"Hoan Hoan, Thẩm Hà hai con đứng đây làm gì?" Ôn Nhu cởi áo khoác, bước vào bếp, đằng sau còn có ba Dư Hoan đang mệt mỏi.

Thẩm Hà cười hì hì, nói thầm vào tai cậu: "Bảo bối, hôm nay tớ rất vui."

Dư Hoan xấu hổ, tức giận đạp chân anh: "Mau câm miệng cho bố, ba mẹ tôi vẫn đang ở ngoài."

Thẩm Hà bất đắc dĩ nhún vai, nhìn qua có vẻ đã chịu nghe lời. Dư Hoan yên tâm thả tay, vừa thả chưa tới một giây, anh bỗng cười xấu xa, né tay cậu chạy ra ngoài cửa.

"Đậu mầm!" Tay Dư Hoan vẫn giơ giữa không trung, Thẩm Hà đã phe phẩy cái đuôi nhào vào lòng Ôn Nhu: "Mẹ, mừng mẹ về nhà."

Ôn Nhu thấy Thẩm Hà còn vui hơn nhìn thấy Dư Hoan, bà nắm lấy tay anh, không ngừng cười, làm cậu có chút ghen tị.

Ôn Nhu kéo Thẩm Hà ngồi xuống, cười hỏi anh: "Sao lại vui vậy?" Thẩm Hà nhìn thoáng qua Dư Hoan, cong môi đầy ẩn ý: "Người con thích đồng ý hẹn hò với con."

"Ồ." Ôn Nhu không thấy bất ngờ: "Ở trường?"

Thẩm Hà cực kỳ nghiêm túc gật đầu: "Là bạn cùng bàn."

Ôn Nhu cũng nghiêm túc hỏi: "Mặt mũi thế nào?"

"Rất đáng yêu, nhưng tính tình không tốt." Anh thở dài một hơi, dựa vào ghế sô pha: "Giống tính tình Dư Hoan." Nói đến đây lại nhìn về phía cậu, cười khanh khách: "Cậu thấy có đúng không? Bạn Dư?"

"Người ta thích cậu, cậu phải thành tâm biết ơn đấy." Dư Hoan đứng một bên trợn mắt, Ôn Nhu ở bên kia nói một câu: "Thẩm Hà đẹp trai như vậy, gia đình mình được Thẩm Hà yêu quý, chúng ta mới là người phải thành tâm biết ơn."

Thẩm Hà: "Chính xác."

Dư Hoan: “…”

Thôi được, ở nhà này cậu là người thừa, bây giờ cuối cùng cậu cũng hiểu ra. Dư Hoan thở phì phì quay về phòng, Ôn Nhu ngồi ngoài kêu lên: "Chuẩn bị ăn cơm, con vào phòng làm gì?"

Dư Hoan rầu rĩ trả lời: "Không ăn."

"Đứa nhóc này!" Ôn Nhu muốn đứng lên tìm cậu, Thẩm Hà lại ấn vai bà, để bà ngồi xuống sô pha, cười nói: "Ba mẹ cứ ăn đi, con mang thức ăn vào cho cậu ấy."

Ôn Nhu bất lực thở dài: "Thôi được, làm phiền con rồi. Hoan Hoan có người bạn tốt như con, mẹ vui thay cho nó."

Thẩm Hà mỉm cười: "Con cũng thấy vậy."

Anh đi vào phòng Dư Hoan, bây giờ cậu đang ôm đầu ngồi trên giường, không biết nghĩ cái gì, trông cực kỳ buồn rầu, Thẩm Hà bước tới bên người cậu, vậy mà cậu lại không nhận ra.

Thẩm Hà đặt đồ ăn xuống bàn, hơi quỳ trước mặt Dư Hoan, nâng khuôn mặt nhỏ lên, ôn nhu hỏi: "Nghĩ gì vậy?"

Dư Hoan sửng sốt.

Ngón tay cái nhẹ nhàng chạm lướt qua lông mi, Thẩm Hà thâm tình, chân thành nhìn cậu: "Đừng buồn rầu như vậy, thấy cậu đau khổ, tâm trạng tốt của tớ cũng biến mất."

"Tôi..." Dư Hoan hơi hé miệng muốn nói gì đó, lời tới đầu môi lại rầu rĩ nuốt về, đổi sang câu khác: "Không sao, tôi chỉ thấy buồn chán thôi."

Thẩm Hà hôn nhẹ lên môi cậu: "Ăn cơm trước đi."

Anh hôn rất tự nhiên, rất thành thạo, thậm chí Dư Hoan còn không kịp phản ứng, lúc nhận ra, đối phương đã hôn một cái lên môi.

Mặt cậu đỏ đến mức bốc khói, không biết phải làm sao, đành đánh Thẩm Hà một cái: "Cậu... Cậu làm gì đấy... Cậu..."

Thẩm Hà: "Ngọt quá, không nhịn được."

“…"

Anh mang thức ăn tới trước mặt Dư Hoan, món tráng miệng trông rất sặc sỡ, còn cố tình làm canh hầm xương cho cậu, mùi cực kỳ thơm.

Dư Hoan vốn không muốn ăn, lại lập tức thấy thèm, bưng canh uống hai ngụm, ánh mắt sáng ngời.

Sao canh lại ngon thế này?

Thẩm Hà đứng một bên tháo băng gạc trên đầu Dư Hoan, thay thuốc giúp cậu, cười hỏi:  "Bạn Dư, ăn ngon không? Tay nghề ông xã của cậu được chứ?"

Dư Hoan ho khan hai cái, vẻ mặt kiêu ngạo: "Khó ăn."

Mặt Thẩm Hà vô cảm: "Khó ăn cậu cũng phải ăn, còn phải ăn cả đời."

Dư Hoan giơ tay: “Tôi kháng nghị.”

Thẩm Hà kéo tay cậu xuống: "Kháng nghị không hiệu quả."

Thẩm Hà nói cả đời chính là cả đời, kiếp này anh sẽ đặt Dư Hoan trong lòng bàn tay che chở, nấu ăn cho cậu tới khi nhắm mắt xuôi tay.

Thật ra, Dư Hoan rất cảm động, cậu luôn ngầm chấp nhận lời hứa của Thẩm Hà, chấp nhận trái tim nóng bỏng và nụ hôn thâm tình của anh, quan tâm mọi hành động, ý kiến từ anh.

Cứ tiếp tục như này thì tốt, cậu nghĩ rồi cười, dù sao ba mẹ cũng thích anh, chỉ cần anh không làm gì sai, cậu vẫn sẵn sàng nắm tay anh đi hết một đời.

Thẩm Hà nhìn chằm chằm khóe miệng đang cười ngây ngốc của cậu, Dư Hoan hoang mang, bị anh nhìn tới mức cảm thấy ngượng ngùng, mặt đỏ tim đập, hỏi: "Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?"

Thẩm Hà lấy giấy đưa cho cậu: "Rau cải dính vào răng."

“…” “Cút!”

Thẩm Hà nghe lời, cút đi, nhưng cút không đúng chỗ, cút tới giường, tiện tay kéo cậu lên luôn, trùm chăn, trốn bên trong hôn hít cậu.

……

Sao kem đánh răng dùng hết nhanh vậy?

Dư Hoan nhìn lịch, mới qua bốn ngày, kem đánh răng đã hết, dạo này lợi cậu cũng có gì đó không đúng, hơi sưng lên.

Cậu cau mày nhắn tin cho Thẩm Hà.

"Mua cho tôi thuốc chống viêm, lợi tôi bị sưng."

Rất nhanh, Thẩm Hà đã trả lời: "Được."

Dư Hoan kéo rèm ra, bên ngoài ánh nắng chói chang, chiếu vào khiến da cậu nóng rực, cậu hoảng hốt, bỗng đầu trống rỗng, không biết nên nghĩ cái gì.

Dư Hoan ngơ ngác: Mình quên đánh răng đúng không?

Cậu hà hơi, ngửi thấy hương thơm tươi mát của bạc hà, là vị kem đánh răng, vậy ra cậu đã đánh.

Dư Hoan nghi ngờ gãi đầu, sao lại cảm thấy như chưa đánh vậy? Có phải cậu quên uống thuốc không? Thuốc cổ truyền Thẩm Hà pha cho cậu.

Dư Hoan chạy tới phòng bếp xem ấm thuốc, bên trong vẫn còn một nửa, xem ra thật sự đã quên, cậu rót bát cuối cùng, bưng lên uống.

Khổ vl.

Có tin nhắn gửi đến, là của Tưởng Hành, cậu đã lâu không gặp.

Tưởng Hành: "Quay trúng thưởng được mười nghìn tệ, mời cậu ăn cơm, đi không?"

Dư Hoan nghĩ, đã lâu không gặp hắn, còn có thể nhân cơ hội này ra ngoài hít thở không khí, cậu vội đồng ý: "Đi, cậu ở đâu?"

Tưởng Hành: "Nghe nói cậu bị bệnh, vậy tới quán cháo hồi trước cậu mời tớ ăn, bồi bổ cơ thể cậu."

Dư Hoan: "Được, mấy giờ?"

Tưởng Hành: "3 giờ chiều."

Cậu mặc quần áo gọn gàng, chuẩn bị đi ăn, lúc mở cửa, ai ngờ lại khóa từ bên ngoài, cậu vặn khóa, vẫn không mở ra, hình như cửa hỏng rồi.

Dư Hoan cũng không vội, chạy ra ban công, trèo sang ban công bên kia, còn không quên nhắn tin cho Thẩm Hà: "Cửa nhà hỏng rồi, bao giờ về cậu đi bằng đường ban công là được, leo lên bức tượng bên cạnh rồi bò qua."

Thẩm Hà gọi điện tới, Dư Hoan nhận máy, nghe thấy chất giọng trầm thấp của anh vang lên bên tai: "Cậu muốn đi đâu?"

Dư Hoan: "Sao cậu phải quản tôi đi đâu."

Thẩm Hà gấp gáp: "Chờ tớ về, tớ đi với cậu."

"Không chờ." Lúc nói chuyện, Dư Hoan đang trèo qua, còn ngã một cái, Thẩm Hà nghe thấy tiếng thì như điên lên: "Dư Hoan, tốt nhất cậu nghe lời tớ, nếu không tớ tức đấy.". Hãy tìm đọc trang chính ở ~ t r ù m t r u у ệ n .m E ~

"Lát nữa tôi sẽ về, cậu nấu cơm chờ tôi." Dư Hoan mất kiên nhẫn tắt máy, sao tên chó con này lại hay lải nhải giống mẹ cậu vậy, cứ như nếu mình rời đi, bọn họ sẽ không sống nổi.

Lúc tới nơi, mùi thuốc cổ truyền nồng nặc xông thẳng vào mũi, Dư Hoan nhíu mày. Mấy hôm nay, ngày nào cũng uống thuốc khiến cậu điên hết cả đầu, thật sự không muốn ở thêm một giây nào nữa.

Tưởng Hành đang đợi cậu, không ngờ hôm nay hắn không giả gái, chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn thuần, trông rất sạch sẽ.

Cậu đi qua, ngồi xuống.

Tưởng Hành hỏi: "Sao mặt cậu lại thế này? Trông có vẻ không thoải mái."

Dư Hoan bất lực: "Có một chút, gần đây uống thuốc cổ truyền nhiều quá, ngửi mùi này thấy hơi khó chịu."

"Vậy đi thôi." Tưởng Hành cười, đứng lên: "Chúng ta đổi quán khác."

"Không cần." Dư Hoan ngại phiền, huống chi ở nhà còn có một tên lưu manh dính người đang chờ cậu, nếu về muộn thì cậu chết chắc: "Cứ ăn quán này đi, gọi giúp tớ một suất cháo thanh đạm."

Tưởng Hành lại ngồi xuống." Ừm. Nghe cậu."

Hai người gọi cháo, thêm chút cá và món tráng miệng. Nói chuyện một lúc, dần hết để tài để nói, không có ai lên tiếng, cả hai chăm chú ăn suất cháo của mình.

Dư Hoan ăn cực kỳ nghiêm túc, vẫn luôn cúi xuống, không nhìn gì khác. Nếu bây giờ cậu ngẩng đầu, nhất định sẽ thấy một đôi mắt đang nheo lại, vẻ mặt Tưởng Hành có chút si mê, khóe miệng cong lên trông rất bệnh hoạn.

Dưới bàn có một cái chân nhẹ nhàng chạm vào cậu, ban đầu Dư Hoan không để ý, cái chân kia lại không kiêng dè, cọ cọ mũi chân lên cẳng chân cậu, thậm chí còn kéo tất cậu xuống.

Dư Hoan rất đơn thuần, cực kỳ đơn thuần, trong tình huống bị đối phương cọ vào đùi như này, cậu lại không có ý nghĩ gì khác.

Cậu ngẩng đầu nhìn Tưởng Hành, hỏi một câu: "Cậu ngứa chân à?"

"..." Tưởng Hành nghĩ câu trả lời hồi lâu, nhưng cuối cùng không dám đáp lại, chỉ bất lực rụt chân về: "Tớ tưởng Dư Hoan hiểu được cái này."

Dư Hoan chớp chớp mắt, ngậm thìa trong miệng: “Hiểu cái gì?”

"Không có gì." Tưởng Hành lắc đầu: "Xin lỗi, làm phiền cậu rồi."

Dư Hoan lắc đầu, tỏ vẻ không vấn đề gì, đẩy đĩa cá tới trước mặt hắn: "Cậu ăn đi, tớ không thích ăn đồ tanh."

Tưởng Hành cũng không từ chối: "Ừm."

Hai người lại rơi vào trầm mặc, thấy Dư Hoan sắp ăn xong, Tưởng Hành có vẻ gấp gáp, nghĩ một lúc, nói: "Dư Hoan, cậu biết chuyện Lục Kình không?"

Nghe thấy tên Lục Kình, Dư Hoan ngước mắt lên: "Lục Kình? Hắn làm sao?"

"Hắn..." Tưởng Hành nhíu chặt mày: "Hắn bị đâm mười mấy nhát dao, phải nhập viện, nghe người ta nói đã chết rồi."

“Choang ——”

Thìa sứ trong tay Dư Hoan rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh. Tưởng Hành rất hài lòng với phản ứng của cậu, cố tình sát lại gần, hạ giọng nói: "Quan hệ giữa cậu và Thẩm Hà rất tốt đúng không? Tớ không biết nên nói chuyện này với cậu hay không, tớ tưởng cậu cũng biết."

Thẩm… Thẩm Hà…

Nghe thấy tên Thẩm Hà, tay Dư Hoan run lên, một lúc sau môi cũng run lẩy bẩy: "Gì cơ... Chuyện gì cơ..."

Tưởng Hành thở dài một hơi: "Nghe nói, Lục Kình bị Thẩm Hà giết. Hôm Lục Kình xảy ra chuyện, rất nhiều người đã thấy Thẩm Hà đi theo sau Lục Kình, còn đánh đám bạn xã hội đen của hắn một trận."

- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play