Hai nha dịch kia dẫn theo ba người Mạnh Dương trở lại tửu lầu mà vừa nãy Lang tri phủ tiến vào, khách khách khí khí mời bọn họ ngồi xuống trong một gian phòng, bên ngoài lại bảo dâng trà và điểm tâm ngon.

Mạnh Dương lại lần nữa hỏi bọn họ mời mình lại đây làm gì, nhưng hai nha dịch kia chỉ là lắc đầu, nói là mệnh lệnh của tri phủ đại nhân, cụ thể là cái gì cũng không biết.

Mắt thấy không hỏi ra được, Mạnh Dương cũng chỉ đành từ bỏ.

Liêu Nhạn thì ngược lại là không khách khí, trước cầm lên ngửi một chút, cảm thấy không có độc bèn trực tiếp cầm lấy ăn ngay, vừa ăn còn vừa hỏi: "Ta nói nè mọt sách, ta thấy bọn hắn chính là nhằm về ngươi mà tới, hay là ở quê quán ngươi phạm vào chuyện gì, để rồi người ta nhận ra ở chỗ này?"

Mạnh Dương bật cười, "Nếu quả là thế, lúc này chúng ta nên ở trong đại lao, làm sao có thể ăn điểm tâm với uống trà gì chứ."

Lúc nói lời này, chàng còn ngó ra ngoài một cái, cũng không phát hiện dưới lầu có người trông coi, đã an tâm đồng thời cũng càng thêm nghi hoặc.

Liêu Nhạn chẳng qua cũng là nói bậy một hơi, thấy chính Mạnh Dương cũng không đoán được, bèn dứt khoát chuyên tâm ăn uống, không hề hỏi đến.

Tới đâu hay tới đó, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền, cùng lắm thì đánh giết ra ngoài, sợ cái gì?

Tửu lầu này vốn chính là tửu điếm xa hoa số một số hai trong thành Nam Kinh, bá tánh tầm thường căn bản là ăn không nổi, điểm tâm và bánh ngọt trong này tự nhiên có độc đáo của chỗ này.

Bạch Tinh ăn hai khối, liền cảm thấy hình như là thật không quá giống với bên ngoài bán, nhưng cụ thể không giống chỗ nào, ấy lại không thể nói ra.

Nàng ăn hết một lượt gần mười dạng điểm tâm trong đĩa, căn cứ yêu thích phân ra một hai ba, sau đó lại trao đổi ý kiến với Mạnh Dương......

Múa rồng múa lân trên phố đã hạ màn, bá tánh vây xem bên ngoài dần dần tan đi, chỉ còn lại có đám người đọc sách có tư cách tiến vào tửu lầu, hoàn cảnh lập tức an tĩnh lại.

Ba người Mạnh Dương bọn họ ngồi ở trong phòng là có thể nghe thấy tiếng vị Lang tri phủ kia cổ vũ các học sinh, với cả tiếng các thư sinh cảm động đến rơi nước mắt đáp lại vân vân.

Liêu Nhạn vịn khe cửa sổ trộm ngó ra ngoài, nơi ánh mắt có thể vươn đến, tất cả đều là đám nho sinh với biểu tình túc mục trộn lẫn kích động trong đó, không khỏi cười nhạo ra tiếng, "Này đây cũng thật xem như rớt vào trong ổ con mọt sách."

Đời này cũng chưa từng gặp qua nhiều thư sinh đến vậy, cảm giác ngay cả trong không khí cũng mang theo vị chua thúi, chậc chậc.

Trời phương nam, mặt trẻ con, mới nãy vẫn là vạn dặm không mây, lúc này lại chẳng biết ở đâu ra bay đến mấy đóa mây đen, tùy tùy tiện tiện nhằm về phía mặt trời chặn một phát liền lặng yên không tiếng động đổ mưa.

Ai, thật là vô lễ!

Mưa bụi mảnh mịn như lông trâu, như châm chọc, căn bản không bắn dậy nổi gợn sóng, chúng chừng trên phiến lá trên cây cối sum suê bên ngoài, phát ra tiếng sàn sạt như tằm ăn lá dâu ấy.

Thật ra thì mưa bụi như này là phiền lòng nhất.

Ngươi nói bung dù đi, hình như có chút không đáng giá;

Nhưng mà nếu không bung dù? Đi một đoạn đường cũng đã bị xối......

Bá tánh bản địa sớm đã thích ứng loại thời tiết này, gặp chuyện chẳng hoảng hốt tí nào, dứt khoát lưu loát tìm một cửa hàng, lều tránh mưa gần đây, tùy tiện trốn vào.

Không chừng còn có thể tán gẫu hai câu với chưởng quầy và tiểu nhị quán đâu.

Tám tám chuyện trong nhà, bàn bàn sắp xếp cho Thanh Minh, nói nói năm nay muốn nuôi bao nhiêu tằm, xe bao nhiêu sợi......

Vị Lang tri phủ kia lại cổ vũ vài câu, liền ra mấy đề mục, làm thư sinh ở đây đều làm một bài từ, một bài thơ, cộng thêm một thiên văn chương trong thời gian quy định, còn nói sẽ tự mình bình luận, bảo bọn họ cần phải dụng tâm.

Lại nói đám người đọc sách phía dưới kia phần lớn là xuất thân bình thường, 10 năm gian khổ học tập cũng chẳng qua là vì một sớm nổi danh, mắt thấy cơ hội giơ tay là có thể với tới, làm sao có thể không kích động?

Nếu quả có thể được tri phủ đại nhân coi trọng, hoặc được tiến cử, hoặc là được đến danh phận thầy trò, ngày sau đã có thể chuyện quan trọng nửa công lần, bình bộ thanh vân rồi*.

*: ý nói có chuyện quan trọng, chính tích gì gì đó có thể được đúng với những gì mình làm, bớt nhọc công hơn những người không có một nửa, một bước lên trời ý. (ý sơ sơ mình tổng kết và hiểu)

Lang tri phủ tay vuốt chòm râu hơi xoay hai vòng, tựa hồ mười phần vừa lòng với các học sinh dưới sự cai trị, liên tiếp gật đầu.

Phía sau hắn còn đi theo vài vị quan viên, cùng với các lão tiên sinh ăn mặc như tiên sinh*, ấy hẳn là giáo thụ(*1) của Phủ học bản địa......

*: bên đó (đến tận ngày nay có đôi khi cũng dùng) dùng chữ này để chỉ người làm giáo viên, cái chữ tiên sinh này vào cái thời hiện đại ở bên đó thì khi người phụ nữ tự giới thiệu chồng mình sẽ dùng, ví dụ có một cô nói như này "Tiên sinh tôi họ X" thì có nghĩa chồng cô ấy họ X.

*1: cái này là chức danh cho người làm công tác giáo viên, nó cỡ ngang ngửa với chức danh giáo sư (hay thạc sĩ/ giảng viên) vào thời hiện đại, nhưng giờ đang ở cổ đại, thêm cái chức danh nghe như của hiện đại vào thấy kỳ kỳ, nên mình để là giáo thụ luôn.

Mọi người vừa đi vừa thảo luận dạo qua một vòng, Lang tri phủ liền bảo từng người hành động, chính mình thì lấy cớ thay quần áo, lâm thời xuống sân khấu.

"Ế ế, lại đây, lại đây kìa!" Liêu Nhạn thấp giọng nói.

Mạnh Dương với Bạch Tinh vừa nghe, bèn nhanh chóng nuốt cặn điểm tâm trong miệng xuống, uống miếng trà súc miệng, lại kiểm tra cho nhau xem tay chân đối phương, cảm thấy không có sơ hở rồi, lúc này mới đứng dậy chuẩn bị nghênh đón.

Thua người không thua trận, mặc kệ đối phương là địch là bạn, kiểu gì cũng không thể làm mình nhìn qua quá mức chật vật.

"Các ngươi chờ bên ngoài." Giọng Lang tri phủ trầm thấp mà ôn hòa, rất tương xứng với vẻ ngoài của hắn, làm người ta vừa nghe liền bất giác liên tưởng đến kiểu trưởng bối trầm ổn và đáng tin cậy kia.

Hắn sắp mấy tùy tùng ở ngoài cửa hết, chính mình thì tự đẩy cửa tiến vào, ngẩng đầu liền thấy ba đứa nhỏ đang mặt đầy cảnh giác thêm nghi hoặc nhìn chính mình, giống như một ổ thỏ con chấn kinh, trong lòng đột nhiên có chút buồn cười.

"Ngồi đi, không cần giữ lễ tiết." Hắn vẫy vẫy tay với hai bên, chính mình thì dẫn đầu ngồi ở đầu trên.

Tính tình Bạch Tinh với Liêu Nhạn đều là trực lai trực vãng, nếu đối phương đã bảo bọn họ ngồi, lập tức không hề chần chờ, trực tiếp đặt mông ngồi xuống.

Nhưng Mạnh Dương thì lại do dự một phen, thấy đối phương mỉm cười gật đầu với mình, lúc này mới ngài ngại mà ngồi xuống.

Vị đại nhân này tựa hồ thân cận mười phần với mình, hay là......

Chàng âm thầm đánh giá đối phương, không biết có phải ảo giác không nhỉ? Hình như cũng cảm thấy đối phương có chút quen thuộc, trong lòng mơ hồ dâng lên một suy đoán?"

"Ngươi tên Mạnh Dương?" Khi Mạnh Dương còn đang phỏng đoán, Lang tri phủ liền đặt câu hỏi trước.

Giống, thật giống, thật là quá giống.

Mạnh Dương sửng sốt, gật đầu, "Đúng vậy."

Lang tri phủ không dễ phát hiện mà nhẹ nhàng thở ra, bỗng cười cười với chàng, "Còn nhớ rõ ta sao?"

Mạnh Dương hơi hơi mở to hai mắt, sau khi nhìn thẳng hắn một lát, một góc bị che giấu nào đó nơi sâu thẳm trong ký đột nhiên bị lục lên, giống như mấy tờ giấy vẽ cũ ố vàng bị phủ đầy bùn đất tro bụi bị nhấc lên từng trận bụi bặm, rốt cuộc có một tia sáng len lỏi vào, chiếu sáng lên.

"Ngài là...... Lang Văn Dật Lang bá bá?!" Chàng kinh hỉ đan xen nói.

Bên kia Bạch Tinh với Liêu Nhạn bay nhanh mà nháy mắt, theo bản năng liếc nhau:

Ui, thế này là ý tứ thế nào? Nhận thân à?

Này đây gì mà Lang bá bá Hùng bá bá, nhìn tướng mạo hẳn là chưa đến 50, nhưng tóc lại bạc hơn phân nửa, cả đôi mắt cũng tràn đầy tang thương, tựa hồ lại càng khổ tướng hơn người trung niên bốn mươi mấy tuổi bình thường chút.

Lang Văn Dật gật gật đầu, ánh mắt nhanh chóng trở nên mềm mại mà từ ái, "Nhớ ra rồi?"

Ánh mắt hắn như gió xuân tựa mưa phùn, ôn nhu lại từ ái tựa như nhìn nhi tử của mình vậy, gắt gao mà bao bọc lấy người ta.

Mạnh Dương ừ một tiếng, có chút ngượng ngùng nhéo nhéo ngón tay, "Năm đó con còn quá nhỏ, nhiều năm qua đi như vậy, ngài...... Con cũng nhớ không quá rõ."

Đã lâu lắm rồi chàng không được người nhìn như vậy, bỗng nhiên có chút không thích ứng.

Một chút ký ức cuối cùng về đối phương ở trong đầu chàng hình như vẫn là vào năm mình sinh nhật 6 tuổi, đối phương ôm mình nói giỡn, hình như còn đeo một cái vòng cổ bằng ngọc cho mình. Chẳng qua về sau Mạnh gia bị sao, cái gì cũng không còn.......

"Là ta già rồi đi?" Lang Văn Dật cười lắc lắc đầu, lại giơ tay sờ sờ nếp nhăn trên mặt, "Mười mấy năm rồi!"

Mười mấy năm, đủ để cho đứa bé trưởng thành thành thanh niên, làm thanh niên nhiều lần trải qua tang thương.

Cảnh còn người mất a.

Suy nghĩ của Mạnh Dương như lập tức đã bị kéo về mười mấy năm trước, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đã chua lại mềm.

Năm tháng trong mười mấy năm này tựa như một con sông dài, những mảnh nhỏ ký ức quay cuồng trong năm tháng kia, tựa như nước sông lưu động, chàng từng vô số lần giãy dụa trong nước sông lạnh băng, vô số lần bồi hồi bên bờ vực bị chết đuối...... Nhưng hiện tại hết thảy đều đã qua.

Chàng được người ta kéo lên bờ, rốt cuộc có thể bình tĩnh mà quay đầu tự mình chảy qua con sông.

Mạnh Dương nhớ chuyện rất sớm, chàng mơ hồ nhớ rõ hình như năm đó Lang bá bá cũng đã quan đến tri phủ, sao nhiều năm qua đi như vậy còn dậm chân tại chỗ? Nói không thông nha......

Hay là...... Là bị chuyện nhà mình năm đó liên lụy?

Lang bá bá và phụ thân nhà mình đều từng đọc sách ở một thư viện, cũng bái một vị đại nho làm thầy, có danh phận sư huynh đệ biết bao nhiêu năm, cảm tình rất thâm hậu.

Sau lại, triều đình rung chuyển, mấy đại gia tộc tính cả Mạnh gia trong đó sụp đổ trong một đêm, những người có quan hệ thân mật còn lại phần nhiều cũng bị giận chó đánh mèo, hoặc biếm quan, hoặc tước tước, nhiều năm kinh doanh bị hủy trong một sớm.

"Ngài......" Mạnh Dương mới muốn nói gì, Lang Văn Dật lại hỏi trước một bước: "Mấy năm nay con đã đi đâu vậy? Ta với bá mẫu con vẫn luôn tìm kiếm tung tích của con khắp nơi, nhưng mà vẫn luôn không có tin tức......"

Một đứa bé mới lớn có tí như vậy, một mình ở bên ngoài sống thế nào chứ?

Nhiều năm như vậy không có tin tức, phu thê bọn họ không chỉ một lần hoài nghi: Có phải đứa bé kia đã chết hay không?

Nhưng mỗi lần cái ý niệm này vừa nhú lên đã lại bị bọn họ mạnh mẽ đánh tan. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, chỉ cần chưa thấy được xác, luôn còn có hy vọng còn sống mà không phải sao?

Hồi tưởng lại mười mấy năm qua, nhất thời Mạnh Dương cũng cảm khái ngàn vạn.

Chẳng qua chàng cũng không phải người thích oán giận cùng tố khổ, nếu chuyện đã qua, cần gì phải nhắc lại.

"Chỉ đến đâu hay đến đó, sau lại đã tới một cái trấn nhỏ, gặp một vài người hảo tâm......"

Nói đi chỉ là dễ nghe, hai năm đầu, chàng cơ hồ là lưu lạc khắp nơi không có chỗ ở cố định, nếu không phải nhờ người của Đào Hoa trấn, có lẽ chàng thật sự sớm đã chết.

Chính Lang Văn Dật cũng là bò từ dưới lên trên, tất nhiên biết một đứa bé không nơi nương tựa muốn còn sống là không dễ dàng cỡ nào, không khỏi chua xót một trận.

Có điều hiện tại thấy Mạnh Dương tinh thần no đủ, hai mắt có ánh sáng, cũng thoáng cảm thấy có chút an ủi.

Nhưng sau an ủi ngắn ngủi ấy, lại là tiếc nuối che trời lấp đất.

Đáng tiếc cỡ nào!

Đứa nhỏ này từ nhỏ thiên tư thông minh, nếu chưa từng chịu biến cố, tất có tài đỉnh tam giáp......

Chỉ là giờ nói cái gì nữa cũng vô dụng, chỉ có thể than một câu tạo hóa trêu ngươi.

"Nghe khẩu âm của con, ấy như là đã ở lại bắc địa không ít ngày." Lang Văn Dật vẫy đi ý niệm không thực tế trong đầu, quan tâm nói, "Sao lại đến chỗ này?"

Mạnh Dương cười chỉ chỉ Bạch Tinh và Liêu Nhạn, "Cứ nghẹn ở nhà hoài bí bức lắm, nên cùng ra chơi với hai bằng hữu, cũng được thêm kiến thức."

Lang Văn Dật sớm đã chú ý tới hai đồng bọn tuổi xấp xỉ bên người chàng, tuy không mở miệng hỏi, nhưng liếc mắt nhìn qua một cái đã cảm thấy hơi thở giang hồ rất nặng, cũng làm hắn càng thêm tò mò và đau lòng cho tao ngộ nhiều năm qua của người chất nhi này:

Nếu chàng vẫn là bảo của Mạnh gia, ấy nào có thể nhấc lên quan hệ với những khách giang hồ đó?

Chẳng qua nếu còn có nhàn hạ thoải mái ra chơi, chí ít có thể chứng minh cuộc sống mấy năm nay của chàng còn có thể không có trở lại đi?

"Đa tạ các ngươi chiếu cố Dương Nhi." Lang Văn Dật tựa như một vị gia trưởng bình thường mà nói chuyện với bằng hữu của hài tử vậy, hắn nhìn nhìn cái đĩa cơ hồ là trống rỗng trong tầm tay của hai người, phi thường hòa khí hỏi: "Có muốn gọi thêm chút điểm tâm không?"

Nếu là đi ra ngoài, chỉ sợ vẫn là hai tiểu bằng hữu giang hồ này chiếu cố chất nhi nhà mình nhiều hơn chút đi!

Bạch Tinh và Liêu Nhạn không có sức chống cự gì với người hòa khí, nhưng cũng chưa bao giờ biết khách khí, vì thế sảng khoái gật đầu.

Điểm tâm chỗ này thật sự rất ngon nha.

Thậm chí Liêu Nhạn còn cố ý gọi món: "Cái màu vàng năm cánh kia cho nhiều chút!"

Lang Văn Dật trực tiếp bật cười.

Đã rất nhiều năm hắn chưa từng thấy vị tiểu bằng hữu nào thú vị như vậy.

Đơn giản đến trắng ra, tâm tính như trẻ sơ sinh, rất không tệ, người như vậy mà có giao tế với Dương Nhi, đôi bên đều bớt lo.

"Nếu đi vào đây liền xem như về đến nhà." Lang Văn Dật chậm rãi nhả ra một hơi, cười nói với Mạnh Dương, "Hai bằng hữu này của con cũng không cần đi khắp nơi, đều vào trong nhà ở, quay đầu lại nếu lại muốn đi đâu chơi, cứ việc nói cho ta nghe. Bá mẫu con nhớ con khổ lắm, mau để nàng nhìn thấy con, cũng đỡ cho ngày đêm canh cánh trong lòng."

Ngay mấy canh giờ trước đó, hắn trăm triệu không dám nghĩ đến, sinh thời, thế mà có thể tìm được cô nhi của sư huynh!

Liêu Nhạn nhẹ nhàng chạm chạm khuỷu tay Bạch Tinh, nhỏ giọng nói: "Qua này hình như còn rất thương con mọt sách......"

Tao ngộ lúc tuổi nhỏ của Mạnh Dương chàng ta không biết, nhưng liên hệ đến ngôn hành cử chỉ cùng với thói quen sinh hoạt hằng ngày của đối phương cũng có thể hơi đoán ra một chút, hiện giờ thấy vị tri phủ đại nhân này quan tâm không có một tia giả dối, hẳn không giống người xấu.

Chàng ta sờ sờ cằm, "Mọt sách hẳn sẽ không ở lại đây không đi luôn đó chứ?"

Bạch Tinh sửng sốt, liều mạng lắc đầu: Không có khả năng!

Hắn đã nói là muốn đi ngắm hoa sen với mình rồi!

Mạnh Dương lại lắc lắc đầu, ngữ khí tuy ôn hòa lại cũng rất kiên định nói: "Tới cửa bái phỏng là nên, chỉ là...... Chỉ là không được mấy ngày nữa bọn con liền phải đi tới nơi khác, nên ngược lại là không cần vào trong phủ quấy rầy."

Bạch Tinh âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Lang Văn Dật là nhân vật thông tuệ cỡ nào chứ? Nháy mắt đã rõ lo lắng của chàng, "Chuyện năm đó đều đã qua, con không cần nghĩ quá nhiều, càng không cần lo lắng liên lụy ai."

Đứa nhỏ này từ nhỏ sớm đã thông tuệ, lại cứ trải qua nhiều trắc trở đến vậy, nói vậy, tâm tư càng thêm tinh tế.

Mạnh Dương có hơi ngượng ngùng mà cười một cái, nhất châm kiến huyết nói: "Nhưng bá phụ, ngài vẫn là chịu liên lụy mà không phải sao?"

Lang Văn Dật há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, lại đều hóa thành một tiếng thở dài, "Con đó, người còn nhỏ tuổi, không cần nghĩ nhiều như vậy."

Nếu thật muốn nói hắn không bị lan đến chút nào, đó là nói dối.

Tiên sinh cũng từng nói hắn là tài liệu làm quan trời sinh, như cá gặp nước, thuận lợi mọi bề...... Những từ đó đều có thể tròng lên người hắn.

Sớm trước khi chuyện năm đó phát sinh, hắn đã quan đến tri phủ, chính là người có quan giai cao nhất trong các sư huynh đệ, có thể nói tiền đồ vô lượng.

Nhưng ôi thế sự vô thường, Mạnh gia trong một đêm bị trừ cả rễ, hắn liều chết dâng sổ con cầu tình, không những không thể vãn hồi, ngược lại còn chọc cho mặt rồng tức giận, bị biếm đến chỗ xa xôi nơi Tây Nam làm huyện lệnh.

Biên tùy Tây Nam oi bức ẩm ướt, lại có độc trùng chướng khí, còn thường xuyên có giặc cỏ quấy rầy, quan viên bị tống cổ đi chỗ đó có thể nói là cửu tử nhất sinh. Hắn một người sinh trưởng ở địa phương phía bắc, lặn lội đường xa qua đó căn bản không thích ứng, cả nhà già trẻ vừa bệnh bệnh nửa năm, suýt nữa chết ở đó.

Có khả năng là người nhà bọn họ trời sinh mệnh cứng, thế mà cứng rắn gánh lại được. Chính hắn cũng vẫn chưa bởi vậy mà chưa gượng dậy nổi, ngược lại quyết chí tự cường, trong vòng 5 năm ngắn ngủi đã khiến cho tiểu huyện thành lụi bại kia biến dạng lớn.

Chiến tích của hắn thật sự quá mức nổi bật, hơn nữa thật ra thì hoàng đế rất là thưởng thức nhân phẩm và tâm tính vào thời khắc nguy cơ còn không quên tình nghĩa đồng môn của hắn, liền thuận nước đẩy thuyền đề bạt hắn làm tri châu.

Cũng là thông qua chuyện này, Lang Văn Dật thấy được hy vọng, vì thế mấy năm tiếp đó cơ hồ là như liều mạng mà làm, rốt cuộc lại đi từng bước một bò lên vị trí thuộc về mình mười mấy năm trước......

Lúc này lại nói mấy cái đó, giống như cũng chẳng qua là việc của dăm ba câu, nhưng chỉ có người tự mình trải qua mới biết trong đó nguy hiểm biết bao.

Phàm là hơi có sai lầm, chính là vạn kiếp bất phục.

Năm nay Lang Văn Dật cũng mới 46 tuổi, nhưng tóc đã hoa râm, càng là chịu một thân bệnh.

Ngẫu nhiên đêm khuya tĩnh lặng, bởi vì các chỗ đau đớn ngủ không yên, Lang Văn Dật cũng sẽ cảm khái vạn ngàn với ánh trăng......

"Thật ra thì chuyện năm đó, bệ hạ cũng là bất đắc dĩ, giờ nếu đã qua, hắn......" Lang Văn Dật còn chưa nói xong, lại thấy chất nhi từ sau khi tương nhận vẫn luôn ôn hòa mềm mại bỗng nhiên táo bạo nói:

"Đừng nhắc lại người đó!"

Chớ nói Lang Văn Dật, ngay cả Bạch Tinh với Liêu Nhạn cũng bị hoảng sợ.

Tay người sau run lên, bánh hạnh hoa năm cánh vàng nhạt rớt xuống đất, ục ục lăn đi thật xa, cuối cùng đụng vào góc bàn mới không tình nguyện mà dừng lại.

Quen biết nhau lâu như vậy, bọn họ chưa bao giờ thấy Mạnh Dương kích động đến vậy, lại thất thố đến thế.

Vành mắt chàng nhanh chóng phiếm hồng, bàn tay nắm lấy ghế dựa đều trắng bệch cả, gân xanh trên trán cũng nổi lên, hiển nhiên đã đè nén đến tận cùng.

"Dương Dương......" Bạch Tinh lập tức nắm lấy tay chàng.

Ấm áp trên mu bàn tay nháy mắt đã xua tan hơi lạnh thấu xương, Mạnh Dương hung hăng mà thở hổn hển một hơi giống như bừng tỉnh lại trong cơn ác mộng vậy, sắc mặt trắng bệch, miễn cưỡng kéo kéo khóe môi với nàng theo thói quen, "Ta không sao."

Mày Bạch Tinh nhăn chặt muốn chết.

Sao sẽ không có việc gì chứ? Mặt mũi ngươi trắng bệch kìa.

"Người đó?" Lang Văn Dật sửng sốt một hồi mới phục hồi tinh thần lại, cả kinh nói: "Con là nói bệ hạ!"

Hai cánh môi Mạnh Dương dùng sức mím, cắn chặt hàm răng, tuy không lên tiếng, nhưng mỗi một sợi lông trên người chàng đều lộ ra ý vị khẳng định.

Lang Văn Dật quả thực bị sợ ngây người.

Đó chính là cửu ngũ chí tôn nha, sao có thể bất kính như thế?

Nếu đổi lại là người khác, hắn tất nhiên muốn lên tiếng trách cứ, nhưng đối mặt với đứa nhỏ này, hắn lại là một câu nói nặng cũng nói không nên lời.

Lang Văn Dật nặng nề mà thở dài, nỗ lực thả giọng mềm nhẹ, "Con là đang oán bệ hạ sao? Thật ra thì chuyện năm đó hắn cũng rất hối hận, nhưng mà không có cách nào nha......"

Mấy năm nay hắn cũng thường xuyên thư từ lui tới với bằng hữu lưu lại chốn kinh thành, nghe nói bệ hạ từng vô số lần gọi "Mạnh khanh" trong lúc lơ đãng, ngẫu nhiên sẽ còn nhìn thấy biểu tình rất là cô đơn của hắn. Hiển nhiên, chuyện năm đó cũng không phải không lưu lại một tia tiếc nuối trong lòng của hắn ta giống như ngoại giới suy đoán vậy.

"Vì sao con không thể trách hắn ta?" Ai ngờ Mạnh Dương chẳng những không nghe khuyên, ngược lại còn càng thêm kích động, nâng giọng lên hô.

Lang Văn Dật cứng họng, "Vì sự ổn định của triều đình, vì đại thế thiên hạ, đây cũng là chuyện không có cách nào nha, hiện giờ mỗi khi bệ hạ nói đến cũng mười phần thổn thức."

Nhìn chung lịch sử, mỗi triều mỗi đại không phải đều sẽ có chuyện cùng loại trình diễn sao?

Đây là triều đình, đây là chính trị.

"Thật sự chỉ là vì sự ổn định của triều đình, vì thiên hạ sao?" Mạnh Dương cười lạnh, "Con cảm thấy không phải là như thế, hắn ta là vì nhi tử của chính mình, vì giang sơn của chính hắn ta! Hiểu con ai bằng cha, nhiều năm như vậy, con hắn là cái bộ dáng gì chẳng lẽ hắn không rõ ràng lắm sao? Phàm là có lòng ước thúc, mấy chục lần cũng ước thúc được! Nhưng không, hắn là rõ ràng, chẳng qua là vờ không biết, tọa sơn quan hổ đấu, đủ kiểu về sau, chẳng qua cũng chỉ là vì bảo toàn nhi tử của chính mình mà thôi......"

Sau khi chuyện năm đó trần ai lạc định, mấy vị hoàng tử phân bị tước tước cấm túc, kết cục không thể nói không thê thảm. Nhưng mọi người, những người tương quan với hắn thì sao? Chết thì chết, tan thì tan......

Ai thảm hại hơn? Ai vô tội hơn?

Hắn ta vì nhi tử của chính mình mà hy sinh nhi tử của người khác, phụ thân của người khác, giờ đây lại tới giả mù sa mưa quan tâm? Hữu dụng sao?

Mạnh Dương càng nói càng kích động, hai mắt trợn lên, bất tri bất giác nước mắt chảy xuống: "Lúc trước bảo mọi người phụ tá con của hắn ta, bảo mọi người dụng tâm làm việc chính là hắn ta, quay đầu lại lại nói mọi người có tư tâm, muốn mưu hại triều đình cũng là hắn ta!

Cái gọi là thị phi đen trắng, cái gọi là trung thành hoặc mưu nghịch, đều chỉ ở trong một ý niệm của một người, đây chẳng lẽ không phải một chuyện thực đáng sợ sao?"

Mới không lâu trước đây, chàng còn tưởng rằng mình đã hoàn toàn thoát khỏi bóng ma của quá khứ, từ nay về sau có thể dũng cảm đối mặt với bất kỳ khó khăn và khiêu chiến nào trong cuộc sống, nhưng hiện tại xem ra...... Chàng không được.

Đã xảy ra chính là đã xảy ra, mặc kệ thù hận hay là vui sướng, sớm đã thâm nhập cốt tủy, vĩnh sinh vĩnh thế đều không thể thoát khỏi.

Chàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đối phương, từng câu từng chữ, "Thật là làm người buồn nôn!"

Gì mà lôi đình mưa móc đều là quân ân chứ, chính mình rõ ràng là việc gì sai cũng không làm, lại phải bị xét nhà vấn trảm, chẳng lẽ dù vậy cũng phải khấu tạ thánh ân sao?

Chàng làm không được, chỉ sợ trên dưới hơn một trăm vong linh của Mạnh gia cũng không làm được.

Chẳng sợ cho đến ngày nay, vào ngày giỗ người Mạnh gia mỗi năm kia, chàng vẫn sẽ nghe được những lời khóc lóc kể lể khấp huyết của tổ phụ cùng phụ thân bọn họ lại hiện trường đẫm máu:

"Thần...... Không thẹn với lương tâm!"

Cho nên chàng hận cái triều đình này, hận cái người ngồi ngay ngắn trên bảo tọa kim long trong triều đình kia, cái gã ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, cái gã chân tiểu nhân ích kỷ kia!

Quyền mưu trên triều đình, đùa bỡn với lòng người, còn có cái thứ gọi là bất đắc dĩ kia...... Hết thảy, hết thảy đều làm chàng cảm thấy ghê tởm.

Nhiều năm như vậy, Mạnh Dương vẫn luôn đau khổ chống đỡ, đau khổ đè nén, nhưng mà có lẽ là ấm áp của ngoại giới làm chàng cũng đủ kiên cường, có tự tin mà hô lên tiếng lòng của mình; có lẽ là thân bằng trưởng bối ngày xưa không hiểu làm chàng cảm thấy phẫn nộ tự đáy lòng......

Tóm lại, hết thảy hết thảy, đều hoàn toàn bùng nổ vào giờ phút này.

Liêu Nhạn đã vì quá mức kinh ngạc mà quên ăn điểm tâm luôn.

Xuýt hà, tên mọt sách này thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong, có gan à nha!

Cả người Lang Văn Dật đều bị chàng kêu cho ngốc, qua hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, nhịn không được đứng lên, vươn tay về phía Mạnh Dương, "Con, sao con lại có thể có loại suy nghĩ này?"

Người đọc sách không phải nên trung quân ái quốc sao? Vì củng cố cho ngàn dặm giang sơn này, hy sinh cũng là chuyện không tránh được.

Đây là diện mạo vốn dĩ của chính trị a!

Lúc này Mạnh Dương mới ý thức được là mình khóc, vội giơ tay áo lên lau mặt.

Động tác chàng thô bạo mười phần, vài cái đã chà cho mặt mình đỏ bừng một mảnh.

"Có lẽ bá phụ ngài sẽ nói con ánh mắt thiển cận, lại có lẽ nếu tổ phủ còn trên đời cũng sẽ mắng con không biết cố gắng." Mạnh Dương cố làm cho giọng mình nghe không có ồm ồm đến vậy, "Nhưng mà, nhưng con làm nhi tử của bọn họ, làm tôn tử của bọn họ, trơ mắt nhìn bọn họ chết ở trước mặt con...... Con không có lý do gì, cũng không có cách nào không đi hận hắn ta!"

Sau khi đã tự mình trải qua loại chuyện này, chẳng sợ năm đó không có thánh chỉ 3 đời không được khoa cử, 5 đời không được hồi kinh, chàng cũng tuyệt sẽ không vào quan trường nữa. Cũng quyết sẽ không cho phép hậu đại của mình vào quan trường!

Lang Văn Dật há miệng thở dốc, muốn mắng, lại cảm thấy mình không có tư cách; muốn an ủi, lại chẳng thể nói nói nên lời, một đôi cánh tay cứ như vậy là cương ở giữa không trung.

"Con, lời này của con trăm triệu không thể để cho người khác nghe được!"

Lời đại bất kính như vậy, nói với người một nhà còn chưa tính, nhưng nếu là để kẻ có tâm nghe thấy......

Vụ án năm đó là bệ hạ tự mình đánh nhịp định ra, hiện giờ cảnh đời đổi thay, chẳng sợ hắn ta lại đau lòng, cũng không có khả năng lật đổ miệng vàng lời ngọc của mình.

Nếu thật nói vậy, củng cố giang sơn, giữ gìn chính thống chả phải thành chê cười? Thế tất làm triều đình rung chuyển.

Cho nên chẳng sợ bệ hạ xác thật vấn lòng hổ thẹn như đứa nhỏ này nói vậy, cũng tuyệt đối không thể hiển lộ ra. Nếu lúc này lại bị kẻ có lòng châm ngòi, áy náy có nhiều nữa cũng sẽ hóa thành thẹn quá thành giận, hậu quả không dám tưởng tượng.

Sau thất thố ngắn ngủi, Mạnh Dương bay nhanh mà lau mặt, hít một hơi thật sâu, hành một lễ vãn bối với Lang Văn Dật, "Xin lỗi, hôm nay như vầy đừng qua, ngày khác nếu có cơ hội, con tất đi bái phỏng bá mẫu."

Nói xong, chàng đầu cũng chẳng quay lại mà lao ra khỏi phòng, cộp cộp cộp xuống lầu.

Bạch Tinh với Liêu Nhạn thấy thế, chạy nhanh đuổi kịp.

Lang Văn Dật trăm triệu không nghĩ tới, cửu biệt gặp lại mình chờ mười mấy năm lại sẽ kết thúc như thế, trong lòng tựa như đánh nghiêng chum tương ngũ vị vậy, chua ngọt đắng cay đều ở.

Vẫn luôn chờ đến khi Mạnh Dương đã đi rất lâu rồi, hắn mới hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, lại chạy nhanh đến bên cửa sổ nhìn ra.

Nhưng nào lại nhìn thấy được?

Lang Văn Dật liền cảm thấy sức lực trên người giống như bị người rút sạch vậy, thất tha thất thểu ngồi trên ghế, mờ mịt nói: "Như thế nào, tại sao lại như vậy?"

Lại hoặc là, vốn dĩ nên như vậy đi.

Rốt cuộc đó từng là đứa bé nội tâm mềm mại cỡ nào nha.

Chỉ là, chỉ là đây còn không phải là chính trị sao?

Đây còn không phải là cái gọi là khát vọng mà những người đọc sách theo đuổi sao?

Lại nói Mạnh Dương lao ra khỏi tửu lầu một đường vùi đầu đi thẳng, Bạch Tinh với Liêu Nhạn không xa không gần đi theo chàng ở phía sau, thường thường trao đổi một ánh mắt khó xử, muốn tiến lên an ủi đi, lại không biết nên nói từ đâu.

Miệng Bạch Tinh vẫn luôn vụng, loại chuyện như an ủi người này trước nay không phải sở trường; Liêu Nhạn thì nói nhiều đó, nhưng mà mười câu có tám câu không đứng đắn, hiển nhiên cũng không áp dụng cho loại tình huống trước mắt này được......

Mưa còn đang không nhanh không chậm mà rơi, mưa bụi tinh mịn rất mau đã làm ướt quần áo họ, bắt đầu có nước mưa hội tụ thành dòng nhỏ dọc theo thái dương và cằm mà nhỏ giọt, nhưng ai cũng không dừng lại tránh mưa.

Ba người cứ vậy mà vùi đầu cuồng đi, cũng không biết đã đi bao lâu, thẳng đến khi phía trước không có đường, Mạnh Dương mới đứng tại chỗ phát ngốc một hồi, sau đó ngồi xổm xuống bên mặt tường phủ đầy rêu xanh, ôm đầu gối suy nghĩ xuất thần.

Quần áo chàng đều bị cọ bẩn, toàn thân càng là chật vật xưa nay chưa từng có, nhưng lại như chẳng hề phát hiện vậy.

Bạch Tinh và Liêu Nhạn trao đổi ánh mắt một phen, một trái một phải ngồi xuống bên người chàng, cũng dùng tư thế y vậy mà ôm đầu gối.

Ba người tựa như 3 mũ nấm to mọc ra ở góc tường sau cơn mưa, cũng không biết đã trầm mặc bao lâu, mới nghe Mạnh Dương thấp thấp tới một câu, "Ta muốn ăn màn thầu heo con."

Hửm?

Bạch Tinh với Liêu Nhạn đều ngốc, đây là cái gì hả?

Mạnh Dương mím môi, hai con mắt sáng long lanh, phân không rõ là nước mắt hay là nước mưa.

Sớm vào chàng còn rất nhỏ, cũng là có chút yếu ớt, sẽ thường bởi vì một chút việc nhỏ mà khóc nháo. Mà mỗi khi vào lúc này, nương sẽ liền ôn nhu lau nước mắt cho mình, sau đó tự mình xuống bếp, hấp một lồng màn thầu heo con đáng yêu.

Có khả năng trước kia chỉ có chính chàng, cho nên trong bất tri bất giác liền trở nên đặc biệt kiên cường, chẳng sợ lại khổ lại mệt lại khổ sở cũng sẽ không rớt nước mắt, càng sẽ không cần ai an ủi.

Nhưng giờ khác rồi, chàng bỗng cảm thấy đã lâu rồi mình trở nên yếu ớt.

Chàng không chỉ khóc, thậm chí còn muốn ăn màn thầu heo con.

Màn thầu heo con nóng hầm hập tròn vo ngọt ngào.

Tác giả có lời muốn nói:

Mạnh Dương: Ta muốn ăn màn thầu heo con, các ngươi xem mà làm.

(Ừ ừ, Dương Tử cũng dần dần học được phát tiết với làm nũng rồi!) => (Đây là tác giả nói – Pen)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play