Tưởng Hành rất nhạy cảm với nguy hiểm, ngay giây phút cửa bị đá bay, hắn lập tức đắp chăn che đi nửa người dưới không một mảnh vải của mình.
Từ từ, Dư Hoan bỗng cảm thấy hình ảnh này có chút mờ ám, trông cứ như cậu bị bắt quả tang yêu đương vụng trộm bên ngoài vậy.
Quả nhiên sắc mặt Thẩm Hà lại càng khó coi.
"Thẩm Hà, cậu nghe tôi..." Còn chưa dứt lời, Tưởng Hành đã nói xen vào: "Dư Hoan, cậu thay tớ đuổi tên kia đi được không? Tớ sợ sẽ bị đánh."
Dư Hoan: “…”
Thẩm Hà sải bước đôi chân dài, ánh mắt nhìn lướt qua Dư Hoan, rồi dừng xuống cơ thể đang run bần bật của Tưởng Hành, lạnh lùng nói: "Cậu biết vì sao mình vẫn sống được đến giờ không?"
"Không phải..." Nhìn vẻ mặt muốn đánh người của Thẩm Hà, Dư Hoan cực kỳ hoảng hốt, vội giải thích: "Bố khỉ, Thẩm Hà, cậu bình tĩnh lại đã, Tưởng Hành bị thương nên tôi mua thuốc cho hắn, tranh thủ đến thăm."
Thẩm Hà cho tay vào túi chậm rì rì bước tới, nhặt hộp thuốc vì tình huống loạn cào cào ban nãy nên rơi xuống đất, lông mày giận giữ nhíu chặt lại.
"Thuốc đặt?"*¹
Dư Hoan kinh ngạc, cậu mua thuốc này khi nào? Không phải mua thuốc mỡ chống viêm sao? Đang phân vân bỗng Tưởng Hành khẽ cắn môi, trông có vẻ ngại ngùng, một lúc sau mới khó khăn mở miệng nói được một câu: "Thuốc đấy tớ mua ở bệnh viện... Định nhờ Dư Hoan đổi giúp tớ..."
Thẩm Hà tới trước mặt hắn, bỗng nắm lấy cánh tay đang nắm chặt chăn. Sắc mặt âm trầm trông rất đáng sợ, đừng hỏi Tưởng Hành có sợ không, ngay cả Dư Hoan còn thấy nặng nề trong lòng.
Vì thường xuyên bán thân, không ít lần hắn gặp trường hợp mấy người phụ nữ tới bắt gian, Tưởng Hành luôn là người bị đánh mắng thảm nhất. Bây giờ Thẩm Hà đột nhiên chạm vào cơ thể hắn, khiến cả người sợ hãi đến phát run.
"Cậu... Cậu định làm gì?"
Thẩm Hà bóp cổ tay Tưởng Hành càng lúc càng chặt, hắn đau đến mức toát mồ hôi lạnh: "Đừng... Đau quá... Gãy tay tớ mất..."
"Bạn Tưởng dùng đôi tay này thì có ích lợi gì?" Thẩm Hà cười lạnh: "Tớ nghĩ bẻ gãy nó đi còn tốt hơn."
"Thẩm Hà!" Dư Hoan tiến tới can ngăn, bắt lấy cánh tay còn lại của Thẩm Hà, định kéo anh ra, nhưng kéo như nào cũng không kéo được, đành sốt ruột nói: "Cậu hiểu lầm rồi, tớ chỉ đến đây thăm hắn thôi."
"Dư Hoan... Mau đưa tên này đi..." Tưởng Hành cực kỳ sợ hãi, khóe mắt đỏ bừng, hoàn toàn mất đi khí chất cao ngạo lạnh lùng trước kia. Bị người khác đánh quá nhiều, cục đá sắc nhọn cũng sẽ mài mòn.
Dư Hoan nổi giận, dùng sức véo cánh tay Thẩm Hà khiến da anh đỏ bừng: "Thẩm Hà! *** mẹ, cậu vẫn chưa chịu buông tay sao?"
Thẩm Hà ngoan ngoãn buông tay, mặt đỏ bừng, rõ ràng hung thần ác sát muốn đánh người là anh, mà vẻ mặt bây giờ trông còn đáng thương hơn Tưởng Hành.
"Tớ không quan trọng với cậu chút nào sao?" Anh hỏi Dư Hoan.
Dư Hoan buồn bức: "Cậu bình tĩnh lại đã."
Anh: "Tớ rất bình tĩnh."
Dư Hoan vươn tay về phía anh: "Đi theo tôi."
Thẩm Hà không nhúc nhích, bướng bỉnh cúi đầu, vẫn làm vẻ mặt muốn đấm chết Tưởng Hành. Tất nhiên hắn không phải là người duy nhất trong danh sách săn lùng của anh, bây giờ chỉ cần ai chạm vào Dư Hoan, anh đều muốn đấm chết người đó.
Dư Hoan hơi mất kiên nhẫn, nhíu mày: "Thẩm Hà, có phải dạo này tôi chiều cậu, nên chuyện gì về tôi cậu đều muốn xen vào không?"
Cậu tức giận, giận đến mức mặt lanh tanh, xoay người nói: "Đồ sáng nắng chiều mưa, tính cách của cậu thật khiến tôi thất vọng."
Dư Hoan đeo cặp sách đi ra ngoài, lúc này Thẩm Hà mới đuổi theo. Quả nhiên cậu là người hiểu anh nhất, mỗi khi anh tức giận định đánh người, chỉ cần cậu giận ngược lại, anh sẽ ngoan ngoãn như chó cún.
Hai người đi rồi. Phòng cũng trở nên yên tĩnh.
"Hừ!" Trái cây Dư Hoan mang đến nằm chỏng chơ dưới đất.
Tưởng Hành ngồi trên giường, đôi mắt màu nâu dần trở nên âm u, trông có chút hiểm độc, khác hoàn toàn bộ dạng run bần bật vì sợ Thẩm Hà khi nãy.
Tay trái hắn đặt dưới gối, chạm vào một vật lạnh lẽo dùng để cắt gọt, vì được nắm trong thời gian dài, dụng cụ cắt gọt hơi ấm ấm.
Nếu ban nãy Dư Hoan không đưa Thẩm Hà đi, có khi con dao này đã cắm thẳng vào mắt Thẩm Hà, hoặc cắm vào ngực anh.
Dư Hoan rầu rĩ đi phía trước.
Thẩm Hà đi theo phía sau.
"Bạn Dư..."
“Hoan Hoan…”
"Bà xã..."
Dù anh gọi như nào, Dư Hoan cũng không trả lời anh, Thẩm Hà không còn cách nào khác, chủ động đưa tay cho cậu, lấy lòng nói: "Không cần nắm tay sao? Cho cậu tay của tớ, cậu nắm lấy được không?"
Dư Hoan đẩy tay anh ra: "Quỷ mới muốn nắm."
Thầm Hà xoay người đi lùi về phía trước. Dư Hoan bước lên, anh lùi lại, vừa lùi vừa vẫy đuôi lấy lòng: "Đừng giận được không? Là tớ sai, nhất định lần sau tớ sẽ cố gắng kiềm chế tính khí của mình."
Thẩm Hà là một người ưu tú, nhưng chỉ có tính khí không tốt, Dư Hoan cảm nhận rất sâu sắc về việc này, tuy chưa từng đánh anh, nhưng bạn bè xung quanh anh đều rất khổ sở.
Trước kia anh rất bạo lực, có máu S và khuynh hướng chiếm hữu nghiêm trọng, dẫn đến tâm lý không bình thường, còn phải đi khám bác sĩ.
Thẩm Hà đi trước mặt cậu, cách đó không xa là một con sông nhỏ, nước chỉ cao đến đầu gối. Dư Hoan đếm số bước chân: Một bước... Hai bước... Ba bước...
Đếm đến bước thứ mười, cậu không chút lưu tình đẩy Thẩm Hà xuống sông. Con ngươi Thẩm Hà giãn ra, muốn phản ứng lại cũng không kịp, cả người ngã xuống dòng sông như con gà rơi xuống nồi canh.
"Ha ha ha..." Dư Hoan ôm bụng cười to, cười một cách hả hê trước sự bất hạnh của người khác: "Cuối cùng tên chó con như cậu cũng có ngày này... Thế nào? Ở dưới sông thoải mái không?"
Thẩm Hà ngồi ở dưới sông, bất đắc dĩ mỉm cười nhìn Dư Hoan, đây là bà xã anh tìm được, không còn cách nào, dù có khóc cũng phải cưng chiều.
Dư Hoan vỗ tay, vừa lòng chuẩn bị rời đi. Không ngờ Thẩm Hà lại như cá sấu núp dưới đáy sông, bỗng lao lên ôm cậu cùng rơi xuống.
Dư Hoan: "*** mẹ!"
Cả hai đều ướt nhẹp vì rơi xuống sông, Thẩm Hà còn hơi đè lên người cậu, cười gian xảo: "Bé nhóc hư hỏng, chơi tớ xong rồi chạy sao?"
Dư Hoan thấy anh cười thì hoảng hốt trong lòng: "Cậu định làm gì?"
Miệng Thẩm Hà đang ngậm một gói thuốc còn chưa bóc, đó là thuốc đặt của Tưởng Hành, anh cầm lấy, xé trước mặt Dư Hoan.
"Đìu... Thẩm Thẩm Hà..."
Trên thế giới này ai hiểu tên máu S Thẩm Hà nhất? Tất nhiên là Dư Hoan. Lúc thấy khóe miệng Thẩm Hà cong lên, cậu căng thẳng trong lòng, xoay người dưới thân anh, muốn trốn thoát.
Thẩm Hà nhanh nhẹn nắm lấy gáy cậu như xách một con mèo, kéo cậu quay về: "Bạn Dư chạy cái gì? Không phải cậu thích đút thuốc cho người khác sao? Tớ sẽ dạy cậu thật tốt."
Cậu không giãy giụa nữa, khoanh tay chịu đựng trong nước mắt, khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt mê man phản chiếu xuống mặt nước, cậu thẹn đến mức không dám nhìn tiếp.
Thẩm Hà cười nhẹ vào tai cậu, giọng nói nũng nịu khiến tai cậu như tan chảy: "Giữ cho tốt, về nhà rồi tớ kiểm tra."
Thẩm Hà, cậu..." Là một thằng khốn nạn.
Thẩm Hà kéo cậu lên, cười nói: "Xem ra vẫn thừa sức..." Dư Hoan muốn đánh anh, nhưng vừa động đã thấy khó chịu, giận đến mức nghiến răng: "Khốn kiếp..."
Thẩm Hà vẫn cười như cũ, cười một cách xấu xa: "Giữ sức đi, lát nữa cậu còn phải đạp xe chở tớ về nhà."
Bầu trời đổ cơn mưa phùn.
Thẩm Hà cởi áo khoác che đầu cho cậu.
Nói kiểu gì Dư Hoan cũng không chịu đạp xe, tận đến lúc Thẩm Hà cầm quyển vở cậu thức cả đêm để viết trên tay uy hiếp.
"Đù." Anh ngồi ghế sau xem vở: "Hóa ra bảo bối của tớ lại học hành nghiêm túc như này." Rõ ràng hồi trước lười đến mức học cái gì cũng dốt.
“Hừ.”
Dư Hoan đứng không thoải mái, ngồi càng không thoải mái, chỉ có thể cong eo lái xe. Lại thêm thằng con trai ở ghế sau, nên cậu phải gắng sức đạp, đạp đến mức cả người khó chịu.
"Bốp!"
Thẩm Hà cầm quyển vở đánh vào mông cậu. Dư Hoan giật mình, khiến hai người suýt nữa lật xe, may mà Thẩm Hà chống đôi chân dài xuống đất, đỡ chiếc xe đạp mãi không xong.
Thẩm Hà bày ra vẻ mặt vô tội: "Tớ không ngờ cậu lại kích động như vậy. Nhưng kỹ thuật lái xe của bạn Dư tệ quá, lúc nào cũng có thể lật xe."
Dư Hoan xù lông: "Vậy cậu lái đi!"
Thẩm Hà đứng lên: "Được, tớ đến đây."
Anh dễ dàng đồng ý. Dư Hoan sửng sốt nhưng không dám xuống xe, sợ anh lấy vật gì đó kì lạ hiếm thấy từ trong túi, đưa xe đạp của cậu lên trời một lần nữa.
Nhưng Thẩm Hà rất bình tĩnh, vẻ mặt như không có chuyện gì: "Không cho tớ đạp sao?"
Dư Hoan khẽ nhíu mày: "Có phải cậu định lừa tôi không?"
Thẩm Hà nhận lấy tay lái, tiến sát vào cậu một cách mờ ám: "Tớ thương cậu, vì cậu còn mang đồ trong người, cũng không dễ gì."
"Còn không phải là do cậu làm!"
Thẩm Hà nói lại câu ban nãy: "Giữ cho tốt, về nhà ông xã muốn kiểm tra."
Dư Hoan ngồi ở yên sau, nếu không ngồi còn được, ngồi rồi lại khó chịu hơn việc cậu cong eo lái xe. Cảm giác khó chịu cực kỳ mãnh liệt, khiến cơ thể cậu bắt đầu nóng lên, không biết có phải do thuốc đặt hay không.
Nhưng không sao, không khó chịu đến mức đấy.
Cậu bình tĩnh lại, ai ngờ Thẩm Hà bỗng nói một câu: "Ngồi cho chắc."
"..." Cơ thể Dư Hoan cứng đờ theo phản xạ.
Đường cái rộng rãi như vậy không đi, Thẩm Hà lại chở cậu vòng quanh con đường công viên đầy sỏi đá, còn nhảy lên cầu thang rồi phi xe bay xuống.
"*** mọe!"
Bánh xe rơi bịch xuống đất, cả hai đều nảy người lên, Dư Hoan bị chịu kích thích lớn, nức nở một tiếng, nước mắt sắp tuôn rơi, còn không quên mắng Thẩm Hà một câu: "*** mẹ cậu!!"
Cậu muốn xuống xe nhưng Thẩm Hà đạp rất nhanh, không cho cậu cơ hội bước xuống, mà trước mặt vẫn còn một đoạn cầu thang dài.
Thẩm Hà đột nhiên biến chiếc xe đạp bình thường thành một môn thể thao mạo hiểm. Dư Hoan thấy vậy, vội vàng hô to: "Cậu vội vã đạp xe sml như này làm gì? Muốn chết thì tự đi mà chết! Mau thả bố mày xuống xe!"
"Bịch --"
Bánh xe vấp phải cục đá, Dư Hoan không ôm chặt Thẩm Hà, cả người bị hất tung lên, bay giữa không trung vài giây rồi rơi bịch xuống đất.
Thẩm Hà đạp high quá nên không biết gì.
"Thẩm Hà, *** mẹ nhà mày! Mẹ nó, mau quay lại đây!" Dư Hoan tức đến hộc máu, điên cuồng đuổi theo chiếc xe đang nghênh ngang rời đi: "Mày làm bố rơi mẹ xuống xe rồi!"
- --
*¹. Thuốc đặt: là cái thuốc được nhét trong tủ lạnh rồi mỗi khi bị sốt thì ba mẹ sẽ lấy và nhét vào đít chúng ta ấy =)) thuốc Dư Hoan mua phải cũng là dạng thuốc đặt, nhưng là thuốc nhuận tràng.
- --
Đôi lời editor:
Bị còn lười quật lên quật xuống nên bỏ truyện nguyên tháng =)) từ giờ sẽ chăm hơn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT