*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hội đèn lồng tết Thượng Nguyên mỗi năm một lần của Tuy Sơn châu tổng cộng cũng mới 3 ngày, nhưng Bạch Tinh với Liêu Nhạn một đi một về, một đánh một dưỡng thương, đã trực tiếp lăn lộn qua 14 và 15 tháng giêng rồi, quả to còn lại trên cây, 16 tháng giêng, dù thế nào cũng không thể buông tha.
Kinh tế Tuy Sơn châu phát đạt, mỗi năm đều sẽ cử hành 2 lần hội đèn lồng vào tết Thượng Nguyên và Tết Trung Thu, do triều đình dẫn đầu, các thương nhân phía dưới bỏ vốn, ảnh hưởng phi thường lớn, thậm chí có không ít khách thương nơi khác chuyên lại đây du ngoạn, buôn bán.
Có lưu lượng khách liền có thu nhập, mặc kệ là thuế vụ hay là khoản tư nhân đều rất đẹp. Kể từ đó, chiến tích của quan phủ tốt, thu nhập của bá tánh cao, làm việc càng ra sức.
Cho nên ngày nay, hội đèn lồng nghiễm nhiên đã thành một tấm chiêu bài của Tuy Sơn châu.
Lấy châu nha làm trung tâm phóng xạ ra ngoài chừng 6-7 con phố, tất cả đều bị dây thừng cùng môn lâu che trời lấp đất bao trùm, trên những sợi thừng kia treo đầy các loại hoa đăng.
Còn có người ý định khoe khoang, cố ý làm đài treo, đem hoa đăng sáng ngời giơ lên cao cao.
Trong đó, dẫn người chú mục nhất chính là một tòa đèn màu Cá nhảy Long Môn lớn, đã có ý tốt năm mới có dư, lại cũng chúc phúc các học sinh tham gia khoa cử nhảy thành long.
Cái đèn màu to kia là do 15 người thợ thủ công xuất sắc nhất trong thành làm, vào 2 tháng cuối cùng mới khó khăn làm thành, cao chừng 3-5 người, nặng ba bốn trăm cân, 12 hán tử thể trạng tinh tráng mới có thể đưa nó lên đài cao 3 trượng.
Sau khi vào đêm đèn màu bốc cháy lên, toàn thân đèn cá chép đỏ đậm, phần đầu lại mang theo vảy màu kim, uy thế kinh người, nghiễm nhiên đã bắt đầu hóa rồng.
Từ xa xa nhìn lại, đài treo lắc lư, phảng phất như thực sự có một con cá chép dài rộng ra sức nhảy lên, rung đùi đắc ý giữa không trung, làm người kinh thán không thôi.
Bổn triều là sau khi vào đêm đóng cửa thành, lại không có quy củ cấm đi lại ban đêm, trước mắt đang lúc ngày hội, các bá tánh càng là tùy ý hưởng lạc, thâu đêm luôn.
Có người trời mới sáng đã ra chơi, hô bằng gọi hữu ăn uống cả ngày khó tránh khỏi mệt mỏi, tới đêm khuya choáng va choáng váng đi lung tung liếc mắt một cái, không đợi đến hừng đông, lại liền ồn ào lên.
Thường có du khách nơi khác đến đây, chưa đợi vào thành đã thấy hoa hòa sáng quắc ánh đỏ nửa bầu trời, liếc mắt một cái nhìn lại có thể thấy xe như nước chảy, mã như long, ăn uống đàm tiếu, khí thế như hồng, thật hay cho một tòa Bất Dạ Thành*!
*: Tòa thành không đêm.Hôm 16 tháng giêng đó, 3 người Bạch Tinh dậy thật sớm, cũng không dùng cơm sáng ở khách điếm đã hưng phấn nhào ra trên phố rồi.
Thương cơ tốt một năm vài lần khó có được, đám thương gia đều giết đỏ cả mắt rồi, trước hết mướn tiểu nhị ngày đêm không ngừng, buôn bán suốt đêm. Hơi nước mịt mờ trên phố đã tụ lại tán, tán lại tụ, giống như từng đám mây mặc người nhéo bẹp nắn tròn, sớm đã chẳng biết qua lại mấy trăm lần.
Một chút ý lạnh cận tồn sớm đã bị dọa chạy rồi, các đại sư phụ vừa làm cơm bên bệ bếp nóng đến mồ hơi ướt đẫm, mặt đỏ bừng, sớm đã cởi áo bông bên ngoài, chỉ chừa một chiếc áo đơn bị ướt đẫm mồ hơi ở trên người.
Bọn họ xắn tay áo lên cao cao, lộ ra 2 cánh tay tinh tráng ra sức lật xào, thường thường túm lấy khăn to treo trên cổ, dùng sức hủy diệt đi mồ hôi đang không ngừng chảy ra.
"Hai chén mì bao tử ướp rượu! Bưng đi!"
"Thêm chút lửa nữa, ai gọi bánh chẻo áp chảo, bánh bột ngô, lòng cá hầm?"
"Không cho hành, làm bánh rán hành thái kiểu gì? Ai đó, lại cắt 2 cân tới!"
Một hàng 3 người mới vừa lên phố, đã bị mùi hương ập vào trước mặt đội úp lấy, nhìn nhìn lại thứ bán trên phố, thật sự hoa cả mắt, chỉ cảm thấy loại nào cũng ngon, quả thực không biết nên ăn cái gì nữa.
Quả tử đường chiên*, tát tử chiên, bánh hạt mè bỏ lò...... Còn có màn thầu lớn nhân thịt béo ngậy thơm ngào ngạt kia! Chỉ có ngươi không thể nghĩ được, quả thực là không có gì không ăn được ở đây!
*: Hình như mình có giải thích ở đâu đó (không nhớ lắm), nên giờ giải thích lại. Theo như cái mình hiểu và thấy được trên baidu và các trang khác của Trung, cái gọi là quả tử thường gọi chung cho những món được làm bằng bột, ví dụ như ở một địa phương nào đó của trung quốc, họ gọi bánh quẩy là quả tử luôn đó. Nên quả tử chiên ở đây là chỉ chung vài loại bánh chiên, quả tử đường là bánh đường, nên món này là bánh đường chiên, nhìn hình thấy khá giống bánh cam, nên mình sẽ không đăng hình cho món này. (Cái món mì bao tử nấu rượu có nhắc ở trên do nhìn không đặc sắc lắm nên mình cũng không lấy hình luôn, còn món khác mình sẽ đăng hình và chú thích thêm ở dưới hình.)Tiếng chiêng trống xập xình vang tận phía chân trời, đầu người đen nghìn nghịt không ngừng kích thích, âm thanh ủng hộ không dứt bên tai, đó là ở đầu đường có người đang múa rồng đó!
Ba người đồng thời chóp chép nước miếng, dao sắc chặt đay rối, lập tức quyết định đi ăn từng nhà một.
Sáng tinh mơ, ăn một chén mì thịt dê nóng hầm hập trước để khai vị chút, cả canh lẫn mì bụp hết sạch, từ trong ra ngoài lộ ra thoải mái;
Ăn mì không thì không đủ, thế cũng dễ thôi, gọi 2 cái bánh mè nướng đường trắng ở nhà kế bên, vỏ ngoài xốp đến rớt vụn, đường trắng bên trong trong suốt mượt mà, cắn luôn cả hạt mè, đã thơm lại ngọt.
Cái gì, vẫn còn khẩu vị? Thế thì thật khéo quá, tát tử chiên ở quán ăn tổ truyền của Tần tam thúc nghiêng đối diện cần phải nếm thử! Từng sợi như bím tóc lớn của đại cô nương vậy, đều dùng dầu và đường nhào ra, cong thành từng đĩa từng đĩa một, chiên đến vàng kim xốp giòn thì đúng lúc vớt ra, để hơi hơi nguội rồi bẻ mấy cái xuống, hầy, ăn ngon đến độ nói không nên lời!
Ăn chán rồi, không quan trọng á, tới chén trứng hấp nha, từng chén từng chén cực non mịn, phiếm ánh nước bóng bẩy màu vàng nhạt thật đẹp quá, quả thực y như hoa nở giữa đất hoang vậy.
Trực tiếp dùng muỗng ăn như này là được, nếu có kiên nhẫn, có thể dùng lát gỗ mỏng nhỏ mà chủ quán cung cấp, chia trứng hấp bằng phẳng bóng loáng thành dạng quân cờ, tưới mấy muỗng nước sốt đặc chế vào, đỡ lấy thành chén đột nhiên xoay một cái, nước sốt màu nâu kia đều liền thấm vào trong khe hở, chỉ để lại một đoàn hoa văn như cúc Ba Tư vậy......
Ba người ăn cho bụng tròn xoe, nấc no nê, theo đám người gian nan đi về phía trước.
Hầy, vừa đi vừa tiêu hóa đi.
Nếu không sao nói tuổi trẻ chính là tốt chứ, một hàng 3 người mới đi được nửa con phố, đã cảm thấy bụng đã không no căng đến vậy.
Sau đó lại nhìn thấy trái cây đường phèn sáng lấp lánh bên đường, lại đi không nổi nữa.
Hồ lô ngào đường làm từ sơn tra không có gì hiếm lạ, nhưng cái chuỗi khoai tây lớn cỡ bụng ngón tay kia, ngài đã ăn chưa? Đã bột lại bùi, mang theo một cỗ mùi thơm nhàn nhạt lạ lùng, bọc lên một lớp vỏ đường phèn như thủy tinh, dùng đầu răng nhẹ nhàng chạm một cái, răng rắc vỡ thành một mảnh.
Ngọt cỡ nào nè!
Tới cũng tới rồi, không ngắm hoa đăng sao được chứ?
Ba người cao hứng phấn chấn ở trong đám đông bị chen chúc đến ngã trái ngã phải, chân cũng chẳng biết đã bị dẫm bao nhiêu lần, nhưng chẳng tức giận tí nào.
Thú vị cỡ nào, chơi thật vui nha!
Lúc này ánh mặt trời sáng rỡ, đèn màu sớm đã tắt, chỉ đợi khi màn đêm buông xuống lại lần nữa bốc cháy lên. Theo lý thuyết thì đèn màu không sáng, chẳng khác nào mất đi 8 phần mị lực, nhưng khi người ta vui lên rồi, tự nhiên nhìn cái gì cũng thấy vui.
Tiến lại gần, nhìn nhìn tranh vẽ tinh xảo trên đó, sờ sờ những cái tua mềm nhẵn đó...... Không phải cũng rất thú vị sao!
Từ thật xa nhìn tới thì đèn màu Cá nhảy Long Môn đã đủ lớn, nhưng chờ thật tới phụ cận rồi mới cảm giác ra một phần chấn động khác.
Trời ơi, cái này cũng lớn thật!
Ba người nhịn không được mà lui về sau vài bước, nỗ lực nghển cổ nhìn, lúc này mới miễn cưỡng nhìn thấy râu cá chép ở đỉnh.
Chỉ một con mắt của nó, cơ hồ đều sắp to bằng đầu người rồi!
Liêu Nhạn theo bản năng liếm liếm môi, lẩm bẩm nói: "Con này phải thành tinh đi? Nếu mà hầm một cá chép dấm đường, phải ăn bao nhiêu ngày nhỉ?"
Mạnh Dương bị chàng ta nói cho hoảng sợ, theo bản năng ngó nhìn khắp nơi, thấy mọi người đều vội vàng nói giỡn, không ai chú ý bên này mới an tâm lại. Chẳng qua rốt cuộc là bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Chàng vội vàng hạ giọng nói: "Nhạn Nhạn ngươi điên rồi, ở chỗ này mà nói vậy, coi chừng bị đánh đó!"
Cái điềm thật tốt nha, không nhìn thấy nhiều học sinh đang thành kính lễ bái cầu phúc sao?
Ngươi đây còn muốn hầm......
Liêu Nhạn khặc khặc cười quái dị, hồn nhiên không thèm để ý: "Đây là nhàn, vô dụng! Gì mà Văn Khúc Tinh Quân, nghĩ đến lão quan kia chỉ có một người, người đọc sách trong thiên hạ lại ngàn ngàn vạn vạn, tên này cầu hắn, tên kia cũng cầu hắn, lo được hết sao? Thi được thì chính là thi được, thi không đậu thì quỳ rách đầu gối cũng uổng phí... Bằng không còn đọc sách gì chứ, đều đi chùa miếu quỳ đi!"
Chàng ta càng nói càng hăng say, càng nói càng lớn tiếng, rốt cuộc dẫn tới mấy học sinh lẩm bẩm trong miệng kế bên chú ý.
Đối phương không khỏi giận dữ nói: "Ngươi thằng nhãi này, thật vô lễ!"
"Chậc chậc, ngay cả 1 câu lời thật cũng không nghe được......" Liêu Nhạn cười hì hì nói.
Mấy thư sinh kia bị tức đến ngã ngửa, từng khuôn mặt căng đến đỏ bừng, môi run nhè nhẹ, tựa hồ muốn mắng chửi người, rồi lại ngại với mặt mũi không mở miệng nổi.
Mạnh Dương nhìn mà đau đầu ghê, vội nhảy ra hòa giải, "Mấy vị nhân huynh, đừng tức đừng tức, này đây tâm thành tắc linh, tâm thành tắc linh mà!"
Thấy mấy người kia còn sót lại cơn giận chưa tiêu, Mạnh Dương lại đưa 2 tay vỗ một cái, như có chuyện lạ mà thuận miệng bịa chuyện: "Ai da, ta xem mấy vị nhân huynh ấn đường đỏ lên, kim quang đại thịnh, quả thật là điềm lành cực lớn a, nói vậy lần này nhất định có tên trên bảng!"
Mấy người kia thấy chàng cũng ăn mặc kiểu thư sinh, lập tức liền có vài phần vui sướng, "Thật à?"
Mạnh Dương liên tục gật đầu, lại làm cái ấp to, "Tiểu sinh chúc mừng ở đây trước vậy!"
Một phen thổi phồng qua đi, rốt cuộc dỗ đến mấy người kia mặt mày hớn hở, xiêu xiêu vẹo vẹo mà đi về nơi xa.
Ánh mắt Bạch Tinh nhìn Mạnh Dương phức tạp mười phần, phảng phất đang nhìn một thần côn ăn nói bừa bãi.
Liêu Nhạn ôm bụng cười một hồi, lau nước mắt nói: "Ngươi đồ mọt sách này, dỗ bọn họ làm chi, nên thi không đậu vẫn là thi không đậu!"
Chàng ta sớm đã ngửi được trên người mấy người kia có mùi rượu, cho nên đặc biệt khinh thường.
Khoa cử sắp tới, nếu trong lòng chính mình không có chắc chắn, càng nên đóng cửa khổ đọc mới phải, lại cứ bọn họ lại không cố nỗ lực, đi ra uống rượu ăn thịt dạo bậy bạ, kết quả là lại muốn ký thác hy vọng ở trên người cái gì mà quỷ thần hư vô mờ mịt......
Buồn cười kiểu gì!
Mạnh Dương biết tính nết chàng ta, cũng không gắng khuyên, chỉ là cười tủm tỉm rũ tay áo nói: "Thôi thôi, ai có chí nấy...... Nói nữa, chẳng qua là vài lời hay thôi, dỗ cho bọn họ cao hứng, hóa giải một hồi phân tranh cũng đáng."
Liêu Nhạn cười nhạo ra tiếng, "Xem ba quyền hai chân của lão tử...... Ái da!"
Bạch Tinh trực tiếp đá chàng ta một cước từ phía sau, "Gây chuyện tinh!"
Liêu Nhạn giảy nãy lên tại chỗ, đuổi theo nàng chạy 3 con phố.
Mạnh Dương nhìn đến vỗ tay cười to, xách theo áo choàng đuổi theo đằng sau, mệt ghê gớm.
Ba người cũng không biết náo loạn bao lâu, thật sự chạy không nổi nữa, bèn tìm một quán trà dùng trà ngay tại chỗ.
Mà khéo là bên ngoài chính là một chỗ mãi nghệ, một hán tử để trần nửa người trên, tay xách hai thanh phác đao cột lấy lụa đỏ, để ở trước người nổ tung ra hai đóa hoa bạc, múa đến vù vù xé gió.
Vô số bá tánh vây xem tuôn ra, gọi núi hò biển trầm trồ khen ngợi, nhất thời đồng tiền sôi nổi rơi như mưa.
Mạnh Dương vỗ tay đến đau cả tay, cũng trầm trồ khen ngợi theo.
Lại thấy Liêu Nhạn lại bĩu môi, "Cũng không có gì."
Bạch Tinh liếc mắt nhìn chàng ta một cái, cảm thấy người này thật là thiếu đòn, lại có chút ồn ào, "Vậy ngươi lên."
"Lên thì lên!" Liêu Nhạn cứng cổ nói.
Dứt lời, chàng ta cũng không màng Mạnh Dương ngăn trở, lập tức lật xuống từ lầu hai quán trà, thành thạo đoạt lấy phác đao của người mãi nghệ, thế mà tự mình chơi đùa lên ở đây.
Bản lĩnh của chàng ta tự nhiên là mạnh hơn mấy tay mãi nghệ gà mờ đó chẳng biết bao nhiêu đời, nhất thời có thể thấy ngân long mãnh liệt, phát ra tiếng xé gió vi vu, trằn trọc xê dịch làm người hoa cả mắt, rất giống như cắm cánh bay lên vậy.
Hán tử vốn đang múa thức đều choáng váng, thầm nghĩ đây là ai vậy?
Nhưng trầm mặc ngắn ngủi qua đi, theo đó mà đến đích là tiếng hoan hô thật đinh tai nhức óc.
Nhất thời xong xuôi, Liêu Nhạn đứng giữa đám người, tắm gội trong mưa đồng tiền che trời lấp đất, đắc ý mà liếc Bạch Tinh với Mạnh Dương một cái: Lão tử trâu không?
Hai người kia liếc nhau, đều yên lặng mà rụt cổ về.
Bọn ta không quen biết tên ngốc này.
Hình nè:
Tát tử: được làm từ bột mì, bột nếp và đường sau đó nhào nặn tạo hình giống như mì sợi rồi chiên giòn.