không ra nước mắt, thầm nói, tôi chưa uống rượu bao giờ.
Đây không phải là muốn cái mạng già của cậu sao?
Cậu nhìn về phía chị Lưu, cầu cứu cô, lại phát hiện cô đã chạy mất tăm mất tích từ lâu. Xem ra hôm nay không muốn chơi vẫn phải chơi. Dư Hoan thấy hơi khó chịu trong lòng, cảm giác như mình bị bán đứng.
"Tới." Tưởng Hành xóc hộp lắc xí ngầu, vài giây sau đặt lên mặt bàn: "Cậu đoán trước."
Dư Hoan hồi hộp mấp máy môi, khẽ nhìn Tưởng Hành, phát hiện hắn đang cười, nụ cười tạo ra cảm giác nguy hiểm. Cậu hơi khó chịu nhìn sang chỗ khác, nói: "Tôi chọn xỉu."
Tưởng Hành cầm hộp lắc xí ngầu: "Ngại quá, là tài."
Dư Hoan: “..."
Tưởng Hành nhìn cậu. Dư Hoan cau mày, cầm một trong hai mươi ly rượu lớn trên bàn, uống một hơi cạn sạch. Tưởng Hành "òa" một tiếng: "Giỏi đấy."
"Tôi... Tôi không muốn uống nữa." Cả cuộc đời, Dư Hoan gần như không động tới rượu, cậu đặt ly xuống, nói: "Xin lỗi... Tôi không thể chơi tiếp, nếu anh có chuyện gì, cứ đi tìm chị Lưu."
Thật ra cậu không hoàn toàn coi trọng công việc này, lúc nói chuyện với khách hàng cũng tỏ vẻ thờ ơ. Hôm nay chị Lưu gọi cậu tới, cô vốn không nghĩ đây là đãi ngộ đặc biệt như trong miệng Tôn Hiên, cũng nghĩ không phải bữa cơm bình thường, mà ánh mắt chủ tịch đã là lạ từ khi cậu bước vào. Dư Hoan bỗng nhận ra gì đó, đứng lên định rời đi.
Đột nhiên, cậu thấy tức ngực, mặt nóng bừng, tim bắt đầu đập nhanh hơn. Một đôi tay vươn tới từ sau lưng, đặt lên eo cậu, giọng Tưởng Hành khàn khàn: "Ngay giây phút cậu bước vào, nên biết đây là một cái bẫy. Huống chi tôi đã chuẩn bị cái bẫy này nhiều năm, cuối cùng, cậu cũng cắn câu."
Dư Hoan muốn đẩy hắn ra, nhưng lại không có sức, chỉ có thể thở hồng hộc: "Anh định làm gì? Tôi không quen anh, sao lại nói đã nhiều năm?"
"Không quen tôi cũng không sao." Tưởng Hành vuốt nhẹ tai Dư Hoan: "Giống những lời trước kia tôi hứa với cậu, nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ cảm ơn. Bây giờ cơ hội tới rồi, tôi đã chuẩn bị lồng sắt tốt nhất cho cậu. Sau này, cậu không cần sầu não kiếm kế sinh nhai. Chỉ cần liếm ngón tay tôi lấy lòng, tôi sẽ cho cậu tất cả những gì cậu muốn."
Với những lời này, Dư Hoan nửa hiểu nửa không. Nói chung, cậu hiểu một điều, ý tên khốn đấy là muốn nhốt cậu lại. Lúc cậu bắt đầu nghi ngờ có phải Tưởng Hành có vấn đề về tâm thần không, hắn bỗng đẩy cậu ngã xuống sô pha.
“??”
Vì bị hạ thuốc, cả người Dư Hoan mềm nhũn, không động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tưởng Hành tháo cà vát, cởi đồ vest trước mặt mình, cuối cùng cùng là đồng hồ Rolex ở cổ tay.
"Anh..." Dư Hoan bỗng nhận ra có gì đó không đúng, cậu hoảng sợ mở to mắt: "Anh... Anh muốn làm gì?"
Tưởng Hành nghiêng đầu, tỏ vẻ vô tội, nói: "Thử cảm giác được nằm trên."
Dư Hoan: "Nằm trên là sao?"
Tưởng Hành mỉm cười: "Là ** cậu."
Dư Hoan: “...”
Lúc đối phương đè lên người cậu, Dư Hoan mới hiểu ra hắn không hề nói giỡn, hắn thật sự muốn phịch một tên đàn ông: "Anh điên rồi! *** mẹ, tôi là nam!!"
Tưởng Hành không trả lời, cởi từng chiếc cúc trên áo cậu. Nhìn bộ ngực trắng nõn, hô hấp hắn dần trở nên dồn dập: "Tôi không ngờ, làn da của cậu còn trắng hơn tôi tưởng."
Dư Hoan gấp gáp: "Đồ tâm thần! *** mẹ, anh tỉnh táo lại đi!"
"Tôi rất tỉnh táo." Tưởng Hành nhéo mặt cậu, nói: "Cậu biết tại sao tôi lại cố chấp như vậy với cậu không?"
Dư Hoan: "?" "Ông đây vốn đã không quen anh!"
Hắn hơi cong khóe miệng: "Hồi trước tôi rất ghét bộ dạng thanh cao trong sạch của cậu. Mấy năm nay, tôi luôn nghĩ nhất định phải có một ngày được lăng nhục cậu thì mới cam tâm. Chơi cậu hỏng, để cậu cảm nhận chút thống khổ tôi từng chịu đựng qua."
Nghe xong. Dư Hoan rơi vào tuyệt vọng, cậu thật sự gặp phải một tên thần kinh, hắn còn bảo là bản thân quen cậu, nhưng trong trí nhớ của cậu không hề có ký ức về hắn. Chỉ có thể nói hắn nhận nhầm người, hoặc bây giờ đang uống say, đầu óc không tỉnh táo nên mới nói sảng, nhưng trông hắn không có vẻ gì là không tỉnh táo.
Tưởng Hành nhướng mày: "Đừng nhìn tôi như vậy, người hạ thuốc cậu không phải tôi, mà là công ty cậu. Nói cách khác, bọn họ bán cậu cho tôi." Hắn cúi xuống muốn hôn Dư Hoan, lại bị cậu nghiêng đầu tránh, Tưởng Hành nói: "Cậu biết nơi cậu đang ở trị giá bao nhiêu tiền không?"
"Bố mày đéo quan tâm." Cơ thể Dư Hoan không động đậy được, nhưng vẫn có thể mở miệng, tức giận chửi: "Tôi cảnh cáo anh, muốn làm mấy loại chuyện ghê tởm này tốt nhất đừng tìm tôi, cũng đừng đụng vào tôi. Nếu không, tôi nhất định sẽ ** chết anh."
"Sao lại thế này?" Tưởng Hành không thèm nghe cậu nói: "Cậu không có cảm giác gì à?"
Dư Hoan nghi ngờ: "Cảm giác gì?"
Tưởng Hành: "Cảm giác tôi chạm vào cậu."
Dư Hoan: “...”
Tưởng Hành: "Cậu không hề có chút cảm giác gì?"
Cậu cúi đầu nhìn, đúng là có một bàn tay chạm vào cổ cậu, lại còn hơi khiêu khích. Được hắn nhắc, Dư Hoan vội vàng rụt cổ, không cảm thấy gì khác, chỉ thấy hơi ghê tởm và ngứa ngứa.
"*** mẹ! Anh đừng chạm vào tôi!"
Tưởng Hành rót rượu lên người Dư Hoan, rượu vang đỏ tươi thấm ướt sơ mi trắng của cậu, khiến da thịt bên trong lộ rõ ra ngoài, trông cực kỳ quyến rũ. Hắn đè bên trên, ánh mắt tham lam lướt khắp người cậu, như dã thú đang chiêm ngưỡng thức ăn của mình.
Dư Hoan muốn khóc.
Nếu biết chị Lưu định bán mình cho tên biến thái này, nhất định cậu sẽ không tới, còn không bằng đi gặp mấy thằng đàn ông không quen biết kia. Tưởng Hành muốn hôn, nhưng chưa kịp làm gì, cửa phòng ktv đang đóng chặt bị một cánh chân đá văng.
Một người đàn ông anh tuấn xuất hiện ở cửa, một bên chân thon dài còn đang dừng giữa không trung. Dư Hoan nhìn qua, bỗng hình ảnh quen thuộc lập tức hiện lên trong đầu cậu, cứ như cũng từng có một thiếu niên đá cửa giống thế này. Nhưng, thời điểm cậu nhớ ra hình ảnh đấy còn đáng sợ hơn việc sắp bị Tưởng Hành cưỡng hôn.
Vì hai người vẫn duy thì tư thế một trên một dưới mờ ám.
Người đàn ông đứng ở cửa bước tới, hai tay đút túi quần, dựa vào một chiếc ghế cao. Rõ ràng trên người mặc bộ vest trông cực kỳ nam tính, nhưng hành vi cử chỉ lại giống một tên lưu manh. Đi theo sau còn có một đám phòng viên cầm camera. Phóng viên đang chụp bọn họ.
"Làm tiếp đi." Anh nói với giọng nặng nề: "Làm nhanh lên."
Tưởng Hành: “...”
Thẩm Hà: "Làm xong tôi sẽ ** chết mấy người ở đây."
Dư Hoan thấy rõ mặt anh thì giật mình, đây không phải tên tâm thần ăn vạ cậu hôm trước sao?
Thẩm Hà cong khóe miệng: "Tưởng Hành, nghe nói anh định phát triển vào làng giải trí?"
Tưởng Hành hơi kị những chiếc camera đang hướng vào mình, hắn duỗi tay che mặt, lạnh lùng nói: "Đừng chụp."
Thẩm Hà lấy một điếu trong hộp thuốc lá, hỏi: "Không tiếp tục thị trường chứng khoán được nữa à?"
Tưởng Hành thấy Thẩm Hà, như báo gặp sư tử, rất nhanh đã tức lên: "Anh là cái thá gì? Cố ý tới xem tôi làm trò cười? Dù bây giờ tôi có mất địa vị cũng không tới lượt anh quan tâm."
"Nghĩ gì vậy?" Thẩm Hà cười, nhìn Dư Hoan mềm nhũn dưới thân hắn: "Cái kia tôi không hứng thú. Thứ duy nhất tôi hứng thú, là bây giờ phải làm thế nào để khiến anh rơi từ nơi cao xuống cống thoát nước chỉ bằng một cú đá. Nhưng xem ra anh lại chủ động làm trước rồi... Làm trò phạm pháp? Không sợ gặp báo ứng sao?"
Tưởng Hành cắn răng: "Thằng chó."
Thẩm Hà phả khói, khuôn mặt anh tuấn như ẩn như hiện dưới lớp khói dày đặc, anh quay sang nói với đám phóng viên đứng xung quanh: "Chụp xong chưa? Xong rồi thì đăng ảnh hắn hãm hiếp người khuyết tật ra ngoài đi."
Người khuyết tật? Trán Dư Hoan nổi gân xanh: "*** mẹ, anh mắng ai là người khuyết tật!?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Giọng Thẩm Hà có chút không vui: "Bẫy rõ ràng như vậy mà em cũng bị lừa, nếu không phải trí tuệ có vấn đề, thì là do não bộ của em phát triển không tốt. Em thấy có đúng không, bạn Dư Hoan?"
"Bạn Dư Hoan chờ tớ với!"
"Bạn Dư Hoan nhìn tớ đi!"
"Dư Hoan, cậu là đồ ngốc à!?"
Trong đầu bỗng vang lên rất nhiều âm thanh khác nhau, là giọng nói non nớt của một thiếu niên đang gọi tên cậu. Vo ve vo ve trong đầu như ruồi to Tây Ban Nha.
"Ưm..." Dư Hoan hơi khó chịu, cảm thấy chóng mặt. Thẩm Hà phát hiện vẻ mặt cậu không bình thường, bước lên ba bước, đẩy Tưởng Hành ra, cởi áo khoác rồi bế cậu vào lòng.
“Đau đầu à?”
Dư Hoan không trả lời, khó chịu dựa vào ngực anh.
Thẩm Hà nhấc cậu bế ra ngoài, những phóng viên xung quanh lập tức chụp Tưởng Hành, đèn flash không ngừng sáng lên. Anh ôm Dư Hoan đi, không thèm để ý.
"Anh đưa em về."
Đầu Dư Hoan càng lúc càng đau, dần ngất đi trong lòng anh. Lúc tỉnh lại, cậu thấy mình nằm trong một chiếc xe, có người đang ôm chặt cậu, che chở trong lồng ngực.
Bên ngoài trời đang mưa.
Xe đỗ bên cạnh một công viên hẻo lánh.
"Tỉnh rồi?" Thẩm Hà hơi mệt mỏi, mắt díu vào, cọ cọ mũi mình xuống chóp mũi cậu, động tác mờ ám như thế anh lại làm rất thuần thục, cứ như hồi trước anh thường xuyên làm vậy.
Tai Dư Hoan đỏ bừng, muốn đẩy anh ra, lại phát hiện cơ thể mất hết sức lực, chỉ có thể cảnh giác trừng mắt với anh: "Anh... Anh định làm gì!?"
Thẩm Hà nắm khuôn mặt nhỏ của cậu, Dư Hoan mím chặt môi, mím đến mức sưng lên, ướt át, hồng hào, nhìn qua trông vừa đáng yêu vừa mỹ miều, khiến người khác rất muốn cắn một ngụm.
"Anh cứu em, em còn tỏ thái độ?"
"..." Dư Hoan ngơ ngác: "Anh đã cứu tôi?"
"Em nghĩ sao?" Thẩm Hà cười một cách cưng chiều: "Nếu anh không tới, bé thiểu năng trí tuệ nào đó đã bị người xấu ăn sạch, không chừng còn phải đưa tiền cho tên kia."
Dư Hoan nghĩ một lúc, nhớ ra. Cậu đến ktv và có chuyện với Tưởng Hành, còn nhớ tới việc chị Lưu kêu cậu đi bồi rượu, khóc lóc xin cậu giúp cô. Cậu hoảng loạn trong lòng, nhưng càng nghĩ càng thấy bực.
Dư Hoan liếc nhìn Thẩm Hà ở trên, tuy không thích anh, nhưng dù sao đối phương cũng cứu cậu, nếu không bây giờ cậu đã chết vật vã tại nơi nào đó ngoài đường. Cậu trầm giọng, nói: "Cảm ơn anh."
"Đừng vội cảm ơn." Thẩm Hà đặt Dư Hoan xuống chỗ trống bên cạnh, để cậu dựa vào cửa sổ, sau đó vươn tay, vây cậu ở bên trong, từ từ sát lại: "Anh còn chưa nói mình là người tốt."
Khoảng cách này quá gần, Dư Hoan chỉ cần ngẩng đầu là có thể chạm vào cằm Thẩm Hà. Trên người anh có mùi khói, nhưng cậu không thấy khó chịu, mà không hiểu sao tim lại đập nhanh một cách kỳ lạ.
Cằm bị nắm, chưa kịp phản ứng môi đã đột nhiên bị hôn một cái. Không gian trong xe nhỏ hẹp, tiếng mưa rơi bên ngoài rất rõ ràng, đối phương liếc mắt đưa tình, như chứa cả một hồ nước mùa thu, ôn nhu tới mức như muốn nhấn cậu chết chìm. Dư Hoan có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình.
"*** mẹ, anh..."
"Anh?"
Thẩm Hà thấy biểu cảm của cậu đáng yêu, không nhịn được lại hôn một cái, hôn triền miên. Tim Dư Hoan đập càng lúc càng nhanh, cậu muốn giãy dụa nhưng không giãy nổi, chỉ có thể mặc kệ đối phương cạy môi và răng cậu ra.
"Đừng... Đừng đưa đầu lưỡi vào..."
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi cảm thấy... Rất ghê tởm..."
Dư Hoan khẩu thị tâm phi, lúc cậu nói những lời này, mặt đã đỏ bừng. Rõ ràng trước đó chống cự Tưởng Hành, nhưng không biết tại sao bây giờ lại không hề thấy phản cảm với người đàn ông trước mặt, mà còn... Muốn nhiều hơn.
"Bây giờ thấy anh ghê tởm sao?" Thẩm Hà kéo cậu ngồi lên đùi mình. Không gian trong xe rất lớn, hai người ngồi một cách mờ ám như vậy, nhưng không hề cảm thấy chật chội.
"Anh đừng có động tay động chân..." Cổ Dư Hoan cũng đỏ lên.
Cậu né tránh ánh mắt sáng quắc từ anh. Thẩm Hà không chịu buông tha, đuổi theo đôi mắt cậu. Giọng anh khàn khàn, không giống dáng vẻ thản nhiên ban nãy của Tưởng Hành. Anh lộ ra suy nghĩ đơn thuần và có chút tham lam.
"Nhìn anh." Thẩm Hà nói.
Dư Hoan không nghe lời, giọng anh dịu xuống, nói với vẻ cầu xin: "Nhìn kỹ anh đi, Hoan Hoan. Em có biết mấy năm nay anh tìm em đến phát điên không?"
Dư Hoan lại dại dột liếc mắt sang, khi ánh mắt gặp nhau, cậu lập tức rơi vào đôi mắt đen láy kia, không kiểm soát nổi. Trông có gì đó rất quen thuộc, nhưng cậu nghĩ mãi không ra khuôn mặt đấy.
Thẩm Hà: "Nhớ ra gì không?"
Dư Hoan: "Nhớ ra cái gì?"
Thẩm Hà: "Em không hề có chút ký ức nào về khuôn mặt anh tuấn của anh sao?"
Dư Hoan: "..." "Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ mình từng quen người nào mặt dày như anh."
Thẩm Hà thờ dài vài cái, thở dài một hồi rồi vùi mặt cọ cọ vào cổ cậu, tỏ vẻ đáng thương như bị vứt bỏ: "Không sao, sau này vẫn còn rất nhiều thời gian, anh sẽ từ từ làm em nhớ lại."
"Từ từ." Dư Hoan từ chối: "Tôi không nhớ gì về anh, anh có thể đừng tự mình đa tình như vậy được không? Với lại tôi còn là nam, tất nhiên không thấy hứng thú với anh."
Thẩm Hà càng đau lòng, vì đau lòng nên bắt đầu cắn xương quai xanh của cậu. Dư Hoan nổi hết da gà: "*** mẹ, anh làm gì đấy!?"
Người trong lòng cong khóe miệng, bỗng cười như một con quỷ: "Có biết bọ ngựa bắt ve là gì không?"*¹
Dư Hoan: “?”
Tay Thẩm Hà hơi dùng lực, xé toạc sơ mi của cậu, ném sang chỗ khác. So với Tưởng Hành chần chừ, anh lại rất dứt khoát, không cho Dư Hoan có cơ hội thở dốc, cắn mạch máu cậu, hoàn toàn chiếm cậu thành của riêng mình.
“Xin lỗi bảo bối.”
Để làm chết con bọ ngựa kia, chim hoàng anh là anh đã phải như hổ rình mồi một thời gian dài. *²
- --
*¹. Bọ ngựa bắt ve: Câu đầy đủ là "Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn” - bọ ngựa chỉ chăm chăm bắt ve, không để ý có chim sẻ đằng sau đang rình mình. Nghĩa: nếu chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến hiểm họa ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào tình thế nguy hiểm.
*². Ý chỉ Tưởng Hành là bọ ngựa còn Thẩm Hà là chim.
- --
Đôi lời editor: Xin lỗi mọi người, mình đu otp hăng quá nên quên mất còn bộ truyện ở nhà chưa edit xong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT