Bùi Hoài nói xong lời này, Bạch Tinh cũng không tiếp ngay, hai người đối mặt không nói gì, chỉ có uống trà.
Bên ngoài, mưa còn đang tí ta tí tách rơi, rất có chút như do dự không quyết đoán.
Bởi vì trời mưa, hôm nay có hơi lạnh chút, trà nóng trong tách không ngừng bốc lên hơi nước mịt mờ, giống như mây mù giữa núi vậy, không đầu không đuôi mà treo ở trên không.
Khí hậu mưa nhiều hàng năm, thường xuyên mưa nhỏ giọt, một hàng gạch đá xanh cứng rắn dưới mái hiên đều bị đập vỡ ra một loạt hố nhỏ nhợt nhạt.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Bạch Tinh mới hỏi: "Sau khi lui rồi, lại thế nào chứ?"
Ngón tay nàng chút có chút không mà vuốt ve thành tách, có thể cảm giác được hơi hơi nóng lên.
Bùi Hoài sửng sốt, theo bản năng nói tiếp: "Tất nhiên là......"
Nhưng mới nói mấy chữ, hắn liền không nói nổi nữa.
Phải à, sau khi lui, sẽ như thế nào?
Đám bọn họ đây, cả đời đều lăn lộn ở giang hồ, chảy xuôi trong xương chính là máu tranh đấu, tuy ngẫu nhiên sẽ cảm thấy mỏi mệt, cũng sẽ lòng sinh ý lùi...... nhưng trong phần ý lùi này, đến tột cùng có mấy thành là thật?
Tựa như đối phương nói, dù cho kẻ thù buông tha mình, nhưng chính mình có thể buông tha chính mình sao?
Người đã quen với tranh đấu và chém giết, thật có thể hoàn toàn thích ứng với những cuộc sống nhạt nhẽo, ngày qua ngày lặp lại sao?
Bạch Tinh đột nhiên nói: "Ta đã từng gặp một người, một người đã rời khỏi giang hồ, hắn đã gãy một chân......"
Người nàng nói tất nhiên là Khang tam gia của Đào Hoa trấn.
Phương thức Khang tam gia rời khỏi giang hồ không thể nói không chật vật, nhưng so với những người chết nơi quê người kia, lại may mắn cỡ nào.
Hắn tận sức khuyên can những người khác đừng lang bạt giang hồ, cũng từng vô số lần hoặc minh hoặc ám mà tỏ vẻ hối hận với quá khứ, nếu năm đó không đi xa nhà thì tốt rồi.
Nhưng sự thật lại thật là thế sao?
Bạch Tinh từng không chỉ một lần thấy hắn phát ngốc, là cái loại trống rỗng mà mờ mịt dại ra, chính là loại mà thân thể người này tuy đang ở đây, nhưng tâm và linh hồn đều bay đi rồi, bay về phương xa nơi không biết tên.
Có lẽ ngay cả chính hắn cũng chưa ý thức được điểm này, nhưng Bạch Tinh làm người đồng đạo, lại liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu:
Trong lòng hắn có một bộ phận đã khô cạn, dư lại tất cả đều là mờ mịt và chẳng biết làm sao, duy độc lúc đối mặt với Ngô quả phụ, mới mơ hồ có chút sinh động hơn chút như vầy.
Có đôi khi nàng cũng nghĩ, Khang tam gia là tìm được đường sống trong chỗ chết, ăn hết đau khổ mới ăn năn như vậy, vậy nếu năm đó công phu của hắn lại tốt hơn chút, suy sụp đã từng chịu lại ít chút, sẽ còn là ý tưởng hiện giờ sao?
Liệu hắn có thể vẫn rong ruổi giang hồ, sống cuộc sống sáng nay có rượu sáng nay say, khoái ý ân cừu hay không?
Dù cho bởi vì nguyên nhân nào đó toàn thân mà lui, lại có thể vào đêm khuya tĩnh lặng nào đó lại hối hận, hối hận không có kiên trì thêm mấy năm không?
Người luôn là sau khi mất đi mới hiểu được quý trọng, cũng vẫn luôn sau khi chịu đau khổ rồi mới biết quay đầu lại, như vậy, nếu không có thì sao?
Bạch Tinh cầm lên một khối điểm tâm màu lục hình lá cây bỏ vào miệng, lại mơ hồ không rõ hỏi Bùi Hoài, "Nếu ngươi thoái ẩn, sẽ làm những gì đây?"
Điểm tâm này là nhào với bột trà mà thành, không dầu mỡ như điểm tâm bình thường, ngược lại mang theo một cỗ mùi hương thanh thoát.
Nàng khẳng định gật gật đầu, cũng quyết định đợi chút nữa lúc đi cũng mang một túi to cho thư sinh ăn, hắn nhất định thích.
Bùi Hoài cũng chưa từng suy xét vấn đề này, nhất thời bị nàng hỏi ngốc, lẩm bẩm: "Làm những gì......"
Đúng vậy, tuy hắn thường xuyên thống khổ vì không thoát thân được, nhưng nếu cũng thật truy cứu lên, thật ra cũng không bức thiết mà tính toán cuộc sống về hưu a.
Hắn khoa cử không thành, thi được tú tài chính là phần mộ tổ tiên bốc khói nhẹ, luyện võ lại không có thiên phú nhất lưu...... Nhưng thật ra có thể miễn thuế ruộng, chẳng lẽ phải đi về làm một tên thổ tài chủ?
Căn bản không cần tự mình trải qua, Bùi Hoài chỉ cần tưởng tượng đến đây, cả người thậm chí đã đổ mồ hôi nóng một trận.
Hình như hắn bị dọa tới rồi, sau đó mãnh liệt mà ho khan.
Bạch Tinh đã ăn đến miếng điểm tâm thứ 3, trong một miếng này có chứa nhân đậu đỏ mang hạt, phi thường thơm ngọt.
Má nàng phình phình lên, thẳng tăm tắp nhìn chằm chặp Bùi Hoài, phảng phất như muốn trực tiếp nhìn vào lòng hắn vậy, "...... Sau đó ngươi sẽ miệng ăn núi lở, ăn không ngồi rồi, đầu óc từng ngày một rỉ sắt trì độn, cơ bắp gầy nhưng rắn chắc dần dần biến thành thịt mỡ......"
Bùi Hoài bất giác đã theo lời nàng nói mà bắt đầu tưởng tượng, sau đó da đầu không khỏi tê dại, ho khan lợi hại hơn.
Một chút trầm trọng cùng thương cảm mới vừa tích cóp vừa nãy, nháy mắt đã chẳng sót lại chút gì.
Bùi Hoài ho khan quá lợi hại, thế cho nên ánh mắt của mấy bàn khách chung quanh nhìn hắn đều không thích hợp, phảng phất đang nhìn một bệnh nhân ho lao thời kỳ cuối vậy.
Có mấy người mau chóng tính tiền vọt lẹ, có mấy người dứt khoát đổi bàn.
Cuối cùng tiểu nhị cũng nơm nớp lo sợ lại đây, "Khách quan, ngài đây...... Có cần đi xem đại phu không?"
Bùi Hoài xua xua tay, ngẩng khuôn mặt nghẹn đến phát tím lên, "Bị sặc vụn điểm tâm mà thôi."
Tiểu nhị à một tiếng, bán tín bán nghi mà tránh ra, chẳng qua ánh mắt vẫn chặt chẽ khóa trên người hắn.
Lúc này Bùi Hoài đã không rảnh lo so đo chút chi tiết nhỏ này, lại hỏi Bạch Tinh, "Vậy ngươi nghĩ như thế nào? Vị Mạnh tiểu tiên sinh kia, là một người đọc sách đi?"
Người đọc sách và người giang hồ làm bạn thì được, nhưng nếu là làm vợ chồng...... Triều đình sẽ tiếp thu một quan viên cưới khách giang hồ làm vợ sao?
Bạch Tinh tựa hồ nhìn thấu tâm tư hắn, không e dè nói: "Hắn sẽ không làm quan."
Bùi Hoài sửng sốt, theo bản năng muốn hỏi vì sao, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt về.
Thôi, ai có chí nấy, có lẽ có nỗi khổ riêng gì đó, mình cần gì phải nhiều chuyện?
"...... Hắn cũng thích đi ra chơi, ta nhìn ra được." Bạch Tinh chống cằm, trên mặt bất giác nổi lên một chút ấm áp, "Có lẽ chờ đến hai ba mươi năm sau, bọn ta thật sự mệt mỏi rồi, cũng mệt thật, sẽ tìm một tòa núi lớn ẩn cư, sau đó ta săn thú, hắn nấu cơm......"
Sau khi lần nữa hội hợp với đám Trang Tú Tú, mọi người lại chơi 2-3 ngày, lúc này mới lưu luyến mà dẹp đường hồi phủ.
Bốn vị trưởng bối Trang gia đã trông mòn con mắt, thấy bọn họ bình an trở về, không khỏi sôi nổi niệm Phật trong lòng, lại thiên ân vạn tạ với đám người Bạch Tinh.
Nếu không có nhiều bằng hữu ở bên như vậy, bọn họ dù có thế nào cũng không có khả năng cho phép một tiểu cô nương như Trang Tú Tú ra cửa du ngoạn.
Trở lại đại trạch Trang gia, ba người Bạch Tinh không kéo dài thêm nữa, sau khi đi lên phố mua sắm đồ tiếp viện, liền khởi hành ngay, dọc theo đường thủy mà nhà đò nói ngày đó, thẳng tiến thành Nam Kinh, chuẩn bị đi Nam Kinh chơi một chút trước, sau đó lại nam hạ đến Hàng Châu.
Ngày chia tay đó, Trang Tú Tú khóc đến không kiềm chế được, gắt gao túm lấy dây cương của Bạch Tinh không chịu buông tay, nức nở nói: "Tỷ tỷ tốt, ngươi ngàn vạn phải nhớ rõ khi nào tới nữa phải tới thăm ta."
Hiện giờ bổn gia chỉ mình nàng là đích nữ, chỉ sợ ngày sau cũng không được tự do, nhiều nhất là thư từ lui tới với các bằng hữu, nhưng nếu muốn gặp mặt, tất nhiên khó càng thêm khó.
Bạch Tinh rất ít có bằng hữu là nữ tính hợp tính tình, thấy Trang Tú Tú động tình như thế, bất giác cũng ảm đạm thần thương, lập tức cúi đầu khom lưng lau nước mắt thay nàng ấy, lại thiện ý nhắc nhở: "Nước mũi ngươi dính lên người A Hôi......"
Tiếng nức nở của Trang Tú Tú bỗng dưng cứng lại, cả khuôn mặt lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nhanh chóng đỏ lên, trướng tím, sau đó nàng ấy đột nhiên che mặt lại, phát ra một tiếng thét chói tai xông thẳng tận trời xanh.
Bạch tỷ tỷ đáng ghét chết được!
Bạch Tinh bị giọng của nàng ấy chấn đến hai lỗ tai ầm ầm vang, phi thường không rõ vì sao nàng ấy lại thất thố thế.
A Hôi hoảng sợ mà lắc lắc lông bờm của mình, lại trợn trắng mắt nhìn Bạch Tinh:
Người ta dơ rồi!
Bạch Tinh xoa xoa đầu nó như an ủi vậy, "Đã lau thay ngươi rồi."
Lúc này A Hôi mới thôi.
Liêu Nhạn chống một cái chân dài ngồi một bên trên lưng ngựa, thấy thế vỗ đùi cuồng tiếu, "Há há há, con sên!"
Mạnh Dương cảm thấy vừa có lỗi lại vừa buồn cười, cũng đỏ khuôn mặt tiến lên điều giải, "Nhạn Nhạn ngươi câm miệng! Tinh Tinh ngươi không thể nói như vậy...... Tú Tú ngươi đừng, gì kia, đừng để ý ha, cho ngươi mượn khăn tay của ta dùng này."
Trang Tú Tú ngồi xổm thành một đống ở ven đường, nghe vậy thì cả người cứng đờ, dùng khăn tay thêu hoa tinh xảo che mặt mình lại, chỉ lộ ra một đôi mắt nước mắt lưng tròng, "Mới không cần!"
Nàng nhiều khăn tay lắm!
Mà chỗ mấu chốt là khăn tay à? Cái đám ngốc các ngươi!
Mạnh Dương gấp đến độ vò đầu, lại ra hiệu Bạch Tinh nhanh chóng nói gì đó.
Bạch Tinh mấp máy môi, lao lực mà lục trong đầu nửa ngày, rốt cuộc nghẹn ra một câu, "Xin lỗi, ta không nên nói ngươi chảy nước mũi......"
"Á á á á á!" Trang Tú Tú đột nhiên nhảy dựng lên, "Các ngươi đều câm miệng đi, không được nói!"
Ô ô ô, người ta rõ ràng là một cô nương, các ngươi làm gì mà cứ một hai nói ta chảy nước mũi một lần lại một lần hả hả hả!
Liêu Nhạn cười đến ngửa tới ngửa lui, hồn nhiên không thèm để ý nói: "Cái này tính là gì? Ta còn từng nghe thấy ngươi đánh rắm đâu, ái da!"
Lời còn chưa dứt, Trang Tú Tú đã hoàn toàn hỏng mất, không quan tâm mà xé rách ống quần chàng ta bắt đầu đánh đấm, phát hiện không với tới chỗ càng cao hơn rồi, thậm chí còn nhổ nước miếng về phía chàng ta, Đại Hắc sợ tới mức đảo quanh tại chỗ.
Trưởng bối Trang gia chậm một bước tới đưa tiễn: "......"
Khi nào thì khuê nữ / chất nữ nhà bọn họ hoạt bát như vậy?
Nguyễn thị vốn định nhét chút lộ phí nữa cho đám Bạch Tinh, cơ mà ba người chết sống không chịu thu, cuối cùng đành phải nhìn theo bọn họ tay không đi xa.
Trang Tú Tú cũng không rảnh lo mất mặt, xách theo váy dài đuổi theo được gần nửa dặm dường, cuối cùng thật sự chạy không nổi nữa, lúc này mới ngừng tại chỗ, vừa dùng sức phất tay, vừa khóc nức nở hô: "Nhớ rõ lại đến tìm ta chơi nha!"
Bạch Tinh trên lưng ngựa quay đầu, xa xa vẫy vẫy tay về phía nàng ấy, "Được!"
Thanh âm bay ra ngoài thật xa.
Khi lại lần nữa chạy tới bến tàu phụ cận tháp cao 9 tầng ấy, vì không có xe ngựa, ba người đều là dùng tốc độ cao nhất phóng ngựa rong ruổi, không quá 2 ngày ngắn ngủi đã đến nơi.
Cho dù bên người vờn quanh 2 tên quỷ nghèo, nhưng đỉnh đầu Bạch Tinh vẫn du dả mười phần như cũ, lập tức bao trọn thuyền khách lớn, bảo hai thủy thủ vững vàng mà chèo, lao như tên nhằm về phía thành Nam Kinh.
Lúc này lũ xuân đã qua, lại thêm mưa xuân, nước sông dâng lên, dòng nước cực xiết, tuy gặp được một chút gió ngược Đông Nam, nhưng ba người vẫn là đến được thành Nam Kinh vào chiều ngày thứ 5.
Lịch sử thành Nam Kinh đã lâu, chính là cố đô tiếng tăm lừng lẫy, đã từng sửa rất nhiều tên, mà cái tên tiếng tăm vang dội nhất lại là thành Kim Lăng.
Nơi này có truyền thuyết lâu đời nhất, con sông dài nhất, cũng có kỹ nữ đẹp nhất.
Đều nói trong thành Kim Lăng một thảo một mộc đều có hồn, một gạch một đá đều có tinh, trên mười dặm sông Tần Hoài kia càng là phiêu đãng vô số câu chuyện tình yêu thê mỹ bi ai uyển chuyển động lòng người, quả thực là sự lựa chọn hàng đầu cho văn nhân và thi nhân khi ra ngoài du ngoạn. Bọn họ từng vung tiền như rác vì có được nụ cười hồng nhan ở đây, múa bút vẩy mực chỉ vì trợ mỹ nhân danh chấn thiên hạ, cũng từng trở mặt vô tình, dẫn tới người kia ngọc vẫn hương tiêu...... Đủ loại chuyện xưa hương diễm trải qua truyền lưu của thế nhân, cuối cùng đều biến thành kỳ văn dật sự, giữa những hàng chữ đều lộ ra hương vị kiều diễm.
Bạch Tinh bọn họ tất nhiên không phải vì đi thuyền đêm dạo Tần Hoài ngắm kỹ nữ, chẳng qua tới cũng tới rồi, không dạo một chuyến cũng thật sự đáng tiếc.
Tiết Thanh Minh, trời mưa lất phất, lại qua hai ngày nữa chính là Thanh Minh, không trung không sáng sủa lắm, làm người lo lắng liệu ngay sau đó có phải sẽ mưa xuống hay không.
Ba người họ là trực tiếp đi thuyền qua đường dẫn nước vào thành, ở trên thuyền trình ra công văn thân phận với binh lính thủ thành, loại cảm giác này thực sự mới lạ.
Sau khi vào thành, dọc theo đường sông mà đi, liền có thể thấy rất nhiều phụ nhân giặt áo, rửa rau bên bờ sông, thường thường ném ra vài câu giọng mềm.
Ba người liếc nhau, lại lần nữa nhận thức được một hiện thực tàn khốc:
Sau khi mới vừa miễn cưỡng thích ứng được phương ngôn phủ Vân Gian một chút, bọn họ lại lần nữa thành kẻ điếc!
Quỷ mới hiểu được vì sao 2 địa phương rõ ràng cách nhau không xa, nhưng cố tình phương ngôn lại thành ông nói gà bà nói vịt!
Bạch Tinh với Liêu Nhạn nhìn nhìn nhau, đều phảng phất như nháy mắt đã nhìn thấu được nội tâm suy nhược tái nhợt cùng đại não trống rỗng của đối phương, vì thế không hẹn mà cùng khóa chặt tầm mắt trên người một vị tiểu đồng bọn cuối cùng.
Hai tay một trái một phải dừng ở trên vai Mạnh Dương, mang theo sự chờ đợi giản dị cùng giao phó nặng nề, "Dựa hết vào ngươi!"
Mạnh Dương theo bản năng nhức đầu, điên cuồng lật lật cuốn vở nhỏ đã ghi chú tràn đầy, vừa quơ chân múa tay mà câu thông với bất luận một người nào ngẫu nhiên gặp được, vừa không ngừng tăng giảm sửa chữa, ý dồ nắm giữ được nhiều từ ngữ nhất trong thời gian ngắn nhất.
Nếu thật sự không được...... Chàng còn có tay mà, không phải sao?
Thành Nam Kinh càng thiên về phía nam và đông hơn phủ Vân Gian, khí hậu tự nhiên cũng càng ấm áp và ẩm hơn, lúc ba người đến cũng mới vừa vào tháng 3 mùa xuân, nhưng trong không khí đã hoàn toàn không có nửa điểm không khí của mùa đông, nơi ánh mắt có thể với tới, tất cả đều là rực rỡ phồn hoa, sa y động lòng người, cùng với tiếng cười nhỏ mềm mại phiêu đãng trong mỗi một sợi không khí.
Thanh Minh đã gần, bá tánh trong thành sớm đã bắt đầu trù bị, rất nhiều chỗ trống đã dựng bàn đu dây, cửa hàng chuyên mở ở bên bờ sông cũng bày ra từng viên điểm tâm dạng hình cầu màu xanh lục, đây là đặc sắc của tiết Thanh Minh ở bản địa, gọi là thanh đoàn.
Liêu Nhạn nhìn đến đỏ mắt, không đợi thủy thủ cập bờ, thế mà đã nhẹ nhàng chấm mũi chân trên boong tàu, người cứ vậy mà bay nghiêng ra ngoài như một con thủy điểu, vững vàng dừng ở trên bờ.
Người qua đường tới lui sôi nổi phát ra kinh hô, sau đó lại đồng thời vỗ tay giao hảo.
Trùng hợp có mấy nữ hài tử mười mấy tuổi ra du ngoạn, thấy thế thì đồng thời hô nhỏ ra tiếng, tiện đà sôi nổi đỏ bừng mặt, đều dùng quạt lụa nhỏ che khuất khuôn mặt đỏ hây hây, chỉ lộ ra từng đôi ngươi sóng nước dập dềnh mà nhìn chằm chằm chàng ta không ngừng.
Chủ quán kia cũng bị hù nhảy dựng, sau đó liền cười rộ lên, há mồm liền nói: "#%T#$^"
Liêu Nhạn: "......"
Chàng ta gãi gãi đầu, dứt khoát từ bỏ học tập, trực tiếp dùng ngón tay chỉ thanh đoàn, lại duỗi ra 3 ngón tay. Nghĩ nghĩ, hẳn là cảm thấy không đủ, lại biến thành 6 cái.
Chủ quán cười khúc khích, lại cười nói câu gì đó, nhanh nhẹn mà bốc qua một tờ giấy dầu, gắp 6 cái thanh đoàn mềm mụp cho vào.
Hẳn là mới ra nồi không lâu, tiết trời lại ấm áp, lúc Liêu Nhạn nhận được vào tay còn nóng hầm hập.
Thanh đoàn mềm như bông, giống như nâng một đoàn chó con.
Chàng ta quay đầu lại gọi với Bạch Tinh trên mặt nước: "Tinh Tinh, trả tiền!"
Bạch Tinh trừng mắt liếc chàng ta một cái, móc ra một viên bạc vụn, dùng thủ pháp ném ám khí ném qua.
Liêu Nhạn nhảy dựng lên nhận, cười ha ha, đưa bạc vụn qua cho chủ quán.
Chủ quán kia nhìn đến ngon lành, cũng học chàng ta khoa tay múa chân hai cái, lại cười ha hả lên, sảng khoái thối bạc.
Liêu Nhạn xoay người muốn đi, lại bị chủ quán kia giữ chặt, quay người lại, trong tay lại bị nhét một nắm kẹo đậu.
"Từ xa tới là khách." Chủ quán nỗ lực nói tiếng phổ thông sứt sẹo, âm tiết cá biệt có chút mơ hồ, lời nói toát ra hơi nước rõ ràng.
Liêu Nhạn sửng sốt, toét miệng cười theo, lộ ra hai hàng răng trắng, "Cám ơn nha!"
Dứt lời, lại bay xuống như khí tới vậy.
Sau khi lại lần nữa ngồi lên thuyền, ba người chia nhau ăn thanh đoàn, Liêu Nhạn lại đắc ý dào dạt mà triển lãm đống kẹo đậu kia cho Bạch Tinh với Mạnh Dương nhìn, "Nhìn đi, lão tử chính là làm cho người ta thích như vậy!"
Bạch Tinh buồn bã nói: "Người ta xem xiếc khỉ sẽ còn cho mấy đồng tiền đâu......"
Liêu Nhạn giận dữ.
Chẳng qua lửa giận của chàng ta rất mau đã bị thanh đoàn ngon lành bình ổn.
Vị của thanh đoàn có chút giống bánh mật, tinh tế mềm mại, có thể kéo ra một đoạn rất dài.
Bột bánh là dùng nước xanh nhào, có hương cỏ cây thanh thoát nồng đậm, nghe nói rất có hiệu quả cho người hỏa khí quá vượng.
Bên trong phần lớn là có nhân, lấy nhân đậu nghiền chiếm đa số, còn có cái gói lòng đỏ trứng muối.
Ngay từ đầu ba người đều có hơi không quá quen với vị lòng đỏ trứng muối, cảm thấy đã ngọt lại mặn rất kỳ quái, nhưng mà nói cũng lạ, hơn nửa cái đi xuống rồi, thế mà càng nhai càng ngon.
Sau lại, Liêu Nhạn sắp ăn hết 2 cái kia của mình, còn muốn dùng vũ lực cướp của Mạnh Dương, kết quả "Cướp của người lại bị người cướp", chàng ta lại bị Bạch Tinh với Mạnh Dương liên thủ trấn áp, ngay cả chút lòng đỏ trứng muối còn thừa cũng bị cướp đi rồi......
Trong thành Kim Lăng có thể nói là ba bước một cây cầu, năm bước một con sông, đường mương hai bên đường cũng càng sâu, càng rộng lớn hơn ở thành trấn phương bắc.
Chẳng qua rất nhiều sông dòng chảy không lớn, nước ăn rất thấp, không đi thuyền được, cũng chỉ đành đi bộ.
Liêu Nhạn đi bộ cũng không đi đàng hoàng, thường thường thăm dò nhìn vài lần, lập tức hứng thú bừng bừng mà chỉ vào cá lớn bên trong rung đùi đắc ý nói: "Thằng nhãi này sinh được một thân mỡ béo ngon!"
Trùng hợp có nha dịch tuần phố đi ngang qua bọn họ, nghe xong lời này không khỏi mở to hai mắt, lập tức dùng tiếng phổ thông hơi mang giọng phương ngôn quát bảo ngưng lại: "Chớ có nói bậy, đây là cá chép gấm chuyên dùng để ngắm!"
Mạnh Dương nhanh chóng đi che miệng Liêu Nhạn, cười bồi nói: "Đúng, đúng lắm, hắn chính là như vậy, cứ quen vui đùa thôi."
Hai nha dịch đi đầu thầm nghĩ, xem tư thế xoa tay hầm hè kia, ấy không giống vui đùa đâu à!
Mà đám nha dịch tựa hồ cực kỳ coi trọng cá chép gấm trong sông, lập tức dừng lại bước chân, lại kiểm tra kỹ càng lai lịch cùng ý đồ đến của ba người mấy lần, càng hỏi rõ bọn họ sẽ tá túc ở chỗ nào, nhất nhất ghi chép vào danh sách xong xuôi rồi, lúc này mới một lần nữa đi tuần phố.
Mạnh Dương nhìn đến nghẹn họng nhìn trân trối, lại nhịn không được trách cứ: "Nhạn Nhạn, đều tại ngươi nha, ngươi tốt nhất là cầu nguyện mấy ngày tiếp đây cá chép trong thành đều tung tăng nhảy nhót đi!"
Bằng không chiếu cái dạng này mà xem, nếu đám cá có gì sơ xuất, cái nồi đen này phải bị úp lên chắc rồi!
Miệng Liêu Nhạn lọt gió quen rồi, nào nghĩ đến người ở đây tích cực đến vậy, tuy tự biết đuối lý, nhưng vẫn còn mạnh miệng nói: "Có gì đặc biệt hơn người, cùng lắm thì lão tử mua hết cá tới là được!"
Bạch Tinh buồn bã nói: "Cũng không biết vừa nãy là ai mua thanh đoàn còn phải vay tiền."
Liêu Nhạn: "...... Lão tử còn có một tuyệt bút bạc cảm ơn tồn ở Hắc Phong tiêu cục, quay đầu lại trả cho ngươi là được!"
Mạnh Dương thở dài, chắp tay lắc đầu thở dài: "Nhạn Nhạn à, ngươi nên biết rằng, trên đời này có câu nói là nước xa không giải được cái khát ở gần......"
Liêu Nhạn: "......"
Đánh chết đôi cẩu nam nữ kẻ xướng người họa các ngươi!
Khách điếm bọn họ ở giống với tuyệt đại đa số khách điếm ở thành Nam Kinh, đều là xây ở ven sông, lại bởi vì chiếm đất cực lớn, còn có một đài ngắm cảnh giữ riêng ra để ngắm cảnh.
Hiện giờ tiết trời ấm lên, đám thực khách đều yêu ra ngoài ngắm cảnh mà ăn, vừa thưởng thức cá bơi nhảy trong nước chảy róc rách, vừa nhấm nháp rượu ngon món ngon, chẳn phải thống khoái?
Càng nổi danh hơn sông Tần Hoài, ấy hẳn là sức mạnh yêu ăn vịt của người Nam Kinh, cơ hồ mỗi hàng quán bên đường đều có hai ba món vịt mang tính đại biểu.
Ba người nghiên cứu thực đơn, lại qua đề cử của tiểu nhị biết nói tiếng phổ thông, trước hết gọi một phần vịt nước muối, lại gọi cho mỗi người một lần canh miến huyết vịt, vừa chờ đồ ăn vừa thưởng cảnh.
Đẩy ra cửa sổ sau khách điếm chính là đường sông rộng lớn, trên con đê cao cao lan tràn tảng lớn dây leo, một bộ phận kha khá trực tiếp bò lên vách tường, dư lại hơn phân nửa đều dọc theo con đê, hư vô trôi nổi treo trên mặt nước.
Nghe nói đây là một loại hoa tường vi to cỡ nắm tay trẻ con, đợi đến mùa hè sẽ liền nở rộ, đến lúc đó đưa mắt nhìn lại, trên hai bên bờ sông và hơn phân nửa nhà ở đều sẽ mặc vào áo hoa minh diễm.
Loại hoa tường vi này có hương thơm mà ngọt nhàn nhạt, chờ đến lúc này, gió ấm vừa thổi, cả tòa thành Kim Lăng đều di động u hương kiều diễm động lòng người.
Lúc này sắc trời yên ả một chút, áng chiều tà màu đỏ cam do mặt trời lặn mang đến nhuộm đẫm không trung, đem mặt sông có thể tùy ý thấy được nhuộm đỏ.
Từng con thuyền nhỏ lặng yên lướt qua, đẩy ra gợn sóng đảo loạn một hồ mang sắc vàng kim.
Cách đó không xa trên đầu cầu, một lão hán vừa gõ trống nhỏ, vừa dùng âm điệu già nua lại không mất nhu mỹ nói hát, đám thực khách sôi nổi nhắm mắt lại, tay phủ trên đầu gối nhẹ nhàng vỗ, đầu cũng hơi hơi lắc lư.
Một trận gió đêm thổi qua, không những không có một tia lạnh lẽo, ngược lại còn ấm áp, như bàn tay nhỏ của em bé.
Ba người Bạch Tinh tuy nghe không hiểu, nhưng cũng cảm thấy đầy nhịp điệu thú vị vô cùng, cũng liền xoay người lại, nửa nằm bò trên lưng ghế dựa, mê mẩn nhìn lão hán kia.
Qua một lát, hương vị thịt vịt kéo bọn họ trở về từ trong say mê, tiểu nhị vui sướng mà kêu xướng: "Vịt nước muối, miến canh huyết vịt đủ rồi! Khách quan dùng từ từ!"
Ba người đang ngồi đây đều chưa từng ăn vịt nước muối, nhưng thấy da vịt kia trắng mềm, mặt ngoài sáng lấp lánh mỡ bóng bẩy, hơi hơi lộ ra một cỗ hàm hương, tựa hồ trừ bỏ muối ăn ra thật sự không thêm gia vị gì khác, không khỏi có chút do dự.
Vịt tanh lắm à, này đây không thêm gia vị, sẽ ngon chứ?
Ba người giơ đũa hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng không biết là ai dẫn đầu, đều gắp một miếng to, nhắm mắt cắn một cái.
Ai nha!
Cái này cũng non thật!
Đã mặn lại thơm, đã tươi lại non! Qủa nhiên không cần gia vị khác!
Vừa vặn tiểu nhị mới vừa dọn món cho một bàn khác xong, khi đi ngang qua bàn bọn họ liền cười nói: "Nếu vài vị khách quan thuận tiện, khi hoa quế nở lại đến ăn nha!"
"Vì sao?" Ba người trăm miệng một lời nói.
"Tháng 8 khắp thành quế bay, trong sợi tóc đều là hương thơm," Tiểu nhị tinh thần tỉnh táo, lập tức rung đùi đắc ý nói, "Vịt này cũng yêu mổ hoa quế, tất nhiên ngay cả khẽ xương cũng lộ ra hương, khi đó là vịt phiêu phì thể tráng nhát, làm ra ăn ấy à, chậc chậc, ấy phải gọi là một cái là tươi ngon mỹ vị, béo mà không ngấy! Cho nên nha, vịt thiên hạ lấy vịt nước muối của Kim Lăng chúng ta là nhất, mà vịt nước muối á nha, lại lấy vịt hoa quế là nhất!"
Rất nhiều người địa phương đều rất có cảm tình với cái tên "Kim Lăng" này, cho nên giờ tuy đã sửa tên gọi Nam Kinh, nhưng bọn họ vẫn là quen thói lấy "Người Kim Lăng" tự xưng. Tựa như tất cả mọi người yêu nhất chính là quê nhà của mình vậy, chẳng sợ tiểu nhị này vẫn chưa đi khắp chân trời góc bể, cũng chưa từng nếm hết tất cả vịt trong thiên hạ, nhưng hắn vẫn cố chấp cho rằng, vịt nước muối nhà mình là thiên hạ đệ nhất.
Sau đó, ba người lại ôm một chén canh miến huyết vịt lớn, ăn đến mồ hôi đầy đầu.
Lão hán thuyết thư hát tuồng ở đầu cầu chẳng biết đã rời đi khi nào, nhưng cuộc sống về đêm trong thành Kim Lăng à nha, lại mới vừa bắt đầu.
Nhà nhà đều thắp đèn lồng, mà ánh sáng đèn lồng kia lại chiếu rọi lên mặt nước, sóng nước lấp lánh, trên trời và nhân gian chung một sắc, thật sự đẹp không sao tả xiết.
Sáng ngày kế, khi tiểu nhị đi lên đưa nước ấm rửa mặt cho bọn họ ấy, lại vui vẻ nói: "Ba vị khách quan tới cũng khéo, hôm nay trong thành tổ chức văn hội đó, nghe nói tri phủ đại nhân cũng sẽ trình diện, còn có múa rồng múa sư, chắc là cực náo nhiệt, không bằng ba vị đi nhìn một cái."
Bản triều mỗi năm vào tháng 2 thi huyện, tháng 3 thi phủ, tháng 4 thi viện, 3 lượt thi qua hết thì là tú tài. Hiện giờ đã qua thi phủ, nghe nói các học sinh liên can đều có thành tích không tồi, trong đó mấy vị hạng đầu đã rất có nét ban sơ của tuấn tài, tri phủ đại nhân vui lòng lắm, lúc này mới quyết định hiện thân, tự mình cổ vũ một phen.
Cần phải biết, thành tích khoa cử mỗi giới đều được tính trong chiến tích giáo hóa của quan địa phương, nếu vận khí tốt có thể gặp được mấy khối ngọc thô, trước hết thu lấy làm danh phận thầy trò, ngày sau tất nhiên lại là một phần trợ lực...... Vì thế, dưới nguyên do cực mạnh dưới đây, tri phủ đại nhân hiện thân cũng chẳng phải việc gì lạ.
Tiểu nhị vừa hết lời, Bạch Tinh với Liêu Nhạn đều động tác nhất trí mà đi nhìn phản ứng của Mạnh Dương.
Ai ngờ người kia lại hồn nhiên không cảm thấy, đang thong thả ung dung mà rửa mặt, vẫn luôn chờ đến khi chàng lau tay lau mặt xong, lúc này mới phát hiện các đồng bạn đều đang nhìn chằm chằm mình.
Mạnh Dương ngẩn ra, chợt phục hồi tinh thần lại, cười, "Ta sớm đã nói rằng đã buông xuống, các ngươi không cần cẩn thận vậy."
Chàng thật sự không muốn làm quan, mà nếu đã không muốn làm quan, khoa cử gì gì kia, tất nhiên cũng liền chả sao cả.
Thấy Bạch Tinh với Liêu Nhạn vẫn không lên tiếng, Mạnh Dương đơn giản cười nói: "Nếu đã thế, chúng ta liền đi xem náo nhiệt một cái đi! Đã lâu rồi ta chưa có xem múa rồng múa sư rồi."
Trước đó khi ở Đào Hoa trấn, ở trên hội chùa thật ra là có, có điều bởi vì địa phương nhỏ, gánh hát múa rồng múa sư đặc biệt nổi tiếng cũng không thích đi...... Nhưng chỗ này thì khác, đây chính là cố đô Kim Lăng tiếng tăm lừng lẫy nha! Dù cho là múa rồng múa sư, nói vậy cũng là kẻ cầm cờ đi trước trong thiên hạ đi?
Thấy Mạnh Dương thật không thèm để ý, Bạch Tinh với Liêu Nhạn mới yên lòng, ba người quả nhiên nhanh chóng ăn cơm sáng xong xuôi, vô cùng cao hứng mà tay cầm tay chạy về phía chỗ tổ chức văn hội.
Có điều khách điếm này khách đó khá xa, chờ lúc bọn họ đi, chỗ đó sớm đã 3 tầng trong 3 tầng ngoài, vây chật như nêm rồi, ba người nỗ lực nhón chân, cũng chỉ có thể thấy một mảnh đầu người đen thùi.
Thậm chí ngay cả nhà cửa, tửu lầu và đại thụ ven đường, cũng đều bị người chiếm đầy rồi!
Liêu Nhạn liền nắm quyền táo bạo nói: "Xem lão tử đánh bay hết bọn hắn!"
Mạnh Dương: "...... Sau đó chúng ta đi phòng trực thăm tù?"
Liêu Nhạn: "......"
Chỉ với cái bộ dáng ngay cả con cá béo cũng bảo bối đến vậy của địa phương này, thật đúng là có khả năng làm được.
Bạch Tinh liền thấy ven đường có một cái bàn khá là rắn chắc, cơ mà trên đó đã đứng vài người, nàng cũng không động thủ như Liêu Nhạn vậy.
Nàng nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên linh cơ vừa động, lấy ra một đống tiền đồng từ trong tay áo, trực tiếp vứt trên đất, lại duỗi đôi tay ra túm túm vài người đứng trên bàn, đầy mặt vô tội nói: "Ấy, là các ngươi rớt tiền sao?"
"Hả?" Hai người kia đầu tiên là sửng sốt, tiền đà đồng thời cúi đầu, tròng mắt nháy mắt liền sáng lên!
Tiền!
Thật nhiều tiền!
"Là ta rớt!" Một người trong đó lập tức hô, nhanh nhẹn mà nhảy xuống bàn.
Một người khác không cam lòng lạc hậu, cũng nhảy xuống theo, lại liều mạng kéo lấy cánh tay người đằng trước kia, chết sống không để hắn thực hiện được, "Nói hươu nói vượn, rõ ràng là lão tử rớt!"
Hai người xâu xé, ngay cả tiếng phổ thông cũng chẳng rảnh lo nói, cuối cùng từng người vác ra phương ngôn chửi bậy vặn đánh nhau.
Không bao lâu, có hai nha dịch chẳng biết chui ra từ đâu, trực tiếp lấy dây thừng tròng một phát lên cổ hai người này, kéo đi ngay tại trận.
Bạch Tinh lưu loát nhảy lên bàn, lại vươn tay với Mạnh Dương, "Đi lên."
Mạnh Dương: "......"
Còn có thể như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT