Trước mắt, Tống lão đại với Mã lão nhị chưa đến, Viên đại đương gia cũng chưa cầu viện, ba người Bạch Tinh liền bắt đầu hưởng thụ thanh thản khó được.
Mạnh Dương không tiện làm gì, mỗi ngày chỉ nhìn nhìn Bạch Tinh với Liêu Nhạn luyện tập với nhau, lại viết viết thoại bản, gọt mấy mũi tên, rất mau đã tích cóp một túi to.
Mỗi ngày chàng đều bớt thời giờ luyện tập, hiện tại độ chính xác với mục tiêu xạ kích cố định đã rất ổn, chỉ là còn không đuổi kịp di động.
Kẻ địch sẽ không mãi đứng yên không nhúc nhích để mình công kích, nhưng mà muốn bắn trúng mục tiêu di động thật sự là quá khó khăn. Cái đó yêu cầu trái tim cường đại, nhẫn nại siêu cường, ánh mắt sắc bén và động tác cực kỳ nhanh chóng lại tinh chuẩn, thiếu một thứ cũng không được, cho nên thế gian này mới thiếu thợ săn giỏi đến vậy.
Bạch Tinh nói chuyện này không gấp được, phải luyện từ từ, vì thế Mạnh Dương cũng liền không nóng nảy.
Chàng bắt đầu quan sát tòa thành trì này.
Đi ngang qua một chỗ rất đơn giản, nhưng muốn chân chính hiểu biết nó, lại rất khó.
Trong 19 năm quá khứ của cuộc đời, Mạnh Dương rất ít có cơ hội dể an tĩnh và thanh thản mà quan sát một chỗ như thế. Chẳng sợ lúc thân ở Đào Hoa trấn, nội tâm chàng cũng thường sẽ bị cô tịch vô biên vô hạn và ký ức xa xăm quấn quanh, làm cuộc sống hằng ngày của chàng khó an.
Nhưng hiện tại, hết thảy đều bất đồng.
Tuy lúc này chàng thân ở trong tranh đấu giang hồ, nhưng bên người có người đáng tin, hết thảy đáng sợ bỗng lại trở nên không đáng sợ đến vậy.
Chàng rốt cuộc đã đạt được yên tĩnh đã lâu không gặp.
Hôm nay là 14 tháng giêng, sáng sớm mới vừa mở mắt đã cảm thấy không khí trái ngược với khô ráo của mấy ngày trước, mang theo hơi nước no đủ. Đẩy cửa sổ ra nhìn một cái, cũng không biết khi nào đã xuống mưa phùn như lông trâu.
Trên mặt đất sớm đã ướt dầm dề một mảnh, sáng long lanh như gương, ánh xạ ánh nến được châm hai bên sườn phố phường, vẽ ra một bức ảnh ngược màu đỏ cam trên mặt đất.
Xuyên thấu qua ánh đèn ngắm mưa là chuyện rất thú vị, vốn dĩ mông lung một mảnh nháy mắt sẽ rõ ràng, chia làm từng sợi tơ màu bạc ngay trước mắt, thẳng tắp rơi xuống.
Nếu thời tiết lại lạnh một chút, chính là tuyết đó.
Cơ mà sau khi qua tết, nhiệt độ không khí liền kịch liệt bò lên, cứ chiếu xuống như vầy, muốn ngắm tuyết cũng chỉ đành đợi đến cuối năm.
Trời mưa luôn sẽ làm người đa sầu đa cảm một chút.
Mạnh Dương ghé vào bên cửa sổ, vừa đùa nghịch vật liệu gỗ mới mua, lại chuẩn bị làm tiếp một cái nỏ tay bản cải tiến, vừa cân nhắc cho thoại bản một cái kết thúc, thi thoảng ngẩng đầu ngắm đường phố đối diện.
Từ vị trí này nghiêng về bên tay phải xa chừng hai ba trượng, là một cửa hàng gia cụ, chưởng quầy nuôi một con chó vàng to, ngày thường rất là hoạt bát.
Nhưng hẳn là do trời mưa, chưởng quầy không cho nó ra ngoài chạy loạn dẫm bùn, nên liền buộc chó lại.
Chú chó vàng liền nằm bò ở cửa, cũng không sủa không quậy, đầu an an tĩnh tĩnh rúc vào giữa hai cái vuốt, thường thường phát ra tiếng nức nở dài dài ngắn ngắn từ cổ họng, giống như đang oán giận, lại như là đang làm nũng.
Ngẫu nhiên có người vào tiệm, nó cũng không dậy nổi, chỉ là nâng đôi mắt tròn xoe lên trên, cái đuôi hữu khí vô lực mà vẫy vài cái.
Hài, ai không muốn ra ngoài chơi chứ? Mạnh Dương nghĩ thầm, cảm thấy có chút buồn cười, lại cảm thấy nó có chút đáng thương.
Người còn có thể bung dù, mà chó lại không được à, nếu vật nhỏ này đi ra ngoài lăn lộn một thân nước bùn về, xác thật đủ cho người chịu.
Mạnh Dương lắc đầu, bỗng nhiên nỗi lên linh cảm, một hơi kết thúc thoại bản, sau khi làm khô nét mực lại tinh tế nhìn 2 lần, vừa lòng mười phần.
Chàng lấy dù chỗ ven tường, đi cách vách ló đầu, "Ta đi giao bản thảo sách đây!"
Bạch Tinh đang tay không tiếp chiêu với Liêu Nhạn, ngươi tới ta đi đánh đến náo nhiệt, thường thường phát ra tiếng xé gió bén nhọn, có thể thấy được tốc độ kia nhanh cỡ nào, uy lực càng là lớn đến kinh người.
Nghe chàng nói xong, Bạch Tinh lập tức nhảy về sau vài bước, "Ta đi cùng ngươi."
Mạnh Dương cười lắc đầu, "Chút đường như vậy, ta cũng không có mảnh mai đến vậy."
Đại chiến sắp tới, chàng không muốn trì hoãn thời gian của đối phương.
Bạch Tinh suy nghĩ một chút, rốt cuộc là gật đầu.
Mạnh Dương cầm dù xuống lầu, sau khi đi đến trên đường lại nhịn không được mà xoay cổ quay đầu lại nhìn một cái, liền thấy Bạch Tinh quả nhiên đang đứng bên cửa sổ.
Hai người liếc nhau, đều cười.
Mạnh Dương đi sang phải vài bước, liền thấy trong cửa hàng gia cụ vừa thấy hồi nãy có một đứa bé chừng 12-13 tuổi đang mềm giọng cầu xin với chưởng quầy. Diện mạo hai người có sáu bảy phần tương tự, hẳn là cha con đi.
Cũng không biết đứa bé kia nói gì, chưởng quầy nhìn chú chó vàng lớn một cái, cười thở dài, gật gật đầu.
Đứa bé kia liền giơ cao đôi tay hoan hô một tiếng, lập tức cởi bỏ dây thừng buộc lại chó vàng lớn, bung dù ra, hoan hô chạy ra ngoài.
Chó vàng lớn bị ước thúc hơn nửa ngày, sớm đã nghẹn đến tàn nhẫn, cũng sủa gâu gâu vài tiếng theo, xoay vòng nhún nhảy trên mặt đất ướt nhẹp, đầu lưỡi hồng duỗi ra dài ơi là dài, chẹp chẹp đi đón lấy nước mưa rơi xuống từ không trung.
Đứa bé kia cười ha ha vài tiếng, "Chó ngốc!"
Chó vàng lớn vui sướng mà sủa vài tiếng, giũ giũ lông về phía tiểu chủ nhân, bắn ra nước đầy trời, dẫn tới đối phương mang theo ý cười mà thét chói tai một trận, sau đó một người một chó truy đuổi chạy xa.
Mạnh Dương đứng ở bên nhìn, nhìn con chó và thiếu niên kia đi ngang qua mình, trên đường phố tràn đầy hơi nước tưới xuống nụ cười vui vô ưu vô lự của bọn họ.
Thật tốt, chàng nghĩ.
Bản thảo sách được giao rất thuận lợi, thiếu chưởng quầy của tiệm sách kia xem qua xong thì lộ ra vài phần kinh ngạc, "Tiểu tiên sinh đây là......"
Vẫn là cùng một người viết, nhưng mặc kệ là chữ viết hay là cách dùng từ đặt câu, rõ ràng đều mượt mà hơn rất nhiều.
Thật giống như, giống như lòng dạ và tầm mắt của người động bút lập tức mở ra vậy, đọc vào làm người ta càng thêm thoải mái cả thể xác và tinh thần.
Hắn có dự cảm, bản này nhất định sẽ bán rất tốt.
Nói không chừng qua một đoạn thời gian nữa, cái danh hào "Đào hoa thư sinh" cũng sẽ vang dội lên theo.
Mạnh Dương cũng cảm thấy mình viết bản này viết đến đặc biệt vui sướng, chỉ là còn chưa kịp cho người ngoài đánh giá, cứ cảm thấy không quá kiên định. Lúc này thấy đối phương là phản ứng này, trái tim treo một đường cuối cùng là rớt lại vào bụng.
Thiếu chưởng quầy của hiệu sách lập tức an bài người đi sắp chữ, nghiêm túc suy tư một lát, lại nói: "Ta cảm thấy cuốn này giá trị 30 lượng bạc."
Tuy rằng số lượng từ ít hơn, nhưng nội dung lại xuất sắc hơn, đọc lên càng lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục, không chỉ bá tánh tầng dưới chót thích, người đọc sách nhất định cũng sẽ vừa ý.
Mạnh Dương còn chưa từng dùng một lần kiếm nhiều tiền đến vậy, không khỏi vui mừng khôn xiết.
Ba mươi lượng bạc nặng trĩu, thể tích cũng lớn, cầm cũng bất tiện, chàng liền xin nhờ đối phương chỉ cho 10 lượng hiện bạc, dư lại 20 lượng đều đổi thành một tờ ngân phiếu hơi mỏng.
Chàng tính sau khi về khách điếm liền gói kỹ tấm ngân phiếu này lại bằng giấy dầu, vá vào trong ngăn kép trong quần áo bên người, như thế đã nhẹ nhàng lại có bảo đảm vạn vô nhất thất.
Ra ngoài cửa, cẩn thận nhiều chút luôn không sai.
Chàng vui mừng mà chạy về, thậm chí ngay cả nước mưa bắn lên làm ướt ống quần trong lúc chạy về cũng không thèm để ý.
"Tinh Tinh, Tinh Tinh!" Chàng thở hổn hển bò lên lầu hai, khuôn mặt đỏ rực, trên trán đổ mồ hôi, "Ta kiếm được rất nhiều tiền!"
Chàng gõ mở cửa, phát hiện bên trong trừ bỏ Bạch Tinh với Liêu Nhạn ra, còn có một văn sĩ trung niên chừng bốn mươi mấy tuổi, vì thế lời dư lại đột nhiên im bặt.
Ước chừng 1 khắc sau, rốt cuộc đã từ từ bình tĩnh lại, Mạnh Dương ngồi dựa gần Bạch Tinh, đã biết rõ thân phận người tới.
Bùi Hoài, nhị đương gia của Hắc Phong tiêu cục, vị quân sư "Không quá có khả năng theo tới đây" trong miệng Bạch Tinh trước đó.
Hắn tuy là nhân sĩ giang hồ, nhưng diện mạo và cách ăn mặc đều rất văn nhã, trên cằm còn để chòm râu dài người đọc sách thích nhất.
Nếu không nhìn trường kiếm treo bên hông hắn mà nói, chỉ sợ Mạnh Dương thật sự phải cho rằng đây là một người đọc sách đứng đắn, rốt cuộc dáng vẻ thư sinh trên người đối phương phảng phất còn nặng hơn cả mình một ít vậy đó.
Bùi Hoài là quân tử ôn hòa ít có trên giang hồ, nghe nói từng đỗ tú tài, ngày thường cứ yêu xử lý chính mình đến sạch sẽ chỉnh chỉnh tề tề, nhưng lúc này lại bất chấp rất nhiều.
Mái tóc dưới chiếc mũ văn sĩ đã hơi hơi tán loạn, cặp mắt đầy tơ máu hõm sâu, trên quần áo phủ đầy bụi đất...... Ngay cả chòm râu hắn yêu quý nhất cũng cuồng loạn dây dưa, như là một đống cỏ khô vậy.
"...... Tam đệ tọa trấn ở trong nhà, ta nghe nói lúc này Bạch Diêu Tử ở ngay Tuy Sơn châu, thật sự vui vô cùng, liền không ngừng đẩy nhanh tốc độ để lại đây......" Trong mấy ngày qua, Bùi Hoài vẫn luôn đang đi cả ngày lẫn đêm, môi sớm đã khô nứt, vừa mở miệng liền kéo ra rất nhiều đường máu lớn lớn bé bé, lại nổi lên chút huyết châu từ trong đó, chỉ chớp mắt đã nhuộm đỏ đôi môi mỏng của hắn, thậm chí sau khi chúng hội tụ còn chảy xuống một chút theo khóe miệng.
Nhưng hắn lại hồn nhiên không thèm để ý, chỉ là ngữ khí dồn dập mà nói, trong ánh mắt lộ ra một chút gian nan khẩn cầu.
Mạnh Dương nhìn đến độ thấy ghê người, nhịn không được mà rót chén trà nóng đưa qua, "Gì kia, ngươi có muốn nhuận nhuận miệng trước không?"
Giọng nói đều nghẹn ngào, giống như đao kiếm dùng sức xẹt qua đồ sắt thô ráp vậy.
Bùi Hoài cũng không chối từ, nói lời cảm tạ nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, trực tiếp dùng mu bàn tay quẹt miệng một cái, lau luôn cả máu lẫn nước một lần.
Chỉ là khe máu ngoài miệng lại lại không dễ lành như vậy, bị hắn thô bạo kéo một cái như vầy, miệng vết thương ở vài chỗ càng sâu và lớn hơn nữa, nhìn qua quả thực y như đang cuồn cuộn không ngừng hộc máu.
Mạnh Dương nhìn mà thẳng nhếch môi, chỉ cảm thấy miệng mình phảng phất cũng đau theo.
Thẳng đến giờ khắc này, chàng rốt cuộc mới ý thức được, tuy diện mạo đối phương văn nhã, nhưng thật đúng là bất đồng với mình.
Chí ít thì chính chàng...... Nếu chật vật thành cái dạng này, nhất định sẽ cẩn thận một chút.
"Không nghĩ tới Chiết Sí Nhạn cũng ở đây." Một chén trà nóng xuống bụng, Bùi Hoài thoáng thở phào, giống như người chết đuối rốt cuộc nhìn thấy gỗ nổi, hơn nữa còn là hai khúc, "Nếu Liêu thiếu hiệp cũng nguyện ý đi theo một chuyến, thế thì không thể tốt hơn."
Liêu Nhạn ôm đao, cúi đầu, xoa từng chút từng chút một, nghe xong lời này cuối cùng chịu nâng mí mắt lên liếc nhìn hắn một cái, "Đưa tiền không?"
Phàm là hỏi tiền, chính là có cửa, Bùi Hoài lập tức ôm quyền hứa hẹn, "Nếu có thể cứu đại đương gia về, tất có thâm tạ!"
Hắc Phong tiêu cục chiếm cứ Tây Bắc nhiều năm, cơ hồ là khống chế 8 phần mua bán ở Trường Giang lấy bắc, tài phú tụ tập hơn 20 năm xuống đây không cách nào đánh giá, cái bọn họ gọi là thâm tạ, chính là nặng trên ý nghĩa chân chính, "Thế còn chờ gì?" Liêu Nhạn rốt cuộc tinh thần tỉnh táo, xoẹt cái cho đao vào vỏ, "Ăn cơm!"
Ăn no, mới có sức lực liều mạng mà không phải sao?
Thấy chàng ta đáp ứng, Bùi Hoài không khỏi lộ rõ vui mừng trên nét mặt, đứng lên làm cái ấp, lại đi nhìn Bạch Tinh, "Vậy Bạch cô nương?"
Chiết Sí Nhạn người này, công phu cực cao, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng không quá chịu câu thúc, tính tình thay đổi thất thường, nói không chừng hôm nay hỗ trợ, ngày mai phá đám, hắn cứ cảm thấy không quá bảo hiểm.
Mà Bạch Diêu Tử lại niên thiếu trầm ổn, lại giao hảo với Chiết Sí Nhạn, nếu có nàng ở đây, mới có thể giữ được vạn toàn.
Bạch Tinh nói: "Mấy năm trước khi ta mới vào giang hồ, rất nhiều người thấy ta là một nữ hài tử trẻ tuổi, khó tránh khỏi coi khinh, ngay cả cơ hội bán mạng cũng không chịu cho. Là Bùi đương gia ngươi lực bài chúng nghị, cho ta cơ hội tỉ thí, một văn tiền cũng chưa từng cắt xén......"
Người mới mới vào giang hồ không hiểu quy củ, bị xa lánh, bị lừa đều là chuyện thường có, nếu không phải Bùi Hoài, chẳng sợ Bạch Tinh thật sự có thể thuận lợi áp tải, đến cuối cùng cũng chưa chắc có thể lấy được bạc.
Nhưng nàng không những lấy được, hơn nữa còn một văn không thiếu.
Phần ân tình này, nàng nhớ rõ.
Thẳng đến giờ khắc này, Bùi Hoài mới rốt cuộc an tâm, vô cùng cảm kích nói: "Nếu vượt qua kiếp nạn này, hai vị chính là bằng hữu cả đời của Hắc Phong tiêu cục!"
"Lời khó mà nói được quá vẹn toàn." Bạch Tinh lại bình tĩnh, "Hồng Chi tiêu cục rối rắm có chừng hai ba chục tay đấm giỏi, chia ra bốn phương vây chặn sơn cốc Lan Hòa, ta với Liêu Nhạn cũng là hảo hán khó địch tứ thủ, dù cho có đi, chỉ sợ cũng là trị ngọn không trị gốc, nhị đương gia còn cần làm tính toán sớm."
"Đó là tất nhiên." Bùi Hoài gật đầu, "Đại công tử với nhị công tử đã chia nhau chạy tới chỗ Thái Sơn phái và thiết quyền Ngũ gia......"
Chuyện ầm ĩ đến nước này, hai bên đều có tử thương, chỉ dựa vào lực lượng cá nhân rất khó bình ổn, cần phải có mấy nhân vật đức cao vọng trọng trong chốn giang hồ tới hòa giải, mới có thể tạm thời bình phục phong ba.
Về phần về sau làm sao bây giờ à, tất nhiên chết sống ai bằng bản lĩnh người nấy.
Dù thế nào đi nữa, vượt qua cửa ải khó khăn trước lại nói.
Quả nhiên là Bùi Hoài, an bài đến không rỉ một giọt nước.
Trận loạn đấu này là vì ích lợi khúc mắc dựng lên, giao tình thường thường căn bản là không muốn trộn lẫn... Mà chuyện phát triển đến nước này, sớm đã không chỉ là chuyện giữa hai tiêu cục, nghiễm nhiên đã liên lụy đến tranh đấu võ lâm nam bắc, cho nên lấy cái cớ này thỉnh Thái Sơn phái và Ngũ gia bọn họ tới trấn bãi, ấy thì quá thích hợp rồi.
Nhưng Thái Sơn phái xa ở Sơn Đông, Ngũ gia ở gần hơn một chút cũng yêu cầu thời gian, dù cho đối phương nguyện ý cứu gấp, nhưng đi tới đi lui cũng cần chí ít 20 ngày.
Hai mươi ngày, cũng đủ để giết người đến mấy trăm lần.
Bùi Hoài hiển nhiên cũng là lo lắng không kịp, cho nên mới vội vàng tìm Bạch Tinh có giao tình xuất mã, tốt xấu là chống đỡ đến khi cứu binh đuổi tới.
Bằng không đến lúc đó dù cho người ta tới, đại đương gia đã chết, Hồng Chi tiêu cục nhiều lắm cũng chẳng qua đẩy mấy kẻ chết thay ra... Cái gì cũng chậm rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Liêu Nhạn: Có tiền sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT